C10 - Ngươi hết thuốc chữa rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Quốc công tự mình chọn người cho cháu ngoại đương nhiên sẽ không tầm thường. Trương Thế Toàn kinh nghiệm dày dặn, tâm tư tỉ mỉ, quả thực chỉ cần một ngày đã xử lý xong toàn bộ sổ sách.

"Ta đã phân loại sổ sách hết rồi." Trương Thế Toàn trong lòng đã có dự tính, "Nếu Tiểu hầu gia và Thiếu Quân không yên tâm, có thể đọc lại một lần. Nhưng không phải Trương mỗ khoe khoang, Trương mỗ tính sổ hơn ba mươi năm nay, chưa bao giờ xảy ra chút sai sót nào."

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Làm phiền rồi."

"Trương quản sự thật lợi hại." Lục Vãn Thừa nhướn mắt ám chỉ, Hoa Lộ tiến lên đưa cho Trương Thế Toàn phần thưởng đã chuẩn bị từ trước—— một túi bạc nặng trĩu. "Chuyện này hẳn còn có chuyện kế tiếp nữa, phiền ngươi tạm thời ở lại Nam An Hầu phủ."

Trương Thế Toàn khom người nói: "Xin nghe phân phó của Tiểu hầu gia."

Trương Thế Toàn vừa đi, thắt lưng thẳng tắp của Lục Vãn Thừa lập tức rũ xuống, nằm trên bàn, muốn nói lại thôi mà nhìn Lâm Thanh Vũ.

Lâm Thanh Vũ lật xem sổ sách đã được chỉnh lý tốt, lãnh đạm nói: "Có chuyện gì nói thẳng."

"Ta đã nói là giao cho ta xử lý mà, ngươi lại không tin ta."

Ngữ khí có vài phần lên án.

Đáng tiếc bộ dáng này không có tác dụng với Lâm Thanh Vũ: "Chính xác là không phải ngươi xử lý, mà là ngươi tìm người xử lý."

"Có gì khác nhau sao?"

"Tất cả mọi việc không thể chỉ dựa vào người khác."

"Vì sao lại không thể? Ta đưa bạc, chuyện này cả hai bên đều có lợi mà."

Advertisement

"Vậy về sau ngươi lười ăn cơm, lười ngủ, lúc cưới vợ sinh con cũng lười, có phải lúc đó ngươi cũng muốn người khác làm hộ luôn không?"

"Ngươi nói sinh con hả?" Lục Vãn Thừa làm bộ làm tịch mà rơi vào trầm tư, "Ừm...... Nếu không cần ta động thì cũng được."

Lâm Thanh Vũ nhất thời không hiểu Lục Vãn Thừa đang nói cái gì. Sau khi hiểu ra thì chợt đứng phắt dậy, trên mặt nóng bừng: "Ta không có ý này!"

Lục Vãn Thừa cười cong mắt: "Vậy ngươi có ý gì?"

Y chỉ muốn nói có một số việc nhất định phải là tự tay mình làm lấy, cũng chỉ có những kẻ không đứng đắn mới có thể liên tưởng đến chuyện kia.

Lâm Thanh Vũ rũ mắt nhìn tên không đứng đắn ngồi dựa vào bàn, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi đã hết thuốc chữa rồi."

Nháy mắt đã tới ngày Lương thị kiểm tra sổ sách.

Lương thị dậy sớm, ngồi trước gương trang điểm như thường ngày, Lưu ma ma ở phía sau búi tóc cho bà ta.

Da đầu bị lôi kéo đau đớn, Lương thị kêu ra tiếng: "Ngươi làm gì vậy hả, làm một tháng khổ sai ở trong vườn, đầu cũng không biết chải nữa rồi?"

"Phu nhân thứ tội, phu nhân thứ tội." Lưu ma ma cúi đầu khom lưng, lau nước mắt, dùng khóe mắt đánh giá sắc mặt Lương thị, "Không dối gạt phu nhân, nô tỳ cũng gần sáu mươi, sao có thể chịu được khổ cực như vậy. Tay cầm chổi một tháng, giờ lại được cầm lược ngọc của phu nhân, nên nô tỳ chỉ sợ làm bẩn đồ của phu nhân."

Lương thị đỡ thái dương trầm giọng nói: "Ngươi là thân tín của ta, phạt ngươi chính là không nể mặt ta. Ủy khuất cho ngươi rồi, hôm nay......" Lương thị khóe miệng nhếch lên, "Cứ chờ xem đi."

Lục Niệm Đào từ sớm đã thỉnh an Lương thị. Thỉnh an xong vẫn chưa đi, ở lại bồi Lương thị. Nhưng mấy người chờ đến lúc trà cũng lạnh hết rồi, vẫn không thấy bóng dáng Lâm Thanh Vũ đâu.

Lưu ma ma dướn cổ nhìn ra bên ngoài: "Thiếu Quân chẳng lẽ chột dạ, ngay cả thỉnh an cũng không tới? Chuyện này cũng quá khó coi rồi, nam thê đến từ gia đình bình dân đúng là không hiểu quy củ."

"Lưu ma ma, ăn nói cẩn thận." Lục Niệm Đào không gấp không nóng mà nói, "Chờ một chút. Nếu chờ mà vẫn chưa đến thì kêu người đi hỏi là được."

Lời vừa dứt, bên ngoài liền vọng vào một tiếng thông báo: "Đại thiếu gia, Thiếu Quân tới."

Lục Niệm Đào kinh ngạc: "Sao đại ca cũng tới đây?"

Lưu ma ma bĩu môi: "Nhất định là tới nói giúp cho Thiếu Quân."

Không biết vì sao, Lương thị trong lòng có chút chột dạ. Nếu là trước kia, chẳng qua chỉ là một tên ma ốm mà thôi, bà ta dỗ dành nịnh nọt một chút, lại mượn cớ xung hỉ tìm nam thê cho hắn, sau khi khiến hắn không chịu được nữa, cuối cùng chỉ cần kiên nhẫn chờ hắn tắt thở là xong. Nhưng từ khi Lâm Thanh Vũ gả vào đây, thân mình ma ốm này ngày càng trở nên tốt hơn, thậm chí còn có thể xuống giường, tính tình cũng thay đổi không ít, trong chuyện này nhất định có liên quan đến mấy loại thuốc kia của Lâm Thanh Vũ.

Nghĩ đến lần trước Lục Vãn Thừa quanh co lòng vòng mà "nhắc nhở" bà ta, còn nói đến chuyện thân mẫu làm bà ta bực bội mấy ngày ngủ không ngon. Từ trước đến nay, bà ta nói cái gì Lục Vãn Thừa sẽ nghe nấy, ai ngờ Lục Vãn Thừa vậy mà lại che chở cho nam thê có bụng mà không thể sinh con kia.

Advertisement

Bà ta sống hơn phân nửa đời, chưa từng thấy nhà ai xung hỉ mà khiến người khỏe lên thật cả. Bà ta không tin chuyện này, cho nên mới khắp nơi cầu xin cưới nam thê, ở trước mặt Hầu gia thể hiện mẫu tử tình thâm. Sớm biết như thế, bà ta nên hạ quyết tâm tiễn Lục Vãn Thừa đi sớm.

Thấy Lương thị sắc mặt khó coi, Lục Niệm Đào gọi: "Mẫu thân?"

Lương thị cau mày: "Lục Vãn Thừa của hiện tại, ta chưa chắc đã nắm bắt được."

Lục Niệm Đào cười nói: "Mẫu thân đừng lo lắng, phụ thân là người phân rõ phải trái. Chỉ cần 'lý' đứng ở bên người, người không phải sợ gì cả."

Lưu ma ma vỗ tay một cái: "Những lời này của Nhị tiểu thư chính là nỗi lòng của nô tỳ. Người có lòng tốt coi trọng Thiếu Quân nhưng bản thân Thiếu Quân không có bản lĩnh, không xử lý được sổ sách, chẳng lẽ còn có lý sao?!"

Lương thị bừng tỉnh: "Các ngươi nói có lý, ta không có gì phải sợ cả."

Mấy người nói chuyện xong, Lâm Thanh Vũ đẩy Lục Vãn Thừa đi vào. Lương thị nở nụ cười: "Đến rồi à."

Lục Niệm Đào đứng dậy hành lễ: "Đại ca, đại tẩu."

Lâm Thanh Vũ gật đầu không nói, Lục Vãn Thừa thì một thân áp suất thấp: "Ừm."

Lương thị cùng Lục Niệm Đào liếc nhau, không biết vì sao Lục Vãn Thừa lại tức giận. Chỉ có Lâm Thanh Vũ biết, Lục Vãn Thừa tức giận chính là bởi vì phải rời giường. Khiến một người lớn như hắn dậy sớm, thật sự rất rắc rối.

Lưu ma ma không tinh tế nhìn ra được, châm chọc nói: "Thiếu Quân cuối cùng cũng tới, để phu nhân chờ lâu như vậy."

"Do ta ngủ nướng, nên y mới đến muộn." Lục Vãn Thừa ngước mắt nhìn lại, không chút để ý nói, "Ngươi có việc gì sao?"

Đối diện với ánh mắt Lục Vãn Thừa, Lưu ma ma co rúm một chút, diễn bộ dáng bị khi dễ như thật: "Nô tỳ không dám."

Lục Niệm Đào quan tâm hỏi: "Không phải đại ca có thể đi lại rồi sao, sao còn ngồi xe lăn?"

Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói: "Hắn quá buồn ngủ, lười đi."

Lục Vãn Thừa phản bác nói: "Do đường từ Lam Phong Các đến đây quá xa."

Suy cho cùng, chính là do một chữ "Lười".

Lâm Thanh Vũ không muốn lãng phí thời gian với đám người Lương thị, không đợi Lương thị mở miệng, trực tiếp vào thẳng vấn đề chính: "Hoan Đồng."

Hoan Đồng trình sổ sách lên cho Lương thị: "Thiếu gia nhà chúng ta đã xử lý sổ sách xong hết rồi, mời phu nhân xem qua."

Lương thị trên mặt không biểu hiện gì, trong bụng chứa đầy hồ nghi. Tiểu tư này mạnh dạn thẳng thắn như vậy, chẳng lẽ Lâm Thanh Vũ thật sự chỉ trong vòng ba ngày đã xử lý xong sổ sách của một tháng? Rõ ràng hạ nhân Lam Phong Các nói, ba ngày này Lâm Thanh Vũ vẫn phối dược đọc sách như mọi khi, làm gì có thời gian xử lý sổ sách?

Ý nghĩ của Lưu ma ma và bà ta giống nhau, thấp giọng nói: "Phu nhân xem thử đi, xem thử sẽ biết thôi."

Lương thị mở sổ sách ra, mỗi lần lật thêm một tờ, thì bà ta lại bị đè nén nhiều thêm một lần. Xem xong nửa quyển, trong lòng đã lạnh thấu xương, trên mặt vẫn phải miễn cưỡng cười vui vẻ: "Sổ sách này được xử lý ngay ngắn rõ ràng, mọi mặt đều tỉ mỉ chu đáo, không hổ là Thanh Vũ."

Advertisement

Lâm Thanh Vũ nói: "Phu nhân quá khen."

Lưu ma ma sắc mặt biến đổi, dường như là muốn đem mấy từ "Sao có thể" nói ra, may mà bị ánh mắt Lương thị ngăn lại, sửa lời nói: "Nếu không, phu nhân lại cẩn thận nhìn xem lần nữa?"

Lương thị là người am hiểu sổ sách. Bà ta quản lý phủ nhanh cũng được hai mươi năm rồi, vừa nhìn liền biết đôi phu thê này đã có chuẩn bị trước mà đến. Chỉ riêng nói những khoản mục sổ sách này làm gọn gàng lưu loát như vậy, ngay cả tiên sinh phòng thu chi Hầu phủ cũng chưa chắc làm được.

Sao có thể...... Lam Phong Các không có người am hiểu sổ sách, bọn họ đến tột cùng sao lại làm được.

Lương thị một trận bực bội, nhìn Lưu ma ma cũng không có sắc mặt tốt: "Ta xem không cẩn thận, vậy ngươi đến xem đi?"

Lục Niệm Đào trầm tư thật lâu sau, đột nhiên nói: "Đúng rồi, ta nghe nói mấy ngày nay ở Lam Phong Các có thêm một hạ nhân?".

Lương thị hiểu ý của nữ nhi, Lam Phong Các không có người am hiểu sổ sách. Nhất định là đôi phu thê này đã tìm người giúp đỡ.

Lục Vãn Thừa nói: "Là ngoại tổ phái người đến hỏi thăm sức khỏe của ta — Có vấn đề gì sao?".

Lục Niệm Đào cười nói: "Đại ca hiểu lầm rồi. Chẳng qua muội chỉ thuận miệng hỏi thôi. Đại tẩu lần đầu tiên tiếp xúc việc quản lý, thế nhưng có thể làm hoàn mỹ như vậy. Mẫu thân, sau này người có thể yên tâm giao công việc trong phủ cho đại tẩu rồi."

"Có lý." Lục Vãn Thừa cười thần bí, "Sau khi mẫu thân bàn giao toàn bộ công việc, cũng có thể an nhàn hưởng phúc rồi."

Lục Niệm Đào nói: "Đại ca đại tẩu quả thật là hiếu thảo. Lại nói, đại tẩu có bản lĩnh xem qua là nhớ, nói vậy thì những thứ trong sổ sách, tất cả đều nhớ kỹ hết đúng không?"

Trong mắt Lương thị sáng ngời, liếc mắt tán thưởng nhìn nữ nhi một cái, nói tiếp: "Một khi đã như vậy, ta phải kiểm tra Thanh Vũ mới được."

Lục Vãn Thừa nhướng mày, đang muốn đứng dậy, lại bị Lâm Thanh Vũ đè bả vai lại: "Thanh Vũ?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Để bà ta kiểm."

Lương thị mở sổ sách ra hỏi: "Nam An Hầu phủ chúng ta ở kinh thành có bao nhiêu cửa hàng?"

"Hai mươi sáu. Trong đó tiền trang, tửu lầu mỗi thứ ba tiệm, quán trà, cửa hàng vải, đồ sứ mỗi thứ hai tiệm......"

"Tháng trước điền trang thu hoạch tốt nhất là?"

"Thư Dương trang ở ngoại thành cách hai mươi dặm."

Ngữ khí Lương thị gấp lên: "Hầu phủ ở Từ Châu......"

"Cùng sở hữu năm cửa hàng vải lụa, tháng trước lỗ một ngàn ba trăm lượng." Lâm Thanh Vũ lơ đãng nói, "Nếu ta nhớ không lầm, nguyên quán của phu nhân là ở Từ Châu."

Lương thị chậm rãi buông sổ sách xuống, cực kỳ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Quả thật không nhớ lầm."

Nhìn sắc mặt Lưu ma ma nửa ngày nghẹn không ra một cái rắm, Hoan Đồng muốn trao đổi ánh mắt vui sướng với Tiểu hầu gia. Ngay cả y thư khó hiểu như thế Thiếu gia nhà bọn họ chỉ cần xem một lần là có thể ghi nhớ hết, mấy sổ sách không quan trọng này tính là cái gì. "Vũ môn lộng thư"*, Lương thị thật chẳng biết cái gì.

*Vũ môn lộng thư: giải thích cuối trang.

Nhưng Tiểu hầu gia căn bản không nhìn hắn, mà là lẳng lặng nhìn thiếu gia nhà mình, trong ánh mắt hàm chứa ý cười, tràn đầy ánh sáng lấp lánh, tựa như mang theo vài phần tự hào.

Lâm Thanh Vũ nói: "Phu nhân còn gì muốn hỏi không."

Lương thị cố gắng vực dậy tinh thần: "Không, không có."

Lục Vãn Thừa nói với Lâm Thanh Vũ: "Ngươi về trước đi, ta có vài lời muốn nói với mẫu thân."

Lâm Thanh Vũ liếc mắt nhìn Lương thị một cái, rồi lập tức thu ánh mắt lại mang theo Hoan Đồng rời đi.

Lục Niệm Đào đi theo đứng dậy, cười nói: "Con đi tiễn đại tẩu."

Trong phòng ngoại trừ hạ nhân hầu hạ, chỉ còn lại Lục Vãn Thừa và Lương thị. Lương thị bê chén trà lên che giấu bất an của bản thân: "Vãn Thừa có chuyện muốn nói sao?"

Lục Vãn Thừa nâng tay lên: "Con muốn đứng nói chuyện với mẫu thân, mẫu thân có thể đỡ con một chút không?"

Lương thị cứng đờ nói: "Chuyện này sao lại không thể, từ khi còn nhỏ con chính là do mẫu thân ôm lớn lên đó." Bà ta đi lên phía trước, nâng Lục Vãn Thừa dậy, hai người đứng mặt đối mặt, bà ta chỉ cao đến bả vai Lục Vãn Thừa, có một loại ảo giác bị áp bách.

"Kỳ thật mẫu thân không cần lo lắng." Lục Vãn Thừa chậm rãi nói, "Con mắc bệnh nan y, cho dù Hoa Đà tái thế hay uống thuốc châm cứu cũng không có tác dụng. Y thư của Thanh Vũ, cũng không phải xem vì con; thuốc, cũng không phải phối cho con—— cho dù là vậy, y cũng không cứu được con."

Ánh mắt Lương thị trốn tránh khắp nơi: "Đứa nhỏ này, đang nói bậy bạ gì đó."

Lục Vãn Thừa khóe miệng mang ý cười: "Thời gian của con không nhiều lắm, còn lại không đến nửa năm, con chỉ muốn ăn uống vui chơi, ngắm mỹ nhân diễm lệ thôi." Hắn chậm rãi tới gần Lương thị, "Có thể chứ? Mẫu thân."

Lương thị bị buộc liên tục lui về phía sau, cho đến khi không thể lui nữa, suy sụp ngã xuống, gắt gao nắm góc bàn, tay che lấy đôi môi trắng bệch, run giọng nói: "Ta......"

"Tiểu hầu gia làm gì vậy!" Lưu ma ma muốn tiến lên ngăn lại, "Phu nhân chính là chủ mẫu một nhà, Tiểu hầu gia sao lại không có quy củ như thế!"

Lục Vãn Thừa quay đầu nhìn lại, mặt mày ngưng tụ lại một tia lệ khí: "Ta cho phép ngươi nói à."

Lưu ma ma chân vừa tiến lên một bước liền lập tức nhũn xuống, bị đóng chặt tại chỗ, cổ họng như bị bóp nghẹt, ngay cả thở dốc cũng không dám. Trừ bỏ bà ta, những hạ nhân khác lẳng lặng đứng ở một bên, không ai dám tiến lên giúp đỡ chủ mẫu dù chỉ một chút.

Trong phòng lặng ngắt như tờ.

Thật lâu sau, Lục Vãn Thừa quay lại nhìn Lương thị, mỉm cười nói: "Mẫu thân, người còn chưa trả lời con mà."

Vẻ mặt Lương thị kinh hoảng vặn vẹo, trong cổ họng phát ra thanh âm mơ hồ: "Có...... Có thể."

Lục Vãn Thừa cong môi cười: "Đa tạ mẫu thân."

Sau khi Lâm Thanh Vũ về Lam Phong Các không lâu, Lục Vãn Thừa cũng trở lại, bộ dáng mệt sắp chết, liên tiếp ho mấy lần.

Từ khi thời tiết chuyển ấm, tật ho của Lục Vãn Thừa rõ ràng đã chuyển biến tốt không ít, sao đột nhiên lại ho. Bản thân Lục Vãn Thừa cũng không để ý: "Có thể là vừa rồi nói chuyện diễn hơi sâu."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ngươi nói gì với Lương thị."

"Không có gì, khiến bà ta an phận một chút thôi."

Lâm Thanh Vũ không hỏi nhiều: "Đưa tay cho ta, ta xem mạch của ngươi."

Lục vãn vươn tay, ngáp nói: "Lâm đại phu......"

"Chuyện gì."

Lục Vãn Thừa dùng mu bàn tay khác xoa xoa mắt: "Buồn ngủ buồn ngủ."

Lâm Thanh Vũ không nói lên lời: "Ngươi bao lớn rồi, còn nói điệp từ."

"Vậy được rồi." Lục Vãn Thừa sửa miệng chầm chậm nói, "Gió xuân ấm áp, cơn buồn ngủ ập tới, vi phu muốn lên giường nghỉ ngơi một lát."

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đại mỹ nhân lạnh nhạt nói: Ngươi lười động thì biến.

Tiểu hầu gia hộc máu: Ta động! Ta động là được chứ gì!

______________

*Vũ môn lộng thư: Mình không rõ lắm, theo mình nghĩ nó sẽ có nghĩa là "Cầm sách vượt vũ môn"? Hay theo tình huống này là "Múa rìu qua mắt thợ"?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net