Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ hôm gặp Yongguk trở về, tâm can Himchan không thể nào yên ổn. Cậu không thể nào tập trung vào công việc, và càng cảm thấy nhạt nhẽo khi đến những chốn ăn chơi yêu thích trước kia. Himchan cảm thấy đám con gái cởi đồ trước mặt mình thật đáng khinh làm sao.

Mọi thứ chợt dần trở nên nhàm chán. Nếu Himchan trước kia là một con quái vật tiền, thì bây giờ đây, có cả núi tiền trước mắt, lòng cậu cũng không làm sao vui lên được. Mỗi tối về đến phòng mình, cậu lại cảm thấy ngột ngạt trong chính cái thế giới đó, cái thế giới mà trước kia, cậu luôn tự hào là do mình làm chủ.

Nhưng điều khiến cậu lo lắng nhất vẫn là những giấc mơ, cứ mỗi lần cậu nhắm mắt là ánh mắt yêu thương của Yongguk hiện về làm cậu không tài nào ngủ được. Và nó kéo dài suốt mấy đêm liền khiến cậu mỗi lúc một giận điên người lên, và rồi cậu không chịu đựng được nữa.

“Chuẩn bị xe cho tao, nhanh!!!”
----------------

Yongguk mở cửa ra, như thể anh đã chờ cửa mấy ngày qua vậy. Nhưng Himchan không đứng ở đấy, chỉ có đám đàn em đứng sẵn, chực chờ anh động thủ là lao vào anh ngay lập tức. Himchan ngồi trong xe, vừa nhìn thấy anh qua cửa kính, cậu đã vội thụt người lại và đưa tay giữ chặt lồng ngực mình.

“Bắt lấy hắn.”

Himchan ra lệnh khẽ, cậu không dám nhìn vào gương mặt anh, không dám đối diện anh. Vì điều gì cậu cũng không biết nữa, chỉ là cậu sợ mình sẽ lại khó thở, sẽ lại có những xúc cảm kì lạ khi nhìn thấy anh. Yongguk nhìn quanh để tìm Himchan, nhưng khi vừa thấy toán người lao tới thì anh đưa tay lên đầu hàng rồi bảo.

“Không cần đâu, tôi sẽ tự đi theo mấy người.”

Yongguk rõ ràng là biết nếu đi theo sẽ gặp chuyện gì, nhưng anh vẫn bước lên xe, vẫn im lặng đến kì lạ khiến cho bọn đàn em cứ ngẩn ngơ nhìn nhau rồi không hiểu chuyện gì. Himchan đưa mắt nhìn theo, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vừa lo vừa tò mò. Cậu còn tưởng sẽ phải đánh nhau một lúc mới bắt được anh đi.

Xem ra không phải chỉ một mình cậu thay đổi. Nhưng cậu không quan tâm nữa, Yongguk ngoan ngoãn như vậy cũng tốt, Himchan tự thuyết phục mình nên cảm thấy tự mãn. Chỉ một lát nữa thôi, cậu sẽ tha hồ mà hả hê nhìn anh bị đánh đập. Đây là một trong số những thú tiêu khiển khiến cậu thỏa mãn nhất, cũng là điều làm nên sự đáng sợ nơi thiếu chủ Kim Himchan.
----------------

Từng đường roi quất vào da vào thịt anh, từng thanh sắt cứ vút vào người anh. Chúng bầm tím, rồi rỉ máu rồi rách toạc cả ra. Máu cửa thế chảy từng chút, từng chút một trên cơ thể, trên mặt anh. Nhưng anh không hề chống trả, anh mặc chúng muốn đánh đập sao cũng được.

Anh bị bọn chúng đánh đến bất tỉnh, rồi anh dậy, rồi lại ngất. Người anh đầy những vết lằn do bị đánh đập, hành hạ suốt nhiều giờ liền. Yongguk bị treo lên, nửa trên trần trụi. Anh vật vờ nửa tỉnh nửa mê, chìm trong cơn đau đến quằn quại, tê rát. Nhưng anh vẫn không hề có ý định chống trả hay cự tuyệt. Anh để mặc mọi thứ.

Himchan đứng từ trên cao quan sát, không hiểu sao cậu không hề thấy một chút thỏa mãn nào. Thay vào đó, ruột gan cậu lại lồng lộn lên. Trước đó, mặc cho Daehyun và Youngjae có ngăn cản cỡ nào, cậu cũng bỏ ngoài tai. Nhưng ngay lúc này đây, khi nhìn thấy anh như sắp chết đến nơi, lời nói của Youngjae cứ vang lên trong đầu cậu.

“Nếu anh giết anh ấy, người hối hận cả đời này chính là anh đó.”

Cơn giận của Himchan lên đến đỉnh điểm. Cậu đạp mạnh cánh cửa và bước xuống chỗ anh, ra lệnh thả trói cho anh và thẩy cho anh một thanh sắt. Cậu biết là anh vẫn còn sức, anh vẫn có thể chống trả. Nhưng thứ làm cậu điên lên chính là thái độ cam chịu của anh.

“Đứng dậy đi.”

Cậu nói, cố giữ nét lạnh lùng trên gương mặt và nhìn thẳng vào anh. Yongguk được cởi trói nhưng anh chẳng buồn đứng dậy, anh ngã vật ra sàn chỉ cố gắng nhìn cậu bằng đôi mắt buồn và hơi thở khó khăn. Himchan lại cảm thấy đau đớn, cậu vội nhắm mắt lại và gào lên.

“TAO NÓI MÀY ĐỨNG DẬY VÀ ĐÁNH TRẢ LẠI TAO ĐI!!!”

Dù là cậu đã gào lên như thế, nhưng không hiểu sao hai hàng nước mắt cậu đột nhiên chảy dài. Yongguk chỉ có thể mấp máy môi, cả cơ thể anh bây giờ rệu rã và đau đớn. Nhưng cậu đâu biết anh vẫn không thể nhìn cậu bằng sự hận thù được nữa.

Himchan không thể chịu đựng được khi anh cứ nhìn cậu như thế, có thứ gì đó trong ánh mắt ấy cứ cứa vào tâm khảm của cậu. Nó làm cậu cảm thấy hổ thẹn, đớn hèn. Nó làm cậu xót. Thà rằng anh hận cậu như ngày xưa ấy, cả hai cứ đánh nhau rồi rượt đuổi nhau, có thể cậu sẽ cảm thấy khá hơn lúc này.

Kim Himchan thật sự không thể chịu đựng được nữa. Ngày trước dù anh có khinh miệt cậu thế nào, cậu cũng không khó chịu như thế này. Himchan giơ cao thanh sắt lên, toan vút vào gương mặt đã sưng vù và rỉ máu của anh, nhưng có một cái gì đó trong lòng cậu đã ngăn cậu lại.

Cậu nhìn vào anh, chờ đợi anh sẽ né tránh hay chống trả. Nhưng không, anh nhìn theo thanh sắt cậu đưa lên, rồi lại nhìn vào cậu. Anh khẽ mấp máy đôi môi khô rát.

“Nếu là chết dưới tay em…thì tôi không còn gì phải hối tiếc…”

Rồi anh nhắm mắt lại, như sẵn sàng đón nhận cái chết cậu ban cho. Câu nói của anh nhẹ tênh, nhưng nó ghim vào trong lòng cậu. Jongup chạy đến cùng Daehyun và Youngjae, cả ba bàng hoàng trước diện mạo của anh. Daehyun vội chạy lại giật thanh sắt ra khỏi tay Himchan. Gương mặt Himchan lúc này thất thần, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào Yongguk đang bất tỉnh nằm bên dưới chân mình cùng.

Cậu gào lên, ôm mặt rồi chạy đi. Himchan bỏ lên xe rồi nhấn ga thật nhanh làm mấy tên tay sai phản ứng không kịp, cũng đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Jongup ra lệnh đưa anh vào bệnh viện, chăm sóc cho đàng hoàng, đồng thời xử luôn những tên đã dám ra tay với anh. Rồi sau đó cùng Daehyun và Youngjae chạy đi tìm anh.
----------------

Himchan khóc. Cậu không thể hiểu được tại sao mình lại thành ra thế này. Tại sao cậu lại khóc? Tại sao cậu lại đau đớn đến tột cùng khi nghĩ rằng anh có thể sẽ chết? Tại sao cậu lại hành hạ anh? Tại sao anh vẫn nhìn cậu yêu thương và ấm áp đến thế?

Mỗi một chữ tại sao, Himchan lại nhấn ga mạnh hơn. Chiếc xe tăng tốc, chạy xé gió, băng qua rất nhiều cột đèn đỏ. Đến một ngã tư, dù đèn đỏ rồi, thế nhưng chiếc xe của cậu vẫn chạy vượt lên. Một chiếc xe tải tông vào xe cậu.

Tiếng va chạm kéo Himchan về thực tại. May mắn là chiếc xe tải di chuyển chậm nên đã dừng lại kịp thời. Nhưng khoảnh khắc cậu nhìn thấy đầu xe tải đang trườn tới, cả một cuộc đời hai mươi bảy năm của cậu đột nhiên tua nhanh ngay trước mắt, và Himchan đã đạp phanh kịp lúc.

Lần đầu tiên trong suốt hai mươi bảy năm qua, Himchan nhận ra mình cũng có một nỗi sợ. Sợ chết.
----------------

Vụ tai nạn không gây thương tích gì cho cậu, nhưng người tài xế có vẻ sẽ gặp rắc rối nếu như cậu không nói gì đấy. Nhìn người đàn ông ấy sợ sệt trước cảnh sát cũng như đám tay sai của mình, Himchan chợt nhận cả cuộc đời mình, chưa từng một lần vì ai mà chịu nhục nhã. Đó có được xem là một cuộc sống đáng tự hào không?

Người đàn ông kia chắc cũng chỉ là một người cha, một người chồng của một gia đình nào đấy. Ông ta…giàu hơn Himchan, dù ông ta chẳng có tiền bạc gì. Còn cậu, cậu đã sống như thế này từ bao giờ? Cậu đã xem thường hạnh phúc của người khác…từ bao giờ?

Khi con người ta sợ hãi, tức là lúc đó con người ta có thứ gì đó quý giá, sợ mất đi. Giống như anh ngày trước, không tài nào cậu có thể bắt ép anh được điều gì, vì anh chẳng có gì để mất. Nhưng bây giờ, cậu có thể hành hạ anh, có thể bắt ép anh được bởi vì…

Tim Himchan đột nhiên quặn đau.

“Lỗi không phải của ông ấy, lỗi là ở tôi. Các anh hãy để ông ấy đi. Còn ông, tôi thành thật xin lỗi.”

Cảnh tượng thiếu chủ Kim nghiêng người chín mươi độ để xin lỗi một ông tài xế xe tải thật đáng kinh ngạc. Tất cả mọi người có mặt ở đấy đều trố con mắt thật to vì không ai có thể tin vào mắt mình. Rồi cậu đưa cho ông ta một ít tiền bồi thường, nói là ít nhưng ông lão đã bưng cả hai tay để nhận lấy cọc tiền cậu đưa. Kim Himchan này, suốt hai mươi bảy năm qua lần đầu tiên cho tiền đi mà không đòi lại gì.

Jongup chờ cậu ngoài xe, cũng đã nhìn thấy toàn bộ sự việc. Ánh mắt Himchan bây giờ cũng đã hết giận dữ, chỉ còn lại nét đượm buồn, nhìn xuống đất vô định. Jongup ra hiệu cho Daehyun lái xe đi. Suốt cả một chặng đường dài, cậu chẳng nói gì cả, cứ đưa mắt nhìn ra phía cửa kính nhìn những hình ảnh đường phố lướt qua.

Chợt cậu nhìn thấy một chiếc xe bán bánh cá và bánh gạo, Himchan vội vàng ra hiệu cho Daehyun dừng xe lại. Có chút gì đó thân thuộc, chút gì đó yêu thương gợi về trong tâm trí. Hình như cậu đã cùng ai đó đi dạo rồi dừng chân lại ăn món này.

Hơi ấm tỏa ra từ nồi bánh cá, Himchan được bà chủ chào đón niềm nở rồi lấy cho cậu que bánh cá cùng một ly bánh gạo với nước sốt nhiều. Bà ta bảo nhìn cậu trong có vẻ rất lạnh, mũi và tai đã đỏ hết lên.

Cậu nhìn bà chủ quán, đến bà ta cũng giàu hơn cả cậu, dù không có nhiều tiền bằng cậu. Ít ra bà ta hạnh phúc với công việc mình đang làm, ít ra bà ta làm chủ được chiếc xe bánh cá của mình…

Có phải có ai đó đã từng đút bánh cá cho cậu ăn, rồi thổi nước sốt cho cậu húp không? Có phải…cậu đã từng rất hạnh phúc với ai đó không? Hương vị nước sốt bánh gạo tràn vào khoang miệng mà như rót vào đáy tim. Himchan nhớ là chưa từng ăn món này bao giờ, nhưng sao mà nó thân quen quá.

Và cậu bước đi tiếp. Himchan dáo dác nhìn quanh trên con đường mòn, ánh đèn, con đường, những hàng cây. Trong vô thức, Himchan chợt đưa tay ra phía trước như thể để chờ ai đó nắm lấy.

Mờ ảo trong ánh đèn, là tấm lưng của ai đó vững chãi đi phía trước. Tay người đó luồn ra sau nằm lấy tay cậu. Yongguk quay lại, nhìn cậu thật say đắm rồi nở một nụ cười.

“Lạnh không? Tới đây nào.”

Mọi thứ chợt vụn vỡ. Con tim cậu đột nhiên tan nát khi hình ảnh đó mờ nhạt dần rồi mất hẳn. Hai hàng nước mắt cứ thế chảy thật dài trên đôi gò má. Himchan có thể không nhớ ra điều gì, nhưng cậu biết là đã có chuyện gì xảy ra, khi tự mình xâu chuỗi hết tất cả những điều khó hiểu chung quanh.

Ánh mắt của Yongguk, nhưng câu nói kì lạ của Youngjae và Jongup, thái độ lo lắng của Daehyun dành cho Yongguk, và những cảm xúc của cậu nữa. Himchan khụy xuống, khóc thật to, rồi gục hẳn người xuống đất mà gào. Cậu phải chăng đã phạm phải sai lầm rồi?

End chap 9
*Mị xin lỗi .___. Mị ngược đc ts đây thôi. Mị không nỡ :((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net