C26 - Cần giúp không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trận mưa thu một trận hàn, cơn mưa cuốn đi những dấu vết cuối cùng của cái nóng mùa hè. Mưa rơi trước chính phòng, trong sảnh bày một lu nước to, nước mưa đánh vào mặt nước, ào ào không ngừng.

Hoa Lộ đi ngang qua thư phòng, thấy cửa sổ mở, bên trong còn châm đèn, tưởng Thiếu Quân đang đọc sách ở thư phòng, nhưng khi đi vào lại phát hiện người ngồi trước bàn kia lại là Đại thiếu gia nhà nàng.

Hoa Lộ xác nhận mãi, dụi mắt mấy lần, mới xác định bản thân không nhìn lầm, hỏi: "Đại thiếu gia, người ở thư phòng làm gì vậy?"

Chỉ khi Đại thiếu gia có ý nghĩ muốn quấy rầy Thiếu Quân thì mới đến thư phòng, nhưng bây giờ Thiếu Quân không ở đây mà.

Lục Vãn Thừa sống không còn gì luyến tiếc nói: "Ta đang giải đề."

"Giải đề?" Hoa Lộ thò đầu lên nhìn, trên giấy viết một đống lung tung rối loạn, dù sao nàng xem cũng không hiểu. Nàng duỗi tay muốn đóng cửa sổ lại, bị Lục Vãn Thừa ngăn cản: "Đầu óc ta choáng váng, muốn gió thổi một lát."

"Không được đâu Đại thiếu gia." Hoa Lộ cứng rắn mà đóng lại cửa sổ, "Thiếu Quân nói, hiện tại người không được hóng gió lạnh."

Lục Vãn Thừa ném bút đi, nằm liệt trên xe lăn: "Đau đầu quá, mệt quá, phiền quá, ta không muốn suy nghĩ đâu."

Hắn đã nghiêm túc suy nghĩ nửa canh giờ, làm việc trí óc cường độ cao quả thực khiến người lao lực quá độ, làm hắn nhớ tới những ngày tháng bi thảm khi còn đi học, rõ ràng ghét học còn phải tốn thời gian làm bài cho có lệ.

Hoa Lộ cẩn thận thu giấy và bút mực: "Nếu Thiếu gia mệt mỏi, vậy giờ đi ngủ một lát."

Lục Vãn Thừa nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen phủ kín bầu trời, mưa thu rả rích, quả thật là thời tiết thích hợp nhất để ngủ. Hắn đã chăm chỉ nửa canh giờ rồi, đã đến lúc đi nằm yên thôi.

Lâm Thanh Vũ tắm rửa xong, vừa mới thay áo trong, liền nghe thấy tiếng mở cửa kẽo kẹt, gió lạnh ướt át cũng theo đó tràn vào. Lâm Thanh Vũ xoay người, chạm phải đôi mắt người tới, lạnh nhạt nói: "Trở về rồi." Tóc y dài chỉ mới khô được một nửa, xõa trước ngực, tẩm ướt áo trong. Áo trong vì để mặc thoải mái, nên đều được may từ tơ lụa, rất dễ thấm nước.

Lâm Thanh Vũ tuy rằng bị bắt gả cho người, dù sao cũng chỉ mới mười tám, thân hình so với nam tử trưởng thành hai mươi ba mươi tinh tế ngây ngô hơn rất nhiều, thân thể không nhiễm bụi trần như ẩn như hiện dưới lớp tơ lụa.

Lục Vãn Thừa nao nao, rồi sau đó dời ánh mắt đi, nói: "Ban ngày ban mặt tắm gì chứ."

Lâm Thanh Vũ cũng biết hiện giờ bản thân ăn mặc không trang trọng lắm. Y vốn đang có chút không được tự nhiên, nhưng hình như Lục Vãn Thừa còn mất tự nhiên hơn y, nên ngược lại y thấy thoải mái hơn một chút: "Hầu phủ có quy củ, ban ngày không thể tắm?"

"Không có, nhưng ban ngày tắm dễ bị người khác nhìn thấy." Lục Vãn Thừa không đứng đắn mà trêu đùa, "Ấy không, ngươi đã bị ta nhìn thấy rồi. Có tức giận không?"

Lâm Thanh Vũ càng thêm bình tĩnh: "Không giận. Ngươi và ta đều là nam tử, còn là huynh đệ kết nghĩa, ta không ngại."

Lục Vãn Thừa che ngực: "Ngươi nhắc hai chữ 'kết nghĩa' lần nữa, có tin ta hộc máu cho ngươi xem không."

Đôi mắt Lâm Thanh Vũ lấp lóe. Với thân thể hiện tại của Lục Vãn Thừa, một khi đã hộc máu, thì thật sự đã đến lúc chuẩn bị hậu sự cho hắn rồi.

"Được rồi, không nhắc nữa."

Vẻ mặt Lục Vãn Thừa lập tức thụ sủng nhược kinh. Lâm Thanh Vũ thấy sắc mặt hắn không tốt, dìu hắn lên giường, bắt mạch cho hắn. "Gần đây hình như ngươi ngủ không ngon?"

"Không phải là do tật ho tái phát à, có thể ngủ ngon mới là lạ."

Lâm Thanh Vũ nhìn thấu không vạch trần, chỉ nói: "Người bệnh lâu năm kỵ nhất là lo lắng ưu tư. Vãn Thừa, bất kể là chuyện gì, ngươi cũng phải bình tâm thư giãn."

Lục Vãn Thừa cười nói: "Ta sẽ tận lực."

Mưa thu qua đi, trời quang khí đãng, thân thể Lục Vãn Thừa cũng có chút chuyển biến tốt. Lục thị dòng bên ở Nam An Hầu phủ hơn nửa tháng, cuối cùng cũng chịu rời đi. Lục Bạch Sóc cố ý tới Lam Phong Các chào từ biệt hai người, nói bọn họ ngày mai sẽ rời đi, về Lâm An.

Lục Bạch Sóc rất xúc động. Năm trước khi hắn tới Nam An Hầu phủ, Lục Vãn Thừa không bệnh nặng như vậy, thỉnh thoảng còn có thể mời hắn ra phủ du ngoạn một lần. Khi sắp chia tay, còn đãi hắn ăn một bữa ở Cẩm Tú Hiên tiếng tăm lừng lẫy nhất kinh thành.

Cẩm Tú Hiên là một tòa lầu bên cạnh bờ sông, một món đặc trưng "Cừu nguyên một hốt*" khiến Lục Bạch Sóc lần đầu tiên tới kinh thành kinh động như bay lên thiên đường. Sau khi Lục Bạch Sóc trở lại Lâm An, khắp nơi tìm kiếm đầu bếp phương bắc, muốn làm ra cừu nguyên một hốt kia, nhưng hương vị lại luôn kém một chút.

*Hồn dương một hốt: mình không biết dịch thế nào. Hốt có nghĩa là 0,001 cm, hồn dương là cừu nguyên con? Tức là cả con cừu đó được thái miếng với độ mỏng là 0,001 cm?

Lục Vãn Thừa nghe được thì buồn cười: "Lục ca thật sự viết mấy chữ 'Mau mời ta đi Cẩm Tú Hiên' lên hết trên mặt rồi."

Lục Bạch Sóc hổ thẹn nói: "Đâu có đâu có, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Nhưng mà, không gạt các ngươi, hôm qua quả thật ta có đi một chuyến đến Cẩm Tú Hiên, lại bị tiểu nhị báo là nhã gian ba ngày tới đã được đặt trước hết rồi. Haizz, không hổ là dưới chân Thiên tử, đáng lẽ ta nên đi sớm một chút."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ngươi có nói mình là khách của Nam An Hầu phủ không?"

"Cái này thì không có." Lục Bạch Sóc giật mình nói, "Ăn một bữa cơm thôi mà, còn phải báo gia môn sao?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Dưới chân Thiên tử, giới quyền quý khắp nơi, giơ cao dẫm thấp là chuyện bình thường, đặc biệt là nơi tụ tập quan to hiển quý như Cẩm Tú Hiên. Nếu ngươi thật sự muốn đi, có thể kêu Tiểu hầu gia đi cùng."

Lục Bạch Sóc chờ mong mà nhìn về phía Lục Vãn Thừa: "Có thể chứ? Thân thể Vãn Thừa......"

Lâm Thanh Vũ nói: "Chỉ cần chú ý chút là được." Gần đây tâm tình Lục Vãn Thừa rõ ràng rất nặng nề, bất lợi cho việc dưỡng bệnh, có thể ra ngoài giải sầu cũng không tệ.

Hơn nữa, lúc này không ra ngoài, Lục Vãn Thừa chỉ sợ...... không còn cơ hội ra ngoài giải sầu lần nào nữa.

Lục Vãn Thừa nghĩ nghĩ, cười hỏi: "Thanh Vũ, có phải chúng ta chưa từng ra ngoài đi dạo cùng nhau không?"

Lâm Thanh Vũ gật đầu. Sau khi thành thân, y chỉ ra ngoài cùng Lục Vãn Thừa hai lần. Một lần là về Lâm phủ, một lần là đến chùa Trường Sinh, dọc theo đường đi ngồi xe ngựa. Kinh thành phồn hoa, cũng đã lâu y chưa từng nhìn thấy.

"Vậy chúng ta cùng đi Cẩm Tú Hiên dùng bữa tối ha? Thuận tiện gói một phần cừu nguyên một hốt về cho Lục ca."

"Được."

Lục Bạch Sóc nói cảm ơn hai người, nhưng cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

Lâm Thanh Vũ đẩy Lục Vãn Thừa ra cửa, còn mang theo Hoan Đồng và mấy hộ vệ Hầu phủ. Tới cửa phố Vĩnh Hưng, Lâm Thanh Vũ kêu xe ngựa dừng lại: "Nơi này cách Cẩm Tú Hiên không xa, chúng ta đi bộ qua đi."

Lục Vãn Thừa nói: "Nhưng đi đường rất mệt."

Lâm Thanh Vũ cạn lời: "Có để ngươi đi đâu?"

"Không phải ta sợ ngươi đẩy ta mệt à."

Lâm Thanh Vũ dừng một chút, nói: "Bình thường." Dù mệt, thì cũng chỉ là hai ba tháng cuối cùng.

Lục Vãn Thừa cười nhẹ một tiếng, nói: "Thanh Vũ, ngươi gần đây dịu dàng quá nha, ta không quen."

Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói: "Gần đây ngươi ít lời cũng khiến ta không quen."

Lục Vãn Thừa yên lặng, cười nói: "Ta có sao?"

Lâm Thanh Vũ từ chối cho ý kiến, đẩy Lục Vãn Thừa đi vào bên trong đám đông.

Lúc này cách giờ dùng bữa tối còn khá sớm, tất các cửa hàng trước đều treo biển cao cao, riếng rao hàng của người bán rong vang lên hết đợt này đến đợt khác. Người qua đường lui tới tấp nập, trong đó có dân thường, cũng có không ít người nhà giàu quần áo đẹp đẽ, dù là ai thì khi nhìn thấy một mỹ nhân thần tiên đẩy một quý công tử nhà vọng tộc ngồi xe lăn đi trên đường, đều không nhịn được quay đầu lại nhìn thêm vài lần.

Cũng may hai người đã quen trở thành tâm điểm trong đám đông, cũng không thấy sao cả. Hoan Đồng hít một hơi thật sâu, nói: "Thiếu gia, người có ngửi thấy mùi hạt dẻ nướng không?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Muốn ăn thì đi mua."

Hoan Đồng vui vẻ nói: "Ta đi mua đây!"

Lục Vãn Thừa cũng giật giật mũi: "Sao ta không ngửi thấy?"

Người bệnh nặng, mất ngũ giác là chuyện bình thường. Lâm Thanh Vũ do dự một lát, nói: "Chúng ta qua bên kia nhìn xem."

Hai người đi đến trước một chỗ bán hàng rong. Gian hàng bày bán trang sức, dùng chất liệu tuy giá rẻ, nhưng kiểu dáng lại đa dạng, không thiếu những tác phẩm mới lạ độc đáo, đặc biệt trong đó cũng có cả ngọc quan và trâm cài nam tử dùng để vấn tóc. Lục Vãn Thừa cho rằng Lâm Thanh Vũ muốn mua ngọc quan, dụng tâm giúp y chọn hai cái. Lâm Thanh Vũ không để ý đến hắn, cầm lấy một chiếc trâm cài của nữ, hơi ước lượng rồi thanh toán tiền.

Lục Vãn Thừa hỏi: "Ngươi muốn tặng cho nhạc mẫu?"

"Không phải, cho ngươi."

"Cho ta?"

"Độ dài của trâm cài và bút gần giống nhau, sau này nếu ngươi muốn xoay bút, thì xoay cái này đi. Ta không muốn nửa đêm lại bị đánh thức còn phải đi thay y phục."

Lục Vãn Thừa cười nhận lấy trâm cài, đúng là cầm trên tay xoay xoay, trêu chọc: "Lâm đại phu mặc dù dịu dàng, nhưng thù vẫn nhớ rất kỹ nha."

Mấy người đi dạo một chút thì tới Cẩm Tú Hiên. Chưởng quầy cửa hàng biết được bọn họ là Thiếu gia và Thiếu Quân của Nam An Hầu phủ, không nói hai lời liền sai người dẫn bọn họ đi lên nhã gian phía trên.

Cẩm Tú Hiên sở hữu hai tầng, vị trí đẹp nhất là cửa sổ trên tầng hai. Hướng ra phía ngoài là cảnh quan bên sông, hướng vào trong là sân khấu kịch. Trên sân khấu kịch, hai ba con hát đang đánh đàn tấu nhạc. Tiếng đàn thánh thót, tiếng trống trầm bổng xa xăm, nữ tử đánh đàn cũng xinh đẹp khéo léo, phong thái yểu điệu.

Hoan Đồng nghe hăng say, nhưng nhìn cô nương người ta còn hăng say hơn. Hoan Đồng hỏi Lâm Thanh Vũ: "Thiếu gia, người cảm thấy cô nương mặc váy màu lam, và cô nương mặc váy màu hồng, ai đẹp hơn?"

Lục Vãn Thừa cho rằng Lâm Thanh Vũ sẽ không trả lời mấy câu hỏi nhàm chán kiểu này, không ngờ tới Lâm Thanh Vũ lại nói: "Đều không tệ."

Lục Vãn Thừa: "......"

Lâm Thanh Vũ thấy vẻ mặt Lục Vãn Thừa có chút phức tạp, hỏi: "Sao vậy."

"Không có gì." Lục Vãn Thừa buồn bã nói, "Suýt chút nữa quên ngươi thích nữ tử."

Lâm Thanh Vũ nói: "Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện thích nam hay nữ. Lòng thưởng thức, ai cũng có mà."

Lục Vãn Thừa nhướng mày: "Vậy thì chúng ta tới gần một chút thưởng thức?"

"Cũng được." Lâm Thanh Vũ không có hứng thú, nhưng Lục Vãn Thừa muốn xem, thì xem cũng được. Y đẩy Lục Vãn Thừa ra nhã gian, đứng bên cạnh rào chắn.

Y vừa đứng, khách lầu hai ngừng nghe tấu nhạc, ngay cả các cô nương cũng không thèm nhìn, sôi nổi nhìn về phía y. Cũng may bọn họ cũng biết khách nhân trên lầu hai không phú thì quý, không dám nhìn quá trắng trợn. Ngồi đối diện hai người chính là một vị nam tử mặc y phục màu đen, Lâm Thanh Vũ đối diện với tầm mắt hắn, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

Lục Vãn Thừa theo ánh mắt y nhìn lại, hỏi: "Ai vậy?"

"Thái Tử."

Con ngươi biếng nhác của Lục Vãn Thừa bỗng dưng mở to.

Thái Tử tên Tiêu Tranh, là trưởng tử của đương kim Thánh Thượng. Thánh Thượng giống với Nam An Hầu, duyên con nối dõi mỏng, dù có hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng hoàng tử bình an lớn lên cũng chỉ có ít ỏi mấy người. Thật vất vả mới mong được Hoàng Hậu mang thai sinh hạ ấu tử, ai ngờ lại sinh ra một đứa ngốc. Dù hoàng tử có ít, nhưng không thể tránh khỏi cuộc chiến tranh giành ngai vị. Tiêu Tranh và mẫu phi hắn mưu tính nhiều năm, cuối cùng trở thành người thắng lớn nhất, ba năm trước nhập chủ Đông Cung.

Tiêu Tranh không thèm che giấu mà đánh giá Lâm Thanh Vũ, khóe miệng cong lên, lộ ra hứng thú rất lớn. Hắn cứ như vậy nhìn Lâm Thanh Vũ, cầm chén rượu nhấp một ngụm, rồi sau đó kêu thị vệ tới, dặn dò gì đó.

Lâm Thanh Vũ thu hồi ánh mắt nói: "Chúng ta đi vào đi."

Lục Vãn Thừa nói: "Không vội, chúng ta cứ lặng yên nhìn hắn diễn đi."

Thị vệ kia cầm chén rượu Tiêu Tranh dùng qua, đi nửa vòng đến trước mặt hai người: "Bái kiến Tiểu hầu gia, Lâm thiếu quân. Ly rượu này, là Thái Tử điện hạ tặng Thiếu Quân, mong Thiếu Quân vui lòng nhận cho."

Lâm Thanh Vũ liếc mắt nhìn chén rượu một cái, chỉ cảm thấy ô uế hai mắt của mình: "Vui lòng nhận thì không cần, ta không uống rượu."

Vẻ mặt thị vệ biến đổi: "Lâm thiếu quân, thứ cho ta nói thẳng, ngươi cho rằng mình đang từ chối rượu của ai?"

"Đương nhiên là rượu của Thái Tử." Lục Vãn Thừa mỉm cười nói, "Chẳng lẽ là rượu của thần tiên?"

Sắc mặt thị vệ càng thêm khó coi: "Tiểu hầu gia và Thiếu Quân thật sự muốn từ chối ý tốt của điện hạ?"

Lục Vãn Thừa cười, nụ cười kia khiến người khác toàn thân phát lạnh: "Ngươi trở về nói cho Thái Tử, nói —— Tĩnh Thuần quận chúa gả đi Bắc Cảnh, đã ba năm."

Tĩnh Thuần quận chúa?

Lâm Thanh Vũ biết cái tên này. Tĩnh Thuần quận chúa vốn là nữ sử Thượng Nghi Cục, dung mạo xinh đẹp, đôi mắt sáng xinh đẹp, ba năm trước đây được Bắc Cảnh Vương đường xa mà đến nhìn trúng. Bắc Cảnh Vương đối với Tĩnh Thuần vừa gặp đã yêu, lập tức cầu thiên tử tứ hôn.

Bắc Cảnh là một bộ lạc ở biên cương, mấy năm qua liên tục phân tranh cùng triều ta. Vì ổn định biên cảnh, Thánh Thượng đích thân tứ hôn, cũng phong Tĩnh Thuần làm quận chúa, đính hôn nàng với Bắc Cảnh Vương, thậm chí còn yêu cầu Thái Tử làm chủ trì điển lễ đại hôn hai người, để tỏ lòng thành ý.

—— Vì sao Lục Vãn Thừa lại nhắc đến người này trước mặt Thái Tử?

Thị vệ đành phải trở về tiện thể nhắn lại. Tiêu Tranh nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Lục Vãn Thừa, hắn tưởng là có thể nhìn ra chút manh mối. Nhưng cho dù hắn nhìn thế nào, thì chỉ có thể nhìn thấy một ma ốm khóe miệng nở nụ cười, đẹp nhưng không xài được.

Mấy người trở về nhã gian, Hoan Đồng cực kỳ bất an nói: "Tiểu hầu gia, thiếu gia, đây chính là Thái Tử...... Hoàng Thượng tương lai đó, chúng ta đắc tội hắn như vậy, sau này liệu có bị hắn chém đầu không?"

Lục Vãn Thừa cố ý dọa hắn: "Rất có thể. Nhưng mà lúc ấy ta cũng sớm xuống mồ rồi, chém đầu cũng không chém được ta."

Hoan Đồng sắp bị dọa khóc: "Tiểu hầu gia......"

Lâm Thanh Vũ đột nhiên nói: "Đúng vậy. Cho nên chuyện này, không cần ngươi quan tâm."

Lục Vãn Thừa lặng im một lát, lười biếng nói: "Được thôi, nghe Lâm đại phu."

Sau một chuyện này, hai người không còn tâm trạng du ngoạn, qua loa dùng bữa tối, mang theo phần cừu nguyên một hốt trở lại phủ. Ở bên ngoài nửa ngày, thể lực Lục Vãn Thừa sớm đã chống đỡ hết nổi, rửa mặt xong thì nằm trên giường nghỉ ngơi.

Canh giờ vẫn còn sớm, Lâm Thanh Vũ không buồn ngủ, liền đến thư phòng. Gần đây y có hứng thú khá lớn với hương liệu, vẫn đang thử phối chế lại mùi huân hương ngày ấy ngửi được ở Phượng Nghi Cung.

Không biết từ khi nào, bên ngoài lại bắt đầu mưa. Trong đêm mưa mênh mang, Lâm Thanh Vũ đột nhiên nhìn thấy một bóng người ngoài cửa sổ.

Lâm Thanh Vũ đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy Lục Vãn Thừa khoác áo choàng, vịn cửa sổ, tóc dài tán loạn, hô hấp dồn dập, dường như mất sức lực rất lớn mới có thể đi hết một đường từ phòng ngủ đến đây.

Lâm Thanh Vũ ngạc nhiên: "Sao ngươi lại...... Hạ nhân đâu?"

Lục Vãn Thừa hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ta làm không được."

"Cái gì?"

"Chuyện khác ta có thể mặc kệ, ta cũng lười quản. Nhưng chuyện này, ta không làm được, ta không thể không quan tâm." Lục Vãn Thừa nhìn y, trầm giọng nói, "Ngươi sinh ra đã như núi cao, cho dù ngươi làm nhiều chuyện xấu, ta cũng tuyệt đối không để ngươi trở thành cỏ rác."

Lâm Thanh Vũ mở to hai mắt.

Hơi lạnh nhập thể, Lục Vãn Thừa tê tâm liệt phế mà ho, rốt cuộc đứng không vững, dựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống. Lâm Thanh Vũ bước nhanh ra khỏi thư phòng, dùng thân thể ngăn trở mưa gió cho hắn: "Đừng nói nữa, về phòng trước."

Lục Vãn Thừa bắt lấy hai tay y, thấp giọng lẩm bẩm: "Cho nên đề này, ta nhất định phải tìm được giải pháp tốt nhất giải quyết một lần và dứt điểm."

Lâm Thanh Vũ trầm mặc không nói, y chưa từng nhìn thấy Lục Vãn Thừa như vậy, dường như không có cách nào tránh thoát được gông xiềng quấn thân, cùng với thiếu niên ngày ấy dưới hiên thản nhiên tự đắc huýt sáo như hai người khác nhau.

Y luôn phàn nàn Lục Vãn Thừa quá lười, tâm quá lớn, cái gì cũng không để ý. Nhưng hiện tại, y ngược lại hy vọng Lục Vãn Thừa có thể giống quá khứ, không tim không phổi mà vượt qua đoạn nhân sinh cuối cùng này.

Không biết qua bao lâu, tay Lục Vãn Thừa đột nhiên siết chặt, phá vỡ sự im lặng: "Thanh Vũ."

Lâm Thanh Vũ nói: "Ta đây."

"Ta muốn," Ánh mắt Lục Vãn Thừa lạnh lẽo, sắc bén mà thâm trầm, nhưng chung quy hắn cũng là người bệnh, sắc mặt tái nhợt, trong miệng như chứa vị tanh của máu, đôi môi như nhiễm máu đỏ rực, "...... Muốn mạng của Tiêu Tranh."

Ngực Lâm Thanh Vũ hơi nóng. Y trở tay nắm lấy cổ tay khẽ run của Lục Vãn Thừa, nhẹ nhàng nói: "Ừm, có cần ta giúp không."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net