C1- Trở thành nam thê xung hỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam An Hầu phủ, đêm động phòng hoa chúc.

Hai hỉ nương sắp xếp việc xong xuôi sau đó mang theo tỳ nữ Hầu phủ nối đuôi nhau từ trong phòng ra ngoài, còn chưa ra khỏi cửa đã không kìm nổi mà trộm bàn tán với nhau.

"Ta sống hơn nửa đời người chưa từng thấy nam nhân nào lại xinh đẹp như vậy."

"Đáng tiếc lại phải gả cho một tên ma ốm, haizz."

"Có gì mà đáng tiếc, y gả vào đây chính là Thiếu Quân của Hầu phủ. Nếu không phải vì sinh thần bát tự có thể xung hỉ* cho Tiểu hầu gia, thì Hầu gia và Hầu phu nhân sao có thể nhìn trúng nhi tử của ngũ phẩm viện phán Thái Y Viện chứ?"

*Xung hỉ: Cưới vợ để giải trừ vận xui.

"Ngươi nói ngược lại cũng có lý, chuyện này đến tột cùng là phúc hay họa, còn phải qua một thời gian nữa mới biết được."

Trong lúc nói chuyện hai hỉ nương đã ra khỏi phòng, trước khi khép hai cánh cửa lại còn nhìn vào bên trong: Giữa căn phòng đỏ rực một mảng, Thiếu Quân mới gả vào Hầu Phủ đầu đội khăn hỉ yên lặng ngồi ở trên giường giống như một bức tượng bằng ngọc thạch.

Cửa lớn chậm rãi khép lại, trong tân phòng chỉ còn lại hai người vừa mới thành hôn.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, thắt lưng của Lâm Thanh Vũ cứng đờ cả ngày cuối cùng cũng được thả lỏng. Y hơi cử động thân thể, tua rua khăn hỉ rủ xuống đưa qua đưa lại.

Đội khăn hỉ rất phiền phức. Nữ tử gả chồng khăn hỉ trên đầu là do phu quân nàng vén lên, nam tử gả chồng chắc cũng giống vậy.

Nhưng mà, phu quân của y sợ là không làm được việc này.

"Phu quân"..... của y.

Lâm Thanh Vũ giơ tay lên tự kéo khăn hỉ xuống, tầm nhìn cuối cùng cũng trở nên rộng mở. Y nhìn màn lụa mỏng trước mắt và rèm đỏ rực rỡ. Cuối cùng mới đưa ánh mắt nhìn về phía nam tử đang ngủ say trên giường —— Tiểu hầu gia Nam An Hầu phủ, Lục Vãn Thừa.

Dưới ánh nến, mặt Lâm Thanh Vũ không biểu tình mà quan sát Lục Vãn Thừa.

Lục Vãn Thừa mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, lông mày tựa núi xa, lông mi dài rậm, gò má hóp sâu, đôi môi tái nhợt như tờ giấy. Mặc dù hai mắt nhắm nghiền, thân hình gầy trơ xương, nhưng cũng có thể nhìn ra được tướng mạo vô cùng tuấn tú.

Từ hôm nay trở đi người này chính là phu quân của y.

Tuy y là nam tử, nhưng lại trở thành thê tử của một nam nhân khác—— y là nam thê đầu tiên được "Cưới hỏi đàng hoàng" ở Đại Du.

Buồn cười đến cực điểm.

Y vì khảo hạch Thái Y Thự* mà chuẩn bị ba năm. Nếu thông qua khảo hạch, y sẽ trở thành một y quan** giống như phụ thân. Cho dù không thể vào cung, cũng có thể mở một hiệu thuốc ở kinh thành làm một đại phu bình thường.

*Thái y thự: cơ quan trông coi, quản lý về y tế cho vua và toàn quốc.

**Y quan: thầy thuốc trong cung xem bệnh cho hoàng thất, quan viên trong triều.

Đáng tiếc lúc y đang chuẩn bị phát triển sự nghiệp to lớn này, thì Hoàng Hậu trong cung triệu phụ thân y tới trước mặt nói: "Bổn cung nghe nói ngươi có một nhi tử, sinh vào giờ Thìn ngày mười một tháng ba năm Quý Mùi, đúng không?"

Sau khi nhận được lời khẳng định của Lâm phụ, Hoàng Hậu liền cầu xin Hoàng Thượng ban hôn cho Lâm gia, đính hôn Lâm Thanh Vũ cho trưởng tử Nam An Hầu, Lục Vãn Thừa.

Giới quyền quý trong kinh đều biết Lục Vãn Thừa sinh non, triền miên giường bệnh nhiều năm. Khi hắn được sinh ra, Nam An Hầu đặc biệt mời thái y tới phủ chẩn bệnh, thái y từng khẳng định Lục Tiểu Hầu gia sống không quá tuổi nhược quán.

*Nhược quán: ở cổ đại nam tử trưởng thành đến 20 tuổi được gọi là nhược quán.

Năm nay, Lục Vãn Thừa đã mười chín, thân thể ngày càng trở nên suy nhược. Mắt thấy hắn sắp gần đất xa trời, đại nạn đến gần, Nam An Hầu không còn cách nào khác đành viết thư xin giúp đỡ của Quốc sư Đại Du, nghe nói vị kia rất phi phàm có thể thông thiên địa lí rõ quỷ thần. Quốc sư hồi âm cho ông chỉ có một dòng sinh thần bát tự, chính xác là: giờ Thìn ngày mười một tháng ba năm Quý Mùi.

Chống lại lệnh vua là tội chết, Lâm Thanh Vũ chết không có gì đáng tiếc, nhưng y phải che chở cho song thân tuổi già cùng đệ đệ còn nhỏ. Cho nên y cứ như vậy mà trở thành nam thê xung hỉ của Lục Vãn Thừa.

Mười mấy năm miệt mài học tập khổ cực, cuối cùng lại trở thành trò cười cho cả kinh thành.

Lúc này giờ Hợi đã qua, tỳ nữ gác đêm ngoài cửa nói: "Thiếu Quân, đã đến giờ hầu hạ Tiểu hầu gia đi ngủ rồi ạ."

Lâm Thanh Vũ nhìn phu quân đang hôn mê, nắm chặt tay —— muốn y hầu hạ Lục Vãn Thừa? Đùa sao.

Quy củ cưới gả của danh môn vọng tộc từ trước đến nay vẫn luôn rất rườm rà. Tuy rằng xung hỉ vội vội vàng vàng, nhưng Nam An Hầu phủ cũng phái cô cô giáo tập đến Lâm phủ dạy Lâm Thanh Vũ cái gọi là "Nam thê chi đạo"*, trước ngày đại hôn còn tẩy rửa sạch sẽ toàn thân y từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, thậm chí chỗ đó còn được bôi một loại cao thượng hạng.

*Nam thê chi đạo: đạo, nghĩa vụ làm vợ của nam.

Lâm Thanh Vũ không thích nam phong, chưa bao giờ chịu khuất nhục như thế, nếu không phải vì bảo vệ trên dưới mấy chục mạng người của Lâm Gia, y hận không thể cùng Lục Vãn Thừa đồng quy vu tận.

Thấy hỉ phòng không có động tĩnh gì, tỳ nữ lại thúc giục một tiếng: "Thiếu Quân, đi ngủ thôi ạ."

Lâm Thanh Vũ nhắm mắt áp xuống ác ý đang dâng lên. Y thổi tắt nến, chỉ để lại một ngọn nến đỏ trước giường. Lục Vãn Thừa vẫn còn mặc hỉ phục phức tạp nằm bên ngoài chăn, ngủ như vậy sợ là sẽ không thoải mái.

Nhưng chuyện này liên quan gì đến y? Y còn ước Lục Vãn Thừa vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

Lâm Thanh Vũ đi đến mép giường, tầm mắt dừng ở đôi tay đang đan vào nhau trên ngực của Lục Vãn Thừa.

Lâm gia là danh y thế gia. Lâm Thanh Vũ từ nhỏ đã theo phụ thân nghiên cứu y thuật. Khi còn là thiếu niên, y rời nhà đi du học, bái được danh sư nên y thuật vượt xa so với người cùng lứa tuổi. Chỉ cần xem sắc mặt Lục Vãn Thừa, thì y đã biết bệnh Lục Vãn Thừa đã nguy kịch, chắc chắn bệnh lâu năm rất nghiêm trọng.

Vì để xác nhận, Lâm Thanh Vũ hạ mình bắt mạch cho tên ma ốm này. Tay Lục Vãn Thừa lạnh đến dọa người, giống như vừa mới vớt ra khỏi nước lạnh.

Đúng với những gì y suy đoán, sức sống của Lục Vãn Thừa đã cạn kiệt, có tuyệt mạch hiện ra, trừ khi gặp thần y tái thế, nếu không Lục Vãn Thừa nhiều nhất chỉ có thể sống không quá nửa năm nữa.

Y chỉ cần nhẫn nhịn nửa năm. Chờ Lục Vãn Thừa chết vì bệnh, là y có thể được giải thoát.

Tay Lâm Thanh Vũ không tự giác mà dùng lực, lưu lại trên cổ tay Lục Vãn Thừa hai vệt mờ mờ.

Đột nhiên, đầu ngón tay tái nhợt kia cử động một chút.

Lâm Thanh Vũ theo bản năng buông tay. Tay Lục Vãn Thừa rơi phịch trên giường, chỉ thấy đôi mắt dưới mi đảo đảo, hàng mi dài khẽ rung lên.

Lục Vãn Thừa sắp tỉnh?

Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ ngưng trọng, nhìn không chớp mắt vào Lục Vãn Thừa. Trong ánh mắt sắc như dao của y, Lục Vãn Thừa chậm chạp mở mắt ra.

Trong mắt Lục Vãn Thừa giống như che phủ một tầng sương mù, không thấy rõ cái gì. Khi màn sương mù trong mắt hắn tan đi, lại lộ ra một tia khó hiểu: "Hả......? Mỹ nhân cổ đại từ đâu ra thế......"

Hừ, háo sắc. Bệnh sắp chết đến nơi rồi còn không quên gọi mỹ nhân.

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Ngươi tỉnh rồi."

Lục Vãn Thừa hoảng hốt một lát, ngây ngốc hỏi: "Anh là ai?"

Lâm Thanh Vũ trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Ngươi không biết ta?"

Nói đây là lần đầu hai người gặp mặt cũng không sai, nhưng chỉ cần Lục Vãn Thừa không ngốc, thì nhìn hỉ phục trên người y là có thể hiểu rõ.

Lục Vãn Thừa lắc đầu, ho khan hai tiếng nói: "Tuy rằng rất kỳ lạ, nhưng tôi muốn hỏi: Đây là nơi nào, sao tôi lại ở đây?"

Lâm Thanh Vũ: "......" Chẳng lẽ tên ma ốm này bị bệnh đến choáng váng rồi? Hay là, Lục Vãn Thừa căn bản không biết đến chuyện hôn sự này?

Trước khi xung hỉ, y có nghe phụ thân nhắc qua bệnh tình của Lục Vãn Thừa. Nghe nói Lục Vãn Thừa hôn mê gần một tháng qua, bệnh đến mức thần chí không rõ. Nếu thật sự là như thế, rất có thể Lục Vãn Thừa hoàn toàn không biết gì về hôn sự này.

Sắc mặt Lâm Thanh Vũ hòa hoãn hơn vài phần: "Ta họ Lâm, tên Thanh Vũ."

"Lâm Thanh Vũ? Lâm...... Thanh...... Vũ." Lục Vãn Thừa lẩm bẩm tên của y, hình như sực nghĩ tới cái gì, "Là mỹ nhân thái y chết ở Đông Cung?"

Lâm Thanh Vũ mày nhăn lại: "Cái gì?"

Lục Vãn Thừa không hề chớp mắt mà nhìn y, vẻ mặt kinh ngạc, đột nhiên cố gắng giãy giụa muốn ngồi dậy.

Xuất phát từ thói quen của đại phu, Lâm Thanh Vũ ấn lại người bệnh đang lộn xộn: "Ngươi muốn làm gì."

"Gương." Lục Vãn Thừa một tay che ngực, một tay chỉ vào chiếc gương đồng đặt ở trên ngăn tủ, tóc dài rơi tán loạn trên gối, "Khụ khụ, đưa gương cho tôi."

Gương?

Lâm Thanh Vũ đưa gương đồng cho Lục Vãn Thừa, hỏi: "Gương này có gì không ổn?"

Lục Vãn Thừa thấy chính mình trong gương chẳng khác gì thấy quỷ, đôi mắt đột nhiên trợn to. Vẻ mặt của hắn như có trăm ngàn lời muốn nói, nhịn nửa ngày đến mức không thở nổi, cuối cùng chỉ thốt ra được một chữ: "...... Đệt."

Tỳ nữ gác đêm nghe thấy động tĩnh trong tân phòng, gõ cửa hỏi: "Thiếu Quân, xảy ra chuyện gì sao?"

Lâm Thanh Vũ nhìn Lục Vãn Thừa như bị sét đánh, lãnh đạm nói: "Báo cho Hầu gia và phu nhân các ngươi, Đại thiếu gia tỉnh rồi."

Tỳ nữ lập tức phái người đi bẩm báo cho Nam An Hầu và Hầu phu nhân, sau đó lại mời đại phu tới. Chỉ trong chốc lát, tân phòng liền chật kín người, Lâm Thanh Vũ đứng ở bên ngoài, ngược lại giống như người ngoài cuộc.

Người bắt mạch cho Lục Vãn Thừa là Trương đại phu, tuy không phải thái y nhưng cũng là danh y nổi tiếng trong kinh thành. Trương đại phu vuốt râu khó tin nói: "Lão phu hành nghề y mấy chục năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp trường hợp này."

Hầu phu nhân vội vàng nói: "Trương đại phu, rốt cuộc Vãn Thừa......"

"Phu nhân đừng vội, Tiểu Hầu gia có thể tỉnh lại, chuyện này đương nhiên là chuyện tốt. Chỉ là mạch tượng này...... Hôm qua lão phu cũng xem mạch cho Tiểu Hầu gia, lúc đó sức sống của Tiểu Hầu gia đã suy kiệt, cách ngày chầu trời không còn xa. Nhưng hôm nay, cứ như đã thay đổi thành một người khác vậy." Trương đại phu tấm tắc bảo lạ, "Giống như được thần minh trợ lực, đột nhiên rót vào một luồng sinh khí vào trong thân thể y."

Lâm Thanh Vũ yên lặng suy tư. Bệnh tình Lục Vãn Thừa đột nhiên chuyển biến tốt, lại không phải là hồi quang phản chiếu*, có chút kỳ lạ, y đọc trong y thư cũng chưa thấy ca bệnh nào như vậy.

*Hồi quang phản chiếu: người bệnh lâu ngày đột nhiên trở nên tỉnh táo, khỏe mạnh trong một khoảng thời gian, điều này báo hiệu không lâu nữa người bệnh sẽ ra đi.

Hầu phu nhân sửng sốt, hỏi: "Vậy bệnh của hắn có trở nên tốt hơn không?"

Đại phu không dám khẳng định, lấp lửng nói: "Ít nhất là có một cơ hội sống."

"Tốt, tốt......" Hầu phu nhân kích động đến mức rơi nước mắt, "Vãn Thừa, con nghe thấy không. Bệnh của con có chuyển biến tốt rồi."

Lục Vãn Thừa không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ nói: "Nghe thấy."

Đại phu lại nói: "Phu nhân, Tiểu Hầu gia mới tỉnh lại, nên cần tĩnh dưỡng cho tốt."

Hầu phu nhân lau nước mắt: "Vậy mẫu thân không quấy rầy con nghỉ ngơi —— Thanh Vũ đâu? Thiếu Quân đâu rồi?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Lâm Thanh Vũ tiến lên nói: "Phu nhân."

Hầu phu nhân nắm lấy tay y cười nói: "Thanh Vũ, con vừa gả vào Hầu phủ, bệnh của Vãn Thừa lập tức có chuyển biến tốt. Quốc sư quả nhiên dự đoán như thần, con chính là cứu tinh của Vãn Thừa. Vãn Thừa của chúng ta sau này đều nhờ cả vào con rồi."

Lục Vãn Thừa ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thanh Vũ.

Lâm Thanh Vũ cười như không cười nói: "Phu nhân yên tâm, ta sẽ tận tâm chăm sóc cho Tiểu Hầu gia."

Ma ma bên cạnh Hầu phu nhân trêu ghẹo nói: "Ôi chao, Thiếu Quân đừng gọi là Tiểu Hầu gia giống chúng ta chứ, phải gọi là 'phu quân'——"

Mọi người cười vang một trận, không ai chú ý tới tay Lâm Thanh Vũ trong hỉ phục âm thầm siết chặt.

Mọi người giải tán, trong tân phòng lại khôi phục sự yên tĩnh, nến đỏ cũng sắp cháy hết.

Lục Vãn Thừa nằm ở trên giường trầm mặc không nói, mày lúc cau lúc giãn, hình như đang cố nhớ ra chuyện gì đó.

Lâm Thanh Vũ không thèm để ý đến hắn, đứng cạnh cửa sổ nhìn ánh trăng xa lạ bên ngoài, trên người giống như được ánh trăng bao phủ.

Không biết qua bao lâu, Lục Vãn Thừa thở dài một hơi, nói: "Người anh em...... Ờm, không đúng ........__ mỹ nhân, ngươi qua đây."

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Ngươi đang gọi ai?"

Lục Vãn Thừa cười nói: "Nơi này còn có người khác sao?"

Lâm Thanh Vũ quay người lại. Ánh nến lay động nhiễm một màu đỏ ửng lên khuôn mặt y, nốt ruồi dưới khóe mắt như mẫu đơn kinh diễm động lòng người.

Người thì đẹp thật nhưng tính tình hình như không tốt lắm.

Lục Vãn Thừa ho hai tiếng, gật đầu ý bảo Lâm Thanh Vũ ngồi. Nhưng Lâm Thanh Vũ chỉ đứng ở mép giường, cách Lục Vãn Thừa một khoảng bằng cánh tay.

"Vừa rồi ta sắp xếp lại các manh mối." Ngữ khí Lục Vãn Thừa hết sức thong dong, không hề vội vàng như lúc mới tỉnh lại.

Lâm Thanh Vũ lãnh đạm nói: "Ngươi suy nghĩ cái gì thì liên quan gì tới ta."

"Có liên quan. Bởi vì những chuyện ta nghĩ đến đều là manh mối liên quan tới ngươi." Lục Vãn Thừa nói xong mấy câu này thì thể lực đã có chút không chống đỡ nổi, sắc mặt tái nhợt, "Nếu ta đến sớm hơn mấy ngày, nhất định sẽ không đồng ý hôn sự này, hại ngươi phải gả cho ta rồi lại phải thủ tiết sống góa chồng đến hết đời."

Thần sắc Lâm Thanh Vũ chết lặng: "Ngươi hiện tại nói những lời này còn có tác dụng gì."

"Đúng vậy. Hiện giờ chúng ta cưới cũng đã cưới, đường cũng đã bái, cả kinh thành đều biết chúng ta là phu thê."

Lâm Thanh Vũ một tiếng cười lạnh: "Không có."

"Hả?"

Lâm Thanh Vũ trào phúng nói: "Chúng ta không bái đường. Ngươi vẫn luôn hôn mê, ta bái đường với một con gà trống."

Lục Vãn Thừa cười nhẹ: "Thế này cũng được hả. Thôi bỏ đi, không bái cũng tốt, ngươi không cần xem hôn sự này là thật. Tóm lại ta sống không quá nửa năm nữa, ngươi cứ ủy khuất nửa năm đi. Chờ ta chết rồi, ngươi mang theo di sản của ta về Lâm phủ sống tiêu dao vui sướng, cũng không thiệt gì."

Lâm Thanh Vũ ngẩn ra, hoài nghi nói: "Có chuyện tốt như vậy?"

"Có chứ. Nhưng mà có thể mang nhiều hay ít di sản về thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi." Lưng Lục Vãn Thừa dựa gối mềm, ngữ khí lười nhác, "Với thân thể tồi tàn này của ta thì không chơi trạch đấu* đâu. Vũng nước Nam An Hầu phủ này quá sâu, ta không nắm chắc được, nên chỉ muốn nằm ăn no chờ chết làm một con cá mặn** thôi."

*Trạch đấu: tranh chấp, đấu đá giữa các thành viên trong gia đình.

**Cá muối/Cá mặn: Ý chỉ những người lười biếng, nhàn hạ, không muốn làm gì cả.

Giải đáp giờ: Giờ hợi (21h-23h), giờ Tý (23h-1h), giờ Thìn (7h-9h)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net