Chương 7: Ngày gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sân bay quốc tế thành phố A.

Hoàng Phủ Liệt vừa ra cửa kiểm soát một thân áo sơmi caro màu xanh nước biển, tướng mạo xuất chúng, giơ tay nhấc chân không chỗ nào không tản ra khí chất nho nhã nhẹ nhàng, ngay lập tức thành nơi dừng chân của vô số ánh mắt nóng bỏng.

Người đàn ông tao nhã, mê người nhường nào a!

Đối với ánh mắt quanh mình tập mãi thành thói quen, Hoàng Phủ Liệt tao nhã lấy kính râm mùa hè Dior mới nhất trên mặt mình xuống, tùy tiện treo trên áo sơmi, ung dung bước từng bước, giữa dòng người người đến người đi tìm bóng dáng bạn tốt.

Thằng đó, sẽ không thả bồ câu mình chứ?

Vừa nghĩ đến, một giọng nam vui mừng, dễ nghe chui thẳng vào màng nhĩ anh.

"Ha! Liệt thương yêu, yêu quý nhất của mình ------"

Đập vào tâm mắt là một khuôn mặt tuấn tú, rạng rỡ như ánh mặt trời.

Ngay sau đó, là một cái ôm kiểu Pháp hết sức nhiệt tình.

"Thằng này, sắp tái hôn, còn một bộ dáng cà lơ phất phơ."

Sau khi gắt gao ôm lại Hạng Diệc Dương, Hoàng Phủ Liệt mỉm cười buông tay ra, lại lui ra sau vài bước, tỉ mỉ đánh giá bạn tốt, cho Hạng Diệc Dương một nắm đấm có lực, đây là phương thức chào hỏi riêng biệt của đấn mày râu.

Hạng Diệc Dương nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng đều, ôm người đẹp cổ điển bên cạnh anh giới thiệu hai người.

"Liệt, bổn thiếu gia long trọng giới thiệu, vị này là Nhạc Hựu Đào sắp thành hôn thê của bổn thiếu gia. Đào Tử, đây là Liệt, là ân nhân trước khi anh hoàn lương."

Hạng Diệc Dương cho Đào Tử một cái nhìn quyến rũ, đối với sức quyến rũ của người yêu Nhạc Hựu Đào một chút năng lực chống đỡ cũng không có thẹn thùng cúi đầu.

Lúc này Hoàng Phủ Liệt mới để ý đến, bên cạnh bạn tốt còn có một giai nhân xinh đẹp khuôn mặt tròn như quả trứng, xinh đẹp giống như mỹ nữ đi ra từ bức tranh Trung Quốc cổ.

Khóe mắt nhìn Hoàng Phủ Liệt đang đánh giá cô, không có hôn mê anh ta không hiểu sao làm cho người ta có một cỗ cảm giác áp bức. Trong lòng kỳ quái, năm đó sao mình dám tiếp tay bẫy người đàn ông toàn thân đều phát ra khí thế bức người này!

Đầu Nhạc Hựu Đào đã thấp lại càng thấp, cô có chút chột dạ vươn tay về phía Hoàng Phủ Liệt, sợ anh ta sẽ nhận ra cô là đồng lõa năm đó hại anh bị cưỡng bức, cô tiếng nhỏ như muỗi kêu nói, "Anh...... xin chào, em...... em là Nhạc Hựu Đào...... rất vui được gặp anh."

Hoàng Phủ Liệt bây giờ, so với 8 năm trước, càng thêm nho nhã, mê người a, Dạ Tử ơi, Dạ Tử, bạn tự cầu nhiều phúc đi......

"Xin chào."

Hoàng Phủ Liệt tự nhiên phóng khoáng vươn tay bắt tay với Nhạc Hựu Đào, mày trái hơi nhướn lên, đối với phản ứng quá mức ngượng ngùng của Nhạc Hựu Đào không hề nghi ngờ.

Chẳng qua ánh mắt trêu ghẹo dừng trên người bạn tốt, ý nói, không nghĩ đến xưa nay không có biết kiêng dè gì Hạng đại thiếu gia thì ra thích con gái truyền thống!

Trong thời đại này, còn con gái động một chút liền đỏ mặt, bộ dáng phục tùng bảo thủ thật sự so với bức họa thời kỳ phục hưng còn hiếm hơn.

Hoàng Phủ Liệt, Hạng Diệc Dương, Nhạc Hựu Đào ba người đều thuộc loại có bề ngoài xuất chúng, đáng chú ý, tầm mắt tập trung trên người bọn họ đã muốn ngày càng nhiều.

Hoàng Phủ Liệt, Hạng Diệc Dương hai người đã sớm quen với ánh mắt chằm chằm như vậy, nhưng trời sinh tính tình thẹn thùng Đào Tử sao cũng không quen cho được.

Hạng Diệc Dương săn sóc ôm vai người yêu, thân hình cao lớn che khuất mọi tầm mắt tìm kiếm của mọi người, tay phải quàng qua vai Hoàng Phủ Liệt, cười sang sảng, "Được rồi, Liệt, chúng ta đừng đứng ở đây nữa, đi thôi, chúng tôi giúp cậu đón gió tẩy trần."

Hoàng Phủ Liệt hiểu ý gật đầu mỉm cười, cứ như vậy, Hạng Diệc Dương vây quanh hai người bọn họ, rời đi sân bay náo nhiệt, ngồi trên xe thể thao Ferrari 911 yêu quý của Hạng Diệc Dương, chạy về phía nội thành.

*********

Giữa đêm hè, bờ sông, gió lạnh hiu hiu.

Hoàng Phủ Liệt một tay chống trên động cơ xe thể thao, lưng dựa vào thân xe, tay kia tùy tiện hất tóc mái bị gió thổi loạn buông xuống giữa trán, nho nhã mà mê người.

"Tiếp nè."

Hạng Diệc Dương từ trong xe tung ra một lon bia, Hoàng Phủ Liệt tế bào vận động cực tốt hai tay vững vàng tiếp được, tay phải giơ lên lon bia chúc bạn tốt, "Đa tạ!"

Đóng cửa xe, hạng Diệc Dương đi đến bên người Hoàng Phủ Liệt, đứng sóng vai với anh, mở khóa lon, cụng vào lon bia của Hoàng Phủ Liệt, phun một tiếng, "Thôi, đều là anh em còn khách khí gì."

Hoàng Phủ Liệt chỉ cười không nói, uống một ngụm rượu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, liếc nhìn người bên cạnh, "Đã trễ vậy rồi còn hẹn mình ra, không cần ở nhà cùng vị hôn thê của cậu?"

Hoàng Phủ Liệt vừa dứt lời, trong xe truyền đến tiếng chuông nhạc thiếu nhi "ba con gấu nhỏ"

"Nhìn không ra, cậu còn sở thích này."

Hoàng Phủ Liệt mỉa mai liếc mắt nhìn Hạng Diệc Dương.

"cậu thì biết cái gì, cái này gọi là tính trẻ con chưa mất."

Thưởng cho bạn tốt cái nhìn xem thường, Hạng Diệc Dương xuyên qua cửa kính xe, xoay người cầm lên cái điện thoại không ngừng kêu, vẻ mặt rất dịu dàng khi tiếp điện thoại.

Cái thằng này, xem ra thật sự rơi vào bể tình. Nhìn hành vi tiếp xúc giữa hắn cùng Nhạc tiểu thư lúc ban ngày, anh nhận ra, Diệc Dương nghiêm túc với vị Nhạc tiểu thư kia.

Thói đời này ...... Lãng tử cũng có lúc quay đầu sao.

Hoàng Phủ Liệt vừa cười vừa lắc đầu, cầm bia trong tay tự động đi vài bước đến hàng rừa ở ngoài bờ sông, chừa lại không gian cho Hạng Diệc Dương thuân tiện nói chuyện điện thoại.

Cách bờ sông không xa chính là cầu vượt biển Đại Kiều, dòng xe cộ như cầu vồng. (ý chỉ thành một dải lấp lánh như cầu vồng.)

"Có định thành gia lập thất hay không?"

Nhận điện thoại xong Hạng Diệc Dương đi ra bờ sông, lon bia cụng vào lon bia trong tay Hoàng Phủ Liệt, Hạng Diệc Dương dựa lưng vào hàng rào, uống hết chút bia còn xót lại, nghiêng đầu hỏi.

Hoàng Phủ Liệt vừa uống xong lon bia trong tay, đầu tiên anh bóp méo cái lon không trong tay mình, lại cầm lấy cái lon trong tay Hạng Diệc Dương, cũng làm như vậy, sau đó song song giơ lên cao hướng về phía thùng rác cách 10 bước chân, tầm mắt nhắm thùng rác phía trước, cánh tay hơi gấp lại, nhẹ nhàng ném đi.

"Đông, đông."

Hai cái như có tri giác trước sau trúng hồng tâm.

"Sao vậy? Chính mình đã có nơi có chỗ, cho nên khẩn cấp muốn làm thần tình yêu Scupid?"

Lon bia không hề ngoài ý muốn song song rơi vào thùng rác, Hoàng Phủ Liệt quay đầu vẻ mặt bỡn cợt hỏi.

Hạng Diệc Dương nhún nhún vai, "Coi như mình nhiệt huyết dâng trào. Liệt cậu nói thật đi, mấy năm nay vào nam ra bắc, chẳng lẽ không gặp động lòng với một ai?"

Một tay khóa cổ Hoàng Phủ Liệt, Hạng Diệc Dương tính nghiêm hình bức cung.

Hoàng Phủ Liệt không tránh không né, cầm chặt cánh tay Hạng Diệc Dương, âm thầm dùng sức, đôi mắt léo lên ánh sáng tà ác.

"Cái thằng này, dám làm thật hả?"

Trước khi Hoàng Phủ Liệt bẻ gãy cánh tay anh, Hạng Diệc Dương nhanh tay lẹ mắt rời đi.

"Không tệ đâu. Còn tưởng rằng mấy năm nay làm văn phòng, thằng nhãi cậu sẽ phản ứng chậm chứ, bây giờ xem ra, coi như bảo đao chưa cùn."

"Cảm ơn lời khen của cậu."

Hạng Diệc Dương tức giận nói. Anh còn lâu mới đến bảy tám mươi tuổi, thế mà lại dùng bảo đao chưa già để hình dung anh!

"Không khách khí."

Hoàng Phủ Liệt trả lại nụ cười vô lại, chuyển đề tài đến trên người hạng Diệc Dương, "Cậu thân thiết với người yêu mới, cũ thì sao? Một chút cũng không sợ vợ trước của cậu sẽ ghen?"

Cảm ơn Hạng Diệc Dương nhiều năm nay điện thoại trái một câu Hạ Dạ, phải một câu Hạ Dạ, Hoàng Phủ Liệt tuy rằng chưa gặp qua Hạ Dạ, nhưng đối với Hạ Dạ cũng không tính quá xa lạ.

Anh thật sự có chút bội phục thủ đoạn Hạng Diệc Dương xử lý phụ nữ, lại có thể khiến cho Hạ Dạ chắp tay nhương lại ngai vàng Hạng phu nhân.

Hắc hắc, chính là đang chờ những lời này của cậu!

Hạng Diệc Dương đẹp trai một tay chống hàng rào, bật tay nhảy lên, nhíu mày hỏi, "Có hứng thú nghe mình kể một câu chuyện xưa không?"

* Tiếng chuông điện thoại trong truyền thuyết của Hạng đại ca đây. cực quen luôn =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hiện