21. Nhật Bản (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Cốc cốc*

" Anh .. mở cửa kìaa.. Bounnn"

Tiếng gõ cửa làm em thức giấc nhưng chưa tỉnh hẳn, hai tay vẫn còn ôm gối, mắt thì nhắm chỉ có chân là khều khều ..

" Ủa .. đi đâu rồi trời"

Chân em khều vào khoảng giường trống.

" Sáng sớm đã đi hú hí với con nào"

" Ahh"

Em bung mền ngồi dậy, bước xuống thì có tiếng la.. thì ra chân em đang đạp trên cái bụng nhỏ của người ta. Đêm qua sau khi em đá người ta lọt sàn thì chiếm hết cái giường nên anh đành ngủ dưới đất nhưng sát giường vì sợ em lăn xuống. Quả là tốt sáng em đạp anh lần nữa.

" Bounn sao anh nằm đây ? Có sao không ?"

" Anh sắp die rồi em"

" Khùng quá, lên đây nằm"

Đỡ anh lên giương rồi ra mở cửa, thì ra là phía khách  đem bữa sáng lên cho hai người. Anh nằm im trên giường nhắm mắt không thèm dậy, còn em cứ đứng đó nhìn, mặc kệ anh nhưng mà thấy cũng tội nên trở lại giường.

" Nói em nghe, anh bị làm sao ?"

" Xích ra đi, em có yêu thương gì tôi"

" Đuổi là đi đấy..."

" ..."

Cái mặt bí xị muốn giận lắm mà lỡ đi thiệt thì ai dỗ nữa.

" Nói đi mà, em làm gì anh mà anh như thế ?"

" Em đâu làm gì ? Em chỉ đi nhậu với người ta, em kêu tên người ta trong mơ, em đuổi anh, em kêu anh là mày, anh đạp anh hai .."

" Rồi rồi lỗi em, chin nhỗi nhó"

Cái mặt anh hất ra chỗ khác như không thèm lời xin lỗi nhưng ngón tay út vẫn quấn vào dây áo choàng của em, vậy là sợ mất mà bày đặc ra vẻ.

* Chụt*

" Được chưa ?"

Hôn nhẹ lên má anh một phát, anh khoái nhưng vẫn không thèm nhìn.

* Chụt*

" Không hết giận thì thôi à"

" Một cái nữa đi, đây nè"

Hai lần hôn là hai bên má, được voi đòi tiên nên anh chỉ vô cái miệng rồi chu lên.

* Chụ..*

" Ưmm.. ounnn"

Em vừa chạm môi là anh lật người đè em xuống, hai tay anh đè cổ tay em ghì xuống giường.

" Có lỗi phải phạt chứ xin lỗi không thì sao em biết sai hả ?"

" Bounn.. em ghét..ưmm~"

" Đã nói rồi cứ ghét là một tiếng, tại hôm qua em dỗi nên anh bỏ qua nhưng hôm nay thì không"

" Bounn đừng mà .. Bounnn ahh đauuu Bounn"

Nhóc Shin với bà dì dậy từ sớm cùng nhau xuống sảnh ăn bữa sáng chứ không như kia năm trườn ra đợi người ta mang lên.

" Bà ơi, ba ba Shin đâu ạ ?"

" Ba ba Shin hả ? Bà không biết"

" Ba Boun nói là ba Boun chỉ ngủ ban đêm với ba ba thôi, ba ngày ba Boun sẽ trả ba ba lại cho Shin mà bà"

" Rồi rồi để bà dẫn Shin lên phòng đòi ba ba lại hah"

Bà dì nhìn đồng hồ thấy cũng trễ rồi nên mới dắt nhóc lên kiếm, vậy mà gõ cửa chẳng nghe đọng đậy gì nên đành về phòng hồi sau quay lại.

Hai tiếng sau ....

* Cốc cốc*

* Cốc cốc*

* Cốc cốc*

Bà dì lại dẫn nhóc sang, lần này bà bực vì anh làm " ngăn cách" tình cảm hai ba con nhóc quá nhiều nên gõ cửa liên tục.

* Cạch*

" Ủa mẹ ? Mới sáng"

" Mày biết mấy giờ rồi không ?"

" Ba Boun ba ba của Shin đâu ?"

" Còn ngủ"

" Ba Boun trả ba ba đây, ba Boun hứa chỉ ngủ buổi tối thôi mà"

" Cái gì ? Buổi tối gì ?"

Bị anh làm loạn gần cả tiếng đồng hồ, cơ thể đau nhức nhưng vẫn ráng đi tắm, hiện đang lau đầu trong phòng. Em nghe tiếng Shin định ra rồi nhưng muốn nghe xem anh sẽ nói gì ai có ngờ ...

" Ba ba"

" Lại đây"

Nhóc nhào tới ôm em, cái ôm rất chặt, nhóc rút đầu vào cổ của em hít hà ..

" Ba ba thơm thơm"

" Shin của ba ba cũng thơm thơm, con cảm ơn dì đã trông Shin ạ"

" Um, con cháu trong nhà thôi nhưng dì nói này, con chiều ai chứ đừng chiều thằng lớn con này, nó hư lắm"

" Ủa mẹ"

Bà vừa nói vừa chỉ anh. Rốt cuộc tự dưng anh từ con ruột biến thành con rể vậy ?

" Thôi mẹ về chuẩn bị đi lát nhà mình đi mua sắm rồi chiều về Thái"

" Um, vậy cu Shin có về với bà không ?"

" Dạ hông, Shin Shin muốn ôm ba ba"

" Rồi vậy bà về nhé"

" Bái bai bà"

" Sao không về hả cái thằng nhóc này"

Bà dì vừa đi, anh quay qua kênh mặt với nhóc Shin mặc cho em vẫn đang bế nhóc. Đôi mắt em nhìn anh không chớp mắt, không ngờ có em ở đây mà anh còn ăn hiếp đến cỡ đấy nói chi khi em đo anh sẽ như thế nào.

" Shin Shin ăn sáng chưa nè ?"

" Dạ rồi ba ba, bà cho Shin ăn hủ tiếu á.. nhon nhắm"

" Ngon lắm không phải nhon nhắm"

" Dạ ngon nhắm"

" Shinn ... lắm không phải nhắm"

" Dạ nhon ... lắ..nhắm"

Bất lực với nhóc luôn, em nhớ nhóc nói chuyện rõ ràng lắm sao nay lại không được, chắc là chơi nhiều quên cả cách nói. Anh nãy giờ cứ hậm hực nhìn nhóc con, anh cảm thấy mình ôm em chưa đã gì hết nhưng không thể làm gì vì có em ở đây, anh thề với lòng sẽ " xử lí" nhóc vào một dịp gần nhất.

Anh, em, nhóc con và bà dì lên đồ đi mua sắm, em không thích phung phí cho lắm, chỉ mua cái gì cần thiết, bà dì cũng thế. Chỉ có anh với nhóc con dắt tay nhau vào khu cửa hàng đồ chơi, quầy vặt quậy tung hết lên, mỗi người xách một tụng đồ to.

Xoay đi xoay lại cũng đến giờ về Thái, chuyến bay cất cánh lúc ba giờ chiều, anh gửi mail bàn giao công việc cho Kin và cho một trợ lí sang phụ giúp trong một tháng để Kin quen việc.

Ở Nhật thì lạnh về Thái thì nóng, ra khỏi máy bay không bao lâu thì mồ hôi đã chảy ướt áo.

" Baby ảnh chở em với mẹ về nhà nhé"

" Chở về nhà em"

" Thôi về nhà anh đi"

" Mày chở thằng nhỏ về nhà nó chứ, không nhớ là ba mẹ người ta sắp lên sao ?"

" Ờ nhỉ"

Cuối cùng cũng nhớ ra, chừng độ một hai ngày nữa ba mẹ em lên chơi rồi, em phải về dọn dẹp nhà cửa phòng ốc để ông bà lên thì có không gian thoải mái nhất có thể.... Anh không vui tí nào, phải xa người yêu sao chịu nổi.

" Boun, anh chạy nhanh lên được không ?"

" Bộ em gấp lắm hả ?"

" ..."

" Dạ rôi nhanh thì nhanh, 20 được chưa"

911 nhưng chạy 10km/h ... tại anh không muốn xa chứ bộ, em thông cảm nhưng mà chạy chậm quá ở đằng sau người ta nhấn kèn inh ỏi lên hết.

" Ba Boun ơi, Shin Shin về nhà rồi Ba Boun có buồn hông ?"

" Không"

" Hicccc bà ơi, ba Boun hông thương Shinnn"

" Thằng này, mày tối ngày chọc hết người này tới người kia"

" Mẹ, mẹ bênh người ngoài không à"

" Boun, anh nói Shin là người ngoài vậy em cũng vậy, nhờ anh chở tôi về nhà giúp, tôi trả tiền xe, không cần giúp gì nữa hết"

" Prem, anh nói Shin chứ nói em đâu"

" Shin là con tôi, anh không xem nó như con thì dẹp"

" Ba ba đừng giận ba Boun mà, ba Boun buồn á"

" Con bênh thì đi theo luôn đi"

_______________________
[ 16:56/ 120624] - Chyn ❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net