C4 - Ấy!!! tôi mấy tuổi á?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày này chuyện xảy ra quá nhiều, trước khi đi ngủ, Lâm Thanh Vũ mới phát hiện bản thân tính sai, y đã quên sai người thu xếp một chiếc giường ở trong thư phòng. Vốn ban đầu y nghĩ sẽ dựa bàn ngủ ở thư phòng một đêm, nhưng không ngờ Lục Vãn Thừa lại kêu Hoa Lộ tới gọi y trở về phòng ngủ.

Lâm Thanh Vũ trầm mặt đi vào phòng. Lục Vãn Thừa vừa uống thuốc xong đang chuẩn bị đi ngủ, thấy y thì lập tức nở nụ cười: "Về rồi à."

Lâm Thanh Vũ trực tiếp hỏi: "Ý ngươi là gì."

Lục Vãn Thừa khó hiểu: "Ý gì là ý gì?"

"Không phải ngươi nói, chúng ta không cần xem hôn sự này là thật sao?"

"Đúng thế."

"Vậy tại sao ngươi lại muốn ta về ngủ?"

Lục Vãn Thừa hiểu rõ cười nói: "Ngươi hiểu lầm rồi. Ta gọi ngươi về ngủ không phải vì muốn cùng ngươi lên giường......"

Hai chữ đơn giản trực tiếp khiến mặt Lâm Thanh Vũ nóng lên: "Ngươi dù sao cũng là thiếu gia Hầu môn, có thể nói chuyện nghiêm túc một chút không?"

Lục Vãn Thừa nghiêm túc nói: "Ta gọi ngươi về ngủ không phải vì muốn lên giường cùng ngươi. Mặc dù ngươi đẹp thật nhưng dù sao cũng là nam tử, ta cũng không phải đoạn tụ."

Lâm Thanh Vũ hít sâu một hơi, quyết định không so đo với Lục Vãn Thừa: "Có chuyện gì nói thẳng."

"Ta muốn cọ cọ phúc khí của ngươi." Lục Vãn Thừa như suy tư nói, "Ta cảm thấy, lúc ở một chỗ với ngươi, thân thể của ta thoải mái hơn một chút."

Lâm Thanh Vũ ngừng một lát: "Ngươi nghiêm túc?"

Lục Vãn Thừa gật đầu: "Nghiêm túc."

Khóe miệng Lâm Thanh Vũ khẽ nhếch, cười nhạo nói ra một từ "Ngốc": "Không ngờ tới ngươi cũng tin mấy chuyện này."

Y còn tưởng rằng Lục Vãn Thừa không giống với những người ở Nam An Hầu phủ, là y xem trọng hắn rồi.

"Ta đã từng không tin giống ngươi, nhưng hiện tại thì có chút tin rồi." Lục Vãn Thừa chậm rãi nói, "Lâm đại phu, ngươi tin người có ba hồn sáu phách, sinh tử luân hồi không?"

Lâm Thanh Vũ quyết đoán nói: "Không tin."

"Vì sao?"

"Bởi vì ta chưa từng thấy."

"Nhưng ta đã thấy."

"Vậy chắc ngươi nhìn lầm rồi."

Lục Vãn Thừa buồn bã nói: "Haizz, biết ngay là không ai tin mà."

Lâm Thanh Vũ nhướn mày: "Cho nên, ngươi cũng tin chuyện ma quỷ của Quốc sư?"

Nếu không phải Quốc sư lấy chuyện sinh thần bát tự ra, thì sau cũng sẽ không có xung hỉ. Đại danh Quốc sư, tất nhiên cũng nằm trong danh sách ghi thù của y.

"Quốc sư......" Lục Vãn Thừa trầm ngâm nói, "Ngươi nhớ nhắc ta, có thời gian ta sẽ đi gặp vị Quốc sư Đại Du 'thông thiên địa, rõ quỷ thần' này."

Lâm Thanh Vũ không khách khí nói: "Ngươi trước tiên khiến mình có thể đứng lên từ trên giường rồi nói tiếp."

Quốc sư tuy không lây dính chuyện quốc gia đại sự, nhưng cũng là thân phận tôn quý, có thể sánh ngang với hậu duệ quý tộc, thường được Thánh Thượng triệu vào trong cung bầu bạn. Lục Vãn Thừa muốn gặp được hắn, chỉ có thể đi cầu kiến một lần.

Lục Vãn Thừa lấy lại tinh thần, nói: "Bây giờ không nói chuyện này nữa. Lâm đại phu, ngươi nhìn nhuyễn tháp mà Hoa Lộ chuẩn bị cho ngươi xem."

"...... Nhuyễn tháp?"

Lâm Thanh Vũ lúc này mới chú ý tới, trên nhuyễn tháp y ngủ đêm qua, đệm giường và chăn bông trải lên thật dày, còn có thêm một cái gối mềm, nghiễm nhiên biến thành một chiếc giường nhỏ.

Lâm Thanh Vũ trong chốc lát không có biểu tình gì, cũng không biết là nên khen hay là nên mắng.

Lục Vãn Thừa hào phóng nói: "Ta không ngại ngủ cùng nam tử, nhưng mà ta sợ ngươi để ý."

Khi Lâm Thanh Vũ rời nhà cầu học, từng theo sư phụ vân du tứ phương, có khi cũng sẽ ngủ chung giường với sư huynh đệ. Hai nam tử không thích nam phong ngủ một chỗ quả thật không tính là chuyện to tát gì, nhưng Lục Vãn Thừa...... dù sao thì trên danh nghĩa cũng là phu quân của y, y không thể coi Lục Vãn Thừa như một nam tử bình thường mà ở chung được.

Dù thế nào đi nữa, ngủ nhuyễn tháp thoải mái hơn nhiều so với ngủ trên bàn, nhân tiện có thể giảm bớt phiền toái sau này Lương thị mượn cớ gây chuyện, khi biết y phân phòng với Lục Vãn Thừa.

Lâm Thanh Vũ giữ vững chủ ý, nói: "Ta đi rửa mặt trước."

Đêm càng sâu, đèn trong Hầu phủ từng ngọn từng ngọn lần lượt tắt lụi. Hai nam tử mới thành thân, một người ngủ trên giường, một người nằm trên nhuyễn tháp, ở giữa được ngăn cách bằng một bình phong thêu hình uyên ương hí thủy.

Ban ngày Lục Vãn Thừa ngủ quá nhiều, lúc này cũng không buồn ngủ lắm. Hai tay hắn đan chéo đưa ra sau gối, nói chuyện phiếm với Lâm Thanh Vũ : "Lâm đại phu, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi."

Lâm Thanh Vũ nhắm hai mắt, không hứng thú đáp: "Mười tám."

"Theo quan niệm bình thường thì có lẽ ngươi lớn hơn ta vài tháng. Sau này ta gọi ngươi là 'Vũ ca' được không?"

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ngươi đau đầu không?"

Lục Vãn Thừa cảm thụ một chút: "Không đau."

"Ta còn cho rằng ngươi bệnh đến mức hỏng não luôn rồi, đã quên tuổi của mình."

"Hả, vậy ta bao nhiêu tuổi?"

Người này rốt cuộc là ngốc thật hay là giả ngốc vậy.

Nóng giận trước khi ngủ không có lợi cho sức khỏe, Lâm Thanh Vũ cố gắng bình tĩnh hết mức có thể: "Mười chín."

"Còn có chuyện tốt như vậy?" Lục Vãn Thừa cười nói, "Vậy đổi lại ngươi gọi ta là 'Vãn Thừa ca ca' đi."

Lâm Thanh Vũ trở mình, chỉ chừa lại cho Lục Vãn Thừa một cái gáy: "Ngủ đi Tiểu Hầu gia, trong mơ cái gì cũng có."

Lục Vãn Thừa cười trầm thấp, khó hiểu tự hỏi một mình: "Đại mỹ nhân tính tình thật xấu, một người đẹp lại thú vị như vậy mà không phải nhân vật chính......"

Bóng đêm nặng nề, thể xác và tinh thần Lâm Thanh Vũ đều mệt mỏi, mặc kệ bản thân trầm vào trong mộng.

Đại Du chú trọng y học, ngoại trừ Thái Y Viện trong cung, dược phẩm Hoàng gia, bên ngoài cung còn xây dựng Thái Y Thự, chuyên bồi dưỡng và tuyển chọn nhân tài y thuật. Tương tự như khoa cử cùng loại, cứ ba năm một lần Thái Y Thự sẽ thông báo một cuộc khảo hạch, cho dù sinh ra ở dòng dõi nào, hay bái sư là ai, chỉ cần có thể thông qua khảo hạch, thì có thể vào Thái Y Thự, đọc kỳ thư khắp thiên hạ, thưởng vật báu thế gian, làm cộng sự với các đại danh y trong và ngoài triều; hoặc tiến cung, hoặc viết sách, hoặc du lịch đến các quốc gia khác nhau để nghiên cứu.

Thái Y Thự, thánh địa của y giả, bao nhiêu người có suy nghĩ chen chúc dẫm đạp nhau để tiến vào, cho nên việc khảo hạch và tuyển chọn vô cùng khắt khe, nói chọn một trong vạn người cũng không quá. Lâm Thanh Vũ thiên phú dị bẩm, tài hoa xuất chúng, ân sư từng khẳng định y nhất định thi một lần sẽ đậu. Nhưng y vẫn không dám chểnh mảng, vì cuộc thi này mà chuyên tâm chuẩn bị ba năm.

Cuối cùng ngày khảo hạch này cũng tới. Y và mấy người đồng môn chờ ở bên ngoài trường thi. Khí phách thiếu niên, đã tính trước kỹ càng nên trò chuyện rất vui vẻ. Trên người y không mảy may có cảm giác khẩn trương thấp thỏm như những người khác.

Cánh cửa trường thi màu đỏ son chậm rãi mở ra, hai mắt Lâm Thanh Vũ sáng lên. Y bước từng bước lên bậc thang, đi về phía nơi thánh địa lý tưởng của mình, mắt thấy y sắp chạm vào luồng sáng kia, một thanh âm xa lạ gọi y lại.

Đó là một nam tử mặc y phục thái giám. Lâm Thanh Vũ thấy không rõ mặt hắn, chỉ có thể thấy trong tay hắn cầm chính là thánh chỉ ánh vàng rực rỡ.

"Thánh chỉ đến, Lâm Thanh Vũ tiếp chỉ ——"

Lâm Thanh Vũ quỳ xuống nghe chỉ. Các thí sinh khác dường như không quan tâm đến sự thay đổi đột ngột này, người này nối tiếp người kia đi vào trường thi, tạo thành từng đạo hư ảnh phía sau Lâm Thanh Vũ.

"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết, Nhi tử Nam An Hầu Lục Vãn Thừa, nhân phẩm quý trọng, phẩm mạo phi phàm, đã đạt nhược quán. Hiện có nhi tử của viện phán Thái Y Viện Lâm Chiêu Hành, hành hiếu hữu gia, phẩm mạo đoan trang. Nay tứ hôn cho hai người, chọn ngày lành đại hôn, khâm thử."

Lâm Thanh Vũ hoảng sợ ngẩng đầu, ánh sáng vàng chói lọi chiếu qua khiến y suýt nữa không mở nổi mắt.

Cánh cửa Thái Y Thự rầm một tiếng khép lại.

Lâm Thanh Vũ đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng. Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc của y.

Nhịp tim dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng sự bực tức cùng không cam lòng giống như nghiên mực đặc sệt, ở trong lòng y không xua được, cũng không tan được.

Giấc mơ và hiện thực không giống nhau. Trong hiện thực, thái giám truyền chỉ trực tiếp đến Lâm phủ, sau đó y bị hủy bỏ tư cách tham gia khảo hạch. Còn chưa đợi đến ngày khảo hạch, y đã trở thành nam thê của Nam An Hầu phủ.

Cách hừng đông còn có một canh giờ, Lâm Thanh Vũ hoàn toàn không còn buồn ngủ. Y xuống nhuyễn tháp, muốn rót cho mình một ly trà, bỗng dưng nghe được một tiếng rên rỉ tận lực hạ thấp.

Là thanh âm của Lục Vãn Thừa.

Lâm Thanh Vũ châm một ngọn đèn, bước nhanh đến mép giường: "Tiểu Hầu gia?"

Lục Vãn Thừa cuộn tròn trên giường, thân thể hơi cong lại, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt hơi vặn vẹo, tóc dài bị mồ hôi lạnh thấm ướt dính ở trên mặt.

Lâm Thanh Vũ lại gọi một tiếng: "Lục Vãn Thừa?"

Lục Vãn Thừa mở mắt ra, tầm mắt tan rã: "Lâm đại phu?"

"Là ta."

"Lâm đại phu, ta hơi khó chịu."

Lâm Thanh Vũ bắt mạch cho Lục Vãn Thừa, xác định là hắn có triệu chứng tim đập nhanh.

"Ta biết." Lâm Thanh Vũ hiếm khi ôn hòa nói, "Ngực khó chịu đúng không?"

Lục Vãn Thừa gật đầu.

"Ngươi nhẫn nhịn một chút, ta đi rồi sẽ trở lại."

Lục Vãn Thừa suy yếu nói: "Ngươi muốn đi lấy dao hả?"

Lâm Thanh Vũ không thể hiểu được: "Ta lấy dao làm gì."

"Thọc dao?"

Ngữ khí Lâm Thanh Vũ quay về vẻ thờ ơ lạnh nhạt thường ngày: "......Ta không có hứng thú với việc giết người."

Nhưng mà trước khi đại hôn y xác thật có ý định hạ dược Lục Vãn Thừa, khiến hắn không thể giao hoan. Nếu không phải đêm tân hôn Lục Vãn Thừa có biểu hiện tốt, trước đó không nói ra là không xem hôn sự này thật, thì hiện tại nói không chừng Lục Vãn Thừa đã thành nửa thái giám rồi.

Lâm Thanh Vũ lấy trong rương y phục ra một rương thuốc bằng gỗ, bên trong có không ít tác phẩm tâm đắc của y, phần lớn là độc dược, đương nhiên cũng có một ít thuốc trị bệnh cứu người.

Lâm Thanh Vũ quay lại trước giường, trong tay nhiều thêm một cái bình sứ và một túi châm cứu. "Đây là trấn tâm hoàn, có thể giảm bớt tim ngươi đập nhanh. Ngươi có muốn uống không?"

Lục Vãn Thừa nói: "Uống tạm chứ."

Lâm Thanh Vũ nhịn xúc động muốn quay đầu rời đi, nâng Lục Vãn Thừa dậy, đưa trấn tâm hoàn vào miệng hắn: "Để phòng ngừa vạn nhất, ta thi thêm hai châm cho ngươi."

Lục Vãn Thừa hình như nghĩ tới bóng ma thời niên thiếu, chống cánh tay muốn đứng dậy: "Châm kim?"

"Là châm cứu!"

"Ồ." Lục Vãn Thừa nằm trở về, "Vậy ngươi châm nhẹ chút nha."

Lâm Thanh Vũ: "Ta phải dùng sức."

Lục Vãn Thừa: "......"

Giọng nói Lâm Thanh Vũ trầm xuống. Châm cứu là một việc rất tinh tế tỉ mỉ, y cần phải hết sức chăm chú.

"Lâm đại phu, có phải ta lại sắp chết không. Ngươi có thể cứu thì cứu, không thể thì cũng đừng miễn cưỡng." Lục Vãn Thừa thở dài một hơi, "Hiện tại chỉ cần ta ngủ mấy ngày thì tự nhiên cũng tỉnh lại thôi......"

"Câm miệng." Trên trán Lâm Thanh Vũ thấm ra mồ hôi mỏng, ánh mắt sáng quắc, chuyên chú hạ châm đầu tiên, "Sẽ không để ngươi chết, ít nhất thì không phải đêm nay."

Sau khi uống thuốc và châm cứu, các triệu chứng của Lục Vãn Thừa đã thuyên giảm, rất nhanh liền ngủ. Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng thở ra, ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắc trời đã trắng xóa.

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao mà Lục Vãn Thừa còn chưa tỉnh. Hoa Lộ lo lắng không thôi, luôn không nhịn được mà thăm dò hơi thở của hắn. Lâm Thanh Vũ thấy thế nói: "Ngươi nếu nhàn rỗi như vậy thì đi quét sân trong viện đi."

Hoa Lộ nói: "Thiếu Quân, thiếu gia đã ngủ sáu canh giờ rồi, chuyện này thật sự hợp lý?"

Lâm Thanh Vũ không để tâm: "Bệnh thì sẽ ngủ nhiều hơn một chút." Còn chưa đợi Hoa Lộ nhẹ nhàng thở ra, y lại nói một câu: "Nhưng hắn thực sự quá buồn ngủ. Trước kia hắn rất thiếu ngủ?"

Hoa Lộ lắc đầu: "Không phải đâu, thân thể thiếu gia yếu, hàng năm đều nằm trên giường, từ trước đến nay mệt mỏi là sẽ ngủ."

Lâm Thanh Vũ nghe vậy, như suy tư gì đó.

Lục Vãn Thừa thẳng đến giờ Mùi mới từ từ tỉnh lại. Lâm Thanh Vũ bị hắn gọi đến trước giường, tiếp nhận lời cảm tạ của hắn: "Lâm đại phu, đêm qua may là có ngươi, nếu không ta chết thế nào cũng không biết."

Lâm Thanh Vũ thấy khí sắc hắn không tệ, lời nói cũng chẳng buồn lưu tình: "Tất nhiên là bệnh chết rồi."

"Đại ân đại đức, không có gì báo đáp. Ta quyết định, sẽ làm một chuyện lao lực phiền toái cho ngươi."

Lâm Thanh Vũ hờ hững: "Không cần, ngươi ngủ trước đi, ít nói mấy câu là được."

"Hả?" Lục Vãn Thừa cười, "Chê ta nói nhiều sao......"

Hai người đang nói chuyện, Phượng Cần tiến vào bẩm báo: "Thiếu gia Thiếu Quân, Tam tiểu thư tới."

"Tam tiểu thư" trong miệng Phượng Cần là muội muội của Lục Vãn Thừa, Lâm Thanh Vũ còn chưa từng gặp.

Lục Vãn Thừa vừa nghĩ vừa chậm rì rì nói: "Tam tiểu thư...... Nàng ta tới đây làm gì."

Lâm Thanh Vũ nói: "Đương nhiên là tới thăm bệnh —— ta không quấy rầy huynh muội các ngươi."

Lục Vãn Thừa giữ chặt tay áo y: "Ngươi nhìn tính khí nóng nảy vội vàng của ngươi này, ta còn chưa nói là muốn gặp nàng ta mà."

Phượng Cần kinh ngạc nói: "Thiếu gia không muốn gặp Tam tiểu thư sao? Quan hệ thường ngày của hai người là tốt nhất đó. Nô tỳ thấy Tam tiểu thư còn mang theo bao đầu gối nàng đích thân làm tới nữa, nhất định là muốn tặng cho thiếu gia. Hôm qua nàng cũng tới một lần, biết thiếu gia ngủ nên mới đi về."

Lâm Thanh Vũ không có thiện cảm với người của Nam An Hầu phủ, nhưng Lục Vãn Thừa không phải y. Muội muội năm lần bảy lượt tới thăm, là huynh trưởng sao có thể làm như không thấy.

Lâm Thanh Vũ nói: "Lần này ngươi không gặp nàng ta, lần sau nàng ta lại đến tiếp. Muội muội nhà mình ngươi trốn cái gì."

"Ta không trốn, ta chỉ không muốn làm bộ làm tịch cùng bọn họ thôi, hư tình giả ý." Lục Vãn Thừa suy nghĩ một chút nói, "Nếu không thì vậy đi, Phượng Cần ngươi đi đáp lời, cứ để nàng ta coi như ta chết rồi đi."

Nói xong, Lục Vãn Thừa quay người vào trong, lưu lại cho những người khác một bóng lưng cô đơn lại bướng bỉnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net