Chương 153

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết trời mùa đông lạnh giá, công việc dù có gấp cũng buộc phải ngừng lại, vì con người chứ đâu có phải là thần tiên kia chứ? Đường đến kinh thành còn lâu mới tới, con người cũng cần phải nghĩ ngơi. Sơn lão cùng với bọn Lập Chinh, Ông Quân Phục, Lộ Nguyên, Vi Thuỷ, Lạc Hoa phải nghỉ ngơi đến mấy ngày mới lên được.
Lão đầu tóc bạc, người bạn từ thuở còn ở trong quân ngũ theo tiên đế, đánh đuổi bọn lang sói ra khỏi biên thùy. Lúc này lão đầu mới cầm lấy tay của Sơn lão rồi nói:
_ Người bằng hữu! Ta không thể cùng người bằng hữu lên kinh cáo trạng, có lẽ ta là kẻ nhát gan, chỉ muốn chết ở góc nhà, bên bọn cháu con. Nhưng ta với bà con ở nơi xứ này, cũng xin góp mấy con ngựa, cho mọi người được nhanh cái chân  đến kinh thành, để cáo trạng.
Sơn lão nhìn mấy con ngựa cười bảo:
_ Người góp công, kẻ góp của, chúng ta giúp hoàng thượng loại bỏ bọn người hại dân, hại nước độc ác như loài lang sói xưa kia, đem lại sự bình yên cho những người dân như chúng ta.
Lão đầu tóc bạc gật đầu, họ cũng không nói nhiều nữa. Sơn lão cười bảo:
_ Khi nào lên kinh cáo trạng xong việc, lúc nào quay lại ta sẽ ghé vào  uống khi nào hết rượu của bảng hữu mới thôi.
Lão đầu nghe vậy thì cười lớn.
_ Được! Được! Ta chờ bằng hữu ở đây. Chúc người bằng hữu mã đáo thành công.
Sơn lão không nói nhiều nữa, liền lên ngựa ra roi cho ngựa phóng nhanh.
Một đoàn người ngựa phóng vút đi giữa tiết trời mùa đông lạnh giá. Đoàn người đó là Sơn lão, Lập Chinh, Ông Quân Phục, Lộ Nguyên, Vi Thuỷ, Lạc Hoa. Những vị anh hùng hào kiệt, quang minh chính đại, vì sự công bằng trong cuộc sống của người dân lương thiện, mà độ mưa đội gió để đi đến kinh thành.
Lập Chinh ngồi trên lưng ngựa, vai đeo thanh Bá Đao cười lớn:
_ Quả thật có con ngựa chúng ta chẳng mấy chốc nữa sẽ đến kinh thành, thế mà bao nhiêu lâu nay chẳng biết.
Sơn lão đang phi ngựa bên cạnh Lập Chinh cười bảo:

_ Cái đó thì ai chẳng biết, nhưng chúng ta trong người, chẳng có được mấy ngân lượng để mua kia chứ? Còn lúc ở nơi Hoành Sơn cung của Lạc Hoa, chúng vây kín, làm sao đi ngựa được kia chứ? Giờ chúng ta có ngựa buộc phải đi đường lớn, tuy nhanh nhưng cũng gặp chướng ngại cũng không phải ít.
Lập Chinh nghe Sơn lão nói như vậy, liền nhìn qua Vi Thủy đang phi nước đại bên cạnh, rồi nói:
_ Vi huynh! Thế thì hai tay đao của chúng ta xin mở đường vậy.
Lúc này đoàn người ngựa đang lao đi, thì trước mặt lại có một bọn người mặc áo chàm ngăn chặn.
Ông Quân Phục liền cầm đao tế ngựa xông đến.
_ Các vị! Chúng ta có công văn quan trọng cần lên kinh cáo trạng, xin các vị hãy mở cho một con đường để đi qua.
Nhưng bọn người kia chỉ nói:
_ Đi qua cũng được, nhưng hãy để cái đầu lại đây.
Lập Chinh đưa mắt nhìn Vi Thủy rồi cười bảo:
_ Vị huynh, đã đến lúc việc của hai huynh đệ của chúng ta rồi đó.
Lập Chinh nói xong, liền rút thanh Bá Đao, tế ngựa xông vào giữa, bọn người mặc áo chàm kia. Vi Thủy thấy vậy cũng không chút chậm trễ, liền rút đao ra rồi tế ngựa xông đến.
Quả thật ngồi trên lưng ngựa có lợi thế hơn nhiều, Lập Chinh quát lớn:
_ Ai cản đường, đừng trách thanh đao trong tay của ta.
Thanh Bá Đao trong tay của Lập Chinh lập tức ra tay sát phạt, kẻ nào ngáng đường đều phải chết. Thanh Bá Đao mở đường cho mọi người theo sau. Lập Chinh đi trước mở đường, đến Vi Thủy, Ông Quân Phục, Lộ Nguyên, Lạc Hoa, cuối cùng là Sơn lão. Đoàn người ngựa vừa phóng qua, Sơn lão đi sau, liền để cho con ngựa chạy theo đoàn người, còn mình thì xoay lại, giương cung, lắp tên, nhằm về phía bọn người truy đuổi, bắn liên tiếp mấy phát, làm cho mấy tên truy đuổi ngã xuống.
Lão cung thủ có không còn trẻ đi nữa, thì vẫn là bách phát bách trúng, từng mũi tên lao đi, đã ngăn cản bọn người kia đuổi theo.
Cả đoàn người ngựa rầm rập phóng nhanh, dưới tiết trời mùa đông lạnh giá. Tiết trời mùa đông càng về đêm càng thêm lạnh giá. Bọn người Sơn lão, Lập Chinh, Ông Quân Phục, Lộ Nguyên, Vi Thuỷ, Lạc Hoa đang cho ngựa đi từng bước nhỏ, thì Lập Chinh kêu lên:
_ Sơn lão ở phía trước có ánh sáng, ánh sáng rất kì lạ.
Lạc Hoa nhìn về phía thứ ánh sáng kia liền bảo:
_ Không lẻ ở nơi đó có người đang mai phục chúng ta.
Ông Quân Phục lại nói:
_ Không biết mọi người nghĩ sao? Còn Ông Quân Phục này, lại ngửi thấy mùi hương thơm của trầm.
Lộ Nguyên lại nói:
_ Chúng ta cứ tới nơi đó xem sao? Giờ đây trời cũng đã tối, biết đâu ở nơi đó có chỗ ngã lưng.
Nghe Lộ Nguyên nói như vậy, mọi người cũng không biết còn cách gì hơn, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy một màn đêm đông lạnh lẽo. Nhưng giờ đây bầu trời lại quang đãng, chẳng có lấy một gợn mây, trăng vàng trên cao đang tỏa thứ ánh sáng tinh khiết, rồi tiếng đàn tao nhã vang lên, với từng cung bậc trầm bổng. Lạc Hoa nghe tiếng đàn kêu lên, từng cung bậc trầm bổng như vậy, liền bảo:
_ Tiếng đàn hay quá, ở nơi trần gian làm gì có tiếng đàn như vậy. Lạc Hoa phải xin bái làm sư phụ mới được.
Lạc Hoa nói xong liền xuống ngựa, đưa tay dắt lấy, rồi đi về hướng của người đánh đàn. Bọn Sơn lão, Lập Chinh, Ông Quân Phục, Lộ Nguyên, Vi Thuỷ thấy vậy cũng xuống ngựa đưa tay dắt lấy, rồi đi theo Lạc Hoa.
Mấy người đi một lúc thì đến nơi có tiếng người đánh đàn. Ở nơi đó có một ông lão mặc một chiếc áo màu trắng, đang ngồi đánh đàn, bên cạnh là một đứa bé tóc để chỏm trái đào, còn người đàn ông tuổi khoảng năm mươi lớn hơn, hay nhỏ một chút gì đó, đang đứng yên lặng để nghe.
Ông lão mặc chiếc áo màu trắng lúc này, mới ngừng tiếng đàn, đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên, rồi bảo:
_ Sao ngươi còn đứng yên lặng ở đó kia chứ? Chẳng phải những người đó, đang vì cái cơ nghiệp, mà ngươi  nằm gai nếm mật mới gây dựng nên, giờ đây ngươi cũng nên ra mời họ vào để dùng chén trà, chút hoa quả.
Người đàn ông trung niên kia, nghe ông lão bảo như vậy, mới đi ra rồi bảo:
_ Các vị đã đến nơi đây, ở nơi này chẳng có cao lương mỹ vị, nhưng cũng xin mời các vị vào trong, để dùng chén trà, nói năm, ba câu chuyện.
Lập Chinh nghe người đàn ông trung niên bảo như vậy, một ngày ngồi trên lưng ngựa, lại xông qua bọn người mặc áo chàm, chưa biết phải làm sao? Thì người đàn ông trung niên đưa tay cầm lấy tay của Lập Chinh rồi bảo:
_ Này chàng trai trẻ, giữa thiên binh vạn mã lại không thấy sợ, nay sao lại cứ như cô nương bị cấm cung  vậy chứ?
Người đàn ông trung niên kia, cầm lấy tay Lập  Chinh rồi dắt vào. Bọn Ông Quân Phục, Lộ Nguyên, Vi Thuỷ, Lạc Hoa vội vàng đi theo, còn Sơn lão thì chỉ biết đứng yên lặng như trời trồng, đưa tay dụi mắt mấy lần, miệng kêu lên:
_ Thế này là thế nào? Ta có nằm mơ hay không? Hay tại vì ta đã già nên mới trông gà hóa cuốc?
Thấy Sơn lão vẫn đứng yên lặng ở nơi đó, liền gọi:
_ Lão huynh! Sao huynh còn đứng mãi ở nơi đó kia chứ? Hãy vào đây uống chén trà, kẻo trà lại nguội hết cả rồi.
Sơn lão nghe người đàn ông trung niên kia bảo như vậy liền bước vào.
Thấy ở nơi đó ánh đuốc sáng trưng, lại có một lư trầm đang tỏa hương thơm. Bọn Sơn lão, Lập Chinh, Ông Quân Phục, Lộ Nguyên, Lạc Hoa ngồi xuống chiếc chiếu hoa, rồi cầm lấy chén trà để uống.
Lập Chinh uống một ngụm trà rồi thốt lên:
_ Trà ngon!
Ông lão mặc chiếc áo màu trắng, mỉm cười nhìn cả đoàn người Sơn lão.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.

                          Hết chương 153


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net