C8 - Mẹ nó... thế mà lại không bế được anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoan Đồng cõng Lâm Thanh Vũ vào phòng đặt trên nhuyễn tháp. Lâm Thanh Vũ kêu hắn lấy rương thuốc từ trong ngăn tủ ra, tìm được thuốc chuyên trị bầm tím và trật khớp. Hoa Lộ ở bên cạnh thấy Lâm Thanh Vũ đau đến toát ra mồ hôi lạnh, lo lắng sốt ruột nói: "Có cần tìm đại phu đến xem thử cho Thiếu Quân không?"

Hoan Đồng giúp Lâm Thanh Vũ cởi giày: "Nói thừa, thiếu gia nhà ta chính là đại phu giỏi nhất rồi."

Lâm Thanh Vũ đem nước thuốc đổ vào lòng bàn tay, xoa chỗ bị thương của mình, mùi thuốc thanh đạm lan tỏa khắp phòng ngủ.

Hoa Lộ nói: "Thiếu Quân, nô tỳ giúp người xoa bóp được không? Nô tỳ sẽ cố gắng xoa bóp nhẹ nhàng."

"Không cần." Lâm Thanh Vũ chịu đựng đau buốt, "Ngươi đi múc một chậu nước giếng đem khăn nhúng ướt, dùng thuốc xong ta cần chườm lạnh nửa canh giờ."

Lâm Thanh Vũ xoa chỗ bị thương, đột nhiên cảm thấy trong phòng quá mức yên tĩnh, cái người nói nhiều nhất kia đâu rồi?

Lâm Thanh Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Vãn Thừa ngồi bên cạnh bàn, sắc mặt nặng nề, bộ dáng không hề thoải mái.

Nghĩ vừa rồi Lục Vãn Thừa suýt chút nữa té ngã, Lâm Thanh Vũ hỏi hắn: "Ngươi bị thương?"

Lục Vãn Thừa lắc đầu: "Vết thương của ngươi có ổn không?"

"Không có vấn đề gì lớn, tĩnh dưỡng ba ngày thì có thể khỏi hẳn."

Lục Vãn Thừa cười cười: "Vậy thì tốt rồi."

Lâm Thanh Vũ lại lãnh đạm nói: "Vốn dĩ ta trật khớp chỉ cần tĩnh dưỡng hai ngày, nhưng bị ngươi quăng ngã như vậy......"

Lục Vãn Thừa thống khổ che mặt: "Đừng nói nữa, ta sai rồi."

Vì đền bù sai lầm của chính mình, Lục Vãn Thừa hào phóng nhường xe lăn cho Lâm Thanh Vũ. Nhưng mà Lâm Thanh Vũ cũng không cảm kích, chỉ kêu Hoan Đồng hầu hạ bên người, muốn cái gì đều để Hoan Đồng đi lấy. Lúc thật sự không tránh được phải đi lại, cũng để Hoan Đồng đỡ y đi.

Lúc đó Hoa Lộ đang hầu hạ Lục Vãn Thừa uống thuốc, chỉ thấy Lâm Thanh Vũ một thân bạch y, đang được Hoan Đồng nâng đỡ, một tay đỡ bàn chậm chạp bước đi, tóc dài xõa trên vai, giữa mày hơi nhíu lại, bộ dáng này khiến một tiểu cô nương như nàng cũng nổi lên ý thương cảm.

Lục Vãn Thừa chậm rãi hỏi: "Đẹp không?"

Hoa Lộ thành thật gật đầu: "Đẹp ạ! Thiếu Quân bị thương hình như không giống bình thường lắm."

Lục Vãn Thừa nhìn Lâm Thanh Vũ, một hơi uống hết bát thuốc đắng muốn chết: "Cái này gọi là 'chiến tranh tổn hại mỹ nhân' đấy."

Sau khi màn đêm buông xuống, Lâm Thanh Vũ theo lẽ thường dựa vào nhuyễn tháp đọc sách, trên giường lớn phía sau bình phong thỉnh thoảng truyền đến động tĩnh xoay người, ồn ào đến mức y không có cách nào yên tĩnh đọc sách. Bình thường lúc này, Lục Vãn Thừa sớm đã ngủ như chết rồi, cũng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì.

Lại nghe được một tiếng thở dài, Lâm Thanh Vũ mở miệng hỏi: "Tiểu hầu gia không màng danh lợi, không tính toán được mất, đến tột cùng là có chuyện gì khiến ngươi đêm khuya mặt ủ mày chau, thở ngắn than dài như thế?"

Sau một trận yên lặng, trước bình phong lộ ra thân ảnh Lục Vãn Thừa chậm rãi ngồi dậy, thê lương lại cô đơn: "Ta mẹ nó...... vậy mà không ôm được ngươi?"

Lâm Thanh Vũ: "......" Lục Vãn Thừa đêm hôm không ngủ được chỉ vì chuyện này thôi à?

Lục Vãn Thừa buồn bã nói: "Chuyện này quả thực còn đáng sợ hơn chuyện ma nữa."

Lời này gợi lên lòng hiếu kỳ của Lâm Thanh Vũ: "Ngươi lấy tự tin từ đâu mà cho rằng ngươi có thể ôm được ta."

Lục Vãn Thừa khó hiểu nói: "Eo ngươi nhỏ như vậy, nhất định không đến nỗi quá nặng, sao ta lại không ôm được chứ."

Lâm Thanh Vũ lười quan tâm đến lòng tự trọng không thể hiểu được của Lục Vãn Thừa, ăn ngay nói thật: "Thân thể hiện tại của ngươi, đi lâu một chút thì một bước thở ba hơi, sức lực của Hoa Lộ còn lớn hơn cả ngươi. Tiểu Hầu gia, người quý ở chỗ tự mình hiểu lấy chính mình."

"Tức chết mà." Lục Vãn Thừa đấm một cái thật mạnh lên giường, "Hoan Đồng được, vậy mà ta lại không được?"

"Hoan Đồng quanh năm suốt tháng làm việc nặng, ngươi so sánh với hắn làm gì."

Lục Vãn Thừa tức giận xuống giường, tùy tay phủ thêm áo lông chồn, từ sau bình phong đi ra: "Ta cao hơn hắn đó."

Lâm Thanh Vũ buông sách, nhìn về phía hắn: "Tiểu hầu gia."

"Hả."

Lâm Thanh Vũ giống như đúc mà bắt chước ngữ khí của Lục Vãn Thừa: "Làm người, không nên quá so đo."

Lục Vãn Thừa nhất thời nghẹn lời, hoàn toàn mất đi khả năng phản bác, biểu tình u oán, nhìn thấy thế khóe miệng Lâm Thanh Vũ không nhịn được mà nhếch lên.

Thật ra Lâm Thanh Vũ thường xuyên cười, nhưng phần lớn là cười lạnh cùng châm biếm, đây là lần đầu tiên Lục Vãn Thừa nhìn thấy y cười như vậy.

Dưới ánh nến dịu nhẹ, Lâm Thanh Vũ nửa nằm ở trên nhuyễn tháp, tóc đen rũ trước ngực, trong tay cầm một cuốn sách, cởi bỏ mọi phòng bị cùng lạnh nhạt, lẳng lặng mà mỉm cười nhìn hắn.

Lục Vãn Thừa đột nhiên hiểu ra, cái gọi là "Mỹ nhân đẹp bên trong chứ không phải bên ngoài" có nghĩa gì. Hắn không nhịn được nhẹ giọng, vì sợ quấy nhiễu đến Lâm Thanh Vũ: "Ngươi còn đau không?"

Lực chú ý của Lâm Thanh Vũ lại quay về trên cuốn sách: "Vẫn ổn."

Lục Vãn Thừa ngồi xuống bên cạnh nhuyễn tháp, nói: "Bây giờ ngươi cũng là người bệnh, lên trên giường ngủ đi."

Lâm Thanh Vũ nghĩ rằng Lục Vãn Thừa muốn cùng y trao đổi, y ngủ trên giường, Lục Vãn Thừa ngủ trên nhuyễn tháp: "Không cần, ngươi bệnh còn nặng hơn ta."

Lục Vãn Thừa nói với vẻ đương nhiên: "Cho nên ta cũng ngủ giường mà."

Lâm Thanh Vũ ngón tay khựng lại, dứt khoát cự tuyệt: "Không."

"Cả ngươi và ta đều không thích nam phong, sợ gì chứ." Lục Vãn Thừa nói, "Không phải trước đây ngươi còn nói, khi ngươi đi du lịch tứ phương cũng ngủ chung giường chung gối với nam tử còn gì".

Lâm Thanh Vũ bình tĩnh lật sách: "Ta sợ ngươi đè tóc ta."

Lục Vãn Thừa trăm triệu lần không nghĩ tới Lâm Thanh Vũ sẽ lấy ra cái cớ này cự tuyệt hắn, không khỏi bật cười nói: "Ngươi chưa bao giờ ngủ cùng ta, vì sao lại cảm thấy ta sẽ đè tóc ngươi?"

"Bởi vì tư thế ngủ của ngươi quá xấu."

"Vậy tốt xấu gì ngươi cũng thử ngủ với ta xem, thử rồi sẽ biết thôi."

"Không thử."

"Ngươi thật quá đáng mà." Lục Vãn Thừa chỉ trích nói, "Ngươi không thể đem phán đoán của ngươi áp đặt lên con người thật của ta như thế được......"

Lâm Thanh Vũ ngước mắt nhìn hắn, làm vẻ mặt lạnh lùng: "Tiểu hầu gia, ngươi còn nói nhảm nữa ta sẽ khiến ngươi ba ngày một chữ cũng không nói ra được. Ngươi tin không?"

"Tin —— sao lại không tin được." Lục Vãn Thừa hùng hùng hổ hổ quay về giường nằm xuống, "Ngươi là mỹ nhân độc ác còn dám xuống tay với cả Đông Cung kia mà, chuyện gì mà không làm được chứ."

Chuyện Lâm Thanh Vũ bị thương truyền đến tai Lương thị. Lương thị phái tỳ nữ đến thăm hỏi, xem như có lệ. Còn có cả một nha hoàn lạ mặt đến Lam Phong Các, tặng mấy cao dán cho Lâm Thanh Vũ, nói đây là công thức bí mật do tổ tiên của di nương bọn họ truyền lại, có tác dụng thần kì với trật khớp.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Di nương của các ngươi?"

"Chính là Phan di nương ở Miên Nguyệt Trai," Nha hoàn cười nói, "Thiếu Quân chắc còn chưa gặp bà ấy."

Trong giới quyền quý ở kinh thành, phủ Nam An Hầu xem như ít người. Nam An Hầu trừ bỏ chính thê, cũng chỉ có hai ba người thiếp. Lương thị quản lý rất tốt, thị thiếp an phận thủ thường. Lâm Thanh Vũ tuy là Thiếu Quân, nhưng dù sao cũng là nam tử. Nam nữ khác biệt, ngoại trừ tết đến nếu không bình thường y không gặp được mấy thị thiếp này.

Lâm Thanh Vũ ngửi thử mùi thuốc cao kia, quả thật là một loại thuốc tốt. Nhưng y xưa nay không hề quen biết với Phan di nương kia, nên không muốn mắc nợ ân tình này.

Lâm Thanh Vũ đang muốn cự tuyệt, Lục Vãn Thừa từ trong phòng đi ra, thay y nói: "Thuốc ngươi đặt xuống đi, thay chúng ta cảm tạ di nương."

Có người khác ở đây nên Lâm Thanh Vũ không nói gì. Đợi nha hoàn đi rồi, Lâm Thanh Vũ còn chưa kịp hỏi, Lục Vãn Thừa đã nói trước: "Phan di nương không có ý xấu, bà ấy là người thành thật nhút nhát, có thể cho bà ấy chút mặt mũi, nói không chừng sau này sẽ đứng về phe ngươi giúp đỡ."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Tiểu hầu gia không quan tâm đến việc trong nội trạch thì làm sao biết được ai tốt ai xấu?"

Lục Vãn Thừa nửa thật nửa giả nói: "Bởi vì ta giống quốc sư Đại Du đó, có thể đêm xem thiên tượng, dự đoán trước tương lai."

Lâm Thanh Vũ: "......"

Lâm Thanh Vũ gả vào Hầu môn cũng đã một khoảng thời gian, y biết tuy rằng Lục Vãn Thừa nhìn không đáng tin cậy, nhưng chưa từng có ác ý với y. Nam An Hầu phủ từ trên xuống dưới mấy trăm miệng người, miễn cưỡng chỉ có Lục Vãn Thừa còn đáng để y tín nhiệm. Y làm sao không muốn tâm bình khí hòa sống chung với Lục Vãn Thừa, nhưng...... Lục Vãn Thừa chỉ đứng đắn có ba khắc, không biết tật xấu ăn nói bừa bãi khi nào mới có thể sửa!

"Vậy ngươi xem thiên tượng ban đêm đi," Lâm Thanh Vũ hờ hững, "Đừng làm phiền ta."

Lục Vãn Thừa chỉ coi như không nghe thấy lệnh đuổi khách của Lâm Thanh Vũ, đùa nghịch miếng thuốc cao Phan di nương đưa tới: "Ngươi còn nhớ túi châm cứu ta từng muốn tặng cho ngươi nhưng lại bị ngươi nhẫn tâm từ chối hay không? Đó chính là hạ lễ tân hôn mà Phan di nương tặng, còn là tự bà ấy may."

Lâm Thanh Vũ có chút ngoài ý muốn: "Vậy sao."

Phan thị liên tiếp bày tỏ thiện chí với y, thật sự là có ý tốt, hay là có ý đồ gì khác?

Lâm Thanh Vũ trầm tư, mắc cá chân đột nhiên bị người nắm lấy nâng lên. Y đối diện với ánh mắt Lục Vãn Thừa, hoang mang nói: "Ngươi làm gì vậy."

"Giúp ngươi dán thuốc."

Lâm Thanh Vũ hơi né tránh: "Không cần, buông tay."

Lục Vãn Thừa nắm chặt mắc cá chân y không cho y động đậy, cười nói: "Không cần khách khí, ta dán rất có kỹ năng đó, đảm bảo dán thật đẹp cho ngươi."

"Tránh ra." Lâm Thanh Vũ chỉ dùng bảy phần lực, liền nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay Lục Vãn Thừa rồi vịn Hoan Đồng nghênh ngang rời đi.

Lục Vãn Thừa cúi đầu nhìn bàn tay chính mình, trong mắt chứa oán giận, một bộ dáng sắp hít thở không thông.

Lâm Thanh Vũ trật khớp dưỡng ba ngày đã khỏi hẳn. Lục Vãn Thừa nghe chán chim họa mi hót, lại không biết từ đâu đem về một con sáo, không có việc gì làm lại dạy con sáo kia học vẹt, ríu ra ríu rít, thật sự rất đáng ghét. Lâm Thanh Vũ không chịu được ồn ào, dẫn Hoan Đồng ra khỏi Lam Phong Các, nhân lúc trời xuân tươi đẹp, tìm khối đất trống ở trong vườn mang thuốc ra phơi.

Hoan Đồng vừa trải dược liệu vừa hỏi: "Thiếu gia, sân Lam Phong Các lớn như vậy, ánh nắng lại đầy đủ, vì sao chúng ta không phơi ở đó?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Quá ồn, quá nhiều chim."

Hoan Đồng cười hì hì: "Ta cảm thấy chơi rất vui mà, Tiểu hầu gia vẫn luôn dạy con sáo kia gọi 'Lâm đại phu' đó." Trước kia thiếu gia không cho hắn đi theo tới Hầu phủ, hắn còn tưởng rằng những ngày ở Hầu phủ sẽ rất nhiều gian nan, sau mới phát hiện bây giờ không phải quá thoải mái sung sướng sao.

Tiểu hầu gia thân phận tôn quý, lại hay bệnh, trong phủ có thứ tốt gì đều đưa đến viện bọn họ trước tiên, hạ nhân cũng được hưởng ké không ít. Bản thân Tiểu hầu gia cũng rất thú vị, tuy rằng thân thể không tốt, nhưng vẫn có thể tìm được thú vui để chơi, đối xử với thiếu gia nhà hắn cũng không tệ. Chuyện này chính là trong cái rủi có cái may.

Hai người phơi thuốc, Hoan Đồng xa xa nhìn thấy một cô nương váy hồng đi về phía bọn họ, hỏi: "Thiếu gia, đó là ai vậy?"

Lâm Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn lại. Đi phía sau lưng cô nương kia là một ma ma và một tỳ nữ, vậy thì chắc hẳn là chủ tử rồi. Ở Nam An Hầu phủ, chủ tử tầm tuổi này chỉ có một người —— Nhị tiểu thư Hầu phủ, muội muội khác mẹ của Lục Vãn Thừa, Lục Niệm Đào.

Lục Niệm Đào mắt ngọc mày ngài, nhất cử nhất động đều lộ ra phong thái tiểu thư khuê các. Nàng ta chầm chậm khoan thai mà đi đến trước mặt Lâm Thanh Vũ, hơi khom người nói: "Bái kiến đại tẩu."

Con gái Lương thị, y không muốn để ý tới. Nhưng Lục Niệm Đào dù sao cũng là một cô nương, trước mặt hạ nhân cho chút mặt mũi cũng không sao.

Lâm Thanh Vũ nhẹ gật đầu một cái, lãnh đạm nói: "Lục nhị tiểu thư."

Lục Niệm Đào mỉm cười nói: "Đại tẩu gọi muội Niệm Đào là được rồi. Nói ra thật xấu hổ, Niệm Đào vẫn luôn muốn đến Lam Phong Các thăm đại ca đại tẩu, đáng tiếc đại ca đang bị bệnh, hình như không muốn bị người khác quấy rầy. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt, đại tẩu quả nhiên giống như lời người ngoài nói ——'lang diễm độc tuyệt, thế vô kì nhị*'."

*Lang diễm độc tuyệt, thế vô kì nhị: mỹ mạo đẹp độc nhất, cả thế gian không có người thứ hai.

"Lục nhị tiểu thư không cần gọi ta là đại tẩu."

"Nhưng...... Huynh chính là đại tẩu của muội mà." Lục Niệm Đào nghĩ nghĩ, "Hay là, muội gọi huynh là Lâm ca ca?"

Hai cái xưng hô này đều khiến y chán ghét. Lâm Thanh Vũ hơi do dự, quyết định tránh nặng tìm nhẹ: "Vậy ngươi vẫn gọi là đại tẩu đi."

Lục Niệm Đào ôn nhu nói: "Vâng." Nàng ta thấy dược liệu phía sau Lâm Thanh Vũ, hỏi: "Đại tẩu đang phơi thuốc sao?"

"Ừm."

Lục Niệm Đào trong lòng vừa động: "Chẳng lẽ là phơi cho đại ca?"

Những dược liệu này đều là phương thuốc phụ thân y kê cho. Cách phối chế cực kỳ khó khăn, mỗi loại dược liệu đều có yêu cầu nghiêm ngặt, từ phối dược đến lúc thành thuốc, yêu cầu ít nhất phải hơn một tháng. Y hao phí nhiều thời gian tinh lực phối thuốc như vậy, chẳng qua chỉ là luyện tập thôi. Đương nhiên, sau khi thuốc hoàn thành để Lục Vãn Thừa giúp y thử thuốc cũng không phải không được.

Lâm Thanh Vũ không lên tiếng, Lục Niệm Đào coi như y đang ngầm thừa nhận. "Thân thể đại ca từ nhỏ đều được Trương đại phu trông nom, ăn cái gì hay uống thuốc gì, đều do Trương đại phu quyết định."

Kiên nhẫn của Lâm Thanh Vũ đã hao hết: "Ngươi muốn nói cái gì."

"Đại tẩu đừng hiểu lầm!" Lục Niệm Đào hình như có vài phần sợ hãi, "Muội biết đại tẩu quan tâm đại ca, muốn cho thân thể y mau chóng tốt lên. Nhưng thân thể đại ca vô cùng quý giá, một chút cũng không được qua loa. Mặc dù đại tẩu sinh ra trong danh môn y dược, nhưng nếu muốn dùng thuốc cho đại ca, vẫn nên nói một tiếng với Trương đại phu cho thỏa đáng."

Hoan Đồng khó chịu nói: "Nhị tiểu thư, thiếu gia nhà ta đã được lão gia chân truyền lại, còn bái thần y bên ngoài làm thầy. Bàn đến y thuật, Trương đại phu kia chưa chắc đã bằng y đâu......"

Lâm Thanh Vũ mơ hồ cảm thấy không ổn, mở miệng cắt ngang: "Hoan Đồng."

Hoan Đồng hậm hực ngậm miệng lại. Lâm Thanh Vũ lại nói: "Dược liệu này không phải phơi vì Tiểu hầu gia, Nhị tiểu thư không cần lo lắng."

"Không phải vì đại ca? Vậy......"

"Thời gian không còn sớm." Lâm Thanh Vũ ngoảnh mặt làm ngơ, "Hoan Đồng, thu dọn một chút, về Lam Phong Các."

Khi Lâm Thanh Vũ trở lại Lam Phong Các, con sáo tân sủng của Lục Vãn Thừa đã học được cách gọi người. Lục Vãn Thừa xách nó lắc lư trước mặt Lâm Thanh Vũ, một người một chim một tiếng lại một tiếng gọi Lâm đại phu, gọi đến mức Lâm Thanh Vũ chỉ muốn hạ độc cho cả hai.

Lâm Thanh Vũ uy hiếp nói: "Ngươi còn mang chim của ngươi đến làm phiền ta nữa, ta sẽ thịt nó hầm canh uống."

"Lâm đại phu hung dữ quá." Lục Vãn Thừa đem lồng chim giao cho Hoa Lộ, ra hiệu nàng xách ra ngoài. "Ngươi hung dữ như vậy, chờ ta chết rồi thì cô nương nào chịu gả cho ngươi đây?"

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Chuyện này không cần Tiểu hầu gia nhọc lòng. Ta nhất định sẽ cưới hiền thê, Tiết thanh minh sẽ dắt vợ con đến viếng mộ Tiểu hầu gia."

Lục Vãn Thừa cười nói: "Vậy ngươi nhớ đốt tiền giấy nhiều một chút nha, ta sợ ta ở dưới không đủ tiền tiêu."

"Nhất định rồi."

Ước định xong chuyện viếng mộ đốt vàng mã, Lâm Thanh Vũ nói chuyện chính sự, nói chuyện mình ngẫu nhiên gặp được Lục Niệm Đào ở trong vườn cho Lục Vãn Thừa. "Lục Niệm Đào năm lần bảy lượt muốn gặp ngươi, đều bị ngươi lấy các loại lý do từ chối. Có phải là ngươi biết cái gì không?"

"Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, chuyện ta biết còn nhiều lắm."

Trên bàn đặt dược liệu Lâm Thanh Vũ mới vừa phơi xong, Lục Vãn Thừa nhìn thấy mới mẻ, ngứa tay bốc một phen, bị Lâm Thanh Vũ đánh một chưởng kêu oai oái: "Cái này cũng là 'Thiên tượng' nói cho ngươi?"

"Đúng vậy," Lục Vãn Thừa thổi mu bàn tay đỏ lên của mình, "Thiên tượng nói nàng ta không phải người tốt, cho nên không cần để ý đến nàng ta."

Lâm Thanh Vũ như suy tư gì đó nói: "Ta biết rồi."

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Vì thế có một ngày ——

Lâm Thanh Vũ nhìn người đang ngủ như chết bên cạnh, thở dài: Quả nhiên là tóc bị đè.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net