C12 - Thanh Vũ??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thanh Vũ không biết vì sao Lục Vãn Thừa phải xin lỗi y.

Bởi vì hắn không chết? Không cố gắng chết trước khảo hạch Thái Y Thự?

Cách cuộc thi còn hơn ba tháng, Lục Vãn Thừa nếu trong lúc đó chết bệnh, y sẽ có cơ hội tham gia khảo hạch. Y nên hy vọng Lục Vãn Thừa chết sớm một chút, như mong muốn ban đầu khi y mới gả vào đây. Chuyện xung hỉ, Lục Vãn Thừa không hề biết, y sẽ không xuống tay với người vô tội. Y chỉ cần kiên nhẫn một chút, chờ Lục Vãn Thừa dầu hết đèn tắt là xong.

Nhưng y mấy ngày này lại đang làm cái gì? Lấy được phương thuốc từ chỗ phụ thân, trăm cay nghìn đắng mà cải tiến, phối dược, chế dược, tuy rằng đây là hứng thú không sai, nhưng chẳng lẽ y thật sự không có ý niệm cứu người sao?

Ha, đây thậm chí không thể gọi là cứu người, cùng lắm là giúp Lục Vãn Thừa kéo dài hơi tàn thêm nửa năm mà thôi. Nếu Lục Vãn Thừa đã không thèm để ý đến sống chết như thế, có thêm nửa năm này hay không lại không có gì khác nhau.

"Nếu ngươi thật sự muốn chết như vậy, dứt khoát......" Lâm Thanh Vũ cổ họng khẽ nhúc nhích, không nói tiếp.

Lục Vãn Thừa như đoán được suy nghĩ trong lòng y, nửa thật nửa giả nói: "Không được đâu Lâm đại phu, tự sát sẽ xuống địa ngục đó. Chẳng những vĩnh viễn không thể luân hồi, mỗi ngày còn bị quỷ sai nô dịch làm khổ sai, một khắc cũng không ngừng. Ngươi hiểu ta mà, ta không sợ chết, nhưng ta sợ mệt lắm."

Lâm Thanh Vũ hừ lạnh: "Chuyện vô căn cứ."

Lục Vãn Thừa người thì tỉnh lại rồi, nhưng thân thể cực kỳ suy yếu, chỉ nói mấy câu, sắc mặt đã trở nên trắng bệch. Ngoài thức ăn lỏng ra, hắn ăn cái gì nôn cái ấy, mỗi ngày dựa vào cháo trắng thanh đạm sống qua ngày, thậm chí thức ăn mặn cũng không chạm vào được.

Không lâu trước đây Hoan Đồng theo phân phó của hắn đến tiệm sách mua không ít thoại bản từ phố Vĩnh Hưng về. Lúc tỉnh táo, hắn nửa dựa vào gối mềm xem thoại bản, ban đêm trước khi đi ngủ còn nửa ép Lâm Thanh Vũ nghe hắn "Kể chuyện", cho đến khi bản thân nói đến tự ngủ thì thôi.

Ngày này, Lục Vãn Thừa đang xem thoại bản, thấy hạ nhân Lam Phong Các lục tung trong phòng hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Tìm đồ."

"Ta đương nhiên biết bọn họ đang tìm đồ, ta có mù đâu —— bọn họ đang tìm cái gì?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Sổ sách bị 'đánh mất'."

Dưỡng bệnh phải tránh suy nghĩ nhiều, Lâm Thanh Vũ vốn không muốn nói chuyện sổ sách cho Lục Vãn Thừa. Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện sống chết Vãn Thừa còn không bận tâm, nghĩ chắc cũng sẽ không quá lo lắng về mấy chuyện vặt vãnh này.

Y không khỏi có chút tò mò, không biết chuyện gì có thể khiến Lục Vãn Thừa quan tâm một chút.

Lâm Thanh Vũ đơn giản kể lại chuyện ngày hôm trước. Phản ứng của Lục Vãn Thừa lớn hơn nhiều so với dự đoán của y, đáy mắt thậm chí còn lộ ra một tia hàn ý lạnh lẽo: "Không tìm đường chết sẽ không chết, sao có mấy kẻ lại không hiểu." Lục Vãn Thừa trầm tư một lát, nhếch môi cười nhạt, "Lâm đại phu, đây chính là thời cơ tốt để ngươi tranh di sản đó."

Lâm Thanh Vũ vừa nghe liền biết ý nghĩ của Lục Vãn Thừa giống với y. "Biết rồi." Y nói, "Nếu không ngươi cho rằng vì sao ta lại để cho bọn họ đi tìm sổ sách không hề tồn tại chứ."

Lục Vãn Thừa giả vờ than một tiếng: "Không phải ta nói rồi sao, chúng ta quá hợp nhau, chi bằng...... Chúng ta kết nghĩa huynh đệ khác họ đi, thế nào?"

"...... Không kết."

Lục Vãn Thừa kinh ngạc ho lớn: "Khụ khụ —— vì sao?!"

"Đã cùng ngươi kết một lần, không muốn kết lần thứ hai." Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói, "Hơn nữa, ta cảm thấy ta và ngươi cũng không phải rất hợp nhau."

Lục Vãn Thừa chịu đả kích, nhỏ giọng nói: "Muốn nghe tiếng ngươi gọi 'Vãn Thừa ca ca' sao lại khó vậy chứ."

Mấy người hạ nhân ở Lam Phong Các lục lọi khắp nơi, cũng không tìm thấy bóng dáng sổ sách đâu. Lâm Thanh Vũ nói việc này với Lương thị, Vương quản sự lập tức tỏ bộ dáng như trời sắp sập đến nơi: "Chuyện này phải làm sao bây giờ! Sổ sách là đồ cơ mật, phòng thu chi chỉ có một bản này. Mất đi tờ kia, lỡ sau này xuất hiện rắc rối......"

Lương thị cũng mặt ủ mày chau, xác nhận lại với Lâm Thanh Vũ: "Con có chắc là đã tìm khắp nơi ở Lam Phong Các rồi không? Hay là hạ nhân tìm không cẩn thận?"

"Đều đã tìm hết rồi, sổ sách hoàn toàn không có ở Lam Phong Các."

Lưu ma ma cuối cùng có thể nhướn mày bật lại: "Vật quan trọng như vậy mà lại làm mất, Thiếu Quân cô phụ tín nhiệm của phu nhân thì không nói, dựa theo quy củ Hầu phủ còn phải đến từ đường đóng cửa hối lỗi!"

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sao phu nhân có thể chắc chắn rằng sổ sách nhất định là bị mất ở Lam Phong Các?"

Lưu ma ma cướp lời nói: "Khi đưa đến Lam Phong Các vẫn còn nguyên vẹn, lúc lấy về thì lại bị thiếu! Không phải mất ở Lam Phong Các, thì có thể mất ở đâu chứ?"

Lương thị cho rằng Lâm Thanh Vũ còn muốn cãi lại, không ngờ y chỉ gật đầu: "Ta đã biết."

Lương thị trong chốc lát không phản ứng lại được: "Con......"

"Nếu đã như vậy," Lâm Thanh Vũ không nhanh không chậm nói, "Chuyện này là sơ suất của ta, mong phu nhân thứ tội."

Mấy người tầm mắt giao nhau, sau khi kinh ngạc xong đều có chút ngo ngoe rục rịch. Lương thị mím môi, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nói: "Thanh Vũ đã rất cố gắng tìm rồi, tìm không thấy thì thôi."

Giống như một chủ mẫu khoan dung rộng lượng.

Lưu ma ma hỏi: "Phu nhân, việc này có cần báo cho lão gia không?"

Lâm Thanh Vũ hơi ngước mắt.

Mất một tờ sổ sách quan trọng, ở hậu trạch có thể được coi là đại sự, nhưng ở trong mắt Nam An Hầu lại không là gì.

Nam An Hầu có công giúp vua, vợ trước còn là tỷ muội ruột thịt với Hoàng Hậu trong cung, có thể nói là đứng đầu bá quan. Ông ta rất ít khi hỏi đến việc ở hậu trạch, sau khi Lâm Thanh Vũ gả vào đây, số lần gặp ông ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Có tư cách làm phiền đến ông ta, nhất định là chuyện đại sự mà Lương thị không thể kiểm soát được.

Thiếu Quân một lần sơ suất thì chẳng tính là gì, nếu Lương thị nói cho Nam An Hầu, Nam An Hầu chỉ cảm thấy bà ta chuyện bé xé ra to. Nhưng nếu liên tiếp phạm lỗi, Lương thị lại nói trước mặt Nam An Hầu, thì ngọn nguồn khiến người khác khó chịu lại chính là người phạm sai lầm.

Lương thị suy nghĩ một chút, nói: "Lão gia trên triều nhiều việc, chuyện trong phủ không thể làm phiền ông ấy được."

Vương quản sự lắc đầu thở dài: "Thiếu Quân dù sao cũng là lần đầu tiếp xúc với việc trong phủ, quả thực khiến người khác không yên tâm được. Vẫn là khi phu nhân quản lý chúng ta có thể......"

Vì không để Lâm Thanh Vũ khó xử, Lương thị "tinh tế" mà ngắt lời Vương quản sự: "Thanh Vũ là dâu trưởng Hầu phủ, y không giúp đỡ ta thì ta có thể trông cậy vào ai đây. Chuyện này, đến đây là kết thúc. Sau này nếu thật sự xảy ra rắc rối, ta sẽ chịu trách nhiệm thay Thanh Vũ."

Lâm Thanh Vũ rũ mắt nói: "Đa tạ phu nhân."

Lương thị thở dài một tiếng, kêu tỳ nữ lại trình lên một phần sổ sách khác: "Đây là toàn bộ sổ sách mùa đông của Hầu phủ. Thanh Vũ, con cầm về chỉnh lý lại cẩn thận, lần này tuyệt đối không được làm mất nữa."

Lần này, Lâm Thanh Vũ dặn dò Trương Thế Toàn phải coi chừng sổ sách cẩn thận. Trương Thế Toàn không dám chậm trễ, người ở đâu sổ sách ở đó, người không ở thì đem sổ sách khóa lại trong tủ. Tới ngày báo cáo kết quả công việc cho Lương thị, Trương Thế Toàn còn cố ý đếm lại, kiểm tra không thiếu tờ nào mới đem sổ sách đưa lại cho Lâm Thanh Vũ.

Lâm Thanh Vũ đem sổ sách tiến vào tiền sảnh gặp Lương thị. Lương thị sai người rót trà, để Lâm Thanh Vũ chờ một lát, nhân tiện lật xem sổ sách y đem tới.

"Kỳ lạ, sao ta không thấy tiền than năm ngoái? Vương quản sự, ngươi bỏ sót à?"

Vương quản sự vội nói: "Tiểu nhân có ghi lại, chắc là ở trang hai mươi sáu."

Lâm Thanh Vũ cũng nói: "Đúng là có một khoản như vậy, ta đã xem qua."

"Hai mươi bốn, Hai mươi lăm...... Hai mươi bảy?" Lương thị trừng lớn đôi mắt, "Sao...... Sao lại mất một tờ?"

Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Không thể nào."

Lương thị kiểm tra lại: "Thật sự không có."

"Phu nhân cẩn thận tìm lại xem."

Lương thị mặt kéo xuống dưới, ném sổ sách lên người Lưu ma ma. Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, sổ sách này bà ta căn bản muốn ném lên người Lâm Thanh Vũ.

Lương thị lại không còn vẻ rộng lượng hiền hòa thường ngày, lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi không tin lời ta nói —— Lưu ma ma, ngươi đếm giúp Thiếu Quân đi."

Lưu ma ma nhanh chóng mà lật sổ sách: "Quả thật không có trang hai mươi sáu...... Vương quản sự, một cuốn sổ tổng cộng có bao nhiêu trang?"

Vương quản sự nói: "Tổng cộng một trăm hai mươi trang."

Lưu ma ma từ đầu tới đuôi đếm lại một lần: "Sổ sách này căn bản chỉ có một trăm mười chín trang. Sao lại mất một tờ rồi!"

Sắc mặt của Lâm Thanh Vũ quanh năm lãnh đạm cuối cùng cũng xuất hiện vẻ bất an mà bọn họ mong muốn: "Sao có thể. Phu nhân, sổ sách không phải bị mất ở Lam Phong Các."

"Con lại vậy rồi." Lương thị lời nói thấm thía nói, "Thanh Vũ, ta có thể bao che con một lần, nhưng không thể bao che nhiều lần được."

Lâm Thanh Vũ im lặng không nói, đôi mắt khép hờ.

Khóe miệng Lương thị lặng lẽ nhếch lên một chút, ý cười trên mặt Lưu ma ma càng không giấu được. Ngược lại Vương quản sự vẫn nôn nóng giống như lần trước: "Phu nhân, chuyện quản lý, vì yên bình của Hầu phủ, còn cần phu nhân lo nghĩ! Phu nhân!"

Lương thị xoa thái dương: "Có lẽ vậy, ta không nên đặt kỳ vọng quá cao với con. Vãn Thừa bệnh nặng như vậy, con vẫn nên canh giữ bên cạnh chăm sóc hắn đi."

Lâm Thanh Vũ cuối cùng cúi thấp đầu trước mặt bọn họ: "Tiểu hầu gia đã có hạ nhân dốc lòng chăm sóc, Thanh Vũ vẫn muốn lo liệu việc trong phủ, mong phu nhân...... Cho ta thêm một cơ hội nữa."

Lương thị trong mắt hiện lên vẻ khác thường. Bà ta quả nhiên nghĩ không sai, Lâm Thanh luôn nhắm tới gia sản Hầu phủ. Hay cho một đại mỹ nhân thanh thanh lãnh lãnh, thế nhưng trong tâm lại nham hiểm xảo trá như vậy. Nếu thật sự để y quản lý phủ, thì không biết còn lợi hại đến mức nào.

Sau khi Lương thị cân nhắc thật lâu, giống như thỏa hiệp nói: "Chuyện sổ sách, con cũng đừng nhúng tay vào nữa. Như vậy đi, thân mẫu của Thái Tử —— Trần Quý phi, sắp tới sinh thần bốn mươi. Chuyện thọ lễ, con đi lo liệu đi."

Quan viên trong triều cực kỳ chú trọng việc tặng lễ vật cho nhau, là lễ thượng vãng lai*, cũng là đạo lý đối nhân xử thế. Mấy năm nay người nào tặng ít hay nhiều lễ vật cho Hầu phủ, đều được ghi chép lại trong danh sách, chuẩn bị quà đáp lễ cho bọn họ phải căn cứ vào chức quan và giao tình của họ với Nam An Hầu để cẩn thận suy đoán, chỉ cần một chút bất cẩn thôi thì có thể sẽ rước lấy hiềm nghi. Quan viên bình thường còn như thế, huống chi là mẫu phi của Thái Tử đương triều.

*Lễ thượng vãng lai: có qua có lại.

Lương thị bày trò nhiều như vậy, cuối cùng cũng muốn chơi lớn.

Lâm Thanh Vũ do dự nói: "Ta chưa từng có giao thiệp với Đông Cung, lại càng không biết sở thích của Trần Quý phi."

"Chỗ ta có một danh sách, ghi chép lại ban thưởng mà Thái Tử điện hạ và Trần Quý phi đã tặng cho Hầu gia, con chiếu theo đó mà chuẩn bị lễ vật là được." Lương thị nói, "Nhớ kỹ, Thánh Thượng không thích Hậu Phi xa xỉ, càng không thích Thái tử kết giao với quyền thần, lễ vật con chuẩn bị cho Trần Quý phi chỉ cần giá trị tương đương với lễ vật bọn họ ban thưởng là được rồi."

Trong Lam Phong Các, Lục Vãn Thừa đang tự uống thuốc, động tác chậm rì rì, nửa chén thuốc cũng uống mất nửa ngày, Hoan Đồng nhìn thấy hận không thể thay hắn uống luôn.

Nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng "Thiếu Quân đã trở về", Lục Vãn Thừa nhìn về phía cửa, chờ Lâm Thanh Vũ tiến vào, liền một hơi uống hết nửa chén thuốc còn lại.

Hoan Đồng khó hiểu nói: "Sao Tiểu hầu gia vừa thấy thiếu gia nhà ta lại uống thuốc vui vẻ như vậy?"

Lục Vãn Thừa cười nhẹ nói: "Thuốc quá đắng, muốn nhìn chút thuốc ngọt ngọt—— Lâm đại phu, sao rồi?"

Lâm Thanh Vũ không để ý đến hắn: "Hoan Đồng, đi mời Trương quản sự tới đây."

Trương Thế Toàn nghe nói sổ sách lại bị mất một tờ, cảm xúc rất kích động: "Sao có thể, rõ ràng ta luôn kiểm tra rất kỹ!"

Lâm Thanh Vũ nói: "Rất đơn giản, Lam Phong Các có người của Lương thị, đợi đến phút cuối cầm sổ sách đi."

"Có thể là Phượng Cần," Lục Vãn Thừa thuận miệng nói, "Nàng ta rất trung thành với Lương thị."

Ánh mắt mọi người soạt một cái tập trung hết trên người Lục Vãn Thừa.

Lục Vãn Thừa buồn cười nói: "Các ngươi nhìn ta làm gì."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sao ngươi lại biết?"

"Ta quan sát ra."

Hoan Đồng lớn tiếng ồn ào: "Chuyện quan trọng như vậy, Tiểu hầu gia sao không nói cho chúng ta biết?!"

Lục Vãn Thừa cũng thật ngoài ý muốn: "Lương thị cầm quyền ở Nam An Hầu phủ nhiều năm, hạ nhân ở Lam Phong Các đều do bà ta tự mình chọn lựa. Trừ Hoa Lộ là tỳ nữ ngoại tổ đưa tới, những người khác ít nhiều đều sẽ nghe lời Lương thị. Vậy mà các ngươi không biết?"

Mấy người nhất thời không có biểu tình. Lâm Thanh Vũ lành lạnh nói: "Đa tạ Tiểu hầu gia nhắc nhở, chúng ta hiện tại đã biết."

Hoan Đồng hùng hổ: "Để ta đi tìm nàng ta nói lý lẽ!"

"Không cần," Lâm Thanh Vũ gọi lại Hoan Đồng, "Mặc kệ nàng ta đi."

Hoan Đồng khó tin nói: "Thiếu gia? Vì sao chứ?"

Lục Vãn Thừa mỉm cười nói: "Ta đoán thử nha, có phải là có người muốn làm 'chuyện xấu' đúng không?"

Lâm Thanh Vũ cũng không phủ nhận: "Là do nàng ta động thủ trước."

Lục Vãn Thừa nhìn Lâm Thanh Vũ, trong mắt giấu không được ý cười dịu dàng: "Không sao, bộ dáng Lâm đại phu làm 'chuyện xấu' cũng rất đẹp."

"Tiểu hầu gia, ngủ thì có thể bừa được, nhưng lời không thể nói bậy đâu." Hoan Đồng nghiêm túc nói, "Thiếu gia nhà chúng ta tâm địa thiện lương, còn là người có lòng nhiệt tình, y chưa bao giờ làm chuyện xấu!"

Lâm Thanh Vũ: "......"

Lục Vãn Thừa mỉm cười: "Y chưa từng làm, nhưng chắc chắn nghĩ không ít đâu, về sau nói không chừng cũng sẽ làm. Ta nói có đúng không, Lâm đại phu?"

Lâm Thanh Vũ trong lòng khẽ thắt lại.

Hoan Đồng từ nhỏ cùng y lớn lên, không hề biết ý nghĩ ẩn giấu trong lòng y, cho rằng y là người lương thiện. Mà Lục Vãn Thừa, cùng y quen biết chỉ có mấy tháng, lại dường như có thể nhìn thấu y.

Khi y gả vào Hầu môn, vốn tưởng rằng sẽ nhẫn nhục chịu đựng, vùng vẫy một cách hỗn loạn trong vũng bùn, chưa từng nghĩ đến, y lại có thể gặp được một...... Tri kỷ?

Lâm Thanh Vũ từ trên cao nhìn xuống người nào đó nằm trên giường, rõ ràng bệnh nặng còn ung dung tự đắc, đáy mắt u ám không rõ. Kế tiếp, y nhẹ nhàng cười nói: "Sai rồi."

Tật ho của Lục Vãn Thừa tái phát, lúc tỉnh ho, lúc ngủ cũng ho, thậm chí còn ho đến tỉnh luôn. Sau nửa đêm tỉnh lại, hắn theo bản năng mà nhìn về phía bình phong, không thấy người phía sau, cố gắng chống người ngồi dậy mới nhìn thấy Lâm Thanh Vũ đứng ở bên cửa sổ.

Lặng lẽ đứng một mình, thân ảnh cô tịch thanh lãnh, như bao trùm một tầng ánh sáng.

Lục Vãn Thừa hoảng hốt nhìn hồi lâu, không khỏi lên tiếng gọi: "Thanh Vũ?"

"Ừm."

Lục Vãn Thừa hỏi: "Sao ngươi còn chưa ngủ?"

Lâm Thanh Vũ lặng im hồi lâu, mới nói: "Ngươi nói, bộ dáng ta làm chuyện xấu rất đẹp."

Lục Vãn Thừa cười nói: "Ấy, ngươi nói đến chuyện này ta lại không buồn ngủ nữa."

Lâm Thanh Vũ ngoái đầu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Nếu ta làm 'chuyện xấu' chính là dùng độc hại người, thậm chí...... Lấy tính mạng người khác, ngươi còn cảm thấy ta đẹp không?"

Lục Vãn Thừa nao nao, hơi thở dường như ẩn chứa một tia hưng phấn cùng chờ mong, chậm rãi nở nụ cười: "Đẹp, ta thích nhất là bộ dáng ngươi dùng độc đó."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net