C28 - Tôi có hơi phiền lòng, phải làm sao đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm phụ biết trưởng tử lần này mang phu quân về nhà nhất định là có chuyện quan trọng, liền dẫn hai người đến thư phòng. Lâm Thanh Vũ vẫy lui hạ nhân châm trà, lấy ra một bình sứ từ trong vạt áo, đưa cho Lâm phụ: "Phụ thân, mùi hương này người nhận ra không?"

Lâm phụ mở nút bình ra, ngửi một chút, cân nhắc nói: "Mùi hương này trang trọng trầm hậu, nồng đậm không tiêu tan, có tám chín phần tương tự với 'Phượng Cầu Hoàng' chỉ riêng Phượng Nghi Cung mới có."

Lâm phụ là viện phán Thái Y Viện, chức quan tuy không lớn, nhưng lại là cận thần thiên tử, tôn thể của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều do ông đích thân chăm sóc. Cách ba ngày một lần, ông đều sẽ đến Phượng Nghi Cung thỉnh mạch bình an cho Hoàng Hậu, cho nên đối với mùi hương của Phượng Cầu Hoàng rất quen thuộc.

Lâm Thanh Vũ bất đắc dĩ cười: "Chỉ có tám chín phần giống thôi sao."

Lục Vãn Thừa nói: "Hóa ra thời gian này ngươi vẫn luôn bận phối chế huân hương mà Hoàng Hậu dùng à...... Nhưng ngươi mới ở Phượng Nghi Cung bao lâu chứ, có thể làm giống tám chín phần là không tệ rồi."

Lâm Thanh Vũ lắc đầu: "Không đủ." Hương liệu và dược liệu có nhiều điểm chung, lý ra y có thể làm tốt hơn.

"Yêu cầu của ngươi đối với bản thân quá cao, có thể hạ thấp xuống một chút thì ngươi sẽ ổn hơn." Lục Vãn Thừa khuyên y, "Nếu yêu cầu của ngươi với bản thân là được đến đâu hay đến đó, vậy thì có khác gì vô ưu vô lự đâu."

Lâm Thanh Vũ lạnh mắt quét tới: "Ngươi một hai phải muốn ba hoa với ta vào lúc này?"

Lục Vãn Thừa cười nói: "Được được được, ta sai rồi. Ngươi đừng trừng ta trước mặt nhạc phụ đại nhân mà, như vậy trông có vẻ ta rất không có địa vị trong gia đình."

Lâm phụ nhìn hai người ngươi tới ta lui, xem như hiểu rõ vì sao cho đến hôm nay Lục Vãn Thừa vẫn còn sống. Ngày đó ông đưa phương thuốc cho Lâm Thanh Vũ, cuối cùng vẫn phát huy tác dụng.

Lâm Thanh Vũ không muốn để ý người nào đó, nói: "Phụ thân, Phượng Nghi Cung, Trường Nhạc Cung cùng với Đông Cung thường dùng huân hương, người có thể giúp con lấy mẫu được không?"

Lâm phụ nhậm chức viện phán Thái Y Viện đã lâu, nhất định ở trong Thái Y Thự và Thái Y Viện đều có người của mình. Ông cực kỳ chú trọng bồi dưỡng nhân tài, mỗi một tiểu thái y đến Thái Y Viện đều từng được ông dạy dỗ chỉ điểm. Trong đó có một người mới gia cảnh bần hàn, phẩm tính thuần lương đặc biệt khắc khổ hiếu học, ông liền thu người này vào môn hạ, dốc túi tương thụ.

Thái y không đủ tư lịch chỉ có thể xem bệnh cho cung nữ thái giám trong cung. Y thuật đồ đệ này của ông rất tốt, tính tình cũng tốt nên rất được lòng mấy thái giám lẫn cung nữ, có lẽ có thể lấy thứ mà Lâm Thanh Vũ muốn từ cung nữ của ba cung kia.

"Có lẽ có thể thử một lần." Lâm phụ nói, "Nhưng con muốn mấy thứ này làm gì."

Lâm phụ cẩn trọng cả đời, nếu biết trưởng tử của mình và con rể đang mưu tính bí mật ám sát trữ quân, sợ là không thể chấp nhận được. Lâm Thanh Vũ không muốn để người nhà cuốn vào trong đó, chỉ nói: "Con có việc riêng của mình, phụ thân đừng hỏi ạ."

Vẻ mặt Lâm phụ lộ vẻ lo lắng: "Thanh Vũ, cho dù con muốn làm cái gì, chuyện trong cung, không phải là chuyện chúng ta có thể dính vào."

Lâm Thanh Vũ cười: "Phụ thân yên tâm, con biết chừng mực."

Chừng mực của y rất đơn giản, chính là muốn mạng của Tiêu Tranh.

Lâm phụ gật đầu, chuyển hướng sang Lục Vãn Thừa: "Tiểu hầu gia khó được đến một lần, có muốn để ta xem mạch?"

Lục Vãn Thừa giơ cổ tay ra: "Đa tạ nhạc phụ đại nhân."

Khi Lâm phụ bắt mạch từ trước đến nay vui buồn không hiện ra. Lâm Thanh Vũ kiên nhẫn chờ đợi, vô cớ lại sinh ra một chút lo lắng thấp thỏm.

Kỳ thật trong lòng y rất rõ ràng, thân thể Lục Vãn Thừa đã tới tình trạng này rồi, y thuật phụ thân lại tinh vi thế nào, cũng chỉ nhiều thêm chút thời gian hay ít đi chút thời gian mà thôi.

Y không cần phải lo lắng, cho dù kết quả như thế nào, đều nằm trong dự đoán trước của y.

Lâm Thanh Vũ cưỡng bách chính mình bình tĩnh tâm trạng, đợi phụ thân thu tay lại, bình tĩnh hỏi: "Phụ thân, sao rồi ạ?"

Lâm phụ ý vị sâu xa mà nhìn Lâm Thanh Vũ: "Ta đưa phương thuốc cho con, nhưng con sửa lại một chút?"

"Vâng. Con thay loại dược liệu có độc tính mạnh thành dược liệu tương đối ôn hòa là rễ sắn, tam thất, chắc hẳn ảnh hưởng không lớn."

"Rễ sắn, tam thất chính là thuốc hay, nhưng dùng hỗn hợp các loại dược liệu này, chỉ sợ......" Giọng nói Lâm phụ ngừng lại, rất nể tình không nói tiếp.

Lục Vãn Thừa quay đầu đưa ánh mắt u oán nhìn Lâm Thanh Vũ.

Ngay cả nhạc phụ đại nhân cũng đã biết chuyện hắn không được, mất mặt có hơi lớn đấy.

Cũng may Lâm phụ chưa từng rối rắm nhiều với chuyện này: "Nay đã khác xưa, thân thể Tiểu hầu gia đối với phương thuốc ôn hòa bổ khuyết không thể bổ trợ được bệnh tật thiếu hụt. Muốn kéo dài lâu hơn, chỉ có thể hạ dược mạnh."

Lục Vãn Thừa hỏi: "Hạ dược mạnh sẽ thế nào?"

Lâm phụ và Lâm Thanh Vũ liếc nhau, ai cũng không nói chuyện.

Lục Vãn Thừa hiểu rõ, cười nói: "Vậy thì đừng hạ, ta rất sợ đau."

Tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói trong trẻo của Lâm Thanh Hạc: "Cha, ca ca, Vãn Thừa ca ca, mẫu thân nói nên dùng bữa tối rồi."

Lâm Thanh Vũ mở cửa, nói: "Thanh Hạc, đệ đẩy Vãn Thừa ca ca đi trước đi."

Lục Vãn Thừa cố ý hỏi Lâm Thanh Hạc: "Thanh Hạc có thể đẩy được ta không?"

Lâm Thanh Hạc liên tục gật đầu: "Được được, sức đệ lớn lắm."

Sau khi hai người rời đi, Lâm Thanh Vũ hỏi: "Phụ thân, thật sự không có biện pháp khác sao?"

Lâm phụ thở dài một tiếng, nói: "Kêu Nam An Hầu phủ mau chóng chuẩn bị hậu sự, không vượt quá hai tháng."

Hai tháng, đủ cho bọn họ lấy mạng chó của Tiêu Tranh sao.

Lâm Thanh Vũ nhắm mắt, chỉ thấy mình nói: "Vâng."

Lục Vãn Thừa cùng Lâm gia một nhà bốn người vây quanh một chỗ dùng bữa tối. Lâm mẫu cố kỵ người bệnh, cố ý phân phó nhà bếp làm không ít thức ăn thanh đạm dễ nuốt. Trước ngày mai Lâm phụ phải lên đường đi Ung Lương, bữa cơm này cũng là vì tiễn ông.

Tâm trạng Lục Vãn Thừa hình như không tệ, khóe miệng hàm chứa ý cười, đũa cũng động thường xuyên. Hắn mỗi lần chỉ kẹp một chút rồi đặt trong chén, không lâu sau, trong liền đầy một nửa.

Lâm Thanh Vũ biết hiện giờ Lục Vãn Thừa ngoại trừ ăn cháo, thì cái gì cũng gần như ăn không vào. Hắn làm như vậy, đơn giản là không muốn làm hỏng sự vui vẻ của bọn họ.

Nhưng rõ ràng như vậy mới khiến tâm trạng của người khác đi xuống nhất. Nếu không vì sao đối mặt với một loạt các món ăn mình yêu thích, lại không ăn chút nào.

Trong bữa ăn, Lâm phụ nói đệ tử của ông ở Thái Y Viện: "Ta đã sai tiểu tư đến nhà hắn truyền lời, mời hắn ngày mai tới phủ một chuyến. Con có gì phân phó, cứ báo cho hắn là được."

Lâm Thanh Vũ gật đầu nói: "Vâng."

"Thanh Vũ." Lâm mẫu nhẹ giọng gọi, ra hiệu y nhìn Lục Vãn Thừa.

Chỉ thấy Lục Vãn Thừa ngồi trên xe lăn, đầu hơi hướng sang một bên, hai mắt nhắm lại, biểu tình rất yên tĩnh, trên tay...... vẫn cầm đũa bạc.

Người Lâm gia hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng buông đũa. Lâm Thanh Hạc thật cẩn thận gọi: "Vãn Thừa ca ca?"

Lâm Thanh Vũ làm động tác ra hiệu im lặng, nhẹ giọng nói: "Hắn ngủ rồi."

Từ Nam An Hầu phủ ngồi xe ngựa đến Lâm phủ, lại nói lâu như vậy, Lục Vãn Thừa mới có thể ngay lúc gia đình đoàn viên mà đi vào giấc ngủ.

Lâm Thanh Vũ kêu Hoan Đồng Hoa Lộ tới: "Mang Tiểu hầu gia trở về phòng nghỉ ngơi."

Hoan Đồng hỏi: "Thiếu gia, người nói là phòng nào ạ?"

Lâm Thanh Vũ sửng sốt.

Lâm mẫu nói: "Thanh Vũ, phòng con đã sắp xếp xong rồi. Tiểu hầu gia và con cùng ở một phòng, hay là......"

Lâm Thanh Vũ do dự một lát, nói: "Để hắn ở phòng cho khách đi."

Ở Hầu phủ, y để bản thân ủy khuất ngủ trên nhuyễn tháp, và ngủ cùng một phòng với Lục Vãn Thừa là có nguyên nhân, nếu về tới nhà, bọn họ đương nhiên không cần phải ngủ cùng nhau nữa.

Về nguyên nhân y chịu cùng Lục Vãn Thừa ngủ một gian phòng, mới đầu là vì chặn miệng Lương thị, sau...... Sau thì có lẽ là thói quen, lười dọn đi.

Đây cũng không phải là thói quen tốt gì, thế nhưng cũng duy trì gần một năm.

Lâm Thanh Vũ sai Hoan Đồng cùng Hoa Lộ ở phòng cho khách trông Lục Vãn Thừa, bản thân thì nghỉ ở phòng ngủ. Từ sau khi y hiểu chuyện, y đã ngủ ở gian phòng này, cho đến khi y ở nơi này mặc hỷ phục, gả vào Hầu phủ.

Trong phòng được quét tước không nhiễm một hạt bụi, tất cả bày biện giống hệt với trí nhớ của y. Nhưng y cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, giữa giường và nhuyễn tháp, nếu đặt thêm một bình phong uyên ương hí thủy......

Lâm Thanh Vũ ngăn bản thân không suy nghĩ nữa, thổi tắt ánh nến, một mình ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Lâm phụ cáo biệt thê nhi, được mấy Cố gia quân hộ tống đến Ung Lương. Không ai gọi Lục Vãn Thừa rời giường, ngược lại Lục Vãn Thừa tự mình tỉnh, thậm chí còn dậy sớm hơn so với Lâm Thanh Vũ, đơn độc thỉnh an Lâm phụ, rồi sau đó đưa Lâm phụ lên xe ngựa cùng người Lâm gia.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sao hôm nay ngươi lại tỉnh sớm như vậy."

"Chắc là hôm qua ngủ sớm." Lục Vãn Thừa ung dung nói, "Sớm một chút không tốt sao? Đỡ bị ngươi chê ta ngủ nhiều."

Lâm Thanh Vũ dừng một chút: "Hiện tại ta không chê, ngươi thích ngủ bao nhiêu thì ngủ bấy nhiêu."

Lục Vãn Thừa híp mắt, nhìn hồi lâu vẫn không thấy tia nắng ban mai, nói: "Về sau có rất nhiều thời gian ngủ, giờ ngủ ít một chút cũng không vấn đề gì."

Lâm Thanh Vũ đứng ở bên xe lăn, bồi hắn nhìn ánh sáng mặt trời trong chốc lát, nói: "Đi vào thôi."

Lâm Thanh Hạc đã đến tuổi đọc sách, ngày thường đều phải đến trường đi học. Lâm mẫu nghĩ rằng Lâm Thanh Vũ khó mới trở về một lần, liền cho ấu tử chơi mấy ngày, để cho hai huynh đệ quây quần bên nhau. Không ngờ, Lâm Thanh Hạc ở bên ca ca không nhẹ nhàng hơn so ở học đường, ngâm thơ viết chữ một cái cũng không được thiếu.

Lục Vãn Thừa nhìn bộ dáng một lớn một nhỏ nỗ lực chăm chỉ cũng cầm bút, chán muốn chết mà viết linh tinh trên giấy. Lâm Thanh Vũ nghe Lâm Thanh Hạc ngâm thơ xong, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Vãn Thừa, chỉ thấy Lục Vãn Thừa ngáp, trong tay cầm bút, sau khi đối diện với tầm mắt y thì ngừng lại, sau đó thong thả ung dung móc ra một cái trâm cài từ trong y phục, thuần thục mà xoay xoay.

Lâm Thanh Hạc nhìn thấy mới lạ, kéo kéo ống tay Lâm Thanh Vũ nói: "Ca ca, đệ muốn học cái này."

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Không được học."

Lâm Thanh Hạc có vẻ rất thất vọng. Lục Vãn Thừa chớp chớp mắt với nhóc: "Không sao, trễ chút nữa ta lén dạy đệ."

Lâm Thanh Vũ: "......"

Không lâu sau, Lâm mẫu ra lệnh cho ma ma tới truyền lời, nói rằng đã làm vài đĩa điểm tâm, để ba vị thiếu gia dùng rồi lại tiếp tục học. Ánh mắt Lâm Thanh Hạc trông mong hỏi: "Ca ca, đệ có thể nghỉ ngơi không?"

Lâm Thanh Vũ cười nhẹ: "Đi đi."

Lâm Thanh Hạc vui sướng mà nắm tay ma ma rời đi. Lục Vãn Thừa hỏi: "Ngươi không đi ăn sao?"

Lâm Thanh Vũ cúi đầu xem xét chữ Lâm Thanh Hạc vừa viết, nói: "Ta không đói."

Lục Vãn Thừa nhìn y trong chốc lát: "Thanh Vũ, tối nay ta vẫn phải ngủ ở phòng cho khách sao?"

Lâm Thanh Vũ trong lòng vừa động, hỏi: "Ngươi ở phòng dành cho khách ngủ không ngon?".

Lục Vãn Thừa chậm rãi nói: "Không phải." Hắn còn muốn nói thêm thì nghe thấy Hoan Đồng ở bên ngoài bẩm báo: "Thiếu gia, Hồ thái y tới."

Hồ thái y Hồ Cát, đúng là tên của đệ tử mà Lâm phụ nói.

"Mời hắn đến tiền sảnh chờ một lát." Chính sự quan trọng, nhưng Lâm Thanh Vũ vẫn nhớ tới giờ Lục Vãn Thừa uống thuốc, "Hoan Đồng, đẩy Tiểu hầu gia trở về phòng uống thuốc."

Vẻ mặt Lục Vãn Thừa phức tạp nhìn bóng dáng Lâm Thanh Vũ vội vàng rời đi. Hoan Đồng đi đến trước mặt hắn nói: "Tiểu hầu gia, ta đẩy người về phòng."

Lục Vãn Thừa trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên cười, thấp giọng nói: "Hoan Đồng, ta có chút buồn bực phải làm sao đây."

Hoan Đồng khó hiểu nói: "Tiểu hầu gia buồn bực vì chuyện gì?"

Lục Vãn Thừa nghĩ nghĩ, không xác định nói: "Hình như là bởi vì...... Không quen, chỉ có một mình ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net