Chương 3: cảm thán đêm xuân ngắn ngủi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Công dụng kế tiếp của thuốc M đến bây giờ mới phát tác!

Hạ Dạ trừng to mắt, không thể tin được nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, không ngừng kêu nóng, nóng, nóng, nóng, còn đưa tay cởi nút áo sơ mi của mình.

Không được, chung quy không thể ở bên đường trình diễn điệu múa thoát y. Đợi lát nữa lập tức sẽ có cảnh sát đến đây, dược hiệu của thuốc M của Đào Tử không biết sẽ kéo dài bao lâu, các cô phải nhanh chóng sắp xếp tốt cho anh ấy mới được!

Liều chết giữ chặt hay cánh tay không an phận của người đàn ông, cố hết sức gài lại nút ao anh cởi ra, miễn cho anh làm thêm nhiều hành động quyến rũ khác.

Đầu đầy mồ hôi Hạ Dạ gầm nhẹ với Đào Tử đang đứng sửng ở một bên, "Đào Tử, gọi điện thoại kêu tắc xi."

"Hả, hả, ừ."

Đào Tử nhanh chóng lấy điện thoại cầm tay ra, kêu xe taxi lại.

Hai người nhờ có sự giúp đỡ của lái xe, cuối cùng cũng khiêng được Hoàng Phủ Liệt vóc người to lớn vào trong xe.

Hạ Dạ ở gần chăm sóc Hoàng Phủ Liệt, hai người ngồi chung ở ghế sau xe, Nhạc Hựu Đào trên người mang theo tiền ngồi ở vị trí phó lái, Hạ Dạ ra chỉ thị, "Bác tài, đến quán rượu Marriott International."

Hạ Dạ đặc biệt chọn quán rượu Marriott International cách khách sạn Hilton không đến 100 thước, thuận tiện chờ dược hiệu trên người Hoàng Phủ Liệt qua đi, anh có thể hội họp với đồng đội của mình.

Nhận được chỉ thị lái xe ái muội liếc nhìn Nhạc Hựu Đào cùng Hoàng Phủ Liệt và Hạ Dạ đang ngồi ở phía sau, bộ dáng của chàng trai rõ ràng là say rượu, còn cùng người ta trải qua một trận, nhìn thân hình nóng bỏng của cô gái kia ngẫm nghĩ, rồi lại chuyển tầm mắt đến em gái trong sáng đáng yêu bên cạnh, woa woa, đổi lại là anh, cũng sẽ vì hai cô gái phong cách bất đồng này mà đánh nhau, 3p đó, khẩu vị của người đàn ông này thật nặng.

Lái xe không thể không cảm thán cùng người mà không cùng mệnh, cùng là đàn ông, vì sao soái ca xanh xanh tím tím kia có thể trái ôm phải ấp, mệnh anh thì chỉ có thể hơn nửa đêm làm lái xe cho người ta.

Nếu lái xe biết, đối tượng anh hâm mộ cũng vì 'diễm phúc' quá lớn, mới có thể không cẩn thận, suýt chút nữa bị người đánh trọng thương, tiếp theo còn bị người ta ăn sạch ở phòng tổng thổng, bị một đám cấp dưới thân thiết chế giễu nhiều năm, sau còn rơi vào hoàn cảnh thống khổ tưởng yêu mà không thể yêu, anh còn có thể tiếp tục hâm mộ vận tốt của Hoàng Phủ Liệt không?

Nghĩ cũng biết ánh mắt ái muội của lái xe kia có nghĩa gì, Nhạc Hựu Đào đỏ bừng mặt, đứng ngồi không yên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng cầu nguyện nhanh đến đi, nhanh đến đi.

Trên xe taxi, Hoàng Phủ Liệt hôn mê không biết khi nào sẽ mở mắt, ôm chặt Hạ Dạ đang ngồi bên cạnh anh, Hạ Dạ không thể động đậy.

Gió lạnh đêm hè giảm bớt nhiệt độ cho anh vô hạn khoái cảm, anh than thở một tiếng, chuẩn không cần chỉnh hôn lên môi anh đào của Hạ Dạ đang kinh ngạc.

Vốn tưởng rằng khô nóng trên người sẽ vì thế mà giảm bớt, không ngờ lại có khuynh hướng tăng vọt lên, bàn tay to của anh không an phận thám hiểm trên người Hạ Dạ.

Trong lúc vô tình Đào Tử nhìn đến tình huống nóng bỏng ở phía sau qua kính chiếu hậ, nháy mắt hóa đá!

Truyền hình trực tiếp, cảnh phim hạn chế độ tuổi xảy ra sau lưng cô, chuyện này bảo cô gái ngây thơ sinh nhật 18 tuổi cùng nụ hôn đầu tiên đều chưa có chịu sao cho nổi.

Mắt thấy Hoàng Phủ Liệt bị bỏ thuốc sẽ càng làm ra hành động đốt lửa, cuối cùng xe taxi cùng dừng lại trước cửa chính một khách sạn lớn, kiến trúc hoa lệ.

Dùng vận tốc ánh sáng trả tiền xong, dưới ánh mắt ái muội của lái xe Đào Tử nhanh chóng mở cửa xe, lại cấp tốc giúp bạn tốt Hạ Dạ đỡ Hoàng Phủ Liệt ý thức không rõ vào khách sạn.

"Tiếp tân, một phòng tổng thống, Đào Tử, trả tiền."

Hạ Dạ đang đỡ Hoàng Phủ Liệt ngắn gọn súc tích ra chỉ thị, Nhạc Hựu Đào loạn tay loạn chân từ trong túi xách tùy thân lấy ra chứng minh thư giả của hai người trước đó đã chuẩn bị tốt, nhờ bạn tốt Quý Tình Không làm cho dù là loại hàng nhái nào, đều có thể đạt đến cảnh giới thật giả lẫn lộn, lại lấy ra một sấp tiền lớn 100000, tùy ý để lên bàn, ánh mắt kỳ quái của tiếp tân tiểu thư 'bắt tại' Hoàng Phủ Liệt trên người Hạ Dạ, cái gì cũng không nói, lấy thẻ phòng ra, còn đặc biệt kêu đồng nghiệp phụ trách dẫn đường.

Sức hấp dẫn của đồng chí Mao vang dội thiên triều, nhân viên khách sạn mặc dù cảm thấy tò mò vì sao Hoàng Phủ Liệt lại thần chí không rõ trên người còn mang theo vết thương, cũng thông minh không nói gì cả.

Người có thể ở trong phòng tổng thổng, không giàu thì sang, không phải người nhận tiền lương như các cô có thể đắc tội.

********

Đèn thủy tinh cung đình hoa lệ, đồ cổ lịch sự tao nhã, bài trí trong phòng tổng thống, chắc chắn không thể chê a!

Hai người Hạ Dạ, Nhạc Hựu Đào vừa tiến vào phòng khách sạn giao, nếu không phải trên tay có 'vật nặng', hai người bọn họ nhất định sẽ giống Lưu bà bà* nhìn thấy khu vườn lộng lẫy, tỉ mĩ vạch lá tìm sâu phòng tổng thống của khách sạn này!

Nói đùa, tiền mướn phòng ước chừng tiêu tốn tiền mừng tuổi nhiều năm của các cô, tiền tiêu vặt ngâm nước không chỉ có một nửa a!

"Nóng, nóng, nóng  ̄ ̄ ̄ đáng chết  ̄ ̄"

Giọng nói của Hoàng Phủ Liệt kéo Hạ Dạ, Nhạc Hựu Đào đang xuất thần trở lại hiện thực, hai người vội vàng hợp lực kéo anh lên giường.

Không giống lúc ở trên bãi cỏ xanh, căm phòng kín mít khiến cho người đàn ông càng thêm nôn nóng khó chịu, Hoàng Phủ Liệt không do dự mở nút áo, lúc này anh dứt khoát thô bạo giật mạnh nút áo vướng bận, một đám cúc áo trước nay tương thân tương ái với quần áo nháy mắt cùng quần áo 'ly thân', lộ ra một khoảng lớn lồng ngực cường tráng, da thịt màu đồng cổ rắn chắc.

Không nghĩ đến người này bộ dáng quý công tử nhã nhặn, tuấn tú, dáng người lại tuyệt vời như vậy!

Hai cô gái ngồi ở mép giường không chuyển mắt nhìn chằm chằm người đàn ông cực phẩm trên giường, nuốt nuốt nước miếng.

"Dạ Tử, cuối cùng mình đã hiểu, vì sao mấy fan mê ca nhạc, điện ảnh thấy thần tượng lộ nửa người trên đều phấn khích kêu lên!"

Đào Tử mặt đỏ tai hồng nói.

Bây giờ cô cũng muốn kêu to a! Nhưng, vì sao cô nhìn thân mình Hoàng Phủ Liệt lại nhớ đến mặt anh Hạng chứ, điên rồi điên rồi, đừng nói sắc tình cũng sẽ lây bệnh chứ?

Không dám tiếp tục suy nghĩ lan man, Nhạc Hựu Đào vội vàng quay đi, chết tốt chết không tốt thế nào lại thấy vẻ mặt thèm nhỏ dãi của Hạ Dạ.

"Những tiểu bạch kiểm dựa vào khuôn mặt để kiếm miếng ăn sao có thể sánh cùng với Liệt của mình! Cậu nhìn xem đường cong xương quai xanh duyên dáng, vân da rõ ràng săn chắc, ôi, trời ơi, anh ấy chính là đại tiệc ông trời ban cho mình!"

Đôi mắt chứa đầy kích động không chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường, khống như đang vuốt ve tấm lụa tinh xảo, tuyệt đẹp, tay nhỏ chạm nhẹ vào lồng ngực bại lộ của Hoàng Phủ Liệt, cảm giác tuyệt vời khiến cô phát ra tiếng cười háo sắc.

Nhạc Hựu Đào nổi da gà không có cam đảm nổi dậy làm cách mạng, tức giận lườm lườm bạn tốt, Dạ Tử là sắc nữ!

Hạ Dạ vẫn đắm chìm trong hoang tưởng của mình làm như không thấy ánh mắt xem thường của bạn tốt, còn thật sự chuyên chú tiếp tục 'đùa giỡn' mĩ nam đang ngủ.

Nam sinh cùng nam sinh quả nhiên khác nhau a!

Cô nhìn các bạn nam trong lớp cởi trần đánh bóng rỗ, một chút cảm giác cũng không có, chỉ thấy bọn họ thật thô tục, sao có thể ở trước mặc cô cùng nhiều bạn nữ 'lộ ngực, lộ vú' chứ, hại cô nghĩ nửa người trên của bạn nam đều không có gì xem đâu, không nghĩ đến a, không nghĩ đến......

"A  ̄ ̄ ̄ ừm  ̄ ̄ ̄"

Hạ Dạ đụng chạm mang đến triệu chứng tiền sử, châm lên lửa dục hừng hực trong người Hoàng Phủ Liệt, xoay người một cái anh đè cô xuống dưới.

Nhạc Hựu Đạo thật sự là người có ý thức bảo vệ môi trường, nếu độ sáng của đèn phòng đã đủ, bóng đèn siêu lớn là cô vẫn nên nhanh chút lánh đi.

Để lại túi đựng quần áo của các cô, Nhạc Hựu Đào thức thời đi ra phòng khách ngủ trên sô pha.

Đằm chìm trong hoan ái mãnh liệt do Hoàng Phủ Liệt tạo ra, Hạ Dạ ngay cả bạn tốt rời đi lúc nào cũng không biết, bây giờ trong mắt, trong não cô đều chỉ có người đàn ông đang nằm trên người mình, đốt lửa lớn trong người cô.

Giữa hè ngày dài đêm ngắn, đêm xuân nhất định ngắn ngủi, nhưng, như vậy mới lột tả câu thơ ** một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng chứ, đúng không?

*Lưu bà bà là một nhân vật trong tiểu tuyết "Hồng Lâu Mộng", là một bà già sống trong gia đình nông thôn nghèo khó dãi nắng dầm sương. Đây là một nhân vật rất cực khổ trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng. Cụ thể thế nào thì mình không đọc truyện nên cũng không rõ nữa mà tìm thì.... Nên...... bạn nào là fan của Hồng Lâu Mộng thì mong giải đáp. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hiện