C31 - Có phải nên chuẩn bị hậu sự cho tiểu Hầu gia rồi không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất thời Lâm Thanh Vũ không kịp phản ứng. Hôm nay Lục Vãn Thừa mười tám tuổi?

Tính theo sinh thần bát tự của Lục Vãn Thừa, thì hắn đã qua mười tám từ lâu, cũng gần nhược quán rồi. Mười tám tuổi, nếu không phải là Lục Vãn Thừa, vậy thì chỉ có thể là —— chính hắn.

Chỉ là sinh nhật mà thôi, cũng không phải tròn mười tuổi, ngay cả sinh nhật mình, mà Lâm Thanh Vũ còn không để ý, cũng sẽ không cố ý canh đến giờ Tý đánh thức người khác. Nếu là trước kia, tám chín phần y sẽ đuổi người về dưới tầng, xoay người tiếp tục ngủ. Nhưng đôi mắt Lục Vãn Thừa trong trẻo sáng ngời như thế, tựa như đã mong đợi rất lâu, chỉ vì muốn thời khắc này chia sẻ với y một bí mật nhỏ mà không ai biết đến.

Lâm Thanh Vũ ngồi dậy, vén mái tóc dài hơi rối ra sau vai, đạp bậc thang xuống giường. Trong bóng đêm không thể nhìn rõ, khi xuống thang thì vạt áo chấm đất, không cẩn thận rất dễ dẫm hụt. Lâm Thanh Vũ thật sự không hiểu rõ vì sao mình lại chấp nhận loại giường tầng khác người này hơn nữa còn cách mặt đất một khoảng xa như vậy.

"Cẩn thận."

Một bàn tay vươn tới, mỏng manh yếu ớt như ngọc lạnh vỡ vụn. Lâm Thanh Vũ cũng vươn tay, nhưng không dám mượn lực, chỉ nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay Lục Vãn Thừa.

Chân tay lạnh buốt là bệnh cũ của Lục Vãn Thừa. Lâm Thanh Vũ cũng không phải người có thể chất nặng dương khí, nhưng tay vẫn ấm áp hơn hắn nhiều. Lục Vãn Thừa cảm nhận được bàn tay ấm áp mềm mại trong tay mình, còn chưa kịp phản ứng, thì Lâm Thanh Vũ đã bình yên đáp xuống đất, thả tay ra.

Đây có tính là nắm tay không? Nắm, nhưng cũng không hoàn toàn nắm?

Lục Vãn Thừa ho hai tiếng buồn bực, cảm giác sâu sắc thể lực hao hết, không thể không ngồi lại trên giường, cười nói: "Ta cũng không muốn đánh thức ngươi đâu. Nhưng mười tám tuổi đối với ta rất quan trọng, ta...... ta muốn chia sẻ khoảnh khắc này với ngươi."

Lâm Thanh Vũ dùng mồi lửa thắp sáng giá cắm nến, hỏi: "Mười tám tuổi thì có gì quan trọng."

"Ở quê nhà của ta, một khi nam tử đến mười tám tuổi, thì có thể làm rất nhiều chuyện, nữ hài tử cũng giống vậy."

"Tỷ như?"

"Tỷ như có thể đi chơi đến đêm khuya, có thể ngủ bên ngoài một mình, còn có thể......" Lục Vãn Thừa dừng lại, ánh mắt dừng trên môi Lâm Thanh Vũ một lát, hình như có vài phần thẹn thùng, "Từ nhỏ đến lớn ta vẫn luôn chờ mong đến ngày này, sau khi đến đây cũng luôn đếm ngày trong lòng."

Về thân phận thật sự của Lục Vãn Thừa, trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Lục Vãn Thừa không đề cập tới, y cũng sẽ không chủ động hỏi. Nhưng y có thể chắp vá ra bộ dáng của một người khác từ một vài lời nói của Lục Vãn Thừa.

Y không biết vì sao thiếu niên lại trở thành Lục Vãn Thừa. Y không muốn tin vào hồn phách quỷ thần, nhưng y tin cảm giác của mình.

Đó có lẽ là một thiếu niên có sức khỏe rất tốt, cả ngày ngủ không đủ, thông minh lại lười biếng. Khi hắn ở học đường nhất định sẽ không khắc khổ nỗ lực: Tiên sinh giảng bài trên bục, hắn ở dưới ngủ say, nhưng mỗi lần kiểm tra vẫn có thể làm người đứng đầu. Diện mạo của hắn chắc hẳn rất đẹp, trong lúc vô ý đã chiếm được rất nhiều cảm tình của bạn học, nhận được điểm tâm hay đồ ăn vặt từ người ái mộ đều sẽ chia sẻ cho bạn tốt. Đáng tiếc hắn quá lười, lười đáp lại ý tốt của người khác, thế cho nên đến tận bây giờ ngay cả tay cô nương cũng chưa từng được nắm lần nào.

Mà hôm nay, là sinh nhật mười tám tuổi của thiếu niên này.

"Nói vậy thì, ở quê nhà của ngươi, sinh nhật mười tám tuổi còn quan trọng hơn sinh nhật hai mươi tuổi của chúng ta."

"Đúng. Khi ta vừa đến đây vừa qua mười bảy không lâu, còn tưởng rằng không sống nổi đến mười tám, thật không ngờ có thể kéo dài tới hiện tại."

Lâm Thanh Vũ biết rõ còn cố ý hỏi: "Ngươi có thể sống đến mười tám đúng là không dễ gì, nhưng cũng không biết đây là công lao của ai."

"Đương nhiên là công lao của Lâm đại phu chúng ta rồi." Thân thể quá mức suy yếu, nên thanh âm nói chuyện của Lục Vãn Thừa muốn nói lớn cũng không được, chỉ có trong hơi thở vẫn hàm chứa ý cười, "Thanh Vũ, ta có thể sống đến mười tám, thật sự rất vui. Cho nên mặc kệ nguyên tác thế nào, Lâm đại phu không độc chết ta, ngược lại còn cho ta thêm thời gian nửa năm, Lâm đại phu từ đầu đến cuối trong mắt ta, luôn là vai chính mỹ thiện tâm."

"Vai chính" đối với Lâm Thanh Vũ mà nói lại là một từ xa lạ. Không biết có phải tối nay ánh nến quá mức thanh thiển dịu nhẹ hay không, Lâm Thanh Vũ không muốn suy đoán nữa mà trực tiếp hỏi: " 'Vai chính' là gì."

Lục Vãn Thừa nhìn y nói: "Cái gọi là 'vai chính', chính là dù trải qua bao nhiêu đao quang kiếm ảnh, gió tanh mưa máu, hay dù có bò ra từ vũng bùn, thì vĩnh viễn là người rực rỡ loá mắt nhất."

Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng mỉm cười. Y ngồi xuống bên cạnh Lục Vãn Thừa, tư thế thả lỏng, rũ mi cụp mắt, lạnh lẽo quanh thân tiêu tan, khuôn mặt như ngọc lay động dưới ánh nến đẹp đến mức khiến tim người run lên. Chỉ liếc mắt một cái thôi, cũng khiến Lục Vãn Thừa phải nhanh chóng dời ánh mắt đi, không dám nhìn lại.

Hai người song song ngồi trên mép giường ở tầng dưới, vai dựa gần vai. Lục Vãn Thừa còn muốn nói thêm, nhưng không hiểu sao lại tắt tiếng, hầu kết lăn lăn, nghẹn không thốt ra nổi một chữ, chỉ có vật trong lồng ngực kia vẫn nửa sống nửa chết đập liên hồi.

Lâm Thanh Vũ chưa phát giác ra khác thường của hắn, hỏi: "Ở quê nhà của ngươi, đến sinh nhật thì có tập tục gì?"

Lục Vãn Thừa nghĩ nghĩ, nói: "Ăn mì trường thọ?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Ta sai người làm cho ngươi."

Ỷ vào đến sinh nhật, Lục Vãn Thừa được một tấc lại muốn tiến một thước: "Tại sao không phải là ngươi làm cho ta?"

Lâm Thanh Vũ dừng một chút: "Ta không biết làm."

Lục Vãn Thừa cười cong mắt: "Vậy làm thử thì ngươi sẽ biết thôi."

Lâm Thanh Vũ tuy không phải sinh ra ở gia đình đại phú đại quý, nhưng cũng là thiếu gia đàng hoàng, từ nhỏ có người hầu hạ, đương nhiên không biết đến việc bếp núc. Nếu nói về am hiểu nhất của y, thì chính là......

Lâm Thanh Vũ đứng lên: "Cởi áo."

Lục Vãn Thừa sửng sốt, cho rằng mình nghe nhầm: "Cái gì?"

"Ta châm cho ngươi hai châm, để tối nay ngươi có thể ngủ an ổn một chút."

Ý cười của Lục Vãn Thừa cứng đờ trên mặt, giơ tay dùng lòng bàn tay dụi dụi mí mắt: "...... Cảm ơn nha."

Vào sinh nhật mười tám tuổi của Lục Vãn Thừa, Lâm Thanh Vũ tặng hắn một giấc ngủ ngon.

Sắp đến mùa đông, Hoa Lộ xếp từng kiện y phục xuân thu vào trong tủ, lấy y phục mùa đông ra. Y phục mùa đông năm trước đều cất trong rương, Hoa Lộ phí không ít sức để phân loại chúng, vô tình phát hiện một bộ cẩm y cực kỳ hoa lệ ở sâu dưới rương gỗ —— đỏ tươi như lửa, kim tú rườm rà, vạt áo dài phết đất, đúng là hỉ phục mà Lâm Thanh Vũ mặc khi gả vào Hầu phủ. Đặt chung với hỉ phục, là hỉ quan và khăn hỉ mà ngày đó y dùng.

Cô nương chưa xuất giá luôn có lòng khao khát với hỉ phục, Hoa Lộ treo hỉ phục lên, tán thưởng nói: "Thiếu gia Thiếu Quân, người nhìn nô tỳ tìm được cái gì này."

Lục Vãn Thừa nhìn qua, không hiểu được: "Đây là cái gì?"

"Đây là hỉ phục mà Thiếu Quân mặc khi đại hôn đó, người không nhớ sao?"

Lục Vãn Thừa ngồi ngay ngắn, nhìn nửa ngày: "Hình như là vậy."

Lâm Thanh Vũ lãnh đạm nói: "Lôi cái này ra làm gì."

Hoa Lộ cười nói: "Ngày thường Thiếu Quân đều mặc đồ đơn sắc, nhiều nhất là màu trắng, nô tỳ cũng chưa thấy người mặc màu tươi tắn bao giờ."

Hoan Đồng xen mồm nói: "Đại hôn ngày ấy của Thiếu gia và Tiểu hầu gia ngươi không nhìn thấy?"

"Khi đó Thiếu Quân đội khăn hỉ che mặt mà, không nhìn thấy mặt thì không tính." Hoa Lộ nhìn về phía Lục Vãn Thừa như đang suy tư gì đó, nghịch ngợm trêu ghẹo nói, "Thiếu gia, lúc ấy người vén khăn hỉ lên, nhìn Thiếu Quân mặc hỉ phục, có kinh động như gặp thiên nhân hay không?"

Lục Vãn Thừa vô cùng đau đớn: "...... Ta quên rồi."

Hắn chỉ nhớ khi hắn tỉnh lại thấy một mỹ nhân cổ đại, tiếp theo hắn chỉ bận khiếp sợ, nên không khắc mỹ nhân vào trong lòng, sau thì bởi vì quá buồn ngủ nên trực tiếp thiếp đi. Giờ hồi tưởng lại, chỉ nhớ là rất đẹp, còn cụ thể đẹp như thế nào, hắn thật sự không có ấn tượng.

Hoa Lộ trừng mắt: "Chuyện cả đời chỉ có một lần, sao người có thể quên được chứ."

"Không có gì phải kinh ngạc." Lâm Thanh Vũ thêm mấy cục than vào chậu than trước mặt Lục Vãn Thừa, "Ta cũng không nhớ rõ bộ dáng Tiểu hầu gia mặc hỉ phục."

Đêm tân hôn, suy nghĩ của y lúc đó là làm thế nào hạ độc Lục Vãn Thừa khiến hắn chết sớm một chút, nào có tâm trạng nhìn hỉ phục.

Lục Vãn Thừa đẩy xe lăn tới trước hỉ phục đang treo, vươn tay chạm vào tơ vàng phía trên: "Nói đi Thanh Vũ, muốn bao nhiêu bạc, thì ngươi mới bằng lòng mặc lại một lần cho ta xem."

Lâm Thanh Vũ cũng không ngẩng đầu lên: "Ngươi muốn mặc như vậy, sao không tự mình mặc đi."

"Ta mặc mà, chúng ta có thể cùng nhau mặc." Thấy Lâm Thanh Vũ không dao động, Lục Vãn Thừa da mặt dày nói, "Xin ngươi đó, Lâm thần y."

"Vì chút chuyện nhỏ này mà cúi đầu van xin người khác? Ngươi có cốt khí chút được không."

Lục Vãn Thừa nhỏ giọng nói: "Bởi vì ta thật sự rất muốn nhìn mà." Nhìn lại một lần, hắn nhất định chết vẫn nhớ kỹ.

Lâm Thanh Vũ còn chưa đáp lại, hạ nhân tiến vào thông báo, nói Phan di nương mời Thiếu Quân đến sảnh ngoài nghị sự.

Sáng sớm hôm nay, Lục Niệm Đào ngồi xe ngựa vào cung. Lần này, Lương thị không đi cùng nàng ta.

Vị trí Trắc phi Thái Tử vẫn chậm chạp chưa quyết định. Hoàng Hậu mời chúng quý nữ vào cung, nói là ngắm hoa, nhưng ai cũng biết đây là để ra mắt Thái Tử. Chờ hội ngắm hoa kết thúc, vị trí Trắc phi của Thái Tử sẽ được định rõ.

Tuy rằng Nam An Hầu cố ý bảo trì khoảng cách với Thái Tử, nhưng đối với chuyện nữ nhi trúng cử cũng có thái độ tích cực. Lần này tuyển phi quang minh chính đại, Thánh Thượng cũng gật đầu. Thái Tử dù sao cũng là Thái Tử, sớm muộn gì cũng sẽ quân lâm thiên hạ. Nữ nhi của Nam An Hầu phủ ở bên người hắn, tương lai cũng coi như là có chỗ dựa.

"Theo như ma ma trong viện Nhị tiểu thư nói, Nhị tiểu thư hôm nay ăn mặc cực kỳ đơn giản nhẹ nhàng. Từ trước đến nay nàng ta yêu thích màu hồng mềm mại, nhưng khi tiến cung lại mặc một bộ y phục trắng thuần, trên đầu cũng không cài quá nhiều đồ trang sức." Phan thị nói, "So với các quý nữ khác, sợ là thanh nhã có thừa, nhưng phú quý không đủ."

Lâm Thanh Vũ nói: "Không cần lo lắng, nói không chừng Thái Tử lại thích như vậy."

Phan thị thử nói: "Ta còn nghe nói, lần này nàng trang điểm vào cung có chút kỳ lạ. Dưới mắt trái vẽ một nốt ruồi mỹ nhân, giống...... giống với Thiếu Quân."

Lâm Thanh Vũ nghe vậy không có phản ứng đặc biệt, thần sắc lãnh đạm nói: "Đây là con đường mà nàng ta tự chọn, không ai ép nàng ta, cũng không có ai dụ dỗ. Tương lai nếu xảy ra chuyện gì, cũng là nàng ta gieo gió gặt bão, không liên quan đến người khác."

Phan thị rũ mắt phụ họa: "Đó là chuyện đương nhiên."

Lâm Thanh Vũ thấy Phan thị không có ý muốn cáo lui, hỏi: "Di nương còn có chuyện gì khác?"

Phan thị do dự một lát: "Thiếp thân nhớ Thiếu Quân có nói qua, Tiểu hầu gia chỉ sợ...... Không chống đỡ nổi tới cuối năm."

Lâm Thanh Vũ nao nao, nói: "Đúng vậy."

"Hiện tại đã là tháng mười," Mặt Phan thị lộ vẻ không đành lòng, "Hậu sự của Tiểu hầu gia, có phải nên bắt đầu chuẩn bị rồi hay không?"

Lâm Thanh Vũ trầm mặc sau một lúc lâu, nói: "Việc này, để ta tự lo liệu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net