Chương 11: Hợp thành một đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giờ cơm trưa, quán cà phê cao cấp nhìn chéo sang bệnh viên Hoa An.

Hạng Diệc Dương một tay chống cằm, chán đến chết nhìn dòng người ngược xuôi bên ngoài cửa sổ sát đất.

Trong thời gian đó không hề thiếu người đẹp tiếp cận anh, anh đều cự tuyệt lời mời của người ta.

Anh hẹn với Hoàng Phủ Liệt ở nơi này trả lại chìa khóa xe.

Nâng tây nhìn đồng hồ, cách thời gian ước hẹn còn nửa giờ, chậc, nếu không phải người nào đó vừa đến quán cà phê, Hựu Đào vừa gọi điện thoại vừa nói muốn ăn cơm cùng Tiểu Dạ cùng Hạ Ngộ, anh mới không nhàm chán đến mức chạy đến đây chờ Liệt.

"Không phải Diệc Dương đây sao? Khéo như vậy, cũng ở trong này dùng cơm?"

Người đang đợi không đến, người không muốn gặp lại cố tình đến cửa.

Nghe được giọng nói Hạng Diệc Dương ngẩng đầu, giật mình một lát, chợt khóe miệng cong lên một độ cong hoàn mỹ, đứng lên đúng mực bắt tay với đối phương, cười sang sảng nói, "Chú Hoàng. Lâu rồi không thấy, ha ha. Mời ngồi, mời ngồi."

Hoàng Dung Mậu là một tay ba Hạ Dạ Hạ Tông Chính nâng đỡ lên, lui tới thường xuyên với Hạ gia. Trong thời gian hôn nhân 8 năm của Hạ Dạ cùng Hạng Diệc Dương, Hoàng Dung Mậu cùng Hạng Diệc Dương từng không ít lần chạm mặt.

Hạ Chính Tông đối với tính cách trêu hoa ghẹo nguyệt mấy năm nay của Hạng Diệc Dương có vẻ rất bất mãn, nhưng ngại quan hệ thông gia của hai nhà, không thuận tiện khuyên răn anh. Hoàng Dung Mậu thì khác, ông cùng Hạng Diệc Dương không có quan hệ lợi ích, vì nịnh nọt thủ trưởng, ông chưa từng cho Hạng Diệc Dương sắc mặt hòa nhã, thậm chí có đôi khi mượn việc công làm việc tư tìm phiền toái cho Hạng Diệc Dương.

Số lần chủ động mỉm cười chào hỏi Hạng Diệc Dương như vậy không nhiều lắm, Hạng Diệc Dương mới có thể vừa nhìn thấy người tới mà hơi kinh ngạc.

Cũng không để ý lúc trược mình sửa lưng họ thế nào, trong giờ cao điểm dùng cơm trưa, quán cà phê này chỗ ngồi rất đắt hàng, lão đại Hoàng Dung Mậu không khách khí bỏ rơi cấp dưới còn đang xếp hàng, kéo ghế dựa ra, ngồi đối diện Hạng Diệc Dương, còn bảo phục vụ mang đồ ăn đến.

"Vị hôn thê dược sư kia của cậu đâu rồi? Sao không dùng cơm cùng cậu?"

Tổng bộ bệnh viện Hoa An ngay tại khu vực Hoàng Dung Mậu quản lý, hai người ngẫu nhiên sẽ gặp mặt ở quán cà phê này. Trước khi Hạng Diệc Dương cùng Hạ Dạ ly hôn, Hoàng Dung Mậu thường xuyên thấy Hạng Diệc Dương mang theo Nhạc Hựu Đào vào đây ăn cơm, bởi vậy mới có thể hỏi như vậy.

"Ừ, bây giờ Nhạc Đào đang bận chút chuyện."

Hạng Diệc Dương nhấp một ngụm cà phê, nói giảm nói tránh, anh biết cấp dưới của cha vợ trước giống như cha vợ trước, có một đống bất mãn với anh.

"Ồ, vậy sao, Diệc Dương cậu cùng vị Nhạc tiểu thư kia tình cảm có tốt không?"

Hả? Tự nhiên khi không quan tâm đến chuyện tình của anh và Hựu Đào vậy? Trưởng khoa Hoàng này không phải vẫn còn bất bình với chuyện anh tái hôn ư?

Cho dù trong lòng càm thấy có chút nghi ngờ, Hạng Diệc Dương vẫn không đổi sắc, anh mỉm cười, nói, "Rất tốt. Hựu Đào là cô gái tốt."

Một cô gái đáng giá anh quý trọng cả đời.

Nói cái gì! Ý hắn là, Dạ Tử không phải là một cô gái tốt, cho nên hắn mới cưới người khác sao?

Hạ Dạ nói thế nào cũng là Hoàng Dung Mậu nhìn từ nhỏ đến lớn, nghe Hạng Diệc Dương không hề giữ kẻ khen ngợi một cô gái khác, mà không phải là Hạ Dạ, Hoàng Dung Mậu hơi tức giận chút.

Nhưng, đây không phải là trọng điểm lần nói chuyện này.

Ho nhẹ tiếng, Hoàng Dung Mậu áp chế bất mãn trong lòng, nói đến chủ đề nói chuyện lần này, "Diệc Dương à, cậu xem cậu cũng sắp là người bước vào lễ đường hôn nhân, nhưng Dạ Tử thì sao, vẫn là một người mẹ quá con côi. Chú nghe bác Hạ cậu nói qua, đứa bé phán cho Dạ Tử. Nhưng dù sao thì, một người phụ nữ như nỏ mang theo đứa con ít nhiều có chút không tiện, dù sao cậu cùng vị Nhạc tiểu thư kia tình cảm tốt như vậy, không bằng......"

Hạng Diệc Dương là người thông minh ra sao, làm sao anh có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của Hoàng Dung Mậu hy vọng anh có thể nhận quyền nuôi dưỡng bé Ngộ.

"Là ý của bác Hạ?"

Không đúng? Bác Hạ cho dù rất bất mãn với con rễ là anh đây, nhưng đối với cháu ruột vẫn là yêu thích có thừa.

"Không, không phải......"

Vì vậy Hoàng Dung Mậu kể lại chuyện ngày hôm qua mình gặp Hoàng Phủ Liệt, còn chuyện tiếp xúc giữa hai người Hoàng Phủ Liệt cùng Hạ Dạ, cùng cuộc trò chuyện giữa ông cùng mấy người Tống Tri Văn cho Hạng Diệc Dương. Ý định rất rõ ràng. Chính là hy vọng Hạng Diệc Dương có thể nhận nuôi Hạ Ngộ, như vậy Hạ Dạ mồ côi mẹ có thể không còn trói buộc tìm kiếm mùa xuân thứ 2.

Hạng Diệc Dương nghe xong hứng thú trong mắt càng ngày càng đậm, các này cực kỳ có ý nghĩa, vốn anh còn đang suy nghĩ làm thế nào để có thể giới thiệu bọn họ một cách tự nhiên.

Vậy rất tốt, bọn họ đã chạm mặt, anh cũng giảm bớt một bước xe chỉ luồn kim.

Dạ Tử mà anh biết, mấy năm nay cho dù cô cứng miệng, anh cũng biết trong lòng cô chưa bao giờ từ bỏ tình cảm với Liệt. Về phần phản ứng của Liệt, hắc hắc, anh với Liệt chơi đùa từ nhỏ đến lớn, số lần nhìn thấy anh ta nổi giận đến mức chửi ầm lên đếm không hết 5 đầu ngón tay.

Làm không tốt, tơ hồng nguyệt lão xe, đã sớm cột vào hai người bọn họ khong chừng.

"Diệc Dương...... Diệc Dương...... đừng nói đến việc này cậu cũng không giúp chứ? Ngộ nhi là con cậu, cha nuôi con là chuyện hiển nhiên trên đời. Bây giờ Dạ Tử còn trẻ, cậu nhẫn tâm nhìn nó vì con nhỏ hy sinh hạnh phúc đời mình sao? Huống hồ, chỉ cần việc này thành công, Dạ Tử vẫn có thể nhận nuôi Ngộ nhi lại."

Hoàng Dung Mậu thấy Hạng Diệc Dương chậm chạp không có thái độ, nghĩ anh không chịu nhận nuôi Hạng Ngộ, khiến cho Hạ Dạ không thể buộc chung với Hoàng Phủ Liệt.

"Không. Chú Hoàng. Chú hiểu lầm. Là vậy, cháu cùng Hạ Dạ xem như thanh mai trúc mã. Bây giờ cháu tìm được chân mệnh thiên nữ của mình rồi, cháu đương nhiên hy vọng cô ấy cũng sớm ngày tìm được bạch mã hoàng tử của mình. Nhưng Ngộ nhi lại là mạng sống của Hạ Dạ, cô ấy không có khả năng đồng ý giao quyền nuôi nấng Ngộ nhi cho cháu."

Thấy sắc mặt Hoàng Dung Mậu trầm xuyến, Hạng Diệc Dương không chút hoang mang giải thích, tốt tính cười nói, "Chú xem như vậy được không? Con sẽ giúp chú làm công tác tư tưởng cho Dạ Tử. Chú cũng biết, cô ấy thật sự bài xích với chuyện coi mắt. Cục các chú cùng với bộ đội đặc chủng giao lưu hữu nghị, chuyện lạ lớn như vậy sao cô ấy có thể không xung phong trốn trước?"

Hoàng Dung Mậu vừa nghe, cũng có lý, vì thế ông nhẫn nại, hỏi, "Vậy ý cháu là, phải tác đồng thế nào mới đảm bảo Dạ Tử có thể thành công với thiếu tướng Hoàng Phủ đây?"

Hoàng Dung Mậu tuyệt không biết Hạng Diệc Dương quen biết Hoàng Phủ Liệt

Ông nghĩ là. Trước giấu diếm chuyện Hạ Dạ chưa kết hôn đã có con, để cho hai người bọn họ tự nhiên qua lại một thời gian. Đợi chàng có tình thiếp có ý, gạo nấu thành cơm, lại để Hạ Dạ quyết định có nói chuyện Hạ Ngộ này không.

Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, cho dù Hoàng Phủ Liệt để bụng chuyện Hạ Ngộ, dựa theo quy định bộ đội, muốn ly hôn cũng không dễ dàng như vậy. Ở trình độ nào đó, xem Hoàng Phủ Liệt trở thành coi tiền như rác.

Tuy rằng Hạ Dạ là phụ nữ từng kết hôn, nhưng trong mắt Hoàng Dung Mậu, có thể xứng đôi với gia thế Hạ dạ cũng chỉ có Hoàng Phủ Liệt. Hơn nữa, nếu mọi chuyện thuận lợi, ông giúp Hạ Chính Tông tìm con rể lai lịch không nhỏ, cục trưởng Hạ sao có thể bạc đãi ông chứ?

Hạng Diệc Dương cũng nghe ra mục đích trong lời nói của Hoàng Dung Mậu, đương nhiên anh cũng biết Hoàng Dung Mậu đang tính toán gì.

Trưởn khoa Hoàng chỉ sợ nằm mơ đều không nghĩ đến, ông đã bỏ qua một chuyện Hạ Ngộ thật sự là con ruột của Liệt đi? Nếu sau này Liệt biết trưởng khoa Hoàng từng một lần muốn con anh nhận ba nuội của nó làm cha, không biết Liệt sẽ 'báo đáp' vị trưởng khoa Hoàng này thế nào.

Nghĩ đến đó, tươi cười trên khuôn mặt tuấn tú của Hạng Diệc Dương càng thêm rạng rỡ.

Anh uống cạn ly mocha, đặt ly cà phê trong tay xuống, "Chú Hoàng, chuyện giao lưu hữu nghị chú cứ chuẩn bị chu đáo. Về phần Dạ Tử, con cam đoan con chẳng những làm tốt công tác đả thông tư tưởng cho cô ấy, đến lúc đó con sẽ cố gắng hết sưc phối hợp với kế hoạch của chú, cần phải làm cho hai người bọn họ càng thành công hơn, chú xem, thành công chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hiện