Chương 66: Bá Chủ Hắc Đạo.*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lôi Lạc Thiên tức giận, nét mặt trở nên lạnh lùng, cặp mắt hiện lên tia lửa nhìn Hasan, ném mạnh ly rượu trong tay xuống mặt đắt,
mảnh thủy tinh, vỡ nát vâng ra tứ tung.
Trong tích tác những tiếng súng vang lên.

"Bang bang bang bang."

Từng tên thủ hạ của Hasan, bị súng bắn chết ngã xuống mặt đắt.
Hasan, cận vệ của hắn và hai tên đối tác, nhìn tình cảnh xung quanh mà rùng mình.
Chỉ trong tích tắc những thủ hạ tin anh mà Hasan tự tay đào tạo, từng người bị bắn giữa ấn đường, chết ngây lập tức, không có cơ hội phản kích.

Lôi Lạc Thiên từ từ đứng lên, thản nhiên bước đến gần bốn người.
Lúc này trên sắc mặt của bọn họ, hết ngạc nhiên rồi sang qua sợ hãi rồi đến thất kinh.
Họ không ngờ ở giữa đại dương mên mông, Lôi Lạc Thiên vẫn có cách giải quyết họ, một các dứt khoát và gọn ghẻ như vậy.
Khi Lôi Lạc Thiên dừng lại trước mặt bọn họ, phía sau mười tên thủ hạ xuất sắc nhất của anh, từ bên ngoài phóng vào.
Tay cầm súng bắn tỉa, đứng theo lối quân đội thành một hàng thẳng sau lưng anh.

Hasan không thể tưởng tượng được, mấy mươi tên thủ hạ, hắn côi là tin anh nhất, lại chết một cách gọn gàng trong tay mười tên thủ hạ của Lôi Lạc Thiên.

Lôi Lạc Thiên nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của họ, liền chậm rãi nói.

"Chúng tôi có câu.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Hasan lão đại có nghe qua chưa?."

Lôi Lạc Thiên nói với giọng trầm ổn, tay cầm cây súng lục chỉa thẳng vào đầu, tên đối tác vừa rồi nói chuyện vô lễ với anh.
Cặp mắt mở to nhìn thẳng vào mặt hắn.
Tên đối tác nhìn thấy cặp mắt ma quỉ của Lôi Lạc Thiên liền rùng mình.
Ông cứ tưởng Hasan là người dữ tợn và ghê tởm nhất, nhưng không ngờ, khi nhìn thấy Lôi Lạc Thiên ông còn kiếp sợ hơn gấp mười lần.
Lôi Lạc Thiên không có tướng mạo khủng kiếp và ghê tởm như Hasan, nhưng anh lại có khí chất đích thực của một quỉ satan.
Làm người ta khi nhìn vào kiếp sợ không yên.
Ông quỳ xuống mặt đất, hai tay đưa lên, cầu xin Lôi Lạc Thiên tha mạng.

"Xin Lôi Lão đại tha mạng, đừng chấp nhất với kẻ tiểu nhân như tôi."

"Tôi ghét nhất, là ai dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình."

Vừa nói xong, Lôi Lạc Thiên không do dự bắn một phát trên đầu hắn.

"Bang..."

Máu tuôn ra từ miệng vết thương nhỏ xuống sàng.
Thân thể người đàn ông từ từ ngã xuống mặt đất.
Ba người đàn ông vì tiếng súng đột ngột này mà hết hồn.
Sắc mặt Hasan bây giờ không còn vẻ đắc ý và tự tin của vừa rồi nữa, ma thay vào đó là gương mặt phập phồng lo sợ.
Hắn nhìn Lôi Lạc Thiên nói.

"Sao người của ngươi lại xuất hiện ờ đây?
Không phải chỉ có ba người lên thuyền sao?"

Lôi Lạc Thiên nhìn hắn cười mỉa mai.

"Trước khi tôi lên thuyền, đã biết trước Hasan lão đại có ý đồ không tốt, nên đã an bài một chiếc xuồng máy, để thuộc hạ của tôi đi theo.
Mười tên thuộc hạ này , đều là từ trường quân đội mà ra nên kỷ thuật bắn tỉa là số một.
Họ có thể bắn từ xa trong vòng phạm vi 2km."

Hasan nghe Lôi Lạc Thiên nói vậy, trong lòng khâm phục.
Không ngờ một người trẻ tuổi như Lôi Lạc Thiên lại có tâm tư sâu xa như vậy.
Đáng để anh mang cái danh
Bá chủ hắc đạo.

"Hasan tôi lần này,  thua Lôi lão đại một cách tâm phục khẩu phục."

Lôi Lạc Thiên nhìn Hasan, trong lòng chợt hiện lên một ý nghĩ táo bạo.
Người này đúng là một con ngựa hoang, chỉ cần có một người cầm đầu tốt, thì hắn sẽ trở thành một con chiến mã.

"Nếu Hasan ngài chịu bỏ không kinh doanh áp phiện nữa, mà theo Lôi Lạc Thiên tôi buôn bán vũ khí.
Tôi bảo đảm với ngài số tiền mà ngài và thủ hạ kiếm được, sẽ hơn bây giờ gấp trăm lần."

Hasan do dự một lúc, rồi nhìn vào mặt đầy kiên quyết và nghĩa khí của Lôi Lạc Thiên nói.

" Được trước mặt thủ hạ và người đối tác của tôi, tôi xin tuyên bố từ nay về sau, Hassan Marić tôi sẽ đi theo Lôi Lạc Thiên ngài, vào sinh ra tử có phước cùng hưởng có họa cùng chia."

Lôi Lạc Thiên cười đắc ý, dùng tay vỗ lên vai Hassan sảng khoái nói.

"Tốt, từ nay về sau, vũ khí bán bên Trung Đông tôi sẽ giao cho ngài toàn quyền phụ trách "

Hassan vui mừng, cầm ly rượu lên cạn với Lôi Lạc Thiên.
Hai bên ngồi xuống, bàn đến việc bán ra lô hàng vừa mới sản xuất qua Trung Đông.

Hai tiếng sau du thuyền cập bến, Lôi Lạc Thiên tiễn đám người Hassan, lên máy bay tư nhân bay trực tiếp về Trung Đông.

Trên xe đi về biệt thự Lôi Viên,
Tề Phong không hiểu nhìn Lôi Lạc Thiên nói.

" Lão Đại, Hassan Marić là một tên cáo gìa, ngài không thủ tiêu hắn sau này sẽ là mối tai họa."

Lôi Lạc Thiên dựa đầu lên ghế xe, nhắm mắt định thần, nghe Tề Phong nói anh không mở mắt chỉ nói.

" Không đâu, Hassan là người rất thông minh, ta đã cho hắn một miếng bánh ngon như vậy, dù hắn có muốn phản lại ta, thì hắn cũng sẽ nghĩ đến hậu quả.
Vả lại ta đã cho người làm nội ứng bên hắn, chỉ cần Hassan muốn giở trò gì, chúng ta liền ra tay khử trừ hắn ngay."

Tề Phong khâm phục cách hành sự của Lôi Lạc Thiên, đúng là một người nhìn xa trông rộng, suy đoán như thần.

"Lão đại, ngài suy nghĩ thật chu
toàn. "

Về đến biệt thự đã là 12 giờ khuya, Lôi Lạc Thiên cho Tề Phong và Tề Phú về.
Anh đi nhẹ nhàng lên lầu, mở cửa phòng nhìn thấy Trình Lam ngủ trên ghế sopha.
Anh dịu dàng đi đến ôm cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn, rồi bế cô lên giường.
Trình Lam cảm giác được, thân thể của mình có người đụng vào liền mở mắt.
Hiện lên trước mặt cô là khuôn mặt quen thuộc của anh, nét mặt dịu dàng của anh, làm Trình Lam an tâm dựa đầu lên ngực rộng lớn và ấm áp của anh.
Lôi Lạc Thiên ôm cô đặt lên giường đấp chăn cho cô.

" Sao lại ngủ gục trên sopha, còn không đấp mền nữa, dễ bị cảm lắm."

Trình Lam vươn tay ôm anh, vùi gương mặt xinh đẹp của mình vào người anh.

"Em định nằm một chút, không ngờ lại ngủ gục."

Vừa nói xong, Trình Lam chợt nhớ đến việc gì, liền ngồi bật dậy, tay sờ soạng khắp nơi trên người anh.
Lôi Lạc Thiên nhìn động tác này của cô liền bật cười.

" Em đang làm gì vậy."

"Đừng cười để em kiểm tra anh xem, có chỗ nào bị thương không."

Lôi Lạc Thiên thấy cô lo lắng cho mình, trong lòng hạnh phúc vô cùng.
Anh cảm giác có cô bên cạnh, đã thay đổi cuộc đời anh.
Bây giờ vì cô và con, mỗi khi làm chuyện gì anh đều phải suy nghĩ đến sự an toàn của mình trước tiên.
Anh còn có một gia đình để châm sóc.

"Anh không sao, không có chỗ nào bị thương."

Nói xong anh chụp lấy hai tay cô, đang sờ soạng khắp người anh, giữ ở trước ngực mình nói.

"Em yên tâm, em và con đều nằm ở đây, anh sẽ không cho phép mình rời xa mẹ con em."

Vừa nói anh vừa dùng ngón tay cô chỉ vào trái tim mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net