Chương 52: Trớ trêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y tá bên bệnh viện nói rằng giải phẫu triệt sản của Miêu Miêu đã làm xong, muốn hỏi hắn khi nào có thể đến đón Miêu Miêu?

Chu Dĩ Trạch bây giờ Mới nhớ đến con mèo Anh lông ngắn mà mình đã mua, nhưng đây cũng chỉ là do hắn muốn dỗ dành Hàn Sắt Sắt.

Hắn còn khiến con mèo nhỏ bị thương, cố ý tạo ra một kẻ thù chỉ có trong tưởng tượng giừi bức ành cho Hàn Sắt Sắt. Nhìn cô đau lòng lo lắng cho con mèo nhỏ, hắn còn vui vẻ âm thầm một lúc lâu.

Hai người cũng vì vấn đề triệt sản cho Miêu

Miêu mà phát sinh một chút tranh cãi.

Hàn Sắt Sắt thì cho rằng một chú mèo hoang đã thực đáng thương, không thể tìm bạn đời cho nó, còn muốn nó trở thành thái giám cả đời thật không có nhân đạo.

Nhưng Chu Dĩ Trạch không đồng ý, cách nuôi mèo thông thường chính là phải triệt sản, sao mà nhân đạo hay vô nhân đạo đâu?

Không chỉ thế, hắn còn không biết xấu hổ nói với Hàn Sắt Sắt, nuôi một con mèo đã đủ phiền tồi, còn hai con?

Đương nhiên đây là mèo của Chu Dĩ Trạch,
Hàn Sắt Sắt chỉ là người chăm sóc hộ hắn, bản thân cô sẽ không có quyền gì. Mà cô cũng đã quen việc hắn là người quyết định, cho nên đã đồng ý ngày hắn bay đến Dương Thành, cô sẽ đem Miêu Miêu đến bệnh viện thú y phẫu thuật triệt sản.

Chu Dĩ Trạch nghĩ đến con mèo bị cắt bi kia, trong lòng thực châm chọc.

Hắn rất nhanh đã tỉnh táo lại, đây có thể là cơ hội để điều tra hành tung mấy ngày nay của Hàn Sắt Sắt. Vì vậy hắn đã điều chỉnh lại giọng nói của mình, bộ dáng mờ mịt hỏi

"Mèo của tôi sao lại bị đưa đi triệt sản rồi?"

Y tá nghe hắn nói như vậy, tự nhiên có chút bực mình "Sao lại không thể. Anh Chu là anh tự mình đem mèo tới, anh không nhớ rõ sao?"

Chu Dĩ Trạch lập tức đoán được, người đem mèo đến là một người đàn ông, không phải Hàn Sắt Sắt.

Hắn giả bộ lo lắng nói "Tôi không biết, tô imới đi du lịch trở về, đột nhiên phát hiện không thấy mào của tôi. Tôi còn đang đi tìm nó đây! Tôi cũng không có cho mèo nhà tôi đi triệt sản, còn đang chờ đi lai giống cho nó. Ai đã làm chuyện này?"

Y tá ở bệnh viện khó xử, đây là có người đùa dai hay là người nhà hắn tự quyết định?

Nhưng cho dù là thế nào cũng không có quan hệ gì đến bọn họ!

Cô y tá lúng túng nói "Anh Chu, chúng tôi cũng không rõ tình huống là như thế nào, hơm mữa chuyện này cũng không phải trách nhiệm bên chúng tôi. Mèo của anh đã triệt sản xong, cũng đã hồi phục tốt, anh nên nhanh chóng đón nó về nhà đi!"

Chu Dĩ Trạch suy nghĩ một chút "Được, tôi sẽ đến đón mèo của tôi. Nhưng tôi muốn biết bộ dáng người đem mèo của tôi đến, tôi sẽ đi tìm hắn tính sổ!"

Cô y tá cảm thấy yêu cầu này thực rắc rối, nhưng lại sợ nếu không đồng ý lại càng rắc rồi hơn, vì vậy rất nhanh đã đồng ý với hắn.

Mấy giờ sau, Chu Dĩ Trạch ở trơng bệnh viện thú ý nhìn camera giám sát, xem người đưa mèo của mình đến là ai.

Một người đàn ông nhã nhặn và sạch sẽ, đeo một cái kính gọng vàng. Chu Dĩ Trạch suy nghĩ bồi lầu Mới xác nhận hắn hoàn toàn không biết người này.

Cái bộ dáng ôn nhu này thật ra có thể là loại hình Hàn Sắt Sắt thích.

Nhưng nhìn quần áo và cách ăn mặc của hắn, có thể nhận ra đây là một con gà yếu ớt.

Hắn hừ lạnh một cái, đeo kính râm lên xoay người muốn rời đi.

Cô y tá kéo hắn "Anh Chu, mèo của anh?"

Chu Dĩ Trạch nghĩ đến Hàn Sắt Sắt không ở đây, không ai chăm mèo cho hắn. Vì vậy hắn xoay người lễ phép cười "Tôi gần đây có chút bận, tạm thời không thể chăm nó, ở nơi này có cho gửi nuôi được không?"

Cô y tá vừa nghe hắn muốn gửi nuôi, trơng lòng cũng hiểu rõ. Rất nhiều người đã bỏ rơi thú cưng của họ với lý do này. Một con mèo đã triệt sản, làm gì còn giá trị lợi dụng?

Cô y tá lại cùng hắn giải thích, nếu một khoảng thời gian hắn không đến nhận mèo, bọn họ sẽ cho đây là chú mèo vô danh, tự mình xử trí.

Chu Dĩ Trạch cảm thấy không sao, một con mèo mà thôi, có hay không cũng không quá quan trọng. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này hắn có thể đem tên tiếu bạch kiếm* kia xử lý tốt.

(*Mặt trắng nhỏ: ý chỉ những người chàng trai có vẻ ngoài trắng trẻo ngây thơ thường sống bám vào người khác...)

P/s: Người đưa mèo đến là trợ lý của Chu
Cảnh Thâm, cho nên Chu Dĩ Trạch không đoán được ba của mình chính là người đã đội nón xanh cho hắn. Chắc vài chương nữa sẽ biết nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net