Chương 22: cha Hạng Ngộ là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì sao? Người đàn ông kia cũng đã kết hôn với người phụ nữ khác! Con của bọn họ cũng đã ba tuổi! Điều này nói lên cái gì biết không? Nói lên hai người bọn họ lén lút sau lưng cô ít nhất 4 năm, làm kẻ ngốc bốn năm còn chưa đủ, cô...... "Nếu không phải biết cục trưởng cục cảnh sát chỉ có một đứa con gái, chính là Hạ Dạ 8 năm trước được bảo vệ cùng với Hạ Húc Dương sau đó trở thành vợ của Diệc Dương, Hoàng Phủ Liệt thật sự sẽ hoài nghi, người phụ nữ bình tĩnh chỉ huy hiện trường trước mắt này, quản lý một đám lớn đàn ông mà vẫn có trật tự, có phải là chị em sinh đôi vớ vẩn gì đó của Hạ Dạ không.

Ừm...... có phải anh nên hỏi thăm, Hạ Dạ có phải bị tâm thần phân liệt hay không, nếu không cùng là một người, sao có thể có biểu hiện hoàn toàn khác biệt?

Khác hoàn toàn với vụ án đặt bom lần trước, lần này chẳng qua là bọn nhãi ranh tự xưng là Hắc Diệu Đường tập hợp nọi người đến cầu lạc bộ này phá rối, là một case nhỏ.

Hoàng Phủ Liệt không như lần trước, đi vào trong chỗ cách ly, cảnh sát và quân đội đều có nhiệm vụ riêng, lần trước là do đặt bom, mới có thể nhờ đến bộ đội đặc chủng.

Anh còn đang suy nghĩ, cũng không có hứng thú xử lý vụ án nhỏ này, cũng không nên hênh hoang ở địa bàn cảnh sát.

Uể oải đi đến quán cà phê ở góc đường đối diện với câu lạc bộ mua hai ly, Hoàng Phủ Liệt tìm chỗ quan sát tốt nhất, vừa quan sát Hạ Dạ đang nghiêm túc phá án, vừa nhàn hạ uống cà phên ở dưới mái hiên chờ cô điều tra xong.

Là ai nói? Người đàn ông nghiên túc đẹp trai nhất?

Theo góc độ anh nhìn thấy, người phụ nữ đang nghiêm túc điều tra tên Hạ Dạ này, cũng có sức hấp dẫn không nói nên lời, là tự tin đi?

Trong đầu tự động hiện ra thân thể mềm mại đang tức giận của cô, xuất hiện giữa trưa ở Hạ gia......

Nghĩ đến thân hình mềm mại này từng ở dưới thân Diệc Dương rên rỉ, thở ấp, ák ----------

Hoàng Phủ Liệt tự nhiên nổi da gà, đừng nói là cấm dục lâu quá, mới có thể có suy nghĩ không ra gì như vậy chứ?

Thỏ không ăn cỏ gần hang, anh không có như Diệc Dương không biết tiếc tháo như vậy, lại có thể ra tay với vợ của bạn.

Hoàng Phủ Liệt miên man suy nghĩ hết sức, khóe mắt nhìn thấy bên kia đường Hạ Dạ đưa lưng về phía anh đang dây dưa cùng với một người đàn ông ở góc ngoài khu vực cách ly.

Chính xác thì, đang bị dây dưa.

Anh không phải là một người thích vô góp vui, nhưng chân anh đã nằm ngoài sự kiểm soát của bản thân.

Uống hết cà phê trong chén, Hoàng Phủ Liệt miễn cưỡng đứng dậy, bước chân tự động đến gần hai bóng người đứng trong mưa phùn.

Hiển nhiên một chút nội dung bọn họ khắc khẩu cũng tự động chui vào lô xrai anh, hiển nhiên hai người đang khắc khẩu cũng không chú ý anh đang đến gần.

"Thanh tra Dư, bây giờ chúng tôi đang có phiên trực, có chuyện gì có thể nói sau khi nhiệm vụ kết thúc được không?"

Hạ Dạ lắc mình né tránh hành động thân thiết hơn của Dư Diêu Tuấn, cô không thích người đàn ông khác ngoài Liệt chạm vào mình.

Cho dù trình độ cao hơn Hạ Ngộ, xuất thân từ kỹ thuật mới thăng lên chức thanh tra Dư Diêu Tuấn võ thuật không có tốt như Hạ Dạ.

Nghẹn họng, vẫn không nổi giận, hắn bá đạo mở miệng nói, "chỉ còn thủ tục hành chính, giao cho cấp dưới ở đây là được, việc nhỏ này không cần đích thân tổ trưởng là em phải làm đâu?"

" Thanh tra Dư......"

Hạ Dạ khó xử xoa xoa huyệt thái dương, làm sao đây, cô muốn tự lực tự cường có liên quan gì đến Dư Diêu Tuấn hay không a!

Nếu không phải hắn là nhân viên kỹ thuật cục cảnh sát đặc biệt mời đến, cô đã sớm quăng ngã hắn, sao có thể lận đận đến mức chịu đựng hắn quấn quít!

Nhìn thấy không kiên nhẫn trên mặt Hạ Dạ, Dư Diêu Tuấn chuyển sang giọng điệu thành khuẩn.

"Cảnh sát trưởng Hạ, anh biết, em mới thoát khỏi một cuộc hôn nhân, không còn tin tưởng vào đàn ông là chuyện bình thường. Nhưng em hãy tin anh, anh thật sự rất thành tâm muốn cùng em xây dựng một gia đình. Cho anh cơ hội chăm sóc em cả đời được không?"

Dư Diêu Tuấn gần như có chút ăn nói khép nép khẩn cầu Hạ Dạ cho hắn một cơ hội.

Giáo viên ngữ văn tiểu học hình như không có dạy hắn hai chữ buông tha viết như thế nào.

Cô không tin tưởng đàn ông? Ai nỏi? Cô đối với Liệt có 100% tin tưởng, với anh trai có 1000 phần 1000 tin tưởng, cho dù là tên ba hoa Diệc Dương, cô cũng luôn dành cho một sự tin tưởng tương xứng được không!

"Thanh tra Dư anh hiểu lầm, tôi chưa từng mất đi tin tưởng với đàn ông! Huống chi, thanh tra Dư, tôi đã là mẹ của đứa trẻ 7 tuổi. Tôi nghĩ anh hẳn không có hứng thú là cha dương đâu?"

Hạ Dạ lắc lắc tay, bày ra tươi cười không quá tự nhiên trên mặt, Hạng Ngộ là cái cớ tốt nhất cô dùng mỗi lần có người nào đó theo đuổi.

"em đang bận tâm đến Hạng Ngộ sao? Không phải Hạng Diệc Dương đang định kết hôn sao, đối phương còn có một đứa con gái nữa? Vậy cô ta sẽ không ngại chăm sóc một đứa con trai nữa đi? Chúng ta có thể giao Hạng Ngộ cho Hạng Diệc Dương, sau khi kết hôn chúng ta cũng sẽ......"

" Thật có lỗi, thanh tra Dư."

Hạ Dạ không còn kiên nhẫn đánh gãy lời nói tự cho là đúng của Dư Diêu Tuấn, đôi mắt co lại tràn đầy kiên định, "Tôi muốn nói cho anh, thanh tra Sư, đời này tôi chỉ yêu mỗi mình cha Ngộ Nhi. Người đàn ông khác tôi không định xem xét cũng sẽ không xem xét! Tôi còn phải thông báo cho các anh em trong đội, tạm biệt."

Giữ chặt lấy cô đang định xoay người đi, Dư Diêu Tuấn giọng điệu kích động chất vấn, "

Tốc độ, đẹp mắt quăng Dư Diêu Tuấn qua lưng ngã xuống, trên mặt Hạ Dạ không chút thay đổi liếc mắt nhìn người đàn ông đang rên rỉ trên mặt đất, lạnh lùng nói, "Diệc Dương là của Nhạc Đào! Không ai có thể cướp Diệc Dương từ trong tay Nhạc Đào. Bọn họ cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với tôi. Tôi rất vui mừng hai người bọn họ có thể có duyên có phận. tôi rất cảm ơn ý tốt của thanh tra Dư, tôi chỉ có thể nói tôi nhận tấm lòng. Cuối cùng tôi lặp lại một lần nữa, đời này tôi sẽ không yêu người đàn ông nào ngoài cha Ngộ Nhi!"

Từ đầu đến cuối không có nghe được Hạ Dạ nói qua cô yêu Diệc Dương, chẳng qua chỗ hỗng cha Ngộ nhi này, người đàn ông nằm dưới mưa xấu hổ và giận dữ nhắm mắt.

"Đáng giận!"

Vì sao, vì sao cô thà rằng muốn một người đàn ông đã thay lòng đổi dạ, cũng không chịu nhân tình cảm của hắn!

Ngay lúc xoay người, trên đỉnh đầu có thêm một mảnh dù nhỏ che mưa màu lam, là dù của anh. Tầm mắt dời xuống, bất ngờ chống lại một đôi con ngươi đen tò mò quan sát, hai má dính giọt mưa lén lút nổi lên hai rặng mây đỏ, cô thẹn quá hóa giận vòng qua bên cạnh anh, "Ngu ngốc cấp vũ trụ! Sao anh lại nghe lén người khác nói chuyện!"

Trời ơi, anh ở phía sau cô bao lâu rồi? Đừng nói cái gì cũng nghe được hết chứ?

a, thông báo của cô......

Tuy rằng khả năng anh biết được cha Ngộ Nhi cô nói là anh không lớn, mặt Hạ Dạ vẫn không nhịn được ửng hồng.

Trong hờn dỗi trách cứ pha chút thẹn thùng ngay cả bản thân cũng không nhận ra, nhìn thấy thẹn thùng thoáng qua đó, thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Liệt lâm vào chấn động.

Không có người phụ nữ nào đối diện với người mình yêu cùng người khác kết hôn, mà đối tượng kết hôn lại là bạn tốt của mình còn có thể ung dung bình tĩnh như vậy. Chuyện này rất không hợp lẽ thường.

Hơn nữa tên thanh tra Dư này có lẽ không chú ý đến, nhưng anh lại nghe ra. Từ đầu đến cuối, Hạ Dạ đều không có nói người cô yêu là Diệc Dương, cô chỉ nói người duy nhất cô yêu là cha Tiểu Ngộ.

Anh nhớ rõ Tiểu Ngộ luôn gọi Diệc Dương là cha già...... chưa bao giờ kêu Diệc Dương là ba, khuôn mặt giống mình đến 80%...... tám năm trước...... Hạng Ngộ 7 tuổi, chỉ số thông minh quá cao, có cùng đam mê với mình, đều là trùng hợp sao?

(Mình xin đính chính một chút. Trong nguyên tác Hạng Ngộ luôn gọi Diệc Dương là lão ba (ta dịch là cha già, nghe cho vui tai ^^) '老爸' đây là cách gọi tôn kinh và có phần xa cách, còn ba '爹' là cách gọi thân thiết giữa cha con. Điều đó cho thấy Hạng Ngộ chưa bao giờ thật sự xem Diệc Dương là cha ruột mình. Trong bản edit cũng có một số chỗ ta để ba ba khi Hạng Ngộ gọi Diệc Dương thật ra cũng là lão cha, nhưng những đoạn đó để từ lão cha hay cha già không hay nên....... Haizzz các nàng cứ biết thế nhé)

Trước khi có ý thức, anh xúc động nắm lấy cổ tay cô, cô khó hiểu quay đầu.

"cha Hạng Ngộ là ai?"

Người hỏi câu này, là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hiện