1-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ánh mắt thì trừng ra 'chớ lại gần' khi có ai đó muốn tiếp cận Lộc Hàm?!

Chẳng lẽ...... Gavin đoán rồi sau đó mỉm cười đưa ra quyết định vừa ý trong lòng.

"Lộc Hàm, tôi có thể cùng anh nói chuyện riêng không?"    Gavin hỏi.

Lộc Hàm không hề suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng.

Cùng nhau đi ra khỏi hội trường, Gavin mới mở miệng hỏi thẳng vào vấn đề.

"Anh cùng cậu ta là Lovers?"

"Cái gì?"

"Tôi vô tình biết được...à, ừm... chuyện riêng tư của anh, bất quá nếu anh cũng là  như  vậy, xin hãy cho tôi cơ hội theo đuổi anh."

Lộc Hàm nghe vậy, sững người nhìn Gavin đang sáng lạn tỏ tình với mình.

"Lộc Hàm?"

Tôi dám khẳng định tên đó là đồng tính luyến ái!

Ách, không ngờ bị Ngô Thế Huân đoán đúng rồi. Phục hồi tinh thần, Lộc Hàm bực bội nghĩ thầm.

Từ khi biết Gavin là đồng tính, Ngô Thế Huân quan sát không lầm, chuyện này tựa hồ làm Lộc Hàm để ý hơn một chút. Aizzz, cho đến bây giờ mới phát hiện ra.

"Lộc Hàm, anh thấy sao?"

-0-

14: Yêu không kiêng kỵ 14

Lộc Hàm lấy gói thuốc lá từ trong túi áo vest ra, dùng ánh mắt hỏi Gavin có thể hút không, nhận được ánh mắt 'cứ tự nhiên' của Gavin rồi mới bật lửa châm một điếu.

Phun ra một ngụm khói, khi tiêu hóa hết lời của Gavin, mới từ tốn trả lời:    "Xin lỗi, tôi không phải."

"Thật sao."     Gavin tiếc nuối, cười cười,   "Là tôi hiểu lầm sao? Tôi nghĩ anh cùng cậu ta..."

"Chúng tôi chính là quan hệ ông chủ và nhân viên."    Lộc Hàm vội vàng vạch rõ giới hạn quan hệ.

"Thì ra là thế."     Gavin gật đầu.       "Cảm ơn câu trả lời của anh. Nếu đề nghị vừa rồi của tôi khiến anh khó xử, xin thứ lỗi cho."

"Cậu nghĩ nhiều rồi, Gavin. Ngược lại, tôi rất nể cậu."

"Ầy, ý anh là nể tôi thẳng thắn thừa nhận mình là đồng tính?"     Gavin cười thoải mái.     "Có lẽ dùng ánh mắt người phương Đông mà nhìn, đây là chuyện không thể chấp nhận. Nhưng ở Châu Âu lại rất bình thường, mỗi người đều có quyền theo đuổi đối tượng trong lòng mình, không phân biệt là nam hay nữ, lại càng chẳng phân biệt đồng tính hay khác tính."

"Trong chuyện này, phương Đông và phương Tây còn một khoảng cách biệt không nhỏ."

"Thật ra phản ứng của anh mới khiến tôi tò mò đó, Lộc Hàm."    Nếu Lộc Hàm cũng là người lẩn quẩn bảo thủ thì coi như giao tình (quen biết) này xong rồi. Nhưng người này không như vậy. Hơn nữa, thân là một người phương Đông, gặp một người đồng tính tỏ tình với mình, lại còn bình tĩnh  như vậy nên khiến Gavin không ngạc nhiên cũng khó.    "Anh dường như không kinh ngạc chút nào hết."

"Tuôi đã qua cái tuổi ngạc nhiên khi đụng chuyện rồi."

Tuổi? Gavin lúc này mới nghĩ đến một việc.   "Ách, anh có ngại tiết lộ tuổi không?"

"Ba mươi bảy tuổi."

"Ba, ba mươi bảy?!"     Gavin trừng lớn mắt nhìn người vẫn đang bình thản hút thuốc.    "Chúa ơi, tôi cứ nghĩ anh mới hai mươi tám, anh hơn tôi đến mười tuổi."

Nghe vậy, Lộc Hàm hơi hơi nhướng mày, không phải bất mãn với phản ứng của Gavin, mà là kinh ngạc hắn thế nhưng chỉ mới hai mươi bảy tuổi.

Nhưng Lộc Hàm là bình trầm tĩnh như vậy, sẽ không giống Gavin thốt ra sự kinh ngạc trong lòng mình.

Vốn tưởng Gavin cũng cỡ tưổi mình, ra là đoán sai rồi, quên mất người phương Tây mắt mũi sâu, thoạt nhìn sẽ trông già hơn tuổi thật.

"Quả nhiên, người phương Đông thoạt nhìn trẻ hơn so với tuổi thật rất nhiều."   Gavin thốt ra, không giấu nổi kinh ngạc.

Bề ngoài nhìn hơn ba mươi, thực tế lại mới hai mươi bảy. Gavin lập tức quyết định thu hồi tâm ý theo đuổi, chuyển sang thích thú.

"Hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng sự hợp tác giữa hai chúng ta."

"Đương nhiên sẽ không."   Biết đối phương lớn tuổi hơn mình, Gavin không hề nói chuyện theo kiểu hơi ngã ngớn như trước kia, mà trở nên cẩn thận hơn.

Lộc Hàm phát hiện thái độ hắn thay đổi, ha ha cười.   "Cậu đừng quá khẩn trương, cũng đừng xem tôi như trưởng bối, cứ duy trì cách nói chuyện như bình thường là được."

Nếu đổi lại là Ngô Thế Huân, sẽ không chú ý tới.

Lộc Hàm phút chốc suy nghĩ, không có việc gì lại nghĩ đến tên tiểu tử đó làm gì, chậc!

"Tôi..."    Gavin còn muốn nói gì đó, đáng tiếc bị một âm thanh đột ngột cắt ngang.

"Thì ra là anh ở trong đây."

Đứng dưới sân, hai người theo tiếng nói ngẩng đầu nhìn về phía ban-công.

Từ ban-công thò ra một cái đầu, nhìn xuống     "Rốt cục tìm được anh."

Lộc Hàm nhận ra là Ngô Thế Huân,   "Tìm tôi có việc?"

"Anh nói xem?"     Ngô Thế Huân cười nói, đồng thời chống tay nhảy lướt qua thanh vịn ban-công, hoàn mỹ nhẹ nhàng đứng trước mặt hai người.

"Anh sao lại nhẫn tâm để tôi ở lại giữa bầy sói rồi một mình chạy đến đây hút thuốc chứ?"       vừa dứt lời liền cướp điếu thuốc trong tay Lộc Hàm đặt lên miệng, rít một hơi.

Lộc Hàm cũng không định đòi về, đúng ra là đã quen bị tên này cướp thuốc rồi, lại tự mình châm một điếu khác.

-0-

15: Yêu không kiêng kỵ 15

Trong đêm tối, khói lượn lờ bay lên quanh hai người, dường như ngăn cách cả hai với thế giới bên ngoài.

Ngô Thế Huân mang ánh mắt trách cứ nhìn về phía người bên cạnh.     "Muốn đi ra cũng phải nói tôi biết một tiếng chứ, hại tôi quáng quàng nơi nơi chạy tìm anh."

Ngô Thế Huân liên tiếp oán hận, cuối cùng cũng phát hiện ra ngoại trừ hai người, ở đây còn một người thứ ba.

"Gavin ShibinSen?  Anh cũng ở đây?"      Những lời này đương nhiên là dùng tiếng Ý nói ra.

Nghe thấy tên mình, Gavin đột nhiên hoàn hồn, đang muốn mở miệng trả lời, lại chợt nhớ ra mình còn chưa biết tên vị nhân viên thực tập này. Căn cứ vào phép lịch sự, đang muốn mở miệng hỏi, đối phương lại giành mở miệng trước, không những nắm cổ áo hắn, mà còn cướp quyền lên tiếng của hắn.

"Anh ta là của tôi, đừng có mơ mà cướp người bên cạnh tôi."

Ngu ngốc...Lộc Hàm đưa tay xoa thái dương, vô lực đi xử lý cái tên luôn nháo loạn gây phiền toái này.

"Cái gì?"

Gavin thất thần, chờ sau khi tiêu hoá được lời của Ngô Thế Huân, kinh ngạc nhìn vào gương mặt tuấn tú trước mắt, sau đó lại xoay sang hướng Lộc Hàm.

"Đừng xem lời cậu ta là thật."    Đối với việc Ngô Thế Huân tự mình tuyên bố, Lộc Hàm đã chẳng thèm phí công giải thích hay biện bạch gì thêm.    "Hôm nào gặp lại."     Nói xong, xoay người đi mất (bỏ chạy).

"Chờ tôi."    Ngô Thế Huân vội vàng hô to.

Đáng tiếc không hề có hiệu quả, Lộc Hàm thậm chí càng bước nhanh hơn.

"Chậc, thật không nể tình."    Ngô Thế Huân bất mãn nói thầm, quay đầu nhìn Gavin bằng một bộ mặt hung thần.     "Nhớ kỹ lời của ta."

"a,... ân."    Gavin giật mình gật đầu, nói không ra lời. Cũng không thể trách hắn, nguyên cả đêm nay, chuyện khiến hắn kinh ngạc quả thật quá nhiều. Đầu tiên là người hắn thích có độ tuổi vượt qua sự tưởng tượng, tiếp theo...

Còn người thanh niên phương Đông cực tuấn mỹ này chẳng lẽ cũng hơn ba mươi tuổi sao?

Còn có, Lộc Hàm nói hắn không phải đồng tính, vậy vì sao người thanh niên này lại nói Lộc Hàm là người của hắn?!

Thật là nghĩ mãi cũng nghĩ không ra.

-0-

16: Yêu không kiêng kỵ 16

"Từ trước là tôi đã biết tên đó có ý với anh mà."    Vừa về tới khách sạn, Ngô Thế Huân theo sát phía sau Lộc Hàm, phóng lên, chiếm giường.

"Cậu nghe lén đã bao lâu?"

"Không lâu, chỉ từ đoạn   'Tôi vô tình biết được chuyện riêng tư của anh...'"      Ngô Thế Huân trân tráo nói.

Tên này căn bản ngay từ đầu đã đứng trên lầu.   "Sao lúc đó không xuất hiện?"

"Xuất hiện làm gì? Làm bóng đèn sao?"

"Ngô Thế Huân"

"Anh hy vọng tôi xuất hiện giúp anh giải vây sao?"     Ngô Thế Huân dòi hỏi.     "Anh hy vọng Tôi – hoàng tử dũng cảm xuất hiện, kịp thời giải cứu Anh – vị công chúa đáng thương thoát khỏi móng vuốt sói sao?"    (bó tay =__=)

Đem cà vạt cởi xuống, quăng vào hắn, trả lời     "Nhảm nhí."

Ngô Thế Huân cầm cà vạt lên quay quay, cười híp mắt, nói:    "Tôi sẽ coi cái cà vạt này như Cầu Hoa anh cho tôi nha? Cưng ơi"

(Cầu hoa: cục bông lù xù màu đỏ chú rể ngày xưa đeo ngay bụng ấy, ý nghĩa là người này đã bị ràng buộc, là người đã có gia đình, là người đã bị cô nương này trói buộc cả đời;

còn một loại nghĩa khác của cầu hoa: Hoa cưới mà cô dâu tung lên sau khi làm lễ cưới)

"Cậu có thể xem đó như hung khí tôi dùng để siết chết cậu."      =))))))))))

"Oa, anh mưu sát chồng a?"     Ngô Thế Huân chỉ kém chút nhảy dựng khỏi giường,     "Cưng ơi, miệng cưng càng ngày càng...hư a, lời nói cũng càng ngày càng...độc, 'vi phu' thật đau lòng nha...hu hu...."

"Đủ rối, Ngô Thế Huân. Tôi ghét nhất là mấy người khua môi múa mép!"    Lộc Hàm vừa nói vừa gỡ nút cài cổ tay.

"Nếu tôi không khua môi múa mép, anh sẽ lập tức yêu tôi sao?"    Ngô Thế Huân hỏi lại.

Tay đang gỡ nút của Lộc Hàm đột nhiên dừng lại một chút.

"Anh mau nói a, anh sẽ yêu tôi không?"

Lộc Hàm đã quen ứng phó với vẻ mặt cợt nhã của Ngô Thế Huân, chỉ cần tên này cố tình gây sự, nháo loạn bằng mấy chiêu mưu ma chước quỷ như nít ranh, Lộc Hàm sẽ đỡ được tất cả các chiêu.

Nhưng hắn lại không quen với việc Ngô Thế Huân sẽ không hề báo trước mà đột nhiên trở nên sắc bén mẫn tuệ. Vì khi đó hắn sẽ không nắm bắt được tính toán của chàng trai trẻ hai mươi lăm tuổi này, không thể đoán được hướng đi cuả người này, đương nhiên khi đó sẽ không thể nào phòng bị được, càng miễn bàn có thể phản kích lại.

"Sao anh không trả lời?"

"Mau về phòng cậu đi." 

Không nhận được trả lời, Ngô Thế Huân thật khó chiụ. Lộc Hàm thì chưa từng gặp qua nam nhân nào có thể biến đổi sắc mặt nhanh như vậy, Gavin cũng không lợi hại bằng người này.

"Ý anh là chấp nhận? Hay là không biết phải trả lời thế nào?"    Ngô Thế Huân bước xuống giừng, đi lại gần anh.

"Tôi nói mau về phòng cậu."

"Đừng như vậy."     

Lộc Hàm đang đưa lưng về phía hắn, Ngô Thế Huân đóng cửa tủ lại, thuận thế vây lấy Lộc Hàm giữa hai cánh tay mình, lợi dụng mặt cửa chặn hắn lại, khiến hắn không đường thoát.

Ép sát vào, không gian giữa hai người thu hẹp lại, Lộc Hàm cảm thấy chính mình sắp không thở nổi.

Ngô Thế Huân càng thu hẹp khoảng cách, ép chặt hắn vào mặt cửa phía sau, Lộc Hàm có thể ngửi được hơi thở trên người hắn, một mùi hương nhàn nhạt hoà lẫn với mùi khói, chính là mùi thuốc lá mà hắn luôn cướp của mình.

Thân thể không hiểu tại sao bỗng run rẩy lên, trên người Ngô Thế Huân có hương vị tương tự mình, gợi lên trí nhớ của Lộc Hàm về đêm hôm đó, nửa người dưới nhận sự đau đớn xa lạ, rồi nỗi nhục nhã khó có thể quên, còn có khoái cảm vượt quá sự tưởng tượng...

Rõ ràng là bị xâm phạm, nhưng mà phản ứng sinh lý bản năng vẫn lưu lại khoái cảm tươi sáng trong đầu; cho dù sự việc đã cách hơn một tháng, vẫn hiện rõ trong trí nhớ, cho dù cố gắng quên đi, nhưng vẫn tự động nảy lên trong lòng.

Đáng chết! Vì cái gì ta phải phát run chứ? Lộc Hàm căm tức thầm mắng chính mình.

"Anh đang sợ tôi sao?"

"Mau về phòng cậu đi."

"Tôi thừa nhận buổi tối hôm đó tôi có hơi xúc động một chút, ai kêu anh cả đêm cứ không để tôi vào mắt, chọc tôi tức lên, khiến tôi nóng vội."

"Chỉ là 'có hơi xúc động một chút'?"      Nếu chỉ vậy liền đủ khiến tên này cưỡng hiếp một nam nhân?

"Ách, là xúc động rất nhiều, là rất kích động."     Ngô Thế Huân nhíu mày, không thể không thừa nhận.     "Nhưng tôi là thật tình, Lộc Hàm, tôi thật tình...."

"Nếu cậu thật tình thích căn phòng này như vậy, tôi để lại cho cậu."    Lộc Hàm đẩy cánh tay bên trái của hắn ra, rời khỏi vòng vây của Ngô Thế Huân, rời khỏi cái không gian sắp khiến hắn ngạt thở.

-0-

17: Yêu không kiêng kỵ 17

"Là bởi vì phòng này có anh, tôi mới ở đây."    Ngô Thế Huân lần thứ hai ngăn Lộc Hàm rời đi.    "Cũng là bởi vì có anh, tôi mới đến Italy, mới đến Milan này."

Vẫn luôn mang vẻ mặt cợt nhả, giờ phút này, người thanh niên rốt cục bày ra một bộ mặt khác – bộ mặt cường ngạnh. (cứng rắn)

"Anh nghe rõ rồi chứ? Lộc Hàm, bởi vì có anh ở đây, tôi mới ở tại nơi này."

"Cậu..."

"Có lẽ ngay từ đầu tôi đã làm sai, không nên nhận lời uỷ thác của Thiên Tú đến theo dõi anh; Nhưng nếu không có nhận lời chuyện này, tôi căn bản không thể biết được trên đời có một Lộc Hàm –  một nhân vật số một, và cũng sẽ không từ quá trình theo dõi khiến tôi bất giác yêu anh."

Yêu? Tên này được mấy tuổi? Nói gì mà yêu với không yêu? Lộc Hàm trong lòng thầm không tin nổi lời bày tỏ này.

"Hiện tại cậu nói vậy thì có ích lợi gì?"

"Tôi biết bởi vì chuyện trước kia khiến anh lúc nào cũng đề phòng tôi. Cho dù tôi có nói một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần câu "Tôi Yêu Anh", anh cũng sẽ không thay đổi, vẫn sẽ nhìn tôi như nhìn rắn rết."     Ngô Thế Huân trầm giọng.

"Là cậu ngay từ đầu làm sai, trách được ai?"

"Điểm ấy tôi đồng ý, bất quá..."    Ngô Thế Huân cười đầy tà khí.     "Nếu tôi mà giống tên người Ý không có não kia, rồi lại không dùng phương thức quang minh chính đại, rõ ràng rành mạch mà thổ lộ với anh, anh nói xem, tôi sẽ có thể nhận được cái gì sao?"

Lộc Hàm không nói gì.

"Để tôi thay anh nói ra luôn. Bao nhiêu lần bày tỏ, tôi nhận được chính là câu trả lời giống y với tên ngốc Gavin kia nhận được: 'thật xin lỗi, tôi không phải đồng tính'. Rồi từ đó về sau chỉ có thể trở thành một 'người bạn đồng tính' của anh, trừ như vậy ra, không còn gì khác hết."

"Ngô Thế Huân, cậu quá kích động."

"Thật xin lỗi a, ai kêu tôi là người trẻ tuổi, đương nhiên dễ dàng kích động, làm việc không để ý trước sau, lỗ mãng gây hậu quả, không giống như anh, thành thục ổn trọng như vậy."

"Về phòng cậu đi."

"Tôi thật sự đã sai?"

"Đúng, cậu đã sai, hơn nữa sai cả mười phần."     Lộc Hàm không hề lưu tình mà rải một đống muối lên vết-thương-tự-trách của hắn.         "Đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, hiện tại...tránh ra, về phòng cậu đi."

"Đúng vậy, tôi thật sự đã làm sai..."     Ngô Thế Huân tựa hồ không hề chú ý đến khẩu khí của Lộc Hàm, toàn tâm toàn ý, chuyện chú tự kiểm điểm bản thân.

"Cậu mau cút về...ư"     Lời Lộc Hàm chưa nói hết đã bị chặn lại giữa nụ hôn, lưỡi tiến quân thần tốc vào miệng, thành công chiềm đoạt, ngăn chặn những lời định thốt ra.

Lộc Hàm hung hăng trừng mắt tên này, tàn nhẫn bỏ qua bốn chữ bự 'tôi thật hưởng thụ' trên khuôn mặt tuấn tú của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm căn bản đã miễn dịch với sắc đẹp của ai đó được focus trước mắt mình.

Tên này...vụ 'xám hối' ban nãy căn bản là giả dối, là làm bộ, là lừa gạt mà!!!

Cái tay ban đầu đang kềm chặt Lộc Hàm lúc nãy, giờ đây giữa nụ hôn nồng nàn nóng bỏng đã càng tiến thêm một bước, tay trái dời xuống thắt lưng Lộc Hàm, tay phải đặt tại lưng, đem người kia gắt gao áp vào lồng ngực mình, thể hiện mãnh liệt ý đồ không để con mồi chạy thoát.

Bàn tay vuốt dọc thắt lưng, theo đường cong thân thể trượt xuống tới cặp mông của Lộc Hàm, ngón tay đặt trên đường may của quần, ấn nhẹ, còn cách lớp vải xoa xoa đường rãnh giữa cặp mông tròn.

Lộc Hàm đột nhiên chấn động, ban đầu run rẩy nhè nhẹ, hiện giờ như lá khô chao đảo trong gió, muốn khiến người ta không phát hiện cũng khó.

Thần trí Lộc Hàm mất cân bằng, bước chân lảo đảo một cái, khiến Ngô Thế Huân thừa cơ hội, thuận thế bế hắn về phía giường.

Bất chợt thiên toàn địa chuyển (trời đất chao nghiêng), lưng của Lộc Hàm đã đặt trên nệm mềm mại.

Cuộc chiến của hai người đã được chuyển hẳn sang cái giường vừa ấm vừa mềm mà ai cũng trầm mê này. (Khách sạn 5 sao mà lị)

"Ngô Thế Huân!"

Vừa là bắt ép, vừa là dục vọng, gợi lên mảnh trí nhớ mà Lộc Hàm muốn quên đi nhất. Đêm hôm đó bản thân ở bên dưới Ngô Thế Huân, bị hắn xâm nhập đau đớn, rồi lúc sau lại không tự chủ được khoái cảm của bản năng...

"Chết tiệt, mau buông ra!"

"Không!"   Ngô Thế Huân mải miết hôn lên xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo sơmi mở rộng, đang cực kỳ hưng phấn nha.

"Sớm biết sẽ như vậy, tôi hẳn nên buộc đem anh về nhà, lấy còng khoá anh trên giường, làm tình từ sáng tới tối, làm đến khi anh cạn kiệt tinh lực, làm đến khi anh không còn sức mà tự hỏi bản thân là đồng tính hay dị tính."

(Đồng tính luyến ái – yêu người cùng giới # dị tính luyến ái – yêu người khác giới)

"Đáng chết! Buông ra!"

"Gần đây lưu hành Đam Mỹ tiểu thuyết chẳng phải đều viết ── nam diễn viên cao to tuấn mỹ ở trên đường phố chợt gặp đúng đối tượng liền nhất kiến chung tình, duyên phận gắn kết, lập tức đem đối phương bắt về 'sào huyệt' của mình, nhốt trong phòng, cột vào giường, đại chiến bảy ngày bảy đêm, dùng tình dục để chinh phục đối tượng, để rồi 'từ đó về sau, hoàng tử cùng 'công chúa' sống hạnh phúc bên nhau trọn đời'nha. Đây luôn là kết cục chung mà"

"Câm miệng."     Lộc Hàm chưa từ bỏ ý định, vẫn còn vặn vẹo giãy giụa.

"Đừng phí sức nữa!"   Đối mặt với người yêu kháng cự lại, Ngô Thế Huân ứng phó thành thạo,   "lần trước anh còn chưa rút ra được kinh nghiệm sao?! Sức của tôi mạnh vượt xa anh."

"Cậu là trẻ con sao? Nếu không chiếm được thứ gì liền phát bệnh tâm thần, nháo điên lên hả."

"Dù sao trong mắt anh, tôi chính là một tên tiểu quỷ, tên tiểu quỷ chưa lớn như tôi không từ bất cứ thủ đoạn nào để đoạt được thứ mình muốn thì có gì không đúng?!"

"Cậu!"

-0-

18: Yêu không kiêng kỵ 18

"Nói cho cùng đều là lỗi của anh, hấp dẫn tôi như vậy, khiến cho ánh mắt tôi không thể dứt ra khỏi người anh, khiến tôi giống như tên đần, biết rõ anh ghét tôi vô cùng mà vẫn cứ nghĩ mọi cách để được ở bên cạnh anh....anh nói xem tôi si tình biết bao nhiêu nhỉ? Anh có vì vậy mà cảm động đến quyết định muốn lấy thân báo đáp không?" 

"Thối tha! Cút ngay!"   Dưới tình thế cấp bách, Lộc Hàm không khống chế được mà tuôn ra lời thô tục.

Anh ta kích động? A! Ngô Thế Huân cực kỳ hài lòng. Trước giờ suốt ngày đều chỉ nhìn được bộ dạng đứng đắn của người này, lúc nào cũng coi hắn như tiểu quỷ chưa đủ lông đủ tóc, thiệt khiến người ta tức chết mà.

"Ngô Thế Huân, buông ra!"    Lộc Hàm phản kháng, rút tay lại, muốn đấm một đấm vào mặt Ngô Thế Huân.

Bộp! Nhanh hơn, Ngô Thế Huân kịp thời nắm tay hắn lại thật chặt, đem người yêu khó chìu ép sát xuống mặt giường, xé cái áo sơmi vốn nhăn nhúm của Lộc Hàm ra, dùng cái áo đó làm...dây thừng.

"Nói cho anh biết, mấy lần trước để anh né được mấy lần là do tôi không muốn bước lại vết xe đỗ cưỡng bức anh trên núi, Nhưng, tôi phát hiện tất cả đều là sai lầm. Thế nào? Kỹ thuật trói của tôi không tệ chứ?"   Ngô Thế Huân nhìn vào nữa thân trên của Lộc Hàm lộ ra trọn vẹn, hai tay bị áo sơmi trói chặt không thể động đậy. Nhìn tác phẩm của mình tạo ra một cách cực kỳ đắc ý và vừa lòng cực điểm.

"Sẽ không khiến anh cảm thấy đau đâu nhưng vẫn trói được anh thật chặt, chiêu này tôi học lâu rồi, anh chính là người đầu tiên được phục vụ á, vì vậy anh nên cảm thấy vinh hạnh và may mắn."

Lộc Hàm một chút cũng không hề cảm thấy vinh hạnh và may mắn.   "Xuống địa ngục đi!"

"Tôi thích nghe anh nói lời thô tục, vì sẽ khiến tôi cảm nhận được anh là một con người thực sự mà không phải chỉ là cỗ máy chỉ biết làm việc, anh bóp chặt cuộc sống của bản thân, quá công thức, quá gò ép."    Ngô Thế Huân ở bên tai thì thầm, thổi khí, khi thì liếm mút vào vành tai Lộc Hàm.

"Để tôi dạy anh làm thế nào để thả lỏng bản thân đi, cưng ơi! Cả thân thể lẫn tâm lý."

Mãnh liệt hôn môi khiến Lộc Hàm không thể thốt ra chữ 'không'.

Dồn dập, đứt quãng thở gấp tràn ngập căn phòng, trong không gian mờ ảo rộng lớn này, hai thân thể xinh đẹp quấn lấy nhau giữa giường, gạt bỏ mọi chướng ngại chung quanh, chỉ lưu lại dục vọng nguyên thuỷ nhất, khiến người khát ngạc thở nhất.

"Buông...ân...a...a"     Lộc Hàm cố gắng giãy giụa, níu kéo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fic