Chương 5: sắp tái hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bác già thời gian đi ra ngoài ủ nước tương, mông uốn éo, quang cảnh tám năm vùn vụt bay đi.

2012 Luân Đôn nước Anh, thành phổ cổ kính trang nhã.

Đã qua 12 giờ đêm, bên ngoài cửa sổ sát đất, đèn đuốc vẫn như cũ sáng bừng một khoảng.

Phút chốc, có người tiện tay kéo rèm cửa sổ màu lam sẫm xuống, thế giới ánh sáng ngoài cửa sổ lập tức bị cách trở bên ngoài bức mành, bên trong tối đen một mảnh.

Anh thích tăm tối như vậy, giống màu sắc bên trong lòng anh.

Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, anh đều trốn đến chỗ không ai tìm thấy, im lặng hưởng thụ thời gian yên tĩnh hiếm có.

Khi tiếng di động chói tai vang lên, ánh sáng màn hình trong không gian tối đen này đặc biệt đáng chú ý.

Chuẩn không cần chỉnh tìm được điện thoại di động trên bàn trà, ngón tay thon dài ấn nút trò chuyện.

Kéo rèm cửa sổ ra, ngọn đèn náo động ồn ào tràn ngập căn phòng.

Anh chỉ thích một mình yên lặng hưởng thụ cảm giác an toàn bóng tối mang đến.

"Demond."

Tự báo tên họ, chờ người điện thoại đến nói lên mục đích.

Không nhiều lời vô nghĩa, là tác phong làm việc nhất quán của đàn ông, rõ ràng lưu loát.

Giọng nói nhã nhặn, lịch sự, nghe vào giống như rượu vang Pháp thượng đẳng đậm đà, làm say lòng người.

"Demond con quỷ! Sao anh còn dùng tiếng anh hả, không phải đã sớm bảo anh đổi tên rồi sao! Dù biết mày không phải là thiện nam tín nữ gì rồi, cũng không cần thiết dùng đến tên ma cà rồng nói cho toàn thế giới biết anh chính là ma vương đến từ địa ngục danh xưng như thực, so với ma cà rồng chỉ sợ là ma vương đi?"

Tốc độ nhả chữ có thể so với tốc độ bắn ra của súng tiểu liên tiên tiến nhất, viên đạn đối phương dày đặc, không che giấu một chút ghét bỏ.

Nghe được giọng nói cùng ngôn ngữ quen thuộc kia, cầm điện thoại, khóe miệng Hoàng Phủ Liệt bất giác hơi nâng lên độ cong mỉm cười, trong mắt lộ ra ánh sáng thân thiết.

Lười biếng ném thân mình mệt mỏi cả ngày xuống sô pha kiểu tây mềm mại, Hoàng Phủ Liệt cúi đầu cười, "Lão đại mình cảm thấy như vậy mới đủ tàn ác. Nói đi, Hạng đại thiếu gia, tìm bản lão đại có việc gì sao?"

Tên tiếng anh Demond này theo anh từ trước năm 18 tuổi ở nước Anh đến giờ vẫn dùng, cùng nam phụ trong 'Nhật Ký Ma Cà Rồng' nổi đình nổi đám bây giờ một chút quan hệ cũng không có.

Chẳng qua cảm tạ bộ phim ma cà rồng nhiều tập này ban tặng, bây giờ bắt đầu có mấy đứa nhàm chán lấy tên tiếng anh của anh ra trêu đùa.

Bạn tốt Hạng Diệc Dương cũng thuộc nhóm người nhàm chán này.

"Thôi, thôi, bổn thiếu gia đã hoàn lương rất nhiều năm rồi á! Mình hỏi cậu, cậu có xem tin tức trong nước không?"

Thật là, bất quá chính là còn trẻ không biết thời điểm ở lúc ấy A thị lớn nhất hắc bang tổ chức Hắc Diệu Đường, cùng này hấp huyết ma vương còn có chỉ mặt lạnh hồ ly Tần Thiểu Du hỗn quá một đoạn thời gian sao, còn lấy trước kia xưng hô đến trêu ghẹo hắn.

"Đêm hôm khuya khoắc gọi điện thoại đến đây, là để hỏi mình có xem tin tức trong nước không à?"

Kéo đại caravat trói buộc mình một ngày, Hoàng Phủ Liệt lười biếng hỏi lại.

"Không còn cách nào, mấy năm gần đây cậu đều ở nước ngoài thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, muốn gặp một lần cũng khó. Vì sợ cậu nhớ mình quá, không chịu được nổi khổ tương tư kéo dài không biết đến khi nào, bổn thiếu gia đặc biệt nhảy lên các tờ báo lớn thành phố A, cậu nhớ bổn thiếu gia như vậy, mượn báo chí tỉ mỉ ngắm nhìn mình ha ha!

Giọng điệu ban ân, nói cứ như thật sự muốn làm như vậy ấy.

"Trang nhất? Hạng đại thiếu gia, lần này lại muốn làm lớn bụng con gái nhà lành nào nữa đây, hôn nhân bật đèn đỏ. Hoặc tiểu tam muốn ép hôn lúc cậu không rõ ý thức vừa vặn chụp được, một nhà ba người cậu đều là đầu đề tin tức thành phố A? Hay là, cậu phát hiện người cậu yêu nhất là mình, muốn đến nước Anh cùng mình sống chung ngủ chung?"

Hoàng Phủ Liệt không nể mặt trêu ghẹo, mấy năm nay tuy rằng anh người không ở trong nước, nhưng đối với bạn tốt mới 20 tuổi đã bước vào nấm mồ hôn nhân, vẫn như cũ thường truyền ra các loại chuyện xấu, anh vẫn nghe được ít nhiều.

Chỉ ở trước mặt bạn thân nhất, Hoàng Phủ Liệt mới có thể không hề giữ lãi phóng thích thói hư tật xấu của chính mình.

"Hì hì. Trật lất hết cả. Chúc mừng mình đi, mình sắp tái hôn! Cậu không có tham dự hôn lễ đầu tiên của mình, bồi thường đi, cậu đã đáp ứng với mình, nếu mình tái hôn, dù ở Bắc Cực cậu cũng sẽ bay về. Cho nên 3 ngày sau, sân bay quốc tế thành phố A, không gặp không về. Người ta chuẩn bị cho cậu một siaau bất ngờ đó! Tình yêu của ta, ngủ ngon! Ngoa, toàn thế giới yêu cậu nhất Dương."

Chậc chậc có tiếng hôn gió một cái, gọn gàn lưu loát cắt điện thoại.

"Đô -- đô --"

Bên kia đầu dây điện thoại truyền đến tiếng cúp.

"Dương, Dương, này ------ này ------"

'Gọi lại, điện thoại đã vào trạng thái tắt nguồn.

"Đồ quỷ!"

Hoàng Phủ Liệt thầm rủa.

Anh biết tính cách trêu hoa ghẹo nguyệt của Diệc Dương, cho nên lúc trước khi trên báo có tin tức anh ta muốn kết hôn, anh cũng không làm gì, còn dám chắc 2 người đó sẽ không tiến xa.

Kết quả sau khi Diệc Dương kết hôn quả nhiên như anh dự đoán, mỗi ngày ở bên ngoài ăn chơi đàn điếm, nhưng anh cũng biết số lần gặp dịp thì chơi chiếm đa số, nhưng vẫn có chút ngoài ý muốn, cuộc hôn nhân này lại kéo dài liên tục đến 8 năm.

Mà bây giờ, Hạng Diệc Dương, một người thân là thiếu niên thiên tài 8 tuổi, còn chuyện xấu không ngừng, lần này rốt cục muốn từ bỏ thanh mai trúc mã lúc trước hắn nghe lời kết hôn để tái hôn?

Vì biết rõ chân tướng sự việc, Hoàng Phủ Liệt bật đèn cung đình thạch anh trong phòng khách lên, cầm lấy điện thoại ném trên sô pha, khởi động máy, vào trang web quốc nội thành phố A.

Trên màn hình rõ ràng tất cả đều là tin tức na ná nhau:

Hạ Dạ-nhị thiên kim cục trưởng cục cảnh sát thành phố A, muốn chấm dứt cuộc hôn nhân kéo dài 8 năm với đầu não giới y học-Hạng Diệc Dương!

Điều này cũng làm cho tin đôn được lan truyền trước đây, kết hôn nhiều năm, Hạng Diệc Dương luôn luôn nuôi vợ bé ở bên ngoài được chứng thật, Hạ Dạ bị ép phải giao ra vị trí vợ cả.

Nghi thức đính hồn của Hạng Diệc Dương cùng vợ sắp cưới Nhạc Hựu Đào sẽ cử hành vào ngày chủ nhật!

Hoàng Phủ Liệt không thể tin trừng nắt nhìn nội dung trong trang web.

Nhạc Hựu Đào? Cô là bạn tốt của cô vợ thanh mai trúc mã Hạ Dạ kia.

Trời ơi, Diệc Dương sao có thể...... ăn sạch cả rỗ lẫn cỏ như vậy.

Chủ nhật đến, không phải là năm ngày sau?

Khó trách hắn muốn trong vòng 3 ngày phải chạy về nước. Trời ơi, hắn thật sự tái hôn!

Một câu nói đùa lúc trước – "Bỏ qua hôn lễ của cậu là tội ác tày trời của mình, cùng lắm thì vậy đi, lúc cậu tái hôn mình nhất định sẽ tự tay mang đến một món quà lớn."

Xem hắn đẩy mình xuống hố như thế nào đi, tuần trước mới phá kế hoạch buôn lậu thuốc phiện lớn, 3 tháng ngày nghĩ mới xin với quân khu, chẳng lẽ cứ như vậy mà ngâm nước nóng sao?

Nhưng chuyện đã đáp ứng với Diệc Dương  ̄ ̄ ̄

Quên đi, coi như về nước nghỉ phép cũng tốt.

Thành phố A...... Nơi anh lớn lên lúc còn nhỏ.......

Đôi mắt sắt bén híp lại, Hoàng Phủ Liệt từ sô pha đứng lên, nhìn sông Thames xinh đẹp, tao nhã, nhẹ trôi bên ngoài cửa sổ sát đất, người tha phương, hình như, thật sự có chút cảm xúc hoài niệm quê hương.

Ở bên đầu này điện thoại, Hạng Diệc Dương hớn hở buông di động, ngồi ở văn phòng xoay ghế, vẻ mặt cười đến gian trá.

"Bố già, tươi cười ngu xuẩn này của ba có thể thu lại hay không?"

Giọng nói mềm mại, dễ nghe vang lên, cửa phòng viên trưởng mở ra, một bé trai xinh đẹp đáng yêu giống như thiên sứ đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hiện