Bố làm được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở phía Bắc của xứ sở cờ hoa, có một gia đình sống rất hạnh phúc với nhau. Người mẹ tên là Anthe, là một người phụ nữ hiền lành, yêu gia đình. Người bố là Anbet - một người đàn ông chăm chỉ, vui tính, có một nhược điểm rằng ông nghiện thuốc lá nặng. Họ có với nhau một con gái rất ngoan ngoãn, xinh xắn là Igiz. Tuy cô bé mới 8 tuổi nhưng đã rất thông minh, luôn tự giác hoàn thành công việc không để ai phải nhắc nhở.

       Ấy vậy mà, một biến cố ập đến khiến gia đình nhỏ bé và hạnh phúc này tưởng như tan vỡ. Khi Anthe cảm thấy hay đau tức vùng ngực, ho ra máu, cơ thể mệt mỏi, suy nhược, sụt cân nhanh chóng , tình trạng càng ngày càng nặng khiến cô phải đi khám. Khi bác sĩ bước ra đưa cho cô tờ giấy kết quả xét nghiệm, Anthe như chết lặng : cô bị ung thư phổi giai đoạn cuối, không còn khả năng cứu chữa nữa. Anthe cứ thế loạng choạng về nhà, cô không đủ sức đối mặt với cú sốc này, còn chồng, còn con gái, chả lẽ cô để họ nhìn mình suy nhược và chết dần chết mòn từng ngày ư?

     Cuối cùng, sau khi khóc lóc và dằn vặt rất nhiều, cô quyết định nén nỗi đau này vào trong, tiếp tục trở về nhà và sống một cuộc sống bình thường như mọi ngày. Càng ngày, tình trạng cô càng xấu đi, trước còn đi lại được, sau thì nằm một chỗ, tất cả mọi sinh hoạt hàng ngày do chồng cô và con gái giúp đỡ. Một ngày nắng rực rỡ, bé Igiz đang mang bữa sáng đến phòng cho mẹ. Thấy con gái, cô thều thào :

- Igiz, lại đây với mẹ.

- Vâng ạ.

   Igiz ngoan ngoãn lại gần, Anthe vội vã ôm chầm lấy con gái, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.Cô khóc nấc lên:

 - Con gái ơi, mẹ đã cố gắng chống chọi với bệnh tật lắm rồi, nhưng mẹ nghĩ chắc mình không thể nữa. Con ở lại nhớ ngoan ngoãn nghe lời bố, chăm chỉ học tập. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, hãy nhớ rằng mẹ sẽ luôn ở bên con!..

   Anthe vừa nói xong thì lồng ngực cô nhói lên, cơn đau truyền đi nhanh chóng khiến cô phải buông con gái bé bỏng ra. Cô nằm gục xuống, mắt nhắm lại và trút hơi thở cuối cùng.

   - Mẹ...!!!! Tiếng thét đau đớn của Igiz vang vọng khắp căn nhà rộng lớn....

Sau sự ra đi của Anthe, Anbet dường như không thể vượt qua cú sốc quá lớn này. Cả ngày anh chìm ngập trong rượu bia, hút tới 30 điếu thuốc lá mỗi ngày, không còn tâm trạng để suy nghĩ hay làm gì nữa. Bé Igiz, tuy đau đớn gấp trăm lần cha, nhưng không để điều đó làm ảnh hưởng cuộc sống hàng ngày. Cô bé tự học nấu ăn, giặt quần áo và quét nhà. Ngoài ra, Igiz còn dành rất nhiều thời gian để an ủi và động viên cha, cô bé còn đem vứt hết thuốc lá và giấu hết bia rượu đi để cha không tìm thấy nữa. Bản lĩnh phi thường của cô con gái nhỏ khiến Anbet như sực tỉnh, anh nhận ra mình mất vợ nhưng chưa mất con, con gái chính là món quà Anthe để lại, anh phải chăm sóc con như lời đã hứa với Anthe trước đây. Anbet hồi phục được sức lực, cùng con gái sống những ngày tháng thật ý nghĩa như khi còn có Anthe ở bên

Bí bo bí bo.....

Chiếc xe cứu thương xé gió xuyên qua màn đêm lạnh đến -2 độ ở Mĩ, trên xe Anbet không ngừng động viên con :

- Con gái, cố lên sắp đến nơi rồi.

- Ba, con khó thở quá...

- Ba đây, nắm chặt lấy tay của ba này, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu con .

Chiều hôm đó, Anbet đi làm còn Igiz được nghỉ học đang ngồi chơi ở nhà. Trời xẩm tối, Anbet trở về và bấm chuông cửa. Igiz nghe tiếng liền hớn hở chạy ra đón bố, nào ngờ cánh cửa vừa mở ra cô bé đã gục xuống ngất lịm trong một tiếng ho lớn, xung quanh toàn máu.

Cô bé được chuyển vào khoa điều trị, bác sĩ bước ra chậm rãi nói :

- Thưa anh, cháu bé nhà anh đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối, giờ chỉ có thể duy trì sự sống bằng máy thở. Tỉ lệ sống sót chỉ có 10%, anh và gia đình nên chuẩn bị tinh thần.

Nghe ba chữ ' UNG THƯ PHỔI', Anbet khuỵu xuống nền đất lạnh lẽo. Tại sao, tại sao vậy, anh chỉ vừa mất đi người vợ yêu quý có 1 năm, giờ đứa con gái yêu quý còn lại cũng sắp ra đi, cũng chết một cách đau đớn như vợ anh đã từng sao?Anbet quay cuồng, anh xin vào phòng bệnh gặp con gái. Anh không muốn rời xa cô con gái bé bỏng, khi số ngày cô bé còn sống chỉ còn vài tuần ngắn ngủi.

- Con gái, con thấy thế nào rồi?

- Con khỏe lên nhiều rồi ba ơi, mà con bị bệnh gì thế ạ?

- Con.. Giọng Anbet như nghẹn lại, nước mắt anh chực trào ra. Có nên nói sự thật cho con gái biết không..?.. Con bị ung thư phổi nặng lắm..rồi. Nói đến gần cuối, Anbet khóc nấc lên, anh gục mặt xuống khóc nức nở.

Igiz hiểu ra rằng mình sắp đối mặt với cái chết, cô bé rất bình tĩnh và nghiêm túc, dùng hai tay nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của bố lên, nói :

- Con không sống lâu được nữa, nên con có một nguyện vọng.

- Con nói đi, tất cả ba sẽ làm cho con.

- Ba..có thể không hút thuốc lá nữa được không?

Anbet không do dự ngay lập tức đồng ý, hai cha con thỏa thuận bắt đầu từ ngày hôm sau. Nói thì dễ mà làm thì khó, chỉ trong 1 buổi sáng chưa đụng tới điếu thuốc, Anbet đã cảm thấy bứt rứt khó chịu, mệt mỏi rã rời tay chân. Anh là một người nghiện thuốc lá, giờ đột ngột thay đổi chắc chắn sẽ rất khó khăn. Nhiều lúc anh còn toan hút trộm vài điếu, nhưng nghĩ tới điều con gái mong muốn, anh lại thôi. 2 tuần qua đi, Anbet không còn bị những triệu chứng như ban đầu nữa, anh dần quen với việc không có thuốc lá, toàn tâm chăm sóc cô con gái nhỏ đáng yêu của mình.

Tối hôm đó, Anbet và Igiz đang ngồi nói chuyện với nhau, bỗng nhiên Igiz ho ra một lượng máu lớn, máy đo nhịp tim cũng giảm xuống, trong giây phút cấp bách, cô bé dùng hết sức lật gối lên lấy ra một tờ giấy, gắng gượng nói với ba :

- Ba, con nhìn thấy mẹ rồi, mẹ sắp đưa con đi rồi. Có chuyện này rất quan trọng con phải nói với ba. Hôm trước lúc ba đi làm, ở thị trấn gửi giấy khám sức khỏe toàn diện cho các hộ dân, con nhận hộ ba thì thấy bác sĩ ghi rằng : huyết áp cao, phổi bị tổn thương, cần giảm rượu bia, thuốc lá lại thì sẽ có khả năng cứu chữa cao, nếu không sẽ tăng tỉ lệ bị ung thư phổi. Gia đình chúng ta đã có con và mẹ mất vì ung thư phổi quá đủ rồi, con không muốn ba cũng thế nên ba hãy hứa với con một điều cuối cùng : đừng bao giờ động vào một điếu thuốc lá nào nữa. Ba làm được không?

Anbet run run cầm tờ giấy xét nghiệm, ôm con gái vào lòng và nói :

- Ba hứa ba sẽ làm được.

Igiz nghe xong, nở nụ cười mãn nguyện rồi nhắm mắt lại...

* Mỗi năm trên thế giới, có tới 1,8 tr người bị ung thư phổi, và đến 1,2tr người đã không qua khỏi. Thuốc lá chính là nguyên nhân đầu tiên bác sĩ đề cập đến, trong nó có tới 73 loại chất gây ung thư. Anthe và Igiz chính là nạn nhân hút thuốc thụ động, bệnh còn nặng hơn cả Anbet nên đã ra đi mãi mãi. Tôi viết câu truyện này nhằm mục đích kêu gọi : Hãy tránh xa thuốc lá, không biết ai trong số những người thân của chúng ta sẽ là nạn nhân kế tiếp của thuốc lá gây ra đâu !.


     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net