Chương 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình là gì ?
Mà đôi lứa thề nguyền sống chết? Yêu đến khi tóc bạc trắng trên mái đầu vẫn chẳng thể nào quên.
Tình là gì ?
Mà dù sông có cạn, núi có mòn vẫn nguyện yêu nhau.
Tình là gì?
Khi nhìn trăng khuyết lại thấy hình ảnh của người xưa.
Nhìn ánh đèn sáng tỏ trước mắt mà nhớ đến người trong lòng.
Nàng là ai ?
Với mái tóc dài đen nhánh mà lạc bước vào trong giấc mộng của người tráng sĩ giữa đêm khuya.
Ta có tựa gối nơi gốc cây hay ngã lưng trên bãi cát vẫn mơ thấy nàng người con gái ta yêu.
Gặp gỡ là định mệnh hay là ông trời trêu ngươi?
Chỉ thoáng chốc sao vẫn nhớ mãi.
Hà Thảo ngồi bên cạnh mà nhìn ánh đèn đang sáng tỏ mà nhớ đến Lộ Nguyên.
Còn Lộ Nguyên có nhớ đến Hà Thảo hay không?
Một thân tráng sĩ cầm ngọn giáo xông pha nơi chiến trận với giấc ngủ vội, thế mà người con gái vừa gặp ở nơi quán rượu của nhà họ Hà đã đi vào trong giấc mơ dưới tiết trời đông lạnh giá.
Một ánh mắt, một cái nhìn thấy đã in hình trong tâm khảm.
Người tráng sĩ bôn ba dặm đường , xông pha ở nơi tên bay, giáo gãy vì tình bằng hữu nào tiếc thân mình.
Tiết trời mùa đông lạnh lẽo luôn làm cho người thi sĩ thấy cô đơn.
Nhưng người tráng sĩ ở nơi đất khách quê người lại nhớ đến người con gái mình thương.

Dù gặp nhau trong chốc lát chẳng một lời chào xã giao hay một câu từ biệt.
Nhưng lại thấy ấm áp , hạnh phúc khi nhớ về người mình yêu.
Âu đó cũng là nguồn động lực cho người tráng sĩ xông pha vào nơi gian khổ.
Mỗi người đều mang cho mình một bóng hình trong tim.
Nhưng giờ ở nơi đây họ đang nướng thịt thỏ, thịt gà rừng để ăn vội.
Ai biết được chút giây lát sau chuyện gì sẽ xảy ra.
Chỉ có ông trời đang ngự trên cao mới biết được, nhưng giờ là gian nan thử sức.
Chỉ riêng lão đầu tóc bạc đang tựa vào gốc cây mà ngủ ngon lành.
Một lão đầu thời trai trẻ đã xông pha nơi chốn thiên quân vạn mã. Có những lúc quân không một đội, tên nào một chiếc, ăn gió, nằm sương, bao nhiêu năm gian nan vất vả. Cứ ngỡ khi thái bình về trên quê cha đất tổ, cởi giáp về quê sống những ngày tháng yên bình.
Nào ngờ đâu thấy việc bất bình lại mang cung tên , ở thắt lưng đeo kiếm mà xông pha nơi chốn giang hồ.
Sơn lão với tựa vào gốc cây mà ngủ ngon lành, khuôn mặt có chút gian nan vất vả nhưng lại hiện lên nét mặt thanh thản.
Lập Chinh cầm lấy chiếc đùi gà nướng bước lại gần. Chàng trai trẻ ở nơi xứ Thuận Hóa tay cầm chiếc đùi gà nướng đưa qua đưa lại trước mũi của Sơn lão. Sơn lão vẫn nằm yên lặng nhưng miệng lại nói:
_ Nhóc con! Ngươi không nghe người ta thường nói kính lão đắc thọ hay sao? Thế mà nay ngươi lại trêu chọc Sơn lão ta ? Thịt gà rừng nướng vừa tới lại có gia vị chắc chắn của Vi Thuỷ làm.
Lập Chinh nghe Sơn lão nói như thế vô cùng ngạc nhiên.
_ Sơn lão lúc nãy đến giờ là Sơn lão ngủ thật hay ngủ giả vờ vậy? Còn nữa Sơn lão làm sao biết đây chính là Vi huynh nướng kia chứ?
Sơn lão cầm lấy cái đùi gà từ tay Lập Chinh mà nói:
_ Thì ta đi với các ngươi bao nhiêu lâu có được nghe hương thơm như thế này đâu? Giờ ngửi thấy chắc chỉ có Vi Thuỷ, cái này gọi là phán đoán suy xét.
Lập Chinh nghe Sơn lão nói như thế thì gật đầu:
_ Quả thật đúng là lão đầu thành tinh.
Bọn còn lại đều cười cả.
Sơn lão đưa tay vỗ vai Lập Chinh:
_ Rồi ai cũng thành tinh hết cả.
Lập Chinh cười bảo:
_ Thành tinh như Sơn lão thì Lập Chinh chẳng bằng được.
Sơn lão gật đầu:
_ Nhóc con! Khiêm nhường là tốt. Chúng ta ăn thôi, không khéo có khi bọn sâu bọ kéo đến lại chẳng được thư thả mà ăn.
Dưới tiết trời mùa đông lạnh giá đám người Lập Chinh, Sơn lão , Ông Quân Phục, Lộ Nguyên, Vi Thuỷ, Lạc Hoa ngồi quây quần bên bếp lửa vừa ăn thịt nướng vừa cười nói vui vẻ như chẳng hề biết rằng sự nguy hiểm như lốc xoáy đang vây quanh.
Cái bọn vì danh vì tiếng đang ùn ùn kéo đến như mây đen lúc trời quang mây tạnh.
Nhưng bọn Ông Quân Phục vẫn cười đùa vui vẻ bên cạnh bếp lửa hồng ấm áp.
Âu đó cũng là sự yên bình lúc giông tố bão bùng kéo đến.
Sau bữa ăn cùng cười, cùng nói bọn người Lập Chinh, Sơn lão, Ông Quân Phục, Lộ Nguyên, Vi Thuỷ, Lạc Hoa lại lên đường đi đến kinh đô để trình lên quan bản cáo trạng quan quân câu kết với cường hào ác bá mà hại lương dân vu oan cho người vô tội.
Một đoàn người lặng lẻ đi dưới tiết trời mùa đông lạnh giá.
Càng đi về phía bắc trời càng lạnh hơn , hiểm nguy lại rình rập, gian khổ đến với mọi người.
Nhưng đã là trang nam tử , đầu đội trời chân đạp đất vượt qua những hiểm nguy mà hun đúc lên tính cách con người.
Bọn người Lập Chinh , Sơn lão, Ông Quân Phục, Lộ Nguyên, Vi Thuỷ, Lạc Hoa vừa đi được mấy canh giờ .
Một bọn người ham danh mà bất chấp tất cả đang ùn ùn kéo đến.
Quần hùng của thành Thạch Hà đều ở nơi đây.
Hội chủ họ Dương được Hà Trung hứa gả Hà Thảo cho là người sốt sắng nhất.
Tên họ Dương kia nhìn vào bếp than đã nguội lạnh rồi nói:
_ Bếp lửa vẫn còn than hồng. Tất bọn chúng vừa ở nơi đây vào buổi sớm nay. Các vị! Chúng ta hãy cố gắng để lập công với quan trên tất sẽ được trọng thưởng.
Một tên mặt choắt như mặt chuột răng vẩu chắp tay mà nịnh nọt.
_ Không những thế! Dương hội chủ còn được làm rể nhà họ Hà nữa chứ? Cưới được vợ đẹp lại có uy danh mong Dương hội chủ khi đó đừng quên mất rằng còn có bọn này lúc thủa hàn vi.
Hội chủ họ Dương nghe bọn người đó tâng bốc , mũi nở cứ như thể dắt hai trâu cũng lọt liền chắp tay mà nói:
_ Họ Dương này đâu dám quên kia chứ? Giờ đây họ Dương chỉ mong các vị gắng sức truy sát bọn người Ông Quân Phục như tôn chủ mong muốn. Khi đó chúng ta tha hồ mà hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Họ Dương nói xong liền dẫn đầu bọn người ham danh kia tiếp tục truy sát Ông Quân Phục.
Một đoàn người rầm rập lao đi dưới tiết trời mùa đông lạnh giá với tầng mây bay thấp mang một màu xám xịt.
Với khí thế hùng hùng hổ hổ như thể chẳng mấy chốc nữa sẽ nghiền nát bọn người Ông Quân Phục như con giun ,cái kiến.
Người truy sát cứ truy sát.
Còn người đi cứ lặng lẻ mà đi.
Bọn Lập Chinh, Sơn lão, Ông Quân Phục, Lộ Nguyên, Vi Thuỷ, Lạc Hoa vẫn bước đi về phía kinh đô mà chẳng hề hay biết có một bọn người ham danh đang truy sát muốn lấy mạng của mọi người.
Bọn Lập Chinh vẫn miệt mài bước đi.
Dù mưa to hay rét buốt , trời mưa hay nắng ý chí đã quyết chẳng lùi bước chân , đạp bằng gian khổ mà tiến tới.
Nhưng đang bước đi tất cả mọi người đều ngừng lại đứng bên lặng rồi đưa mắt nhìn về phía trước.
Trên chiếc cầu bắc qua con sông nhỏ Một bọn người tay cầm đao, cầm kiếm, giáo, mác, gậy gộc đang đứng chắn ngang đường.
Tiết trời mùa đông lạnh lẽo .
Con sông nhỏ quanh quanh co co uốn lượn như hình con giao long. Ở nơi đây là khúc sông hẹp nhất nên được một nhà thiện tâm bỏ ngân lượng mà xây nên cây cầu này, cốt để cho người dân hai bên bờ sông thuận tiện đi lại thông thương. Nhưng sáng nay khi người dân ,bá tánh ở hai bên bờ sông đến nơi đây đều bị đuổi về.
Ở nơi đây bọn người kia đang đứng chờ. Chúng đang chờ đợi một người để mang đầu về lĩnh thưởng hay chúng được lệnh ngăn chặn bọn người Lập Chinh ở nơi đây.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.

                       Hết chương 105


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net