Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoành Sơn ! Hoành Sơn !
Lập Chinh nay đã thỏa chí tang bồng .
Ai chưa lên tới đỉnh cao của Hoành Sơn vung kiếm , luyện đao thì chẳng tỏ mặt nam nhi .
Lập Chinh ,Hoa Bách Viên cùng vung đao múa kiếm trông như đôi kim đồng ngọc nữ .
Tất cả mọi người đều cười đùa vui vẻ vì đã đến được nơi mình mong muốn mặc cho ngày mai có ra sao ?
Bọn người Thần Kiếm Sơn Trang ư !
Bọn người mặc áo công môn ăn lộc của vua làm việc cho dân ư !
Hay bọn người kiếm ít ngân lượng mà bán mạng cho ai đó ?
Lập Chinh , Hoa Bách Viên luyện kiếm .
Điệp Chân đang đứng nhìn với niềm vui rạng rỡ trên khuôn mặt .
Vị ngũ sư thúc của Hoa Bách Viên nhìn vậy mà lòng vẫn lo lắng .
_ Chỉ mong chúng được vui vẻ và mãi mãi bên nhau .
Âu cũng là nỗi lo của bậc trưởng bối .
Mà những bậc trưởng bối ai chẳng lo cho con cháu kia chứ ! Đó cũng là những điều thường tình của con người .
Sơn lão quả là một lão thợ săn già .
Hai người Sơn lão , Lộ Nguyên .
Một già ,một trẻ .
Tay cung , tay giáo vội vàng đi kiếm thức ăn .
Chỉ một loáng đã có thịt nai , thịt thỏ cùng ba con gà rừng .
Mọi người quây quần bên bếp lửa trên đỉnh Hoành Sơn lấy dao cắt thịt nướng ăn .
Lúc này nhìn lại mới thấy thiếu mất Ông Quân Phục .
Lộ Nguyên lúc này mới nói :
_ Lúc đó Lộ Nguyên cùng Ông Quân Phục ca ca ngắm cảnh . Vốn Lộ Nguyên cũng đã lên nơi đây vài lần nên cũng không để ý cho lắm . Sau liền theo Sơn lão đi săn mà kiếm chút thức ăn cho đến giờ mới biết không có Ông Quân Phục ca ca .
Điệp Chân cũng nói :
_ Ta mãi nhìn Lập Chinh , Hoa Bách Viên luyện đao , luyện kiếm nên cũng không biết Ông Quân Phục đi đâu vào lúc nào ?
Tất cả mọi người nghe thế đều ngồi yên lặng mà không nói gì .
Điệp Chân lại nói :

_ Chúng ta đang ở trong lúc nguy khốn thế mà lên đến đỉnh Hoành Sơn lại chẳng có chút gì phòng bị .
Lập Chinh , Hoa Bách Viên nhìn nhau rồi đưa mắt nhìn về phía xa xa .
Khắp nơi chỉ là những cánh rừng nằm yên lặng trong đêm tối .
Thỉnh thoảng những con dơi bay trong đêm tối đánh động làm cho những cánh chim chưa ngủ yên lại bay loạn xạ .
Trên bầu trời đêm từng vì sao lấp lánh .
Ngồi trên đỉnh Hoành Sơn ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao thì còn gì hơn .
Nhưng giờ đây lại thiếu mất Ông Quân Phục .
Lòng của mọi người lại đầy lo lắng .
Sơn lão vốn là một tay săn bắt lão luyện liền đứng dậy rồi nói :
_ Mọi người cứ ở đây . Sơn lão ta đi ra xa tìm kiếm xem .
Điệp Chân khi này mới nói :
_ Sơn lão ! Giờ đây trời tối đen như mực lại giữa rừng già bạt ngàn chúng ta biết đi đâu mà tìm . Biết đâu lại vướng vào ổ phục kích của bọn người truy cùng giết tận đó .
Lập Chinh cầm thanh Bá Đao đứng dậy và nói :
_ Cho dù như thế ! Cứ để Lập Chinh , Sơn lão đi tìm Ông Quân Phục ca ca . Sơn lão chúng ta đi thôi .
Điệp Chân nhìn thấy thế mới nói :
_ Hai người hãy cẩn thận .
Hoa Bách Viên nhìn theo Lập Chinh với ánh mắt đầy lo lắng .
Lập Chinh , Sơn lão dần dần khuất trong màn đêm đen .
Còn lại ở nơi đây với sự mất tích của Ông Quân Phục cũng làm cho mọi người lo lắng không yên .
Lộ Nguyên liền cầm lấy ngọn giáo mà nói :
_ Lão thầy đồ , Bách Viên ! Hai người cứ nướng thịt, nướng nhiều một chút còn chờ Ông Quân Phục ca ca . Hãy để Lộ Nguyên đi canh gác .
Nói xong Lộ Nguyên cắp giáo đứng ra xa một chút đề phòng bọn địch tập kích .
Hoa Bách Viên vừa nướng thịt thỉnh thoảng lại liếc nhìn xem Lập Chinh đã về chưa ?
Một nữ tử vừa tuổi trăng rằm trong trái tim đã khắc ghi hình bóng của người con trai ở nơi xứ Thuận Hóa.
Hoa Bách Viên đang ngồi nướng thịt mà lòng đầy lo âu thấp thỏm .
_ Bách Viên ! Cháu nghĩ đi đâu thế ? Thịt khét hết rồi kìa !
Hoa Bách Viên nhìn thấy xiên thịt đã có mùi khét liền vội vàng lấp liếm.
_ Cháu có nghĩ gì đâu kia chứ ! Chỉ tại cháu sơ ý chút thôi .
Nhưng nào qua được con mắt của Điệp Chân kia chứ !
_ Quả thật là nữ tử ! Thằng bé vừa đi một lúc thế mà ngươi đã nhớ nhung như vậy ?
Điệp Chân lắc lắc đầu mà nghĩ thầm .
Nhìn đứa con gái của đại ca , đứa con gái vừa tuổi trăng rằm .
Cha mẹ của nó giờ ở nơi đâu ?
Thân là nữ tử bôn ba dặm đường để đi tìm cha mẹ , phụ mẫu .
Vừa ốm dậy phải lên đến đỉnh Hoành Sơn này .
Con người chứ phải đá gỗ đâu mà không yêu ?
Cho dù nói rằng vì không biết cha mẹ , phụ mẫu ở nơi đâu nên chẳng yêu . Nhưng con tim cứ đập một nhịp yêu thương thì sao ?
Đó là người ở gần bên còn nhìn thấy và trò chuyện . Đôi khi còn quan tâm chăm sóc lẫn nhau .
Còn như ....?
Một căn nhà nhỏ được làm bằng tre , vách đất , được lợp tranh. Ở trong đó được thắp sáng bằng mấy cây đèn sáp ong to bằng cổ tay .
Căn nhà nhỏ như bao căn nhà ba gian khác . Nhưng ở giữa không lập bàn thờ tổ tiên như những căn nhà khác , mà được ngăn thành hai phòng .
Ở nơi đó có một người đội nón che rèm đang ngồi bên cạnh cây đàn thập lục huyền cầm .
Tiếng đàn nỉ non như tiếng lòng của người trinh nữ gửi đến tình lang .
Tiếng đàn vang xa .
Người con gái vừa đưa từng ngón tay trắng nõn trông như búp măng lướt nhẹ trên từng cung đàn rồi nàng cất tiếng hát .

Thiếp với chàng như trăng dưới nước .
Nhìn thấy đó nhưng lại xa xôi
Giữa đêm khuya ngồi bên cung đàn .
Tiếng nỉ non như lòng của thiếp
Gửi tình lang đang ở nơi xa .
Chàng ơi ! Chàng có biết cho không ?
Duyên kiếp này thiếp chỉ xin nguyện .
Như chim liền cánh , như bướm chung đôi .
Dù gừng cay muối mặn xin đừng xa nhau .
Thiếp với chàng quan san cách trở .

Nhìn ánh trăng, nước mắt hoen mi.
Chỉ nhớ thương thiếp để trong lòng .
Đêm đêm tựa cửa lại nhớ mong .
Nhưng chàng như cá ra sông
Như chim về trời , như trông gió nguồn .
Thiếp nhớ chàng gửi hồn trinh nữ
Vào cung đàn theo gió bay xa .
Tình lang ơi ! Ơi người tình lang .
Chàng có nhớ không ! Ơi hỡi tình lang !

Tiếng đàn vang xa theo lời hát của người con gái làm cho ai nghe thấy cũng nao lòng .
Những thanh âm của cung đàn vừa ngừng lại .
Ông Quân Phục vẫn đứng yên lặng mà không nói gì ?
Lúc này người nô tỳ mới nói :
_ Thưa tiểu thư ! Nô tỳ đã làm tròn chức trách , đã đưa Ông Quân Phục đại nhân đến nơi đây theo lời của tiểu thư .
Ở trong rèm một giọng nói của nữ nhi thánh thót như thể hoàng oanh .
_ Được ! Ngươi cứ lui ra .
Nữ tử kia nghe thế liền quay người bước đi .
Ông Quân Phục đứng yên lặng hồi lâu vẫn không nghe ở trong rèm có tiếng người nói gì liền chắp tay mà hỏi :
_ Tiểu thư cho người trăm phương , ngàn kế để dụ Ông Quân Phục đến nơi đây là có ý gì ? Không lẻ để Ông Quân Phục nghe tiếng đàn , tiếng ca của tiểu thư thôi sao ?
Trong rèm lúc này mới vang lên tiếng nói :
_ Quả thật là như thế ! Chẳng có ý gì khác cả .
Ông Quân Phục nghe thế liền chắp tay vái chào mà nói :
_ Tiểu thư thật có nhã ý . Nhưng Ông Quân Phục lại có trọng trách bên mình . Không thể nào ở lâu được , vậy xin cáo từ tiểu thư .
Trong rèm lại vang lên giọng nói buồn bã của nữ nhân .
_ Ông Quân Phục đại nhân đã đến nơi này không lẻ không ở lại dùng chén rượu nghe tiếng đàn của tiểu nữ hay sao ?
Rồi bất chợt lại có tiếng cười vang lên .
_ Hay Ông Quân Phục đại nhân lại sợ trong rượu có đánh độc hay sao ? Người ta nói rằng khách đến nhà không trà thì rượu . Nay đại nhân đã đến nơi đây không lẻ không dùng chén rượu nào hay sao ?
Ông Quân Phục lúc này mới nhìn thấy ở kia đã sắp sẵn một mâm rượu thịt .
Muốn biết sự thể ra sao ? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ .

                       Hết chương 64


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net