Chương Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Sau khi Tề Mặc phát sóng trực tiếp, anh ta đi đến phòng sinh hoạt ở tầng hai và lật xung quanh kệ, chắc chắn, thông thường hộp y tế ở căn có các loại thuốc cho cảm lạnh, và không có kem trị bỏng.
  
  May mắn thay, cách căn cứ không xa có một hiệu thuốc 24 giờ, Tề Mặc không làm phiền người khác, liền tự mình lái xe đi ra ngoài.
  
  Vào buổi chiều, anh đã bị quản lý cảnh cáo không được hù dọa bọn trẻ, vì vậy Tề Mặc do dự mà không trực tiếp đến phòng huấn luyện ở lầu một.
  
   Đúng như anh dự đoán, một lúc sau Dư Dương mới ra ngoài.
  
  Tề Mặc hơi nghiêng đầu nhìn vết thương đỏ tấy và lở loét trên tay phải của Dư Dương: “Không đau sao?”
  
  Dư Dương nhìn Tề Mặc với đôi mắt đỏ hoe, lồng ngực có bao thăng trầm và trầm mặc, hẳn là đang mắt kẹt trong vô số dòng suy nghĩ trong hơn một năm , Dương lao đến gần như muốn nổ tung lồng ngực.
  
  Môi anh mấp máy, chưa kịp nói thì nước mắt đã rơi thẳng xuống.
  
  Dư Dương quay đầu, nghiến răng kềm chế, không để cho mình phát ra tiếng động.
  
  Tề Mặc yên lặng nhìn Dư Dương.
  
  Nếu đây chỉ là giả vờ, thật đáng tiếc Dư Dương thật chuyên nghiệp, từng là sinh viên của học viện điện ảnh Bắc Kinh, tương lai nhất định sẽ mở rộng , có nhiều tham vọng hơn.
  
  Tề Mặc mặc đồng phục của đội đi vào, tiến lên một bước: " Dương ..."
  
  "Anh Tề! Anh định phá hỏng cả ba tháng phát sóng trực tiếp sao?" Tiểu Ngũ lên lầu ba hồi lâu, tìm không thấy Tề Mặc, nghe nói anh ta cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, đến cổng lầu 1 chặn người, quả nhiên thấy Tề Mặc , anh ta bước tới kêu oan. , "Anh đang làm gì vậy?! Chúng tôi vẫn chưa chính thức công bố Youth, anh Bây giờ ... uh, anh, anh ..."
  
 Tề Mặc nhắm mắt lại: " Đm. ..."
  
  Dư Dương không muốn người khác nhìn thấy sự bối rối khi rơi nước mắt của mình, nên anh hoảng cúi xuống và lau mặt thật mạnh.
  
 Tề Mặc bất lực quay đầu nhìn Hứa Tiểu Ngũ, thấp giọng nói: "đệt ..."
  
 "Cái gì ..." Tiểu Ngũ không rõ."Tôi ... Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh ... "
  

  Tề Mặc khẽ nhíu mày nói:" Cậu có thể quay lại và nói về nó được không? "
  
  Tiểu Ngũ nhận thấy bầu không khí ở đây có chút phảng phất, khô khan nói: “Ừ .”
     Tề Mặc xua tay muốn cho hắn lăn nhanh đi, Hứa Tiểu Ngũ nhìn xung quanh thì thấy các học viên trong phòng huấn luyện tầng một rồi nhìn qua phòng kính, xấu hổ nói: "Anh ... hãy chú ý sự ảnh hưởng của mình, còn. ... Lại Hoa đã rõ ràng nhấn mạnh hôm nay , kiểm soát chặt chẽ công việc và nghỉ ngơi , bị coi là vi phạm kỷ luật, chuyện này sẽ sớm một chút, Youth, chú ý thời gian, Anh Tề, anh… Anh sẽ đợi em ở lầu ba. ”
  
  Tề Mặc. ngẩng đầu sốt ruột nói: “Lăn đi.”
  
  Tiểu Ngũ vừa nói vừa đi, các thành viên đội hai và các thực tập sinh vẫn còn ở đó. Tề nghiêng đầu liếc về phía phòng huấn luyện, sau nhiều vòng liền đầu thu vào màn hình hiển thị.
  
 “Mỗi ngày đắp một lớp băng gạc, đừng quấn quá nhiều.” Tề Mặc đưa thuốc mỡ trị bỏng cho Dư Dương từ trong túi quần thể thao, anh lấy ra một hộp băng gạc " Chỉ cần hỏi tôi ... Tôi có thể chấp thuận"
  
  Dư Dương lắc đầu và lẩm bẩm:" Không, nó không ảnh hưởng đến việc đào tạo. "
  
  " Không? " Tề Mặc mỉm cười và không ép buộc cậu ta." tùy cậu ... ”
  
  Tề Mặc lấy điện thoại ra, liếc nhìn thời gian ... 0:54.
  
  Học viện thiếu niên vi phạm kỷ luật một lần, lương tháng này cũng không còn, Tề Mặc ước chừng hôm nay sẽ không nói được gì, nói: "Ngươi về trước đi, nếu có chuyện ... thì hãy nói với tôi."
  
 “ Tôi không sợ vi phạm kỷ luật. ”Dư Dương vội vàng nói, nói xong liền cúi đầu xuống, cứng rắn nói:“ Tôi thường ba bốn giờ mới về ký túc xá. "
  
  " Tôi nghe nói. "Tề Mặc im ​​lặng một lúc rồi hỏi,"Có phải cậu đã liên hệ với Dư Vấn Tây và nhờ anh ấy cho vào đội? "
  
  Dư Dương gật đầu.
  
  Tề Mặc cười tủm tỉm: "Anh ấy nhiệt tình quá nhỉ? Tôi chưa thấy anh ấy chạy việc vặt cho ai một cách vô ích.Cậu đã hứa với anh ấy điều gì?  Để rồi anh ấy đã giúp cậu?"
  
  Dư Dương do dự rồi lắc đầu: "Tôi không thể nói được. . "
  
 Bất quá, Dư Vấn Tây hẳn là đã cảnh cáo quá nhiều, Tề Mặc cũng không quan tâm, nếu Dư Dương không nói gì, anh cũng có thể phát hiện, thậm chí có thể biết nhiều hơn.
  
 Tề Mặc lại dựa vào tường, anh nhìn Dư Dương,cả hành lang im lặng.
  
 Tề Mặc đột nhiên nói: " Nãy cậu nói dối trong trò chơi sao?”
  
 Tề Mặc nhìn Dư Dương, nhẹ giọng nói: “Thông minh, đừng giở trò với tôi ở đây, nói thật đi.”
  
  Dư Dương ngẩng lên. Sau khi do dự một lúc, anh ta gật đầu.
  
  “ Cậu thích tôi ?”
  “Thích ”
  
  Tề Mặc giật mình, tự chế nhạo rồi quay lên lầu.
  
  Dư Dương sững sờ vài giây, quá ấn tượng với nụ cười khinh thường trên mặt Tề Mặc, một năm trước, Tề Mặc ném lại điện thoại với nụ cười này, sau đó liền biến mất.
  
  Dư Dương lập tức hoảng sợ, anh ta mở miệng, không ngạc nhiên là anh ta lại cứng họng.
  
  "Ta, ta ... Ta!" Dư Dương nắm chặt tay phải, sau lưng chảy mồ hôi, dùng hết sức giãy dụa, lắp bắp nói: "Ta! Ta tới ... HO .. .HOG. "
  
 Dư Dương nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng câu nói ra:" Không, không phải bởi vì, vì đội lợi hại... "
  
  Tề Mặc quay người lại, Dư Dương ngượng ngùng không dám nhìn Tề Mặc.“Là… bởi vì… bởi vì anh.”
  
  Tề Mặc đã lâu không nghĩ tới, một sợi dây thần kinh phát ra âm thanh khe khẽ, trái tim anh khẽ nhói đau khi nó rung lên.
  
  “ Cậu…” Tề Mặc vô thức xoa xoa cổ tay, “ Cậu....câu này là thật chứ ?"
  
  Dư Dương hai má đỏ bừng, anh gật đầu.
  
  Dư Dương ngẩng đầu, hết sức nói: "Anh ... anh đối với tôi ..."

         Phòng huấn luyện lầu một mở ra một tiếng vang. Mấy học viên trẻ lần lượt đi ra, Dư Dương xấu hổ, Lại Hoa từ lầu hai đi xuống, nhìn thấy Dư Dương vội vàng đuổi theo, "Người đây rồi! Theo tôi, để tôi kiểm tra thi đấu của cậu hôm nay."
  Dư Dương còn chưa nói hết câu, sợ Tề Mặc rời đi, lo lắng nhìn Tề Mặc, lại bị hai học viên chặn lại, hoàn toàn không thấy Tề Mặc, Lại Hoa cau mày thúc giục: "Mau đi." nhanh, đừng lãng phí thời gian, đi rồi về ngủ sớm ”
  
  Tề Mặc do dự một chút, và lên lầu trước.
 Dư Dương bướng bỉnh mà đứng lại một lúc, cho đến khi Lại Hoa thúc đẩy hết lần này đến lần khác cậu mới đi.
  
 "Tề Thần, tôi có một bài viết về cậu. Cậu có muốn biết không?" Trên tầng ba, Bặc Na Na đang ăn tối, vừa đau bụng vừa cười, " Cậu phát sóng chưa đến nửa giờ, trên Weibo liền xuất hiện một video của cậu, hahahahaha, cậu, một người hâm mộ biết tiếng Đức, đã dịch hết những gì cậu nói, hahahahahahahahaha, cậu mà cũng làm những trò như này "
  
  Hứa Tiểu Ngũ muốn âm thầm giải thích vấn đề này khi không có nhiều sự chú ý. Anh ấy không ngờ fans của Tề Mặc có sức chiến đấu đáng kinh ngạc. Diễn đàn Weibo đã tràn ngập các bài đăng về Tề Mặc. Hứa Tiểu Ngũ tuyệt vọng và  sử dụng tài khoản weibo của HOG phát lại video kia.        hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha, nhân tiện, tôi buộc phải giới thiệu Youth với mọi người trước.
  
 " Cậu! Tất cả đều là do cậu !" Tiểu Ngũ không ngừng than thở, "Ta còn chưa quyết định để Youth đi đâu, mà cậu đã cho ra mắt luôn ! Bây giờ mọi người đều biết Youth ở đây , ngày mai câu lạc sẽ công bố, tôi biết nói như thế nào "
  
  Tề Mặc biết mình sai, không có biện bạch, anh ngồi ở trên chỗ ngồi, mơ hồ nói:" Nếu khó xử thì quyết luôn . Hôm nay tôi đã chơi với cậu ta, kỹ thuật không tồi."
        " Không tồi cái cmn! ba lần sát hạch tâm lý cậu ta còn chưa qua được ,theo ý kiến của cố vấn, cậu ta còn không vào nổi đội hai. "Hứa Tiểu Ngũ vô cùng đau đầu," Thông báo chính thức có lý ,phải ký hợp đồng, ký cái gì? Làm sao ký được? Thật sự để cho hắn vào đội hai sao? "
  
  Tề Mặc hơi nhíu mày:"Cậu nói cái gì ? "
  
  Hứa Tiểu Ngũ không tức giận:" Ký hợp đồng gì cho anh ta! A?! "
  
  " Không ... ... "Tề Trạch nhíu mày," Thời đại này vẫn có người trượt bài kiểm tra tâm lý? "
  
  Hứa Tiểu Ngũ thở dài và gật đầu:  "Có,  vấn đề là rất nghiêm trọng ,nếu không, tại sao cậu nghĩ tôi không ký hợp đồng với Youth mà vẫn để cậu ta trong nhóm học viên trẻ cần đào tạo "
  
  Sát hạch đánh giá tâm lý, điều này gần như tương đương với việc đánh giá vận động viên chạy đường dài. Lần đầu tiên Tề Mặc thấy có người thất bại trong bài kiểm tra này.
  
  " Cậu ta..." Trong lòng Tề Mặc có một tầng sương mù vô hình, dường như sắp tản ra, "Dư Dương hắn ..."
  
  "Đội thứ hai hiện tại đang thiếu một vị trí công kích, Dư Dương, hắn lợi hại. Thích hợp đấu solo " Hứa Tiểu Ngũ lẩm bẩm một mình, cắt ngang suy nghĩ của Tề Mặc.Hứa Ngũ không kịp định thần, ngẩng đầu hỏi Tề Mặc," Hay là lần này ngoại lệ, để anh ta vào đội thứ hai? "
  
  Tề Mặc hoàn hồn và lắc đầu sau khi suy nghĩ về nó."Không"
  
  Hứa Tiểu Ngũ đã hoàn toàn cáu kỉnh: " Cậu muốn gì ?!, cậu muốn trả thù tôi vì tôi bảo cậu phát sóng à  ?!"
  
  Tề Mặc cất áo khoác và nhìn vào một vị trí trống bên cạnh chỗ ngồi của mình: "Đội của chúng tôi thiếu một người dự bị ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bl #damy #pubg
Ẩn QC