Hood's Revenge: Act 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuộc đời mỗi con người là một câu chuyện.

Và Thế Giới là kết tinh của hằng hà sa số những câu chuyện như vậy.

Kết thúc của mỗi câu chuyện đều được quyết định bởi thứ gọi là "số phận".

Vậy, chuyện gì sẽ xảy ra khi bánh xe số phận đi chệch hướng ban đầu.

Liệu cái kết của câu chuyện có còn viên mãn?

Hay tất cả những gì còn sót lại sau cùng, sẽ là tấn bi kịch không hồi kết?

--------------------------------------------------------------

(Wilhelm): Mau liên lạc với Tổng Bộ, yêu cầu viện trợ khẩn cấp!

(Wilhelm): Hạm đội cứu viện chuẩn bị đến đâu rồi!?

(Tirpitz): Hạm đội 1 và 2 đã chuẩn bị xong, sẵn sàng xuất kích. Nhưng kể cả khi dồn hết tốc lực cũng phải mất ít nhất 4 giờ đồng hồ mới đến nơi được.

Quân cảng NY hiện đang ở trong tình trạng cực kỳ hỗn loạn.

(Wilhelm): Chết tiệt, không có hạm đội viễn chinh nào hoạt động gần đó hay sao?

(Tirpitz): Thưa không, tất cả những hạm đội viễn chinh đang hoạt động ngoài khơi hiện giờ đều ở quá xa nơi phát ra tín hiệu.

(Tirpitz): Xuất phát từ đây là cách nhanh nhất có thể rồi.

Nguyên do là bởi chỉ vài phút trước, hạm đội tiếp tế do Bismarck và Hood dẫn đầu bất ngờ phát ra một tín hiệu S.O.S trước khi mất liên lạc.

(Wilhelm): Thôi được rồi, cho gọi Le Terrible đi. Nếu ta sử dụng hình dạng khu trục của con bé để di chuyển thì sẽ nhanh hơn đấy.

(Tirpitz): Jawohl, mein Führer!

Còn lại một mình trong phòng, Wilhelm gục xuống bàn. Hai tay anh nắm chặt lại, run rẩy, trong khi vẫn lẩm bẩm tên của người vợ yêu quý, như thể đang cầu nguyện.

(Wilhelm): ....Bismarck...

--------------------------------------------------------------

(Vestal): Thấy họ rồi!

Sau vài giờ tìm kiếm, cuối cùng hạm đội cứu viện do Wilhelm trực tiếp chỉ huy đã tìm được hạm đội tiếp tế, hay nói đúng hơn, là tàn dư của hạm đội tiếp tế. Tất cả những gì còn sót lại là Z23 ở hình dạng khu trục, nhưng trong tình trạng vô cùng thê thảm. Radar bị phá hủy, các tháp pháo bị hư hại nặng, thân tàu cũng chịu vô số thiệt hại.

Bản thân Z23 cũng không khá hơn là bao, cô bé ngồi gục trên boong tàu, máu chảy không ngớt từ đầu, vai và bụng. Mặc cho thương tích đầy mình, cô bé vẫn cố giữ bản thân tỉnh táo, để bảo vệ đồng đội bị thương nặng đang nằm trong khoang.

Chỉ cần nhìn thôi, Wilhelm cũng biết chỗ hàng tiếp tế hoặc là rơi vào tay kẻ thù, hoặc là chìm nghỉm dưới đáy đại dương rồi, nhưng với anh, điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa. 

(Z23): Đô...Đốc...

Dùng toàn bộ chút sức lực còn sót lại, Z23 đứng dậy, lết từng bước về phía Wilhelm. Và rồi, như một con rối bị đứt dây, cô bé ngã gục xuống, nhưng Wilhelm đã kịp chạy đến đỡ lấy cô bé.

(Wilhelm): Không sao đâu, mọi chuyện ổn rồi. Em làm tốt lắm, Niimi.

(Wilhelm): Vestal, Akashi, cầm máu cho cô bé, sau đó kiểm tra tình trạng những người bị thương đang nằm trong khoang.

(Wilhelm): Enterprise, Saratoga, cho máy bay do thám vùng biển xung quanh, xác định vị trí của kẻ thù.

"RÕ"

Tuy nhiên, tình hình thực tế lại tệ hơn dự tính rất nhiều. Toàn bộ hạm đội tiếp tế đều được ở trong tình trạng thập tử nhất sinh, đặc biệt là Bismarck. Dường như cô đã dùng chính mình để che chắn cho những thành viên khác trong hạm đội trong lúc chạy trốn.

(Vestal): Không thể tin nổi, cô ấy vẫn còn thở mặc cho thương tích nặng như này.

(Vestal): Nếu không là kỳ tích thì em cũng không biết phải gọi trường hợp này là gì nữa.

Mặc dù kẻ địch có vẻ đã biến mất không dấu vết, giúp tránh được việc vừa phải chữa trị vừa phải chiến đấu, những tổn thất chúng gây ra vẫn là quá lớn. Còn chưa kể trong số những thành viên hạm đội tiếp tế nằm trong khoang vẫn còn thiếu một người, một người vô cùng quan trọng....

(Wilhelm): Tìm thấy cô ấy chưa?

(Saratoga): Chưa, bọn em đã cho máy bay do thám toàn bộ vùng biển quanh đây rồi, nhưng manh mối duy nhất tìm thấy được chỉ có thứ này.

Saratoga chìa ra chiếc mũ mà Hood vẫn hay đội, nhưng giờ nó đã nhàu nát, thấm đẫm máu và nước biển, cho thấy chủ nhân của nó đã trải qua một cuộc chiến vô cùng khốc liệt.

(Wilhelm): Rốt cuộc cô đã đi đâu rồi, Hood......

--------------------------------------------------------------

Sau nhiều giờ tìm kiếm mà không đem lại kết quả gì, Wilhelm buộc phải ra lệnh cho toàn bộ hạm đội rút lui nhằm tránh nguy cơ bị công kích bất ngờ thêm một lần nữa, đồng thời cũng để việc chữa trị đạt hiệu quả cao nhất.

(Wilhelm): Tình hình bọn họ thế nào rồi?

(Vestal): Tạm thời tất cả đã qua cơn nguy kịch, nhưng sẽ cần thời gian để bình phục hoàn toàn.

(Vestal): Chỉ có điều.....

(Wilhelm): Điều gì?

Vestal đắn đo một lúc, trước khi quyết định nói cho Wilhelm biết sự thật.

(Vestal): Là về phu nhân Bismarck. Mặc dù nhịp tim cùng các thông số sinh học khác của cô ấy đều đã trở về mức ổn định, nhưng điện não đồ lại vô cùng bất ổn.

(Vestal): Trường hợp tệ nhất, phu nhân có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại và phải sống thực vật đến cuối đời.

(Wilhelm): .......

(Vestal): Em xin lỗi nếu có làm anh cảm thấy khó chịu, nhưng em nghĩ anh cần biết sự thật.

Nhưng điều khiến Vestal thực sự ngạc nhiên, chính là hành động sau đó của Wilhelm. Anh rút một điếu thuốc, châm lửa trước khi trả lời với giọng chắc nịch:

(Wilhelm): Cô ấy chắc chắn sẽ tỉnh lại.

Không một chút do dự, không một chút nghi ngờ, anh khẳng định như thể đó là sự thật hiển nhiên, là điều chắc chắn sẽ xảy ra.

(Vestal): ...Vâng.....

Khi nhận ra thì Vestal đã thấy mình vô thức đồng tình với lời khẳng định vô căn cứ đến khó tin của Wilhelm. Không khí căng thẳng trong phòng cũng dần dịu bớt. Đúng lúc đó, một người thứ ba xông thẳng vào phòng trong tình trạng vô cùng hoảng hốt.

(Akashi): *hộc hộc*... Đô...Đô Đốc, Niimi tỉnh lại rồi, nyaa....*hộc hộc*

--------------------------------------------------------------

Một lúc sau, tại phòng hồi sức.

(Wilhelm): Em thấy trong người thế nào, có còn khó chịu không?

(Z23): .......

Z23 nằm trên giường bệnh, xung quanh chằng chịt máy móc dây rợ các loại. Cơ thể cô bé được băng bó cẩn thận, những vết thương có khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng cũng đã được Vestal và Akashi xử lý từ trước.

(Wilhelm): Nếu được thì anh muốn em kể  anh nghe chuyện gì đã xảy ra trước khi tín hiệu S.O.S được phát đi.

(Wilhelm): Nhưng nếu em thấy không khỏe thì cứ để sau cũng được, giờ cứ tập trung nghỉ ngơi dưỡng sức trước đã.

Ngay lúc Wilhelm chuẩn bị đứng dậy để rời khỏi phòng, Z23 liền nắm chặt lấy tay áo của anh. Cánh tay nhỏ nhắn, mảnh khảnh của cô bé cứ run lên bần bật, khuôn mặt thì mếu máo như sắp khóc.

(Z23): Em.... Em sẽ kể, toàn bộ những đã xảy ra vào lúc đó.

(Z23): Vì vậy mong anh ở lại đây bên em, chỉ thêm một chút nữa thôi.

-----------------------------***----------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net