JongLo (Ngoại truyện)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jongup tỉnh dậy vào một buổi sáng trời nắng gắt. Cậu nheo mắt khó chịu vì một tia nắng chiếu thẳng vào mắt mình. Đồng hổ điểm mười giờ sáng và cậu bỏ chân xuống giường, xỏ vào đôi dép bông mềm mại, ngái ngủ bước ra khỏi phòng. Bữa ăn sáng thịnh soạn được dọn ra trước mắt, Jongup từ tốn cầm bộ dao nĩa lên và sử dụng nó thật khéo léo, không gây ra một chút tiếng động nào.

Thiếu gia Kim Jongup, con trai thứ hai của Bang chủ mạnh nhất thế giới ngầm, là một người có thần thái khác người, có phần hơn hẳn người anh trai. Dù người ta thường hay bàn tán đến Bang hội nhà Kim vì người con trai trưởng nhiều hơn là người con trai thứ, vì Jongup rất ít khi nào ra mặt với người ngoài.

Người ta nói cậu như một cái bóng của anh trai. Trong khi Himchan được xem là một quái vật tiền, thì Jongup chỉ là một thằng bé có biểu cảm bằng không. Chẳng bao giờ để cho người ta biết là nó nghĩ gì, càng không thể hiện cho người khác biết nó muốn gì.

Nếu từ nhỏ, Himchan là đứa trẻ cởi mở và thích kết bạn, cho đến khi lớn mới biến thành kẻ tham lam. Thì Jongup từ nhỏ cho đến khi lớn lên, chẳng bao giờ để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Gương mặt vẫn cứ trơ lạnh đến đáng sợ.

Có lần, người ta thấy Jongup đi học về, trong vườn nhà vừa có một trận đánh nhau và có người chết. Cậu nhìn chằm chằm vào cái xác người, dò xét một lúc rồi nó giẫm lên, bước vào nhà, gương mặt vẫn không chút biến sắc. Có vậy mới nói, anh em nhà Kim, chẳng đứa nào tầm thường.
----------------

Có tiếng ồn ào ở bên ngoài gian nhà chính. Ban đầu, Jongup cũng chẳng để tâm, nhưng nó cứ kéo dài và lớn dần, ảnh hưởng đến việc đọc sách của cậu, nên cậu đã gấp cuốn sách và đi ra ngoài.

Anh trai Himchan mất tích, hai cánh tay đắc lực của anh trai mang bộ dạng đầy máu me về đến nhà và đang bị cho ăn đòn. Jongup không cần suy nghĩ nhiều, cậu bước đến trấn an cha. Không ai nhìn thấy khóe môi cậu đang nhoẻn miệng cười, không ai biết rằng đầu óc cậu suy nghĩ nhiều hơn những gì cậu nói.

Thiếu chủ Kim Himchan mất tích, Jongup biết rằng đây chính là thời cơ duy nhất để cậu giúp anh trai của mình rời khỏi nơi đây. Từ lâu, cậu biết rằng anh trai mình nên rời khỏi vị trí thiếu chủ và tận hưởng cuộc sống yên bình, mà lúc còn bé anh hãy kể với cậu.

Himchan mơ ước rằng sẽ sống trong một ngôi nhà nhỏ, với những người yêu thương, những người bạn bè thân thiết. Mỗi ngày trôi qua sẽ là những niềm vui, những nụ cười. Nhưng khi biến cố xảy ra năm cấp một, Himchan hoàn toàn thay đổi. Anh không mơ mộng cùng cậu nữa và trở thành một con người khác.

Từ lúc ấy, Jongup biết rằng mình nên làm gì đó.
----------------

Jongup bắt gặp Himchan trên con đường mòn vòng quanh một khu chợ chiều sau hai ngày được báo mất tích. Kì lạ làm sao khi anh đi cùng Yongguk. Jongup nghe về Yongguk rất nhiều lần qua những lần mắng chửi của anh trai. Chỉ có người này, mới có thể làm anh trai tức điên lên thôi.

Nhưng thái độ của anh ta với anh trai cậu kì lạ quá, và cách cư xử của anh trai cậu cũng quá đỗi khác thường. Họ trông giống như một đôi tình nhân mới bước đầu hẹn hò, yêu đương. Có chút vụng về, có chút ngại ngùng. Và một ý nghĩ lóe lên trong đầu Jongup, người này có thể sẽ giúp được cậu.

Không ngần ngại bước đến, cậu từ tốn giới thiệu mình là ai và mong muốn được nói chuyện. Người con trai này đã từng là kẻ khiến anh trai cậu nhiều lần giận sôi máu, nhưng ngay lúc cậu bước đến như một người lạ mặt, anh ta lại thận trọng, bảo vệ anh trai cậu. Ngay lúc đó cậu chắc nịch trong lòng rằng, người này nhất định sẽ giúp được hai anh em cậu.

----------------

Sau khi Yongguk rời đi cùng anh trai của mình, Daehyun và Youngjae đã nhặng xị hết cả lên rằng tại sao lại để cho thiếu chủ đi với tên đó. Jongup nhẹ thả mình tựa ra ghế và lại nhâm nhi tách trà, không nói gì cả, tay đút túi quần và ung dung đi ra xe.

Ngay lúc này, có một tiếng va chạm nổ ra. Cậu dừng lại quan sát một lúc, có một nhân viên bồi bàn đã làm đổ tách café lên chiếc áo trắng của người khách, bà ta giận quá cầm hẳn chiếc tách ném mạnh vào gương mặt người bồi bàn khiến người này chảy máu, miệng cứ buông ra những lời khó nghe.

Cậu quan sát kỹ hơn một chút thì thấy người bồi bàn chỉ có thể cam chịu, tay vẫn giữ lấy chỗ máu chảy trên đầu, vẫn quỳ gối xin lỗi và nước mắt cứ chảy dài. Dáng người thanh mảnh kia chợt khụy xuống, máu chảy ướt cả tay người đó. Gương mặt mếu máo cùng nước mắt ướt nhòe, Jongup nghe như tâm vừa động một cái.

Jongup chẳng nói gì cả, cậu sải chân bước đến phía người bồi bàn rồi yêu cầu quản lý quán café đưa cậu ta vào trong, sau đó nhìn người khách, cậu tươi cười.

“Chúng tôi thành thật rất tiếc vì sự cố lần này, chúng tôi xin miễn phí café hôm nay cho quý bà.”

Nhìn cậu tươi cười, bà ta cũng yên lòng mà ngồi lại, được miễn phí café nên bà ta cho gọi hai món uống khá đắt tiền. Jongup nhoẻn miệng cười một cái. Chờ cho đến khi bà ta và cô con gái dùng xong hai món uống, tự tay cậu đem hóa đơn ra ra gửi cho bà với con số khủng khiếp. Bà ta gắt lên bảo rằng rõ ràng là miễn phí, lúc này Jongup cũng vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười đầy vẻ ranh ma.

“Thưa quý bà, chúng tôi đã bồi thường cho quý bà về chiếc áo bằng hai ly nước thật ngon. Đó là bổn phận của chúng tôi. Vậy nên không phải đến lúc quý bà cần làm đúng bổn phận là bồi thường vết máu chảy trên gương mặt cậu nhân viên của chúng tôi chứ ạ?”

“Nhưng…chiếc áo của tôi đã ướt café rồi…”

“Áo có thể giặt sạch lại, nhưng sẹo làm sao lành lặn như trước? Nếu quý bà cảm thấy bất an, tôi sẽ gọi luật sư của mình lên giải thích hộ bà.”

Bà ta có vẻ cảm thấy e ngại trước ánh nhìn tươi tắn nhưng đầy đáng sợ của cậu, nên đã vội để tiền lại rồi chuồn đi. Jongup cuối chào rồi đạo mạo quay vào bên trong, cậu nhân viên đang ngồi loay hoay băng bó vết thương, nhưng máu chảy nhiều đến nỗi nó thấm ướt cả chiếc băng gạc, gương mặt cậu ta vẫn còn khổ sở vì vết thương có vẻ khá sâu.

“Em tên gì?”

Jongup vừa hỏi, vừa nâng cằm cậu ta lên, tay còn lại dùng bông băng bên trong hộp cứu thương, nhẹ nhàng lau hết vết máu cho cậu ta.

“Dạ…Choi…Junhong ạ.”

Cậu ta lắp bắp, Jongup cười nhẹ một cái. Quan sát kỹ cậu trai trẻ này thêm một chút, cậu ta mang một làn da trắng, người thì cao nhưng mảnh khảnh, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là cậu ta sẽ bay theo gió mất.

“Vết thương này khá sâu, tôi đưa em về nhà chăm sóc vậy.”

Jongup cúi người gần sát mặt Junhong, nhẹ nâng cằm lên và áp vào môi cậu ta một nụ hôn phớt khiến tất cả mọi người ở đấy đều giật mình, ngạc nhiên. Riêng cậu trai trẻ, con mắt vẫn còn đang mở to hết cỡ, vẫn chưa hiểu chuyện gì. Có một tin đồn mà mọi người hay bàn tán về cậu con trai thứ hai, cậu ta thích sưu tầm những người tình xinh đẹp, bất kể nam hay nữ.
----------------

Junhong hoàn toàn tan chảy bên dưới thân thể rắn chắc của Jongup, đã ba đêm liền kể từ hôm cậu ta được Jongup đưa về đây. Không đêm nào Jongup để Junhong ngủ yên. Những lần làm tình liên tiếp khiến Junhong mê dại, nhưng lần vào ra chuyên nghiệp của Jongup khiến Junhong hoàn toàn không thể cưỡng lại được. Như một con mèo ngoan, vâng lời thuần phục bên chủ nhân.

“Gọi tên anh đi.”

“Ah~ Jongupie...”

Tiếng rên gọi đầy gợi tình đến từ khoang miệng nhỏ xinh, Jongup nhẹ liếm phần đỉnh cậu em đang cương cứng của Junhong làm người Junhong co giật từng cơn. Jongup nhẹ nhàng nuốt trọn dương vật của cậu ta, rồi ôn nhu liếm mút nó, hôn nhẹ lên đỉnh đầu đang rỉ ra chút tinh dịnh trắng đục. Jongup lên xuống nhanh dần, tiếng rên của Junhong vô thức nhanh theo cho đến khi Junhong bắn hết ra ngoài.

Sau đó, Jongup lại đắm chìm vào khoang miệng nhỏ nhắn kia, Junhong mệt mỏi đáp lại cậu bằng chiếc lưỡi èo ọt. Quá mệt rồi, đã ba đêm liền, đêm nào cũng tận gần sáng Jongup mới tha cho. Mút mát lấy làn môi dưới của Junhong cho thỏa, Jongup lại luồn chiếc lưỡi của mình vào bên trong, mút lấy lưỡi cậu. Tay còn lại đã hư hỏng lần mò xuống phía dưới và cảm nhận bên trong của Junhong ấm nóng thế nào.

“Em ra đến hai lần rồi à? Mới bắt đầu thôi mà.”

Junhong mê đi khi cảm nhận thứ côn thịt to lớn của Jongup vừa khít vào bên trong mình. Đúng, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, và họ có cả đêm dài.
----------------

Junhong tỉnh dậy khi mặt trời đã đứng bóng. Cậu ta mệt mỏi gượng dậy và cảm nhận cơn đau đến từ thắt lưng. Sáng nào khi tỉnh dậy, Jongup cũng đã đi mất. Junhong biết rõ Jongup là ai. Junhong đã nghe nói nhiều lần đến thiếu gia nhà họ Kim rồi, nhưng đâu nghĩ rồi mình sẽ trở thành người tình của thiếu gia. Mọi chuyện đến nhanh quá.

Thiếu gia đến quán café rất ít lần, nhưng lần nào cũng ngay vào ca làm việc của Junhong. Ban đầu, Junhong nghĩ là trùng hợp, cho đến khi cậu ta vô tình bắt gặp ánh nhìn của Jongup lướt qua mình. Mới đầu có chút sợ sệt, Junhong nghĩ mình đã phạm phải tội gì rồi, nhưng không, thiếu gia chỉ đôi lúc thoáng nhìn, và chỉ có thế mà thôi.

Lúc nhận ra được mọi việc chỉ có thể, không hiểu sao Junhong có chút xíu hụt hẫng. Ừ, Junghong không thể nói dối rằng thiếu gia không hấp dẫn. Cơ người rắn chắc, gương mặt tuấn tú lại lạnh như tiền, bờ vai rộng vững chãi. Thiếu gia lại hay vận những bộ đồ vest đắt tiền, sánh đôi cùng nhiều người đẹp.

Cả một ngày dài, Junhong không được phép ra khỏi nhà, càng không được phép bén mảng đến gian nhà chính. Cậu ta chỉ có thể quẩn quanh cái khu vườn bé nhỏ, với cả là lưng và cơ thể đã làm việc suốt đêm, Junhong cũng chẳng thể hoạt động gì nhiều ngoài ăn một chút gì đó rồi lại nằm ườn ra trên giường xem tivi, chờ Jongup về.

Đêm hôm đó, Jongup không về. Junhong vô thức ngước nhìn cái đồng hồ rồi đếm từng khảnh khắc cái kim giây nhích lên. Thả mạnh người mình xuống nệm, xong lại nhăn nhó một chút vì cái lưng còn đau. Vậy là đêm nay Jongup không về, đêm nay có thể ngủ ngon rồi.

Nhưng khác với những gì Junhong nghĩ, Junhong không tài nào chợp mắt được. Cậu ta không thể tin được là mình lại đang nghĩ về Jongup ngay lúc này. Jongupie đang làm gì nhỉ? Jongupie có nhớ đến mình không? Và rồi đột nhiên cậu ta cảm thấy sự khác lạ đến từ bên dưới. Junhong hoảng hồn nhìn cậu nhỏ của mình đang cương cứng lên. Thật xấu hổ! Chỉ nghĩ đến Jongup thôi mà lại cương cứng lên được.

Junhong nhẹ nắm lấy cậu nhỏ của mình và vuốt ve, người run rẩy lên từng cơn, hông đẩy đưa một chút. Hơi thở thở ra trở nên nóng hổi, tay vuốt ve cậu nhỏ nhanh hơn, và nhanh hơn. Trong đầu liên tục hiện ra hình ảnh của Jongup đương nằm phía trên mình như những đêm hôm trước, và miệng lại rên rỉ gọi tên. Junhong bắn xuống tấm nệm futon ngay bên dưới.

“Em hư hỏng quá!”

Jongup xuất hiện bất thình lình làm Junhong giật bắn người, gương mặt ửng lên một tầng hồng phấn cùng đôi mắt mở to nhìn Jongup đang nhoẻn miệng cười gian xảo. Ánh mắt Jongup quét qua người Junhong từ trên xuống dưới, ánh mắt nóng bỏng nhìn đến đâu, Junhong lại cảm thấy bỏng rát đến đấy.

“Em biết cách tự thỏa mãn mình vậy sao? Tự làm anh xem.”

Và Jongup ngồi bắt chân lên chiếc trường kỷ gần đó, ánh nhìn như đốt cháy cơ thể Junhong và cậu nhỏ của Junhong lại dựng đứng lên, cương cứng. Junhong run rẩy đâm ngón tay yếu ớt vào phía bên dưới của mình, hông đẩy lên, đầu ngửa ra sau và cái miệng há ra, rên những tiếng đứt quãng. Không hiểu sao Jongup chỉ cần nhìn thôi, cũng có thể khiến Junhong hứng lên được.

Tinh dịch rỉ ra một chút ở đỉnh, Junhong dùng tay còn lại vuốt ve nó. Những cơn khoái cảm cứ từ tốn chiếm lấy cơ thể, Junhong cảm thấy rả rời, cậu ta đưa mắt nhìn Jongup đang chăm chú đem toàn bộ cảnh tượng mỹ tác thu hết vào tầm mắt. Hai chân Junhong tê cứng, cậu ta chịu không nổi và thả hông xuống, thở hổn hển, ánh mắt nhìn Jongup van xin.

Jongup cười nhẹ, trườn người lên ôm lấy cơ thể đang nhuộm một tầng xuân sắc của Junhong mà vuốt ve, rồi nhẹ hôn lên trán, mắt, mũi và rồi đến môi. Jongup đặt nhẹ Junhong xuống, cả thân người bao phủ lấy cậu ta, tay đan lấy tay và tiếng nút lưỡi vang lên khắp phòng.

Jongup giơ một chân Junhong lên, để toàn bộ tiểu hoa huyệt hồng xinh đang chảy ra một ít dâm thủy kia lọt vào mắt mình, cậu chiêm ngưỡng một chút rồi bắt đầu dùng tay thao Junhong khiến người Junhong cong lên, cơ thể nhạy cảm của Junhong co giật từng cơn, hai bàn chân quắp lại, miệng vẫn thoát ra những tiếng rên rỉ.

Junhong rít lên một tiếng khi Jongup từ từ đưa vào bên trong cậu ta, để yên một chút rồi bắt đầu đưa đẩy. Cả cơ thể Junhong mềm nhũn, đầu óc mơ màng lạc vào những mê muội. Một cỗ nhưng khoái cảm tuôn trào một cách mãnh liệt và nó khiến Junhong dần mê đi, mơ màng chìm trong từng nhịp vào ra mạnh mẽ của Jongup.

Cơ thể Jongup cũng nóng lên, cái miệng phía dưới của Junhong nuốt gọn chiều dài của cậu làm Jongup chỉ muốn đâm mạnh hơn, và mạnh hơn nữa. Người Junhong lên xuống theo nhịp đẩy mạnh mẽ của Jongup, Jongup cúi xuống cái miệng yếu ớt kia mà nuốt hết những tiếng rên rỉ vào lòng.

Junghong thật sự tuyệt hơn cậu đã nghĩ đến. Ngay từ lần đầu tiêu nhìn thấy Junhong, Jongup đã kịp có những hình ảnh thú vị của cậu ta lúc được thao trên giường thế này. Cảm nhận cậu nhỏ của mình được siết chặt bởi vách tràng hồng hào, Jongup gằn giọng liên tiếp đâm mạnh vào một điểm gò lên bên trong khiến Junhong sung sướng đến tê dại.

Jongup bắn tất cả vào bên trong cậu, sau đó cứ để yên như thế ôm lấy cậu và ngủ một giấc. Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Junhong mỉm cười nhẹ một cái, rồi vùi mặt vào lòng ngực của Jongup, thở đều.
----------------

Jongup buổi sáng thức dậy đã mất gần cả tiếng để ngắm nhìn con người đang ngủ cạnh mình. Daehyun cứ gọi Junhong là mèo, ngắm nhìn kỹ thì Jongup cũng thấy cậu ta giống như một con mèo. Có một thứ đã từng bị Jongup coi nhẹ, nó được gọi là tình yêu. Lại có một thứ khác, Jongup mãi mãi chẳng bao giờ tin, đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Thật nực cười làm sao, ngay khoảnh khắc nhìn Junhong cam chịu nhận lấy tách café bị ném vào đầu mình, Jongup chợt cảm thấy con tim mình rung động và muốn được bảo vệ người con trai đó. Những gì của em, anh đã lấy đi hết. Con tim em liệu có còn đó chăng?

Đêm qua, Jongup chứng kiến người anh trai mất trí nhớ đã lo lắng thế nào cho người từng coi là kẻ thù, nhìn thấy trong đáy mắt anh trai mình là cả một nỗi niềm không thể nào giải bày, chỉ biết ngây thơ dành trọn tin yêu cho người mình tin tưởng, không quan tâm xem quá khứ thế nào.

Jongup bỗng chốc cũng muốn được yêu như thế.
----------------

Một ngày nọ, Jongup không về nhà nhiều ngày rồi, Junhong buồn bã nằm ườn lười biếng trên giường. Có những đêm nhớ Jongup, cậu ta cũng tự thao lấy bản thân để thỏa mãn cái thói quen đêm nào cũng được hòa làm một cùng Jongup. Đêm hôm qua cũng là một đêm Jongup không về, cậu chỉ gọi cho Junhong một cuộc điện thoại trấn an rồi thôi.

Junhong nằm mãi cũng chán, cậu ta lê lếch cái thân gầy gò của mình xuống giường và kiếm gì đó khuây khỏa. Khu vườn với những rặng hoa xinh xắn đang khoe sắc, Junhong chạm nhẹ vào cánh hoa và chúng rụng xuống tay. Mùi oải hương thoảng thoảng, Junhong ngồi xuống rặng oải hương gần đó và đầu óc cứ mông lung nhớ về một người.

Junhong bị thao đến yêu cuồng dại luôn rồi. Mặt ửng đỏ một chút khi nghĩ đến điều đó. Mình có yêu Jongup không? Hay chỉ là yêu những khoái cảm Jongup mang lại? Jongup thật tuyệt, tuyệt đến mê người. Cánh tay rắn chắc, cơ bụng tuyệt đẹp, đôi gò má Junhong lại hây hây đỏ khi nghĩ đến những đêm mãnh liệt.

Nhưng rồi một nỗi buồn ập đến, chẳng lẽ giữa hai người chỉ có thế?
----------------

Junhong ngồi xem tivi một lúc thì có tiếng cửa mở, cậu ta vội bỏ chân xuống giường và chạy ra ngoài. Jongup trở về với gương mặt có chút mệt mỏi. Junhong không biết mình có nên chạy ra mà ôm lấy cậu không, cũng đã một tuần rồi.

“Anh…về rồi.”

Jongup ngẩn đầu lên, nét mặt đột nhiên giản ra, ánh mắt cũng tươi hơn. Cậu bước nhanh vào phòng và ôm Junhong lên giường. Nhưng hôm nay, Jongup không muốn làm. Cậu chỉ muốn ôm người tình của mình đêm nay, vùi mặt vào cổ Junhong hít hà, mùi hương của Junhong còn thơm hơn mọi loại nước hoa đắt tiền nào.

“Junhong có yêu anh không?”

Giọng Jongup trầm thấp hỏi nhỏ vào tai Junhong, cậu ta đang nằm trong vòng tay Jongup, khẽ giật mình rồi ửng đỏ đôi má quay nhìn Jongup. Trong ánh mắt kia là một chút gì đó yêu thương, trìu mến. Junhong không biết phải nói gì, cậu ta còn không biết tình cảm thực sự của mình thế nào nữa.

“Em không biết…giữa chúng ta chỉ toàn là…”

Junhong ngập ngừng, nghịch nghịch hai ngón tay của mình, mặt đỏ ửng né tránh ánh mắt của Jongup. Junhong không phải là ghét những đêm nồng cháy đó, chỉ là Junhong muốn hiểu Jongup nhiều hơn.

Nhưng khi Junhong chưa kịp nói ra thì Jongup đã ngủ khò từ lúc nào. Và Junhong cảm vừa rồi mình thật ngu ngốc làm sao. Cậu ta quay người lại, đưa mặt sát gần mặt Jongup, áp mặt vào lồng ngực của Jongup, cách một lớp áo, Junhong nghe được tiếng tim Jongup đập. Junhong siết nhẹ bàn tay, thì thầm rất khẽ.

“Có, em yêu anh.”

Junhong cứ nghĩ là Jongup đi rồi, và cậu ta lại vô cùng ngạc nhiên khi thấy Jongup đang ngồi đọc sách trên xích đu ngoài vườn, Junhong thường hay nằm đó ngắm nhìn bầu trời xanh rồi ngủ quên lúc nào không hay. Chính vì vậy mà Daehyun hay gọi cậu ta là mèo.

“Anh hôm nay…ở nhà ạ?”

“Ừ, từ hôm nay anh không cần phải ra ngoài nữa, anh hai anh về rồi.”

Junhong không hiểu ý của Jongup, nhưng cậu ta thấy vui trong lòng lắm. Junhong hí hửng chạy đến gối đầu lên đùi Jongup, dụi mặt mình vào bụng Jongup và miệng cười đến gần mang tai.

“Jongupie có…yêu em không?”

Junhong lấy hết can đảm hỏi ngược lại câu hỏi đêm qua Jongup đã hỏi mà cậu ta chưa kịp trả lời. Jongup rời mắt khỏi cuốn sách, di chuyển đến gương mặt ngại ngùng của Junhong đang nằm trên đùi mình. Cậu phì cười rồi cúi xuống, nhắm vào đôi môi hồng hào kia mà hôn thắm thiết.

“Có, rất nhiều.”
----------------

Jongup bảo Junhong tuyệt đối không được ra ngoài. Junhong không biết có chuyện gì nhưng vẫn ở ngoan trong phòng. Junhong thấy có rất nhiều người ở nhà chính, cũng thoáng nghe thấy có tiếng đánh nhau, có tiếng người quát mắng và cả tiếng súng nổ làm cậu giật bắn mình, suýt rớt cả ly nước.

Tiếng ồn ào bên ngoài kéo dài, Junhong tò mò hé cửa ra nhìn về phía nhà chính, nhưng nghe lời Jongup, cậu ta chạy một mạch vào phòng. Nhảy lên giường và trùm mền lại. Junhong không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng hẳn là chẳng có chuyện gì tốt lành. Và đêm hôm đó, Jongup cũng không về.

Junhong chòang tỉnh giấc và mồ hôi ướt người. Cậu ta vừa nằm mơ thấy một cơn ác mộng. Junhong mơ thấy Jongup bị bắn. Căn phòng vẫn lặng thinh, chỉ có tiếng đồng hồ là tích tắc. Đã ba giờ sáng, và Jongup vẫn biệt tăm. Junhong định bụng là sẽ gọi cho cậu, nhưng lại chẳng dám.

Có tiếng mở cửa, Junhong vội vàng chạy ra nhưng không phải Jongup.

“À, Chào cậu, Junhong? Thiếu gia bảo tôi đến xem cậu thế nào.”

Người đó là Youngjae, Junhong biết tên và gặp một lần, người nay hay đi cùng với một người nữa là Daehyun. Jongup đã kể với Junhong nghe về hai người này.

“Anh Jongupie…có sao không ạ?”

“À không sao đâu, thiếu gia cần giải quyết chút chuyện thôi. Mọi chuyện đều trót lọt cả.”

Người đó nói rồi đưa cho Junhong một lon nước, Junhong vẫn không hiểu người đó nói như vậy là có ý gì, và rồi cậu ta nhận ra trên lon nước có một tờ giấy note.

“Ngủ ngoan, sáng mai anh về ♥”

Tự dưng tim Junhong đập rất rộn ràng. Siết chặt lấy lon nước vào người, Junhong chạy vào giường, đọc lại tờ giấy note một lần nữa rồi ôm lấy nó, cứ tủm tỉm cười.

Trời vừa tờ mờ sáng, Junhong giật mình tỉnh giấc khi cảm nhận thấy có một vòng tay đang xiết quanh vòng eo mình. Junhong quay người lại và nhìn thấy Jongup đang ngủ say bên cạnh. Cậu ta mỉm cười rồi quay người đối mặt với Jongup. Thiếu gia đẹp trai quá, gương mặt góc cạnh, sóng mũi lại cao cùng đôi lông mày mảnh đường nét.

Junhong đưa tay lên định chạm vào lông mày của Jongup, nhưng rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net