Chương 20 Hoàng Phủ Liệt nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật, mưa dầm kéo dài.

Hệ số thích hợp vận động ngoài trời, 0

Tại sao có thể như vậy?

Kéo rèm cửa sổ nặng nề ra, nhìn thấy màn mưa không ngớt ngoài cửa sổ sát đất, Hạ Dạ gục đầu chưa từng ngẩng lên.

Hạng Ngộ đã vui mừng phấn chấn ra khỏi nhà, Hoàng Phủ Liệt đáp ứng thay cs dã ngoại thành đi tham quan cửa hiệu khoa học kỹ thuật, không có kêu cô......

Thất vọng dán người vào cửa sổ chậm rãi trượt xuống, Hạ Dạ buồn bã ỉu xìu ngồi ôm gối bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn màn mửa nổi chứng ngoài cửa sổ.

Cô thật sự rất hâm mộ, rất hâm mộ con có thể thân thiết như vậy với anh.

Từ trong miệng Hạng Ngộ, Hạ Dạ đã biết thật nhiều chuyện liên quan đến Hoàng Phủ Liệt. Biết anh rất thích đứa con này.

Vì sao chứ?

Vì sao Hạng Ngộ dễ dàng bắt được trái tim của người đàn ông cao ngạo kia, cô lại không thể chứ? Là vì trong cơ thể bọn họ chảy chung dòng máu, cho nên cho dù dưới tình huống không biết, vẫn không thể tránh được lực hút lẫn nhau?

Vì sao...... chính mình từng có quan hệ xác thịt với anh lại không thế chứ......

Tiếng chuông cửa vang kên ngay lúc này.

Ai vậy nhỉ?

Bây giờ mình thật sự một chút cũng không muốn động.

Ba già lại bất chấp mưa gió ra ngoài xã giao, mấy ngày hôm trước anh trai mang chị dâu cùng Tiểu Thủ đến Pháp du lịch, người hầu cũng nghĩ phép. Chuông cửa vẫn liên tục vang lên, không còn cách nào. Hạ Dạ đành phải cố gắng nâng tinh thần, mặc áo ngủ hai dây gợi cảm đi ra mở cửa.

Có lẽ do bình thương làm việc chỉ có thể mặc đồng phục cảnh sát, Hạ Dạ có tình cảm rất sâu với đồ lót.

Cho dù là đồ lót hay là áo ngủ, cô đều thích loại khêu gợi nhất này.

Cửa lớn mở ra, người trong ngoài cửa đều sửng sốt.

Hạ Dạ thế nào cũng không nghĩ đến, Hạng Phủ Liệt sẽ xuất hiện trước cửa nhà cô.

Mà khi Hoàng phủ Liệt nhìn thấy Hạ Dạ lộ ra đường cong, có chút ngẩn người.

Đi ra mở cửa cô mặc áo ngủ lụa mỏng màu tím nhạt.

Thiết kế cổ chữ v làm tôn lên rãnh ngực tráng nõn chọc người mơ màng hết bài này đến bài khác. Hoàng Phủ Liệt anh cho đến bây giờ cũng không nghĩ đến, dưới đồng phục cảnh sát che phủ, cô lại có dáng người lung linh thích thú như vậy.

"Hi, mẹ. Con quên mang chìa khóa. Đã đến giờ cơm trưa, con lo lắng mẹ một mình ở nhà không có ai chăm sóc. Liền cùng chú Hoàng Phủ mua thật nhiều thực phẩm! Chú Hoàng Phủ nói kỹ năng nấu nướng của chú ấy rất cao, hôm nya chúng ta có lộc ăn rồi!"

Tiếng nói non nớt, dễ nghe đánh vỡ không khí trầm tĩnh lưu chuyển giữa hai người lớn.

Con ngươi đen linh hoạt hiện lên giảo hoạt quỷ dị, hai người lớn đứng ở đó đều không phát hiện ra.

Cậu thấy buổi sáng mẹ mặc áo ngủ gợi cảm, cũng đoán được có rất ít người sẽ đến nhà làm khách, mẹ đi ra đóng cửa mở cửa nhất định sẽ qua loa mặc áo ngủ đi ra, cậu mới nói dối mình không mang theo chìa khóa, cố ý để cho cha thấy được bộ dáng khêu gợt của mẹ.

Hôm nay mưa to đã đánh vỡ kế hoạch làm cho cha có thể nhìn thấy kxy thuật dã chiến cùng kỹ năng bắn xuất sắc của mẹ.

ở cửa hiệu khoa học kỹ thuật, có rất nhiều cô gái chạy đến gần cha, những cô gái quần áo bại lộ này cho cậu linh cảm. Nếu nhất thời cha chưa biết đến 'nội hàm' của mẹ, vậy phải để cho cha chân chính nhận thức một chút nội hàm của mẹ!

Khóe mắt nhìn thấy bộ dáng thoáng thất thần của người đàn ông, tiếc ác ma cười gian ác, giúp đỡ cha, mẹ 'đầu gỗ' hóa vào phòng.

Tốt lắm, tuy rằng dáng người của mẹ không tính là nóng bỏng, nhưng hình như câu dẫn cha thì dư da. Cũng khó trách năm đó cha lại bị mẹ ăn sạch.

Nắm bàn tay to của Hoàng Phủ Liệt đã phục hồi lại tinh thần, Hạng Ngộ giọng điệu chính đáng tiến hành giáo dục mẹ mình, "Mẹ, mẹ thật thất lễ, sao có thể ở trước mặt chú Hoàng Phủ lộ ngực lộ vú chứ! Còn không lên lầu thay áo ngủ!"

Hạ Dạ cúi đầu vừa nhìn, lúc này mới chú ý đến chuyện thật mình chỉ mặc một cái áo ngủ hai dây.

Cô ôm mặt nóng lên, giống như một cô gái mới biết yêu, nói tiếng "rất xin lỗi", liền vội vội vàng vàng chạy lên lầu, còn bởi vì chạy trốn quá nhanh, khi lên lầu ngã một cái, mông hướng lên trời, lộ ra quần lót ren trong suốt gợi cảm.

Tay nhỏ bé của Hạng Ngộ che khuất mi mắt, không ngừng thờ dài, sao cậu lại có bà mẹ ngốc như vậy chứ!

"Ha ha ha ha ha ha, Hạ Dạ, cô thật sự là ngu ngốc cấp vũ trụ trăm năm khó gặp!"

Tiếng cười kiêu ngạo cùng lời nói không tốt tràn ngập toàn bộ biệt thự Hạ, đối với Hạ Dạ chỉ đi lên cầu thang cũng có thể ngã chổng mông, Hoàng Phủ Liệt chỉ thiếu quỳ xuống bái phục.

Người ngốc như vậy sao có thể thăng đến chứa cảnh sát trưởng!

Nghe vậy, thân ảnh nhỏ xinh ở thang lầu giống như lò xo giật người lên, lấy vận tốc ánh sáng biến mất ở cửa thang lầu.

Khuôn mặt nóng lên tại lúc đóng cửa đều không có dấu hiệu hạ nhiệt, vì sao trước mặt anh cô luôn làm trò cười cho thiên hạ chứ!

**********************

"Ha ha, con mèo nhỏ tham ăn, ăn vụng cũng không chùi mép."

Người đàn ông anh tuấn, đẹp trai cầm cái đĩa trên tay đặt lên bàn, dịu dàng giúp bé trai xinh đẹp lau đi nước canh ở khóe miệng.

Con mèo nhỏ tham ăn ngồi trên ghế ăn cơm, đung đưa chân mủm mỉm, đúng tình hợp lý ngẩng đầu ưỡn ngực, "Con mới không có ăn vụng, con đang quang minh chính đại ăn."

"Vậy hả. Là ai lúc chú đang chuẩn bị thực phẩm lén lút duỗi móng heo đến cánh gà cola* trên bàn?"

Người đàn ông cao lớn hai tay hoàn ngực, lườm con mèo nhỏ tham ăn kiêu ngạo rõ ràng thấp hơn một đoạn.

"Ách......"

Con mèo nhỏ tham ăn cúi đầu, nhíu mày suy tư, còn đang suy nghĩ câu biện hộ.

Người đàn ông đi vào phòng bếp, mang đĩa thức ăn cuối cùng lên, bày bát đũa.

Vịn tay vịn cầu thang Hạ Dạ cảm động nhìn một màn cha con ở chung trước mắt này, một màn này dưới đáy lòng cô đã vụng trộm vẽ ra rất lâu rất lâu, lâu đến cô nghĩ chỉ có thể ở trong mơ mới có được hạnh phúc như vậy.

Dùng sức nhéo đùi mình một cái, a, đau!

Lúc này Hạ Dạ mới ý thức được, cô thật sự không phải đang nằm mơ!

Cô chậm rãi đi xuống thang lầu, Hạng Ngộ mắt bén vừa nhìn thấy mẹ đến, liền bay nhanh nhảy xuống ghế dựa, lôi kéo mẹ ngồi vào ghế ăn cơm, cái miệng nhỏ nhắn oán giận nói, "Mẹ, mẹ đi thật lâu a! Mẹ xem, một bàn thức ăn này đều là chú Hoàng Phủ nấu, chú ấy rất lợi hại nhỉ? Nếu ai gả cho chú ấu, thật là tổ tiên phun lửa đó!"

"Vật nhỏ, cái gì gọi là tổ tiên phun lửa?"

Lấy chiếc đũa gõ nhẹ lên đầu Hạng Ngộ, đối với lý do thoái thác của vật nhỏ, người đàn ông có chút không biết nên khóc hay cười.

Anh quả thật cao hứng tay nghề của mình có thể được vật nhỏ tán thưởng không tệ, nhưng tổ tiên phun lửa? Từ hình dung này quá sức kỳ quái.

"nghĩa là trên phần mộ tô tiên tỏa khói nhẹ còn chưa đủ, chỉ có phun lửa mới có thể hình dung trình độ may mắn này! Mẹ thường cảm thấy, cái bẫy 8 năm trước......"

Đùi bị nhéo một cái, là chỗ vừa rồi cô nhéo mình. Hai lần bị thương nặng, đau chết người!

Hạ Dạ hung hăng trừng mắt nhìn 'hung đồ', Hạng Ngộ không cam lòng yếu thế trừng lại.

Bây giờ không khí hòa hợp như vậy, nếu bây giờ nói lộ ra hết, cha bỏ trốn mất dạng, sao cậu có thể thực hiện kế hoạch lớn 'dụ dỗ cha' của cậu chứ!

Ánh mắt lợi hại của Hoàng Phủ Liệt nhíu lại, trực giác thấy đôi mẹ con cổ quái này có chuyện dối anh.

Vừa rồi bộ dáng cô rõ ràng muốn nói cái gì đó, nhưng bỗng nhiên dừng câu chuyện, nếu anh quan sát không lầm, là vật nhỏ ngăn cản bà mẹ cẩu thả của cậu.

Có chuyện gì anh không được biết sao? Hơn nữa là 8 năm trước? Tám năm trước không phải Hạng Ngộ còn chưa sinh ra sao, vì sao Tiểu Ngộ đối với chuyện đã xảy ra lúc mình còn chưa sinh ra khẩn trương như vậy chứ?

Vẻ mặt bình tĩnh kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện với mẹ con Hạ Dạ, Hoàng Phủ Liệt làm bộ cái gì cũng chưa nghe được, "Ăn cơm đi."

"được!"

"được!"

Mẹ con hai người cùng kêu lên một lúc, quá mức phối hợp.

Lúc ăn gần hết, Hoàng Phủ Liệt đứng dậy múc cho Hạng Ngộ bát canh, ngồi xuống rất tự nhiên Hạ Dạ đang ngồi đối diện, "Tiểu thư Hạ lúc nhắc đến cái bẫy, 8 năm trước cô đặt bẫy gì vậy?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn ăn canh cứng đờ, khuôn mặt ăn cánh gà cứng lại.

Thu hết phản ứng của mẹ con vào đáy mắt, Hoàng Phủ Liệt lại lần nữa tiến thêm một bước lớn mật giả thiết, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hạ Dạ, "Hay là, cô bẫy ai?"

*cánh gà cola: đại khái là cánh gà kho với cola. Giống như cá kho tộ của mình thôi. Nhưng nguyên liệu chính ở đây là cánh gà và có cho thêm cola. Hình minh họa cực hấp dẫn. Ôi, ta đói quá T__T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hiện