azit 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tôi nói giọng chua chát :

- Ra thế đấy ! Nhưng anh về trễ quá, ở làm gì lâu vậy ?

- Trời, anh ấy bệnh nặng quá. Khốn khổ cho anh ấy, đang khỏe thế mà mắc bệnh hiểm nghèo. Như vậy làm sao tôi đến rồi đứng lên về ngay được, còn hỏi thăm này nọ, còn an ủi cho anh ấy vui lên ...

- Khổ quá ! Anh ấy bị nặng thế kia ư ?

Ba tôi đang kể tràng giang đại hải về bệnh tình rất nặng của bác Zaya thì chợt vợ chồng bác ấy cười phá lên và xuất hiện trong phòng. Ba tôi ngây người ra như bị trời trồng :

- Uả, anh chị ở đây à ?

- Chúng tôi tính để dành cho anh một sự bất ngờ.

Mẹ tôi mỉm cười đầy ý nghĩa :

- Thật là một sự bất ngờ đích đáng!

Ba tôi không nói thêm câu gì, gượng gạo chuyển sang hỏi thăm vợ chồng bác Zaya. Cả nhà ngồi vào bàn ăn. Ba tôi hỏi với vẻ quan tâm đặc biệt :

- Mentin đã đi ngủ rồi à ?

- Ba biết không, nó đã mệt lử vì phải ngồi suy nghĩ cách nói dối ba ... Nó đi ngủ mà còn thấp thỏm, lo lắng vì chưa tìm được câu nói dối thích hợp, đó ba. Không biết nó đã nghĩ ra câu nói dối ba chưa ? ...

Ba tôi điên tiết, mắng át đi không cho tôi nói tiếp :

- Tốt hơn là con hãy đi ngủ. Để kệ nó với ba. Con không thấy là đã quá khuya rồi sao ?

Thế là lần này Mentin thoát nạn. Sáng hôm sau, không thấy ba tôi đả động gì đến chuyện hớt tóc của nó nữa ...

Tôi dừng lời, chúc bạn những điều tốt lành nhất.

Acmét, rất mong thư của bạn!

Bạn rất thân

Zeynep

(1) Ngày 26-4 ở Thổ Nhĩ Kỳ được xem là "Ngày toàn quốc bảo vệ thiếu nhi", hay gọi tắt là "Ngày Thiếu Nhi".

Trang Chủ

Diễn Đàn

FAQ

Lịch

Chức Năng

Liên kết nhanh

Có gì mới?

Symbian

Apple iDevice

Android

Rao Vặt

Cydia.vn

X-PET

Top of Form

Bottom of Form

Tìm kiếm nâng cao

Have an account? Login Register

Diễn Đàn

BÊN LỀ CÔNG NGHỆ

VĂN HỌC - NGHỆ THUẬT

Tuyển tập truyện Azit Nexin

Top of Form

Bottom of Form

+ Trả Lời

Top of Form

Trang 7/7 Đầu tiên ... 5 6 7

Bottom of Form

61 - 65/65 post

Nội dung: Ba lá thư cuối cùng Cuộc thi truyện do trẻ em viết Istanbun 25.4.1964 Zeynep thân mến, Tôi mới bỏ thư cho bạn hôm qua. Nhưng hôm nay tôi lại viết tiếp lá thư khác ... - Thuộc khu vực: VĂN HỌC - NGHỆ THUẬT

LinkBack

Quản lý Chủ đề

Đánh giá

Display

27-11-2007 02:28 AM #61

handballvn

- Banned -

Ngày tham gia

Sep 2007

Đến từ

Hành tinh khác

Bài viết

1,546

Thanks

3,310

Thanked 3,641 in 1,493 Posts

Ba lá thư cuối cùng

Cuộc thi truyện do trẻ em viết

Istanbun 25.4.1964

Zeynep thân mến,

Tôi mới bỏ thư cho bạn hôm qua. Nhưng hôm nay tôi lại viết tiếp lá thư khác để gởi đi ngay. Có lẽ bạn ngạc nhiên phải không. Tôi muốn viết thêm để bàn với bạn một chuyện. Nếu bạn đồng ý, chúng ta sẽ cùng nhau làm một công việc khá là kỳ thú.

Tôi vừa mới được biết người ta đang tổ chức một cuộc thi truyện do trẻ em sáng tác. Tôi mới nảy ra một ý kiến, hay là ta gởi tất cả những bức thư chúng ta đã viết đi dự thi. Những lá thư chúng ta gởi cho nhau nếu để theo thứ tự ngày tháng, có lẽ sẽ thành một cuốn truyện hay hay đấy. Tôi đã cất giữ tất cả những lá thư bạn gởi cho tôi. Bạn cũng có lần viết cho tôi rằng bạn đã sắp xếp các bức thư trong một cặp giấy cơ mà. Bạn nghĩ sao, chúng ta có nên tham gia cuộc thi này không ? Nếu bạn thấy ý kiến của tôi chấp thuận được, bạn hãy gởi gấp cho tôi theo đường bưu điện "máy bay" tất cả những lá thư của tôi đến đây. Bởi vì thời hạn chót nộp bản thảo của cuộc thi không còn xa nữa. Chúng ta có rất ít thì giờ, vì thế phải khẩn trương. Nếu được giải thì đó là thành công chung của hai đứa chúng ta. Chúng mình tham gia với danh nghĩa đồng tác giả nhé!

Nếu bạn thấy không nên tham gia cuộc thi thì bạn cũng viết thư báo ngay cho tôi biết. Tôi còn muốn đề nghị, nếu tham gia cuộc thi bạn cũng đừng nên cho ai biết. Nếu có giải, chúng ta sẽ cho mọi người một bất ngờ thú vị. Không được giải thì chẳng sao cả. Nếu nói lung tung mà không được gì thì quê lắm! Không nói cho ai cả, đây là một bí mật chung của hai đứa mình.

Nóng lòng đợi trả lời của bạn.

Chúc bạn vui khỏe.

Chào thân mến

Acmét

=====================================

Có thể bất tuyệt

Ankara 27.4.1964

Bạn Acmét thân mến,

Nhận được thư bạn tôi xin trả lời ngay lập tức. Viết xong lá thư này,tôi sẽ gói tất cả thư của bạn lại và gởi đường bưu điện "máy bay" đúng như bạn yêu cầu. Như thế có nghĩa là tôi hoàn toàn đồng ý với đề nghị của bạn.

Tôi cho rằng ý kiến của bạn rất hay, chúng ta tham gia cuộc thi này là đúng, rất hợp. Không muốn bạn nhụt chí vì mất hứng, nhưng tôi vẫn phải nói cho bạn biết một điều "Chúng ta có rất ít hi vọng giật giải!" Bạn có biết tại sao không ? Trong các lá thư, chúng ta phê phán người lớn nhiều quá : nào là ba mẹ, nào là thầy cô giáo, v.v... Ôi, thế mà chính họ, những người lớn đó lại sẽ chấm thi, phát giải thưởng. Tôi không dám tin là họ sẽ tặng thưởng cho một truyện chỉ rặt những điều phê phán, kêu ca về họ. Hơn nữa, có khi họ sẽ nói "Mấy đứa trẻ này con cái nhà ai không biết?" Có lẽ họ nổi giận nữa kia ... Lại còn một điều này nữa : Nếu người ta gởi trả tất cả lại nhà, ba mẹ chúng ta sẽ nói gì đây ? Vậy tôi đề nghị chúng ta nên ký những tên khác dưới các bức thư. Tôi đã chọn được cái tên giả hay hay là Zeynep, bạn hãy suy nghĩ và tự chọn cho mình một cái tên nhé!

Tôi không có ý bàn lui rằng chúng ta không nên tham dự cuộc thi. Nhưng khó mà tin là các bức thư chúng ta đã viết gom góp lại với nhau lại giống một cuốn truyện. Nhưng ... thôi cứ gởi đi bạn ạ! Lỡ chúng ta không được giải thì sao ? ... ừ, mà không được giải cũng đâu có sao, chúng ta đâu có mất mát gì?

Nhận được lá thư mới nhất của bạn, tôi đã thử đọc lại một vài bức thư trước. Theo tôi, có lẽ bọn mình đã đi hơi xa trong việc phê phán người lớn. Bạn đã viết đủ thứ chuyện ... Còn tôi không biết chuyện huyên thuyên những của quỷ gì ? Khi để lẫn lộn những lá thư đó với nhau, mẹ ơi, chẳng hiểu nó sẽ thành cái chi ? Nói một cách công bằng, đàng hoàng ra thì chúng ta cũng có hơi phóng đại một số sự việc ... Ban giám khảo mà toàn là trẻ con chứ không phải người lớn thì tôi tin chắc truyện của chúng ta sẽ giật giải nhất đấy. Nhưng làm gì có chuyện đó được! Dù sao, tôi thấy chúng ta vẫn có chút ít hi vọng. Chắc bạn cũng biết những truyện viết cho trẻ em từ trước tới nay nói gì chứ? Nhiều chuyện đã được trích ra để trẻ em học trong sách giáo khoa ấy : Nào là kể về một học sinh nghèo vừa kiếm sống vừa đi học, nào là chuyện phiêu lưu mạo hiểm của một số trẻ em, nào là chuyện một học sinh chăm chỉ, v.v... Toàn là những bài học luân lý, nhiều khi quá lộ liễu chứ đâu phải là những cuốn truyện hấp dẫn. Cái truyện của chúng mình mà bạn định gởi đi chẳng giống truyện nào trước đây cả. Đó, bạn thấy không, hi vọng của chúng ta chính là điều ấy.

Nếu "công trình" của chúng ta mà giật giải thì thật là tuyệt diệu! Một ngày nào đó, khi lớn lên và trở thành cha của vài đứa trẻ, bạn có thể hãnh diện khoe với chúng rằng bạn đã từng đoạt giải nhất văn học.

Dù sao bạn cũng đừng gởi lá thư cuối này của tôi cùng với những lá thư khác nhé!

Tôi không có ý định an ủi bạn. Nhưng nếu chúng mình không được giải thì đâu có gì là quan trọng. Bạn từng viết là bạn ước mơ trở thành nhà văn cơ mà. Đến lúc đó bạn sẽ dùng các lá thư này thành một cuốn sách chả hơn ư ? Như thế có khi còn tốt hơn ấy chứ, chỉ có điều chúng ta sẽ phải đợi hơi lâu một chút.

Chúc cho ý tưởng của chúng ta thành công.

Chân thành chúc bạn sức khỏe và học giỏi.

Gởi lời chào các bạn cũ và đợi thư của bạn.

Zeynep

====================================

Thư của tác giả gởi các em

Các em thân mến

Không, không chỉ "Các em thân mến", mà "Các con yêu quý của tôi". Tôi yêu tất cả các con như chính những con tôi. Như mọi thứ tình yêu khác, trong tình yêu này chúng ta cũng có một chút vị kỷ. Vì những người lớn tuổi như chúng tôi luôn tin rằng sẽ sống cùng với các con mãi mãi. Tôi không chỉ yêu những đứa con của tôi, những đứa bé Thổ Nhĩ Kỳ, mà tôi yêu tất cả, tất cả các trẻ em người Mỹ, người Nga, hay Đức, Trung quốc, người ấn độ, Việt Nam, v.v... Nghĩa là tôi yêu mọi trẻ em trên trái đất, không phân biệt các con Âu hay á, da trắng hay da màu.

Tôi định giải thích một điều mà có lẽ một số em đã biết. Các em rất dễ dàng hiểu rằng những bức thư trong quyển sách này không phải do hai em Zeynep và Acmét viết ra, mà chúng tôi đã tưởng tượng ra các bức thư đó và các tác giả của chúng. Tôi đã đặt tên cho cả Amét lẫn cô bé Zeynep. Chắc các em cũng biết rằng hai học sinh lớp Năm không thể viết cho nhau những bức thư dài và nhiều như vậy trong một năm học. Nếu có hai đứa trẻ viết thư cho nhau, thế nào các em ấy cũng có những lỗi chính tả và văn phạm. Nhưng tôi chắc rằng nếu tự các em viết cho nhau thật sự thì các bức thư sẽ hay hơn nhiều những thư tôi đã nghĩ ra. Bởi vì những điều các em viết sẽ là xác thực, nguyên bản với cuộc sống trẻ thơ và những điều các em nghĩ. Chúng sẽ thật sự độc đáo và đáng tin cậy nhất. Đấy chính là sự khác biệt lớn, khoảng cách xa giữa người lớn và trẻ em. Chính các em khi nào lớn lên, các em cũng lại giống chúng tôi, người lớn và các em sẽ xa rời tuổi thơ, xa rời các em lúc này.

Như thế, các em hiểu rằng trong quyển sách này tôi thử làm một việc vô vọng, một việc không bao giờ có được. Nói cách khác, tôi thử đặt mình vào địa vị các em. Rõ ràng đây là một việc rất khó thực hiện được. Bởi vì giữa những người lớn tuổi và trẻ em có một khoảng cách thời gian về tầm suy nghĩ đôi khi tới hàng ngàn hoặc vài ngàn năm. Chính vì thế mà người lớn chúng tôi quên ngay tuổi thơ của mình. Ba, mẹ, anh chị, thầy, cô giáo các em cũng đã quên tuổi thơ của họ rồi.

Sự thật, các bức thư tôi viết thay Zeynep và Acmét đã được gởi đi dự một cuộc thi tiểu thuyết và chẳng được một giải nào. Cuốn tiểu thuyết này viết dưới dạng những bức thư, chẳng thế nào đoạt giải được. Bởi vì, những người lớn trong ban giám khảo được chấm thi, đã quên tuổi thơ của họ. Zeynep và Acmét cũng đã để ý đến điều đó.

Cũng như tất cả những bài viết khác cho các em, trong các bức thư của cuốn sách này, tôi muốn gởi đến các em những lời khuyên nhủ chân thành. Chỉ có điều, tôi đã làm khác những người lớn khác đã làm. Tuy nhiên các em cũng đừng nghĩ rằng trong cuộc sống hàng ngày, tôi đối xử hoàn hảo với các con tôi. Bởi vì chúng tôi cũng đã quên ở một chừng mực nào đó tuổi thơ của bản thân mình ... Ngay cả khi biết rằng mình cư xử không đúng đắn, chúng ta cũng khó mà sửa chữa sai lầm ngay được ...

Trong các bài viết của tôi ở tập sách này, mặc dù luôn coi các em là lớn, có hiểu biết, tôi vẫn phải nghĩ rằng, dù sao các em cũng là trẻ em. Vì thế tôi mới phải giải thích để các em rõ ý tôi muốn nói gì.

Chắc rằng các em sẽ hiểu ý tôi, hiểu tất cả những gì tôi muốn truyền đạt tới các em ...

Tận đáy lòng, tôi chân thành chúc các em học giỏi, các con yêu quý của tôi!

Azit Nexin

Trích dẫn

23-12-2007 12:06 AM #62

handballvn

- Banned -

Ngày tham gia

Sep 2007

Đến từ

Hành tinh khác

Bài viết

1,546

Thanks

3,310

Thanked 3,641 in 1,493 Posts

Câu lạc bộ những ông chồng mọc sừng

Azitnesin

Những bức tường phòng khách lớn của Câu lạc bộ được trang trí bằng đầu những con vật có sừng. Đặc biệt đập vào mắt là những chiếc đầu hươu và đầu bò rừng. Cặp sừng của những chiêuc đầu treo trên tường đều được mạ vàng. Bất cứ người nào trở thành hội viên câu lạc bộ đều phải mang đến đây 1 vật trang trí như vậy

Dưới mỗi cái đầu gắn 1 tấm biển nhỏ ghi tên chủ nhân. Song thực ra chẳng cần có biển thì các thành viên Câu lạc bộ vẫn biết rõ cái đầu nào là của ai.

Cuối gian phòng lớn, sau lễ đài, có những chiếc sừng hươu lớn treo kín cả bức tường.

Ngày hôm đó ở Câu lạc bộ người ta tổ chức lễ kết nạp hội viên mới. Theo điều lệ, người muốn xin kết nạp vào câu lạc bộ phải có sự giới thiệu của 2 hội viên cũ. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Những người muốn gia nhập câu lạc bộ phải bước lên diễn đàn và kể cho mọi người nghe tại sao anh ta bị mọc sừng và bị mọc sừng như thế nào. Song chỉ sau khi câu truyện của anh ta được các thành viên chính thức tán thưởng và bản thân anh ta được thừa nhận là xứng đáng được gia nhập Câu lạc bộ các ông chồng bị lừa dối thì khi đó anh ta mới chính thức được coi là là thành viên.

Ông chủ tịch câu lạc bộ , chủ nhân của cặp sừng hươu lớn nhất gọi từng người xin vào câu lạc bộ lên diễn đàn.

Sau khi bắt họ đọc câu thề : "Dưới bóng những chiếc đầu có cặp sừng cong này, tôi xin thề sẽ nói sự thật", ông ta bảo :

- Anh sẽ được kết nạp vào câu lạc bộ trogn trường hợp nếu câu chuyện của anh được các thành viên của Câu lạc bộ công nhận là độc đáo.

Tất cả đúng như 1 kỳ thi, vì các Ủy viên Ban chấp hành Câu lạc bộ có quyền đưa ra các câu hỏi cho ứng cử viên

2 hội viên cũ của Câu lạc bộ giới thiệu với những người dự họp ứng cử viên thứ nhât:

- Chúng tôi chứng nhận : vợ anh ta đúng là đã phản bội anh ta!

Sau đó ứng cử viên này bắt đầu kể :

Tôi đến trường bình thường- Lúc tám tuổi. Tại trường tiểu học tôi bị đúp mất 1 năm, nên tốt nghiệp nó vào năm mười lăm tuổi. Ở trường trung học tôi cũng bị đúp. Và năm 19 tuổi tôi từ trường trung học chuyển sang cao đẳng. Tôi phải bỏ học một năm vì bệnh tật, sau đó tôi lại đúp 1 nămtooi tốt nghiệp cao học năm 25 tuổi - vì thời đó ở các trường cao học có 12 lớp sau đó tôi vào học đại học tổng hợp. Nhưng sau 1 năm tôi hiểu ra mình đã chọn ko đúng khoa, nên tôi chuyển sang khoa khác. Ngoài ra tôi còn phải đi làm việc thêm để kiến tiền nên phải mất sáu năm tôi mới tốt nghiệp đại học. Sau đó tôi phải đi nghĩa vụ quân sự mất 1 năm thế là tôi ba mươi tư tuổi. Tôi muốn trở thành 1 chuyên gia và muốn vậy phải mất 3 năm tập sự. Đến năm 37 tuổi tôi trở thành chuyên gia. Tôi mất 1 năm đi tìm việc làm, sau 3 năm tôi đã có được công việc thích hợp. Nghĩa là mãi đến năm 41 tuổi tôi mới có việc làm ổn định. Tôi muốn cưới vợ nhưng chưa có đủ khả năng nuôi vợ. Mãi mười năm sau thu nhập của tôi mới cho phép tôi trở thành một chủ nhà khiên tốn. Nghĩa là tôi có khả năng trả tiền nhà và mua sắm vài thứ đồ dùng. Nhưng để cưới vợ thì không đơn giản. Tôi mất 4 năm để đi tìm người vợ phù hợp. Và mãi đến năm sáu mươi tuổi tôi mới tìm được người vợ như thế. Nhưng để chinh phục được trái tim cô gái đó tôi phải mất một năm nữa. Sau đó nàng nói : “ Chúng ta hãy là người yêu của nhau 1 thời gian đã, đến khi nào hiểu rõ nhau sẽ cưới”. Nàng nói đúng. Hai năm chúng tôi là đôi vợ chồng chưa cưới. Đến khi cưới nhau tôi đã sáu mươi ba tuổi.

Một ủy viên BCH hỏi :

Thế vợ ông bao nhiêu tuổi?

Hai mươi nhăm!

Ông có chắc là cô ta phản bội ông không?

Không để ông ta kịp mở mồm đáp, những ủy viên khác của BCH đã đồng thanh kêu to:

Chúng tôi tin!

Người đàn ông nói :

Nếu vậy thì tôi đề nghị các vị ban cho tôi vinh dự được gia nhập câu lạc bộ

Ông chủ tịch nói :

Không, không thể được! Câu chuyện của ông vừa kể là ví dụ cổ điển về sự phản bội của người vợ. Nó rất nhàm chán, không có gì là độc đáo cả. Rất tiếc chúng tôi không thể kết nạp ông được.

Khi người đàn ông buồn bã rời khỏi bục diễn đàn thì ứng cử viên thứ 2 bước lên:

Kính thưa các ngài- Ông ta bắt đầu – Tôi hoàn toàn không chút nghi ngờ rằng, chỉ cần nhìn mặt tôi , các chuyên gia như các ngài đều biết ngay rằn tôi là người bị phản bội.

Chúng tôi có nghe kể về vinh quang của ông, các ủy viên BCH đồng thanh nói.

Cám ơn các ngài,các ngài thật là tốt bụng!- Người chồng bị phản bội nghiêng người nói.- Tôi tốt nghiệp phổ thông một cách bình thường, và do không có khả năng nên không bao giờ học tiếp được. Nhưng tôi là người đàn ông chân chính, người đàn ông mẫu mực: cao lớn, vai rộng, da ngăm, mắt xanh – loại người như tôi nói chung phụ nữ chỉ gặp từ xa đã mê rồi. Nhờ có vẻ bề ngoài đàn ông đó nên tôi kiếm được khá nhiều tiền.

Một ủy viên ban chấp hành ngắt lời ông ta :

Rõ rồi, rõ rồi, - ông nói – Sau đó có một phụ nữ rất xinh đẹp kết thân với ông : “Hãy cưới em đi”. Ông nói rằng ông không thể cưới được vì không có 1 xu dính túi. Cô ta đáp : “em rất may mắn trong cuộc sống, nếu cưới em, em sẽ đem may mắn đến cho anh”. Rồi ông và cô ta lấy nhau. Và mặc dù ông tốt nghiệp phổ thông loại xoàng, cô ta vẫn thu xếp cho ông được 1 công việc tốt. Nhưng đó không phải là tất cả. Ông cưới vợ mới chỉ năm năm, mà ông được thăng chức đến năm lần. Cuối cùng ông trở thành một giám độc nhà băng và chiếm được vị trí cao như hiện nay.

Người đàn ông ngạc nhiên hỏi:

Làm sao ngài biết được tất cả các chuyện đó?

Ông bạn thân mến ơi, cách lừa đảo này đã lỗi thời rồi. Những trường hợp như vậy quá nhiều chính vì thế nên chúng tôi biết- ông ủy viên BCH đáp

Nhưng nếu các ông tin rằng vợ tôi phản bội tôi thì các ông phải kết nạp tôi vào câu lạc bố

Chúng tôi tin ông là người chồng bị phản bội nhưng rất tiếc chúng tôi không thể kếp nạp ông vào câu lạc bộ được. Vì vợ ông phản bội ông một cách thường xuyên, ở mọi nơi, và trong bất cứ trường hợp thuận lợi nào

Không còn cãi được gì nữa, người đàn ông chuẩn mực đành phải rời diễn đàn. Khi ông ta rời khỏi gian phòng nước mắt rơm rớm vì đau khổ thì một ứng cử viên khác bước lên và bắt đầu nói :

Cách đây 2 mươi năm tôi là một người rất nghèo. Tôi có một người vợ.

Ông chủ tịch câu lạc bộ ngắt lời ông ta:

Được rồi, không cần phải dài dòng nữa đâu. Sau đó vào 1 ngày kia, khi ông kiếm được nhiều tiền trong một phi vụ không thể kể ra ở đây, mức sống của ông cao hẳn lên. Nhưng vợ ông không phù hợp với mức sống cao này, ông đã li dị bà ta và cưới một người phụ nữ phù hợp hơn với mức sống của ông. Thu nhập của ông và mức sống của ông cứ tăng cao không ngừng. Người vợ thứ hải của ông tỏ ra rất ấu trĩ so với mức sống của ông. Ông lại bỏ bà ta và cưới một người đàn bà đẹp hơn và có học thức hơn.

Phải ! phải ! mọi chuyện đúng như vậy!

Ông kiếm được rất nhiều tiền, và cứ mỗi khi thu nhập của ông cao lên ông lại thay vợ, và mỗi lần ông lại chọn người phụ nữ mà sắc đẹp và tâm hồn cô ta phù hợp với số tiền của ông. Ông đã thay đổi sáu, bảy hay tám người phụ nữ. Ông còn có quan hệ với một số cô bồ, vì không thể tìm được người phụ nữ nào cao hơn người vợ cuối cùng của ông. Sau đó vào một ngày nọ…

Vào một ngày nọ mọi chuyện bỗng đảo ngược hoàn toàn.

Ông trở lại tình trạng cũ của mình. Người vợ cuối cùng của ông không chịu được cuộc sống thấp kém của ông nên đã

Phải …nên cô ta bắt đầu phản bội tôi. Các ông phải kết nạp tôi vào Câu lạc bộ.

Không! Rất tiếc, trong chuyện phản bội của vợ ông không có gì mới cả. Nó đã rất tẻ nhạt và thô thiển. Loại phản bội như thế có rất nhiều.

Ứng cử viên thứ tư thông báo rằng vợ ông ta là một phụ nữ tuyệt vời và nhờ cô ta ông được sống sung sướng mười lăm năm mà không phải làm gì. Nhưng cuối cùng ông ta bị đá đít.

Ứng cử thứ năm chỉ đơn giản tuyên bố:

tôi và vợ tôi là những diễn viên điện anh

Các ủy viên BCH ngắt lời ngay

Thôi đủ rồi, rõ rồi! Họ nói. – Không có gì hay ho cả! Chuyện phản bội đề giành lấy một vai diễn là một chuyện quá bình thường, không có gì thú vị cả.

Ứng cử viên thứ sáu thông báo rằng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net