Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống Yongguk thay đổi. Anh không đi đi về về lầm lũi một mình nữa, gương mặt anh không lầm lì đáng sợ nữa. Thay vào đó là một nét sáng sủa, Himchan muốn anh cắt tóc, tóc anh đã ngắn hơn ban đầu. Quần áo và căn hộ của anh cũng sạnh sẽ hơn, những đứa trẻ đã không còn sợ anh nữa. Chúng hay kéo vào cửa hàng để nhờ anh leo lên cây bắt dùm một chú mèo, hay bắt dùm một quả bóng.

Chúng cũng hay vào cửa hàng để được Himchan cho kẹo. Nhìn cái cách Himchan chơi đùa cũng lũ trẻ, Yongguk chợt nghĩ về hai chữ “gia đình”. Sẽ thật tuyệt biết mấy, nếu anh cùng cậu gầy dựng một gia đình hạnh phúc. Công việc ở cửa tiệm cũng thoải mái hơn đôi chút khi có Daehyun và Youngjae giúp đỡ.

Nhiều lần Yongguk cầm tay Himchan đi về,  trên con đường mòn mà ngày trước anh từng cô độc lê bước, bây giờ anh không còn phải đi một mình nữa. Trên con đường mòn, nhiều lần cậu và anh giao chiến, đánh nhau đến quyết liệt, nay chỉ còn là những yêu thương, hạnh phúc.

Nhưng rồi anh lại sợ hãi, sẽ ra sao nếu…cậu nhớ lại tất cả? Sẽ ra sao nếu Himchan nhút nhát của anh biến mất, và Himchan của tiền kia quay trở lại? Anh không dám nghĩ tới, một chút cũng không.

“Anh sao thế?”

“Không gì đâu.”

Tất cả những gì Yongguk làm lúc này là giữ chặt lấy cậu, nguồn sống của anh. Nhưng anh đâu biết rằng, ngay cả khi Daehyun và Youngjae có ở đó, những thế lực đen tối vẫn bủa vây, chực chờ sẽ phá hoại tất cả. Dù là đang nắm tay cậu thế này đây, Yongguk vẫn tưởng chừng như sẽ vuột mất cậu một ngày nào đó.
----------------

Một ngày nọ,  Daehyun và Youngjae vừa bước ra khỏi siêu thị với nhiều bọc đồ trên tay. Từ ngày được thiếu gia Jongup cho theo bảo vệ thiếu chủ Himchan, cả hai không cần phải mặc áo vest và tham gia những trận đánh vô nghĩa nữa. Lần đầu tiên trong nhiều năm qua, cả hai tận hưởng một cuộc sống của những thanh niên bình thường.

Ban sáng làm việc, ban tối về lại thư giãn. Thích ăn thì ăn, thích ngủ thì ngủ. Một cuộc sống thoải mái. Nhưng cái gì đến cũng đến, Daehyun và Youngjae quăng vội bọc đồ ăn xuống đất khi thấy rất nhiều những tên sát thủ đang bao vây Yongguk, một số khác thì vẫn đang cố bắt Himchan đi.

Dù Jongup đã cố che giấu, nhưng tin tức về thiếu chủ Himchan đang sống ở khu ổ chuột này vẫn âm thầm bị rò rỉ ra ngoài. Yongguk vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau vết thương, nên sức của anh đã yếu đi. Tay Himchan vuột ra khỏi tay anh, Yongguk gào lên điên cuồng. Nắm đấm tay anh đấm vỡ tất cả mọi thứ chúng phang vào người, cơ thể anh đau rát, nhưng con tim anh vẫn hừng hực lửa chiến.

Daehyun và Youngjae vào cuộc, Daehyun cùng Yongguk đánh trả, còn Youngjae giải cứu thiếu chủ Himchan. Nhưng chúng quá đông, Daehyun bị trúng nhiều đòn và Youngjae cũng không thể tránh khỏi những thanh sắt đập mạnh vào người.

Himchan bị lôi lên xe, ngay khi vừa đóng cửa lại, chiếc xe đã vội vàng lăn bánh. Mặc cho Yongguk gào lên và đuổi theo. Himchan hoảng loạn, cậu đập cửa kính xe liên hồi và miệng vẫn liên tục cầu xin được thả ra. Nhưng những con người máu lạnh vẫn đáp lại cậu bằng những tiếng cười chế nhạo.

“Vẫn không thể ngờ có ngày mày phải van xin bọn tao thế này.”

Himchan không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng những gương mặt ấy thoáng chút quen thuộc và hàng loạt những hình ảnh kì lại hiện ra trong đầu cậu. Những tên này cũng xuất hiện trong giấc mơ của cậu. Nhưng khác với hiện tại, chúng khi ấy sợ hãi y như cậu bây giờ vậy.

“Các người muốn gì? Mau thả tôi ra.”

Cậu gào lên và một tên khác tát thật mạnh vào mặt cậu khiến khóe môi cậu chảy máu. Tên này nắm tóc cậu và cảnh cáo.

“Im mồm ngay đi nếu không tao giết chết mày.”

“Đáng lẽ ra mày nên nhân nhượng với bọn tao ngay từ đầu, nếu không thì đâu có ngày hôm nay.”

Bọn chúng nói gì đó mà cậu chẳng hiểu, nhưng cậu biết một điều: chúng không phải người tốt. Chiếc xe đưa cậu đến một nhà kho bỏ hoang, chúng thả mạnh người cậu xuống đất và trói tay cậu lại. Có rất nhiều người ở đó, tất cả đều đang mặc vest, tay cầm vũ khí và rất đáng sợ, Himchan ước gì có Yongguk ở đây. Nước mắt cậu bắt đầu chảy.

“Mày có bắt nhầm người không? Thằng nhát cáy này mà là thiếu chủ Kim sao?”

“Thiếu chủ mới lên nên không biết thôi, có tin đồn rằng hắn bị mất trí nhớ.”

Đối diện với cậu là một tên thanh niên tuổi còn rất trẻ, ăn diện chau chuốt và gương mặt bặm trợn. Hắn càng bước tới để nhìn rõ cậu hơn, Himchan càng cố lết ra xa và thổn thức hơn. Hắn nắm lấy tóc cậu và thở ra một làn hơi hôi hám, đầy mùi thuốc khiến cậu họ sặc sụa.

“Mày là Kim Himchan? Vậy mà người ta đồn mày ghê lắm, tao thấy mày chẳng đáng để tao động tay nữa là…”

“Làm ơn…thả tôi ra đi…”

Himchan lẩm bẩm, và tên thiếu chủ kia bật cười khanh khách. Hắn buông cậu ra, rồi nhận lấy một thanh sắt từ một tên đàn em rồi vút thật mạnh vào mặt cậu. Himchan ngã xuống đất và gương mặt bị chảy máu. Cậu đau đến tê dại, hai tay vẫn bị trói chặt nên cậu không thể nào chống cự được.

Tên thiếu chủ giật người cậu ngồi dậy, hắn vẫn chưa buông tha cậu. Hắn lại vun một cú nữa giáng vào người cậu khiến cậu kêu lên một tiếng, tất cả bọn chúng bật cười.

“Mày vừa ré lên như một con đàn bà vậy đó. Để tao xem nào.”

Hắn xé toạc áo cậu ra, Himchan lại càng lo sợ hơn nữa. Cậu cố gắng vùng vẫy, mỗi lúc một quyết liệt hơn cho đến khi hắn một tay đè mạnh đầu cậu xuống đất. Lại là những hình ảnh vừa kì lạ, vừa quen thuộc hiện về. Cũng là những cảnh nhà kho, những trận đòn, nhưng người bị đánh không phải là cậu.

“Tao nghe nói mày chơi gay với thằng Yongguk hả? Thật ghê tởm làm sao.”

Hắn động đến Yongguk rồi. Có gì đó vừa bùng lên trong cậu và Himchan vô thức giơ chân lên đạp mạnh và chỗ hiểm của hắn, sau đó cố gắng lùi ra thật xa. Hắn đau đớn, gục xuống đất, mấy tên đàn em xấn tới và cậu lại bị tát vài cái vào mặt. Tên thiếu chủ điên tiết đứng dậy, hắn đè cậu ra và toan lột hết quần áo trên người cậu.

“Tao hiếp chết mày, thằng chó!”

Một tiếng súng nổ vang. Viên đạn bay vun vút xé gió ghim thẳng vào đầu tên thiếu chủ, máu hắn chảy xuống mặt cậu, và hắn ngã vật ra, kéo theo sự hỗn loạn của tất cả bọn đàn em. Himchan đẩy xác hắn ra, hoảng sợ ngồi dậy và cậu nhìn thấy Jongup với nòng súng chĩa thẳng vào bọn chúng. Ánh mắt không thể lạnh hơn.

Cậu thoáng thấy hình ảnh mình đằng sau Jongup, trong một phút chốc, cậu nhận ra một điều gì đó, nhưng rồi nó chợt tan biến ngay đi khi gương mặt Yongguk xuất hiện. Ánh mắt lo lắng, gương mặt thất thần, anh vội vàng lao đến chỗ cậu, giận dữ khi thấy những vết bầm và đầy máu trên mặt cậu.

Tay vừa được cởi trói, cậu đã ôm chầm lấy anh. Khóc lóc, sợ hãi, ôm siết chặt. Bỏ qua hết tất cả những nghi hoặc về quá khứ, vứt đi hết tất cả những hình ảnh đáng sợ kia, Kim Himchan chỉ cần Bang Yongguk mà thôi. Chỉ cần ở cạnh anh, cậu sẽ không phải lo lắng điều gì.

Và cậu ngất đi trong vòng tay anh, hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy là ánh mắt yêu thương của anh.
----------------

Kim Himchan bị tổn thương nặng vùng đầu, không phải là chấn thương ngoài da gây chảy máu hay gì khác. Mà là các vùng thần kinh của cậu bị tổn thương dẫn đến mất trí nhớ, nay do bị va động mạnh nhiều lần nên chúng lại gây nguy hại đến cho cậu. Jongup ra lệnh cho toàn bộ bác sĩ có mặt ở bệnh viện bằng mọi giá phải cứu lấy cậu.

Ngoài phòng chờ, Yongguk chợt nhận ra mọi thanh âm dường như đột nhiên biến mất. Anh cay đắng nhớ lại gương mặt đầy máu me của cậu hoảng sợ nhìn anh òa khóc. Chỉ nhìn thấy những vết trầy rỉ máu trên gương mặt cậu thôi, cũng khiến anh như muốn giết chết hết bọn chúng rồi.

“Đêm nay anh không về, Junhong tối ngủ một mình ngoan nhé.”

Anh nghe Jongup nói như thế qua điện thoại, ánh mắt cậu ta không còn sắc lạnh, giọng trầm đều ôn nhu dỗ dành, ánh mắt lại trìu mến yêu thương.

“Con mèo của cậu phải không?”

Yongguk khẽ cười nhạt một cái, Jongup trở lại trạng thái vô cảm và không đáp lại anh. Cậu ta nói thêm gì đấy vào trong điện thoại và rồi cúp máy. Yongguk lại chìm trong sự im lặng, ánh mắt nhìn sâu trong hư vô, những hình ảnh hiện thực trong mắt anh đã nhòe đi, anh chỉ thấy một màu đen.

“Đừng lo lắng gì cả, anh tôi không chết dễ vậy đâu.”

“Tôi biết…tôi biết cậu ấy rất mạnh mẽ…”

Yongguk đáp nhạt, rồi lại chìm vào im lặng. Jongup cũng im lặng và ngồi cạnh anh. Chốc chốc cậu ta chạy sang phòng bệnh của Daehyun và Youngjae để xem xét. Cả hai người họ cũng bị chấn thương không nhẹ nhàng gì.

Khi các bác sĩ bước ra, họ thông báo rằng cậu sẽ phải nằm viện một thời gian dài để điều trị. Những vết thương ngoài da không phải là vấn đề nghiêm trọng, điều đáng phải lo là trong não cậu có một cục máu đông làm chèn ép dây thần kinh, nếu để lâu nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng.

Lẽ ra anh nên đưa cậu đến bệnh viện ngay khi anh vừa tìm được. Yongguk chưa bao giờ cảm thấy hối hận và lo sợ đến vậy. Sẽ ra sao nếu chuyện này xảy ra muộn hơn? Sẽ ra sao nếu…anh mất cậu? Anh không muốn phải trải qua nổi đau ấy thêm một lần nào nữa. Nổi đau phải mất đi một người mà mình yêu thương.

Yongguk ngồi bên cạnh giường của Himchan. Hóa ra đây là cảm giác của cậu khi hồi trước đã ngồi nhìn anh mê man. Tay tìm đến tay, đầu óc anh không thể nghĩ được gì cả. Cứ ngồi yên như thế, mặc kệ thời gian trôi.

Cậu nằm như thế rất lâu. Jongup phải đưa anh ra khỏi phòng trước khi cha của Himchan đến. Cậu ta bảo anh phải đi chăm sóc bản thân mình trước khi chăm sóc Himchan. Daehyun và Youngjae cũng đã hồi phục, cả hai cùng Jongup đã tranh cãi rất lâu về việc có nên đưa thêm vệ sĩ của nhà đến bệnh viện hay không.

Nếu có đám lâu la đấy ở đây, anh khó mà ở cạnh cậu được. Sau cùng, Jongup cũng thuyết phục được cha để mình lo liệu. Jongup cứng rắn và quyết đoán, nên dễ dàng xử lý mọi chuyện. Vậy là ít nhất lúc này, anh vẫn được ở cùng cậu.

Một ngày nọ, Yongguk vừa cùng Daehyun đi mua một ít đồ ăn. Youngjae phải nói dữ lắm anh mới chịu cùng Daehyun ra ngoài hít khí trời. Anh vốn dĩ đã ốm rồi, nay lại còn hốc hác. Khi vừa trở về, anh đánh rơi hết tất cả các bọc thức ăn trên tay khi thấy Himchan đã tỉnh, cậu đã ngồi dậy với gương mặt nhăn nhó và dáo dác nhìn quanh.

Anh chưa kịp vui mừng nhào về phía cậu thì Himchan đã quăng cho anh một ánh nhìn lạnh lùng.

“Tại sao mày cũng có mặt ở đây?"

Mọi thanh âm xung quanh dường như bị ù đi, mỗi câu nói của cậu là cứa vào tim anh.

End chap 7.
Mấy má đoán đúng rồi đó, chap sau bao mà máu chó luôn :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net