tình yêu không được gọi tên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Điển lại có bạn gái mới, Bá Văn đã không còn nhớ nổi đây là người thứ mấy em quen trong vòng ba năm qua. Nghe nói hai người gặp gỡ trong một lần chụp hình tạp chí, cô bạn gái người mẫu nhỉnh hơn Khương Điển 2cm, gương mặt có nét lai Âu Mỹ rất xinh đẹp.

Bá Văn chưa từng cố ý nghe ngóng tin tức về Khương Điển, nhưng vòng quan hệ giữa bọn họ cũng chẳng lớn là bao, hơn nữa còn từng hợp tác với nhau. Bạn bè chung của hai người cũng không ít, thông tin rất nhanh đã truyền tới tai Bá Văn, nhanh đến mức tin tức còn chưa có cơ hội bị bóp méo.

Từ Khải gọi anh tới quán bar, Bá Văn từ chối, lấy lí do Kẹo Bông Nhỏ đã ngủ rồi, giờ này ra ngoài sợ sẽ đánh thức nó. Từ Khải châm chọc, Kẹo Bông Nhỏ mới được mấy tuổi chất lượng giấc ngủ đã tệ vậy sao, Đường Đen nhà anh ấy một khi đã ngủ sấm chớp cũng không thể lay nó dậy nổi, nói Bá Văn bớt kiếm cớ thoái thác đi. Cuối cùng Bá Văn vẫn rời khỏi nhà. Bạn bè đều tới đủ, chỉ mình anh vắng mặt cũng không ổn. Làm việc chăm chỉ mấy năm nay, anh đã xây được nhà mới, cũng đổi xe mới cho bố mẹ, riêng mình vẫn chạy chiếc xe cũ từ ngày quay Kỳ tích tới giờ. Khi ấy có Khương Điển ngồi ở ghế phụ, ngày nào anh cũng đi một vòng thành phố, mất một giờ đồng hồ để đưa Khương Điển về trường. Bá Văn nói mình thích lái xe, Khương Điển bán tín bán nghi hỏi anh nói thật không, em còn tưởng là vì anh thích em chứ.

Lúc đó Bá Văn còn nghĩ Khương Điển luôn tự tin vào việc được người khác yêu thích. Sau này anh mới biết rằng, Khương Điển chỉ là không để tâm. Không để tâm chuyện 'yêu và được yêu', cũng không để tâm đối phương là ai, càng không để tâm trong mắt người khác mình là loại người gì. Bởi vậy em ấy lúc nào cũng có dáng vẻ tiêu dao tự tại, nói những câu từ mạo hiểm, làm những việc đi quá giới hạn, cuối cùng vẫn có thể coi mọi thứ như thể chẳng phải việc của mình. Tự do nằm ngoài quy chuẩn xã hội là một biểu hiện tiêu cực điển hình, nhưng sự xấu xa của Khương Điển giống như tranh minh họa trong sách giáo dục đạo đức thời trung học, như hình ảnh xác thịt mơ hồ trên trang web đen, cũng giống như thuốc phiện bị nghiêm cấm chặt chẽ: dù có bị cảnh báo hay cấm cản, cũng vẫn cực kì thu hút ánh mắt người khác.

Tửu lượng của Khương Điển vẫn tệ như trước, nhưng giờ đây đã không còn để Bá Văn đỡ rượu giúp em nữa rồi . Em dẫn theo cô bạn gái xinh đẹp đi về phía Bá Văn, nâng ly nói: 'Đã lâu không gặp'. Bá Văn cũng đáp lời em, 'Đã lâu không gặp'.

Khương Điển chắc chắn không biết 'đã lâu' mà em nói thực sự là bao lâu, nhưng Bá Văn nhớ rất rõ. Ba năm bảy tháng trôi qua rồi. Ba năm bảy tháng trước Khương Điển từng nói với anh,

'Trần Bá Văn, anh quả thực rất nhạt nhẽo'

---

Bá Văn không phải vốn dĩ đã nhạt nhẽo như vậy. Trước khi bắt đầu quay Kỳ tích, thậm chí là một thời gian sau khi phim bắt đầu quay, anh và Khương Điển đã thân thiết như thể quen biết từ lâu. Đạo diễn hỏi hai người từng có kinh nghiệm yêu đương với con trai chưa, cả hai đều lắc đầu. Khương Điển nói đây cũng không phải vấn đề gì, dù sao con người cũng chỉ là vật dẫn của tình yêu, nam hay nữ không quan trọng. Lúc đó Bá Văn đã biết mình không có được giác ngộ như Khương Điển. Anh chỉ nói với đạo diễn, sẽ cố gắng bỏ qua yếu tố khác biệt nam nữ, chỉ tập trung vào bản chất của tình yêu.

'Nhưng bản chất của tình yêu là gì?',  Khương Điển hỏi anh. Hai mắt em đen láy, đáy mắt phản chiếu hình ảnh Bá Văn.

Bá Văn nhất thời không biết trả lời ra sao, đối với anh chuyện này cũng giống như 1 cộng 1 bằng 2, thế nhưng không phải ai cũng có thể nói rõ ràng tại sao đáp án lại phải là 2 vậy. Vì thế Bá Văn đành nói, 'chính là quan tâm, tôn trọng, tin tưởng, cũng giống như ba mẹ đối với nhau vậy'. Khương Điển gật đầu, hồi sau liền đáp, những điều này không yêu cũng có thể làm được đấy thôi. Câu trả lời khi ấy Bá Văn không còn nhớ nữa, tóm lại chỉ là mấy lời chống chế chẳng có chút chiều sâu nào, cố gắng che giấu sự nông cạn của chính mình. Có lẽ ngay từ lúc ấy Bá Văn đã phải nhận ra, cách lí giải tình yêu của anh và Khương Điển khác nhau một trời một vực. Tình yêu của anh đã được cụ thể hóa, còn tình yêu của Khương Điển lại bay bổng trong khái niệm trừu tượng của riêng em.

Bá Văn quan tâm Khương Điển từng chút một, không chỉ vì chịu ảnh hưởng từ nhân vật trong phim, đúng hơn là vì sự khác biệt trong từng phương diện giữa anh và Khương Điển đặt anh vào vai người chăm sóc em ấy. Em kém anh 4 tuổi, dáng người gầy nhỏ, không muốn phiền người khác chuyện gì, là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng đôi lúc lại có dáng vẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn rất đáng yêu. Bá Văn chăm em từ những chi tiết nhỏ, đem tất cả kinh nghiệm yêu đương có được đều áp dụng với em. Bởi vậy dù là Eddie trong phim hay là Khương Điển ngoài đời đều do anh một tay thuần hóa, khiến Eddie từ trái ớt cay tính khí nóng nảy biến thành ớt chuông ngon ngọt trong tay; Khương Điển từ sinh viên nghệ thuật bí ẩn khó lường cũng trở thành búp bê cỡ bự trong lòng anh.

Được người khác tín nhiệm và dựa dẫm là một loại hạnh phúc, Bá Văn cũng rất hưởng thụ cảm giác này. Mỗi lần anh đưa Khương Điển về nhà, mỗi lần giúp em đỡ rượu, hay mỗi lần thay em mang vác vật nặng, Khương Điển đều thoáng chút kinh ngạc nhìn anh nói cảm ơn. Khương Điển nói Bá Văn giúp em buông bỏ vỏ bọc của mình, đối với một người con trai mà nói đây không phải là cảm giác dễ dàng có được. Có lẽ Khương Điển chỉ là nói vài câu khách sáo, cũng có thể em thực sự cảm thấy như vậy, nhưng cũng chỉ dừng lại ở cảm thấy thế mà thôi. Bá Văn vậy mà lại tự mình cho rằng câu nói này có một tầng ý nghĩa khác. Một người không muốn phiền hà bất kì ai lại từ từ học được cách dựa dẫm vào anh, có lẽ đây chính là điểm bắt đầu của tình yêu.

Kể từ đó những nụ hôn thành thục, những câu tình tứ giữa hai người đều có dụng ý rõ ràng. Bá Văn cho rằng trong đoạn tình cảm này Khương Điển vừa là người chủ động, vừa là kẻ bị động. Em chủ động cho Bá Văn cơ hội, lại cũng bị động chờ đợi Bá Văn từ từ bước về phía em.

Thế nhưng Khương Điển cũng nói, đừng để em đợi quá lâu.

Sau khi quay xong phân cảnh từ biệt của Trần Nghị và Eddie, Khương Điển ngăn anh rời đi, hỏi anh:

'Trần Bá Văn, anh sẽ quên em chứ?'

Bá Văn đáp lại, 'Không quên, vĩnh viễn không bao giờ quên'. Bá Văn ít khi thề hẹn chuyện gì, vì tương lai có biết bao nhiêu ẩn số, chẳng ai có thể khẳng định gì cả. Thế nhưng duy nhất chuyện này anh biết mình có tự tin. Anh sẽ chẳng bao giờ quên người con trai đầu tiên anh đem lòng yêu, cũng không thể nào quên anh từng đem hết tất cả chân tâm đổi lấy trái tim một người.

Quá trình làm tình rất hỗn loạn, hai người chưa từng có kinh nghiệm quan hệ đồng giới vô tình làm nhau đau không ít. Khương Điển trên giường còn giống với Eddie hơn cả Eddie. Em có thể không ngần ngại ngậm lấy cự vật dưới thân anh, cũng biết cách làm thế nào kích thích đầu đỉnh nhạy cảm, dù là thân dương vật hay đùi trong đều được em chăm sóc tận tình, ngay đến hậu huyệt chưa từng bị đâm vào cũng ôm chặt lấy vật lớn của Bá Văn. Bá Văn sợ em phải chịu đau, thế nhưng Khương Điển trực tiếp nói anh đừng đem một màn đối đãi với thiếu nữ đó để dùng với em. Bá Văn từng nghĩ em nói vậy vì ghen, rất lâu sau này anh mới biết, Khương Điển chưa bao giờ phải ghen với người khác. Chỉ là so với chậm rãi nhẹ nhàng, Khương Điển càng thích cảm giác quyết đoán mạnh bạo hơn.

Những điều đó khi ấy Bá Văn không hiểu. Anh để mình xoay vần giữa người yêu và Khương Điển, ngay đến việc quay phim cũng trở thành gian tình giữa hai người. Khương Điển và anh có một sự hiểu ý ngầm, chuyện đêm đó chưa từng được nhắc đến, sau lần đó hai người cũng không phát sinh gì thêm. Vậy nhưng chuyện đã xảy ra không thể cứ coi như chưa từng xuất hiện, việc ngoại tình vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Anh không thể cứ mãi trốn trong sự thấu hiểu Khương Điển dành cho anh để tiếp tục làm một người bạn trai kiểu mẫu. Vốn tưởng rằng Khương Điển không nhắc lại chuyện cũ tức là thấu hiểu, không phạm lại sai lầm là hối lỗi ăn năn, không ngượng ngùng ảnh hưởng công việc là trưởng thành, chuyên nghiệp. Câu chuyện tình nực cười của anh được xây dựng trên một chuỗi những điều anh tự cho là đúng, anh đặt Khương Điển vào vai người thứ ba rẻ rúng, bản thân mình trở thành người mang tội lỗi tày trời.

Nhưng sự thật chẳng giống như Bá Văn vẫn nghĩ. Không nhắc tới là vì không đáng bận tâm, không lần nữa lên giường là do không có cảnh phim mang cảm xúc cao trào thúc đẩy, không ngượng ngùng ảnh hưởng việc chung là vì vốn dĩ không cần thiết. Khương Điển cũng chưa bao giờ là kẻ thứ ba, em vốn luôn là một người tự do trong chuyện tình ái.

Ngày phim đóng máy, Bá Văn lấy hết dũng khí nói với Khương Điển chuyện mình chia tay bạn gái. Khương Điển rất nghĩa khí ôm anh một cái an ủi, còn nói sẽ mời anh uống rượu. Bá Văn không cử động, Khương Điển nhìn thấy trong mắt anh một tia hy vọng và mong chờ, những khát khao mong cầu ẩn sâu trong đó khiến Khương Điển sợ hãi. Em buông tay lùi lại phía sau, nói:

'Đừng nói anh chia tay người kia là vì em đó nhé?'

Trực giác mách bảo lúc này Bá Văn nên phủ nhận em, sau đó tìm đại một lí do nào đó, cho dù nói rằng tính cách hai người không hợp nhau cũng được, cốt là để thu dọn tàn cục mà chính anh đã gây ra này. Nhưng Bá Văn không cam lòng, vậy nên anh nói 'Phải', đầy quả quyết và chắc chắn. Bởi vì chúng ta từng ngủ với nhau, bởi vì em từng hỏi liệu có phải anh thích em không.

'Xin anh đấy', Khương Điển dở khóc dở cười, 'có cần phải chơi lớn vậy không'

Bá Văn không rõ với Khương Điển thế nào mới là chơi lớn. Quyết định yêu một người thì sẽ nghiêm túc dành tình cảm cho người đó vẫn luôn là tôn chỉ của anh hơn hai mươi năm nay, chưa một lần anh thấy điều này có gì sai trái.

'Không lẽ anh không nên nghiêm túc sao?'

'Trần Bá Văn, anh cũng có phải Trần Nghị đâu, sao phải cứng nhắc như vậy chứ. Nhạt nhẽo lắm'

Khoảnh khắc ấy Bá Văn thấy căm ghét sự nghiêm túc của chính mình. Anh nghiêm túc như thể một oán phụ khẩn cầu câu trả lời cho riêng mình. Bá Văn thấy mình cất tiếng hỏi em, thanh âm nực cười đến lạ lùng,

'Vậy tại sao đêm đó em lại..'

Tình tiết này dù là với anh hay Khương Điển cũng cực kì quen thuộc. Không lâu trước đây anh cùng Khương Điển cũng đã diễn một cảnh phim tương tự, mà lời thoại ắt hẳn Khương Điển vẫn chưa quên,

Just for fun.

Chỉ khác rằng Trần Nghị biết Eddie đã nói dối, còn Bá Văn hiểu Khương Điển nói với anh là thật.

'Diễn viên đều phải trải qua cảm xúc nhân vật mà, trong thời gian ngắn chưa thể thoát vai cũng là chuyện bình thường thôi. Phim đóng máy là tốt rồi, mấy chuyện thế này cũng chẳng cần phải nghiêm túc quá.'

'Cho nên mỗi lần quay một bộ phim là một lần em lên giường với bạn diễn sao?'

'Anh nói chuyện có thể đừng thẳng thắn như vậy không hả, nói như anh nhân vật tự sát em cũng phải làm theo chắc?'

'Hơn nữa,' Khương Điển lơ đễnh cười, 'cũng có khả năng không chỉ ngủ một lần.'

Bá Văn cảm thấy bản thân mãi mãi không thể chấp nhận nổi quan điểm này của Khương Điển. Thế nhưng thực tế là, mỗi khi Khương Điển hẹn gặp anh đều chưa từng vắng mặt lần nào. Hai người họ có lúc sẽ lên giường, có lúc sẽ chỉ ăn uống, chơi game cùng nhau như bạn bè bình thường. Bá Văn chưa từng nhắc lại về chuyện bạn gái anh, Khương Điển có lẽ cũng đã không còn nhớ đến.

Những lần tương tác giữa hai người lại tăng lên trong thời gian quảng bá tác phẩm. Vai diễn Trần Nghị Eddie mới tạm từ giã chưa được bao lâu nay lại lần nữa xuất hiện trong chính cuộc sống của họ. Có rất nhiều khoảnh khắc Bá Văn thấy trong mắt Khương Điển là tình ý nồng nàn, thậm chí vài lần anh suýt chút nữa đã tin rằng Khương Điển đang gieo hy vọng cho anh. Em nói 'em yêu anh', 'cảm ơn anh', nói anh nhất định phải nhớ mình từng quay một bộ phim mang tên 'Kỳ tích', từng câu từng chữ đều rất chân thành. Bá Văn cũng học theo Khương Điển, không còn cố gắng đào sâu để biết đằng sau những câu nói ấy là ý tứ gì. Anh từng phút từng giây nhắc nhở mình đừng rơi vào những mộng tưởng tự tạo, nhưng người đang yêu ai mà chẳng ôm hy vọng. Hy vọng được đáp lại, càng hy vọng được chấp nhận. Khoảng thời gian ấy Khương Điển đáp lại anh còn nhiều hơn mức kỳ vọng của chính mình, nhưng anh chỉ có thể dò bước dè dặt trong không gian ái muội giữa hai người. Những lời thổ lộ chẳng dám nói nên câu, vì so với bị từ chối, anh càng sợ bị ghét bỏ. Tình yêu mà Khương Điển mong muốn khác xa với bất kì khái niệm tình yêu nào mà anh biết. Anh rón rén cẩn thận, tự thấy mình chẳng khác với chị kế của cô bé Lọ Lem cố gắng nhét vừa bàn chân vào đôi giày thủy tinh không dành cho mình là bao. Anh đóng khung bản thân với hình tượng tự do tự tại, chỉ có vậy mới có tư cách có được tình yêu của Khương Điển.

Thế nhưng tự do không thể bị đóng khung, càng không thể nhờ vào học tập mà có được. Những lời Khương Điển nói trong khoảng thời gian tuyên truyền lần này tới lần khác khiến Bá Văn kinh ngạc. Muốn đánh anh bằng thắt lưng da, muốn ôm kiểu gấu koala, muốn được làm khung bóng rổ. Những câu nói này chẳng cần tính toán trước sau gì, Khương Điển cứ vậy bình bình đạm đạm nói ra, thậm chí biểu cảm còn cực kì nghiêm túc, không có chút gì mập mờ đùa giỡn. Thực sự khiến người khác hoài nghi liệu em có biết hay không lời nói của mình trong mắt người khác có nhiều cách hiểu như thế nào.

Bá Văn nhân cơ hội gặp nhau liền nhắc nhở em, bình luận thế này có lẽ không ổn lắm. Khương Điển lướt đọc bình luận của fan, nói không phải là rất thú vị sao.

'Em có biết ranh giới giữa thú vị và nguy hiểm là ở đâu không?'

'Có gì nguy hiểm chứ?', Khương Điển buông điện thoại, bàn tay không an phận lần mò trên cơ thể Bá Văn. 'Anh thích em thì có gì nguy hiểm? Không phải đó giờ anh vẫn luôn đơn phương em đó sao'. Khương Điển thổi nhẹ một hơi lên mắt anh, Bá Văn theo phản xạ nhắm mắt lại.

Khóe mắt cay cay đã bắt đầu ươn ướt, Bá Văn vẫn khép chặt mắt không mở. Thị giác bị kìm lại nên thính giác lại càng nhạy cảm hơn, Bá Văn nghe xung quanh có tiếng cãi cọ, tiếng cặp đôi tình tứ với nhau, tiếng trẻ con khóc, và cả tiếng Khương Điển lướt điện thoại khúc khích cười. Anh không dám mở mắt, không muốn nhìn và cũng sợ bị nhìn thấy. Trong mắt Khương Điển anh luôn bối rối vụng về như vậy, càng đáng thương hơn là Khương Điển sẽ chẳng bao giờ biết anh đã giấu nước mắt vào trong như thế nào.

Cảm giác từng hôn nhau, ngủ với nhau vẫn chẳng thể có được tình yêu; hay sự chiếm hữu mà người ta cả đời theo đuổi thực ra chính là bất tự do trong tình yêu - điều mà Khương Điển sẽ không bao giờ hiểu.

Đêm đó sau khi lên giường, Khương Điển đề nghị hai người có thể trở thành bạn tình, khi có nhu cầu có thể giúp đỡ nhau một chút. Bá Văn nhặt quần áo nằm dưới sàn lên, nói 'Không cần đâu.'

'Một tiếng trước sao không thấy anh nói không cần?', Khương Điển cảm thấy rất nực cười. 'Nói không với tình dục cũng không chứng minh được độ chân thật của tình yêu đâu.'

Bá Văn biết em đang châm chọc mình, dù vậy cũng chẳng cách nào để Khương Điển hiểu rằng giữa thật và giả còn tồn tại một thứ gọi là 'lừa mình dối người': mỗi lần Khương Điển hôn anh trong lúc làm tình, Bá Văn đều nguyện ý tin rằng đây chính là tình yêu.

---

Thời điểm tuyên truyền phim kết thúc không lâu, Khương Điển lại tham gia vào đoàn phim mới. Bộ phim được xây dựng rất tốt, Khương Điển nhận vai nam 3, vào vai một cậu học sinh yêu thầm nữ chính. Ngăn cách giữa hai người là khoảng cách tuổi tác 11 năm, lần này tới lượt Khương Điển thể hiện cảm giác yêu mà không có được. Tình tiết ngược luyến tàn tâm trong phim không hề ảnh hưởng tới độ hot của tác phẩm ngoài đời, phim còn chưa chiếu cánh nhà báo đã chụp được ảnh hai người cùng nhau đi du lịch. Tiêu đề còn bị giật tít rất thất đức, nào là 'Trâu già gặm cỏ non', 'Ảnh hậu vì tình yêu chấp nhận hẹn hò người đồng tính'. Bài báo đăng hình hai người họ nắm tay còn đính kèm thêm một bức ảnh nho nhỏ, là cảnh hôn giữa Bá Văn và Khương Điển trong phim.

Bá Văn chưa từng hỏi em chuyện này là thật hay giả.

Về sau dư luận cũng từ từ lắng xuống, tin đồn cũng trở thành một cách tuyên truyền cho tác phẩm, ai cũng cho rằng đây là thủ đoạn của đoàn làm phim. Vài ngày sau, một buổi tối Bá Văn nhận được điện thoại từ Khương Điển, em hỏi anh có thời gian tới quán rượu đón em không. Khi ấy hai người họ cũng đã gần nửa năm không liên lạc, nhưng Bá Văn vẫn tới. Khóe miệng Khương Điển có chút sưng, Bá Văn vội hỏi han tình hình, Khương Điển liền đáp,

'Là vị ảnh hậu kia đánh đó.'

'Vì sao bà ấy lại đánh em?'

'Bởi vì bà ta nói muốn công khai, như vậy cũng có thể tăng độ nhận diện cho em.'

'Vậy em nói sao?'

'Tất nhiên là không muốn rồi. Cũng có phải người yêu của nhau đâu, làm mấy chuyện đó cứ thấy kì cục.'

'Sau đấy thì sao?'

'Sau đấy chính là bị đánh đó'

Bá Văn vừa đánh lái vô lăng vừa cười trộm, 'Hóa ra em cũng có ngày này'.

'Cái gì mà em cũng có ngày này chứ, vốn dĩ cũng đâu có yêu đương với người ta. Còn tưởng hơn nhiều tuổi thì sẽ cởi mở một chút, có hảo cảm đâu nhất thiết phải yêu đương chứ. Cứng nhắc chết đi được'.

Bá Văn cảm thấy mỗi lời Khương Điển nói ra đều thật thiếu đánh. Anh không còn cười nữa, ánh mắt xa xăm nhìn về phía xe cộ qua lại đằng trước.

'Khương Điển, tại sao em lại không muốn yêu đương?'

'Cũng đâu phải không muốn,' Khương Điển soi gương kiểm tra vết thương nơi khóe miệng. 'Chỉ là cảm thấy không cần thiết, hoặc có thể do chưa yêu nhiều đến mức đó chăng? Nếu như em thật lòng yêu một ai, người đó ngày ngày hỏi em đang làm gì em cũng không thấy phiền, có lẽ đấy chính là tình yêu.'

'Vậy người khác hỏi em đang làm gì em sẽ thấy phiền sao?'

'Tất nhiên rồi'

'Tại sao?'

'Thì, cảm giác không tự do chút nào.'

Bá Văn lái xe trên đường lớn, trong vài khoảnh khắc có cảm giác như hai người chỉ đang đi hóng gió mà chẳng có đích đến cụ thể nào. Đối với Khương Điển mà nói, cảm xúc 'yêu' và việc bước vào mối quan hệ yêu đương là hoàn toàn khác nhau. Điều mà em theo đuổi chỉ là cảm xúc yêu thuần túy, chứ không được đặt trên một đối tượng cụ thể nào. Con người là một thực thể vật chất, được giới hạn bởi chiều cao cân nặng. Còn tình yêu của Khương Điển chẳng bị giới hạn bởi bất kì điều gì. Khi mối quan hệ dần trở nên gò bó, em sẵn sàng rũ bỏ mọi thứ chẳng chút do dự. Yêu hay không yêu đối với Khương Điển đều là lựa chọn tự do.

Trước khi xuống xe, Khương Điển hỏi anh có muốn cùng em lên nhà không. Bá Văn do dự rất lâu mới trả lời em, 'Nếu như anh hỏi ngày mai em sẽ làm gì, em sẽ trả lời anh thế nào?'

Khương Điển từ từ nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài. Em nói, 'Trần Bá Văn, anh quả thực rất nhạt nhẽo.'

Cửa xe nặng nề đóng lại. Khương Điển quay người bước lên lầu, Bá Văn cũng khởi động xe rời đi. Đó là lần cuối cùng hai người họ gặp nhau, bắt đầu ba năm bảy tháng cách biệt.

---

Âm nhạc trong quán bar trở nên nhẹ nhàng sau một bài nhạc jazz. Khương Điển kéo Bá Văn tới cùng khiêu vũ. Tiếp xúc thân thể giữa hai người họ không có chút gì gượng gạo, dù là trong phim hay ngoài đời cũng đã va chạm vô số lần. Cơ thể hai người giống như hai mảnh ghép vừa vặn, đặt cạnh nhau liền có phản ứng hóa học vô cùng mãnh liệt. Khương Điển nắm tay Bá Văn đặt lên eo mình, bản thân vòng tay ôm lấy cổ anh. Em cười cười, nói: 'Thần kì thật đấy'.

'Cái gì thần kì cơ?'

'Đã lâu lắm không ôm anh, hóa ra cảm giác vẫn thoải mái như trước. Có lẽ em đã quen với việc cởi bỏ lớp vỏ bọc ở trước mặt anh, sẽ vô thức muốn được anh bảo vệ.'

Bá Văn rời tay khỏi eo Khương Điển, nhưng lại bị em đặt tay về chỗ cũ.

'Trần Bá Văn, chúng ta thực sự đã rất lâu không gặp.'

'Em có nhớ là bao lâu không?'

'Sao hả, anh thì nhớ sao? Làm ơn đừng nói với em là mấy nghìn mấy trăm ngày đấy nhé, nghe áp lực lắm'

'Không có, anh cũng không nhớ nữa rồi. Vậy nên mới hỏi em.'

'Nhớ kĩ như vậy làm gì chứ. Em bắt đầu thấy nhớ anh, vậy tức là đã rất lâu rồi.'

Bá Văn không tiếp lời em. Khương Điển dựa vào lòng anh, nhẹ nhàng đung đưa cơ thể theo tiếng nhạc.

'Mang thuốc lá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net