Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Mộng Hằng, nếu chúng ta là chị em tốt, thì hôm nay nhất định phải uống cùng mình đến không say không về!

Bởi vì có hẹn với La Trạch Hương, nên cho dù tâm trạng của Lệ Mộng Hằng có không tốt thì cô vẫn đi đến chỗ hẹn.

Đó là một quán rượu nhỏ trang trí rất đẹp mắt, hai người bọn họ thỉnh thoảng sẽ đến chỗ này uống mấy ly, tận hưởng Cuộc nói chuyện của những người phụ nữa! Nơi này bày trí theo phong cách cổ xưa, từ cách trang trí bên ngoài, cho tới gu nhạc cũng đều mang phong cách ngày cổ xưa, ngau cả đến đa số khách cũng đều là người hơi có tuổi.

Trong quán cũng không có nhiều chỗ ngồi lắm, có khoảng tám cái bàn với thêm cái quầy bar mà thôi.

Lệ Mộng Hằng vừa mới ngồi xuống, La Trạch Hương liền kêu bồi bàn đem rượu các cô thường uống lên. Ai ngờ hôn nay Lệ Mộng Hằng không chịu uống loại rượu này, mà ngược lại muốn uống Spiry¬tus.

Spiry¬tus sao? Nồng độ rượu này rất cao, không biết cô ấy có nghĩ đến việc này không nữa? La Trạch Hương phát hiện chuyện không vui của bản thân có thể bỏ qua một bên rồi. Vốn tính rằng người say sẽ là mình, Lệ Mộng Hằng chỉ đến để trông chừng cô, đem cô về lúc say mà thôi.

Để bồi thường cho Lệ Mộng Hằng, nên cô còn đặc biệt chuẩn bị một phần sinh tố bơ mà cô ấy thích nhất cho cô ấy! Nhưng xem ra tối nay thứ cô ấy thích nhất chắc sẽ không được xem trọng rồi.

Cô hảo tâm nhắc nhở, Cái này rất mạnh, cậu sẽ mau say lắm đấy!

Không phải là muốn thoải mái say mèm một trận sao? Cậu kêu cái loại rượu kia thì đến bao giờ mới say được chứ? Lệ Mộng Hằng nhìn ly rượu trước mặt.

Xem ra là cô ấy thật sự muốn say rồi! La Trạch Hương nhìn cô, Loại rượu kia tuy là chậm say, nhưng muốn tỉnh cũng rất lâu nha. Nhưng mà sao mình lại phát hiện ra người muốn say là cậu chứng không phải tớ vậy? Bà ngoại của cậu có khỏe không? Bà ngoài của Lệ Mộng Hằng mấy bữa trước ngã phải nằm viện, cô cũng có đi qua thăm mấy lần, nhưng sau đó lại phải ra nước ngoài cho đến ngày hôm qua mới về.

Cũng tốt lắm, bất quá bà cũng lớn tuổi rồi nên không hồi phục nhanh được.

Vậy..... Là chuyện với Trì Diệu Hi phải không? Đã giải quyết xong chưa?

Lệ Mộng Hằng cười.

Chuyện như vậy, anh ta cũng không khó nói chuyện lắm.

Chuyện ly hôn Trì Diệu Hi cuối cùng cũng đồng ý, anh nói sẽ giao cho luật sư xử lý mọi việc.

Lệ Mộng Hằng nghĩ, mọi chuyện có lẽ là kết thúc như vậy phải không? Bên cạnh anh ấy có người phụ nữ mà anh thích, mà người vợ như cô khi ly hôn lại không đòi hỏi phí trợ cấp sau khi ly hôn, vì vậy anh ấy cũng không có lý do gì mà không kí tên.

Còn giải quyết gì nữa chứ..... La Trạch Hương chống cằm ăn quả ô liu ướp muối. Cô còn tưởng rằng Trì Diệu Hi sẽ không dễ dàng gì chịu ly hôn, muốn hỏi cô tại sao lại nghĩ như vậy à, đó chính là một loại trực giác thôi.

Chỉ bất quá, vào cái đêm mà bà ngoại của Lệ Mộng Hằng té ngã phải nhập viện cố ấy gọi cho anh ta lúc hơn một giờ sáng, mà người nhận điện thoại lại là La Vịnh Ân thì cô biết, chuyên này ngay cả đến cô cũng không thể nghĩ theo chiều hướng tốt cho được.

Còn nhớ lúc đó khi cô đến bệnh viện, nhìn thấy Tằng Đức Huân thì rất kinh ngạc, sau mới biết là do cô y tá rất lo lắng cho chủ, liền liên lạc với tất cả các số điện thoại trong danh bạ của mình, lúc tiệm đổi gas đưa tới một bó hoa, Lệ Mộng Hằng đã vô cùng lúng túng, nhưng cũng không nhịn được mà vừa cảm động vừa buồn cười.

Cô len lén hỏi cô ý ta, xem cô ấy có gọi cho cậu chủ không? Cô ấy nói có, nhưng là do một phụ nữ nhận được.

La Trạch Hương lúc nghe đến đó thì cảm thấy rất kỳ quái. Điện thoại của Trì Diệu Hi sao lại luôn do Người phụ nữ đó nhận chứ?theo cô suy đoán, người phụ nữ ấy chắc là La Vịnh Ân. Chủ nhân của điện thoại không phải là bị lừa mang đi, trở thành của riêng, hay là thật ra..... lúc ấy điện thoại không có bên người anh ta?

Nhưng đối diện với những vấn đề của cô, Lệ Mộng Hằng chẳng qua chỉ cười chứ không nói gì.

Hai người cũng đã ly hôn, mà cậu vẫn còn làm thư ký bên cạnh anh ta thì không cảm thấy rất xấu hổ sao? Trò chuyện được một chút, thì bỗng nhiên La Trạch Hương nói ra câu này. Gì chứ, cô chỉ là cảm thấy thật kỳ quái, tim của Mộng Hằng không phải là được cấu tạo khác với người bình thường chứ, chỉ có như vậy cô ấy mới có thể đối diện với cục diện quỷ dị như vậy thôi.

Không sao đâu, dù sao chuyện như vậy cũng sẽ không kéo dài lâu đâu.

Thật là, Mộng Hằng à, sao mình có cảm giác giống như cậu đang tính toán cái gì đó thì phải.

Không phải mình có ý định gì đâu, chẳng qua chỉ là chuyện tất yếu thôi. nếu để một người là vợ trước làm thư ký bên cạnh Trì Diệu Hi, thì cậu nghĩ xem bạn gái đương nhiệm của anh ấy sẽ không có ý kiến gì sao? Vì trấn an bạn gái, thì cho dù công việc của anh ấy có lệ thuộc vào mình đến thế nào đi chăng nữa thì người nào phải bỏ thì bỏ thôi. Sẽ chọn người nào bỏ người nào chứ? Cô đã rất rõ ràng rồi.

Đúng nhỉ, sao mình lại không nghĩ đến vấn đề này chứ. Vậy cậu không muốn ở lại tập đoàn Hồng Lực, sống chết quấn lấy Trì Diệu Hi, để cho La Vịnh Tư nếm lấy tư vị của cậu trước đây sao, làm cho cô ta tốt nhất là tức chết đi.

Lệ Mộng Hằng cười cười.

Tại sao phải làm cho bản thân mình vừa mệt mỏi vừa tổn thương chứ, chuyện này cũng qua rồi sao không tự buông tha cho bản thân, cũng buông tha cho người khác? Cô thật sự có chút không cam lòng, thật muốn làm chuyện gì đó, nhưng cô cố gắng thôi miên chính mình.

La Trạch Hương có thể hiểu được ý của cô, cô ấy lại hỏi: Sau khi rời khỏi tập đoàn Hồng Lực cậu tính làm gì chứ? Cô không lo lắng về chuyện công việc của Lệ Mộng Hằng, một siệu cấp thư ký như cô ấy, có công ty nào không muốn có được đâu chứ. Chẳng qua là cô tò mò bước kế tiếp cô ấy định là gì thôi. Mộng Hằng luôn là người sống theo kế hoạch, có lẽ lần hôn nhân này là thứ duy nhất không nằm trong kế hoạch của cô ấy quá, haiz......

Mẹ mình đang cố gắng thuyết phục bà ngoại sang Mĩ ở, gần đây ông cụ hàng xóm của bà mới qua đời, nên bà cũng không bài xích việc qua nước ngoài sống nhiều như xưa nữa. Chuyển ra khỏi nhà Trì Diệu Hi, cô lại không thể nói chuyện này với bà ngoại, vì vậy cô không thể dọn về nhà bà, mới đầu còn muốn dọn về nhà trọ mà cô từng sống với La Trạch Hương, nhưng chủ cho thuê nhà lại cho người khác mướn mất rồi, nên trước mắt cô chỉ có thể ở khách sạn một thời gian.

Đừng nói với mình là cậu phải về Mĩ nha.

Lệ Mộng Hằng không có trả lời, cô đem ly Spirytus uống cạn, sau đó cầm ly rượu giơ lên cao ngắm nhìn.

Đến đây đi, không phải cậu nói muốn say một lần sao? Sau đó lại gọi phục vụ kêu thêm một ly.

Nhìn cô ấy uống một cách sản khoái như vậy, La Trạch Hương chỉ có thể tạm thời không uống để bảo toàn thanh tỉnh.

Ai~ thật là, vốn là tâm trạng cô không tốt muốn uống say một lần, lúc đầu kếu Mộng Hằng ra là muốn có một người thanh tỉnh để đưa cô về nhà, nhưng bây giờ, cô ấy lại dùng Spirytus để tự chuốc say mình, làm cho cô muốn uống cũng không uống được.

Thời gian trôi qua từng phút, rượu trong cơ thể cũng từ từ lên mem, Lệ Mộng Hằng bắt đầu nói năng lộn xộn.

....Này, Trạch Hương, mình á, thật ra mình không cam lòng, cảm giác giống như.....tấm huyết của mình đều như nước chảy mây trôi, mà Trì Diệu Hi là một người vô tình!

Không cam lòng liền đoạt lại đi. La Trạch Hương uống một ngụm nước lạnh. Ách! Cô đến đây chính là vì muốn uống một thứ gì đó nặng một chút, đến loại địa phương này mà còn phải uống nước lạnh thật là buồn bực!

Mình cũng muốn á, Cô nở nụ cười ngây thơ nhìn bạn tốt.

Mình mình coi rất nhiều phim tình cảm, phim thần tượng đó, có nhiều phim còn có những người vợ giống mình để tham khảo nữa nha, nào là Vợ cả phản kích, Thê tử hấp dẫn, Lão bà trở lại.... Mình cũng muốn đem Trì Diệu Hi giành lại lắm chứ, giành lại xong mình liền đem anh ta bá vương ngạnh thượng cung, thống khoái, nhất định là rất sung sướng á, ha ha .... Cô bắt đầu không thể suy nghĩ, trong lòng nghĩ đến cái gì liền nói cái đó.

Vậy tại sao cậu không hành động đi?

Trì Diệu Hi đẹp trai như vậy! Tương đối giống mấy vai nam chính trong phim nha.

Ai? Có ý gì vậy? La Trạch Hương có chút sững sờ.

Bối cảnh trong phim, thường là khi nhân vật nam phản diện phản bội nữ chính, nói chung thì mấy nhân vật nam phụ đó thường rất xấu xí, mà trong lúc đang muốn báo thù thì nữ nhân vật chính sẽ bất ngờ gặp một anh chàng đẹp trai, hơn nữa anh chàng này sẽ là nhân vật nam chính!

Lệ Mộng Hằng say đến mức thiếu chút nữa ngã xuống đất. Cứ như vầy thế nào lát nữa cũng sẽ xảy ra vấn đề. Nếu nhìn theo một góc độ khác, có thể nhìn ra Lệ Mộng Hằng thật ra cũng rất khát vọng được yêu thương phải không? Cô vẫn muốn có một người đàn ông yêu thương và che chở bản thân mình.

Không nghĩ đến một cô gái xinh đẹp thế này, mà khát vọng về tình yêu lại đơn giản quá.

Qua nửa tiếng, lại qua một tiếng...... Sau khi uống một ly rượu thì La Trạch Hương chỉ dám uống cà phê đen mà thôi, bởi vì so với tâm tình không tốt của cô thì cô gái vừa mới ly hôn ngồi bên cạnh này quan trọng hơn nhiều, bình thường nhìn không khéo, lưu loát lạnh nhạt như thế mà bây giờ mới uống một chút rượu đã lộ ra dáng vẻ ngây thơ ngớ ngẩn như vậy, cô ấy nói chuyện cũng bắt đầu hàm hồ từ này dính với từ kia, chậc chậc.....

Thời gian cũng không còn sớm, đã sắp hơn mười một giờ rưỡi rồi thế này thì phải mau chóng về nhà mới là thượng sách, bằng không.... Bình thường đè nén nhiều như vậy, một khi đã say đến không biết gì nữa thì sẽ mất khống chế, vô luận cái gì nên nói, không nên nói, phù hợp hay không phù hợp thì cô ấy chắc chắn sẽ không suy nghĩ mà nói hết ra mất!

Trước kia Mộng Hằng từng có bị như vậy sao? Trước mắt vẫn không có nha. Lúc trước sau khi hai người trở thành bạn cùng phòng, cô cũng chưa từng thấy cô ấy uống say bao giờ. Cho dù có rất nhiều lý do để phóng túng bản thân, nhưng Mộng Hằng vẫn rất kiềm chế, cho nên cô luôn cho rằng cô ấy là một người rất lý trí. Nhưng Mộng Hằng lại nói là do ngày xưa có một chuyện rất mất mặt , cho nên về sau cô cũng không dám uống rượu một cách không kiềm chế nữa.

Cô ấy từng nói rằng, khi mặt cô có chút hồng, mặt cứ cười cười thì nên đem cô ấy về nhà được rồi, còn lúc cô vừa cười vừa bắt đầu nói linh tinh thì phải bắt đem cô ấy về nhà ngay lập tức.....

Nếu không, thì sẽ có chuyện gì xảy ra sao?

Trạch, Trạch Hương..... Sau khi im lặng thật lâu Lệ Mộng Hằng đột nhiên lại mở miệng nói.

Cái gì?

Trạch,Trạch Hương, câu sau khi tắm xong, thường không mặc đồ, chỉ mặc một cái áo sơmi, còn không chịu mặc áo lót nữa, mình nhìn thấy thật là xấu hổ nha....

La Trạch Hương lập tức bưng miệng của cô ấy lại, khuông mặc ngại ngùng mà đỏ cả lên. Đáng chết, thì ra là như vậy!

Mộng Hằng có nói sau khi cô ấy say, thì sẽ nghĩ gì nói đó, hoàn toàn không quan tâm ở đó là đâu liền đem những chuyện xấu hổ của người khác ra nói, giống như nhà nào có người lén ăn vụng mà không lau miệng, nhà nào có vợ phát hiện chồng mình đi ăn vụng, nhà nào có người chuyên gia đánh rắm không tiếng động..... Những thứ này nghe nói đều là những lời Rượu vào lời ra của cô ấy.

Đáng sợ nhất chính là Mộng Hằng là người bình hay ghi chép, cô ấy thường dùng ánh mắt để quan sát mọi thứ và còn có trí nhớ rất tốt, rốt cuộc cô ấy đã thấy được cái gì, nghe qua cái gì, biết cái gì không ai biết được, vì vậy đây mới chính là điều làm cho người ta sợ hãi đó, dù sao năm nay có rất nhiều người không giữ mồm giữ miệng đi lung tung nói chuyện bí mật của người khác.

Phải lập tức đem cô ấy về mới được! Nếu không không biết cô ấy có biết cô có những Sở thích đặc biệt không nữa, nếu để lộ ra, cô thật sự sợ bản thân mình sẽ đem cô ấy đi diệt khẩu.

Đi! Đứng lên! Cậu đứng lên cho mình!

Trạch Hương à, không phải là hưng, hưng phấn mới có thể kịch liệt như vậy sao? Cho nên bốn mùa trong năm cậu cũng rất hưng phấn sao?

Á aaaaaaaaaaaa cô thật là muốn hét lên! Thật muốn đem miệng cô ấy vá lại! Vị tiểu thư này là vì đang ở bên cạnh cô, cho nên mới muốn đem những chuyện xấu của La Trạch Hương cô nói hết ra sao? Vậy thì chuyển người đi, cô thật muốn biết cô ấy có thể làm cho người khác cũng run rẩy như vầy không!

Đi đâu chứ? Cậu muốn đưa mình đi đâu?

Về nhà! La Trạch Hương vừa lôi cô đi, còn phải đề phòng không cho cô mở miệng, đúng là rất cực khổ.

Vội vã đi thanh toán tiền, ra khỏi quầy rượu, lúc lên taxi La Trạch Hương mới nghĩ đến một vấn đề, nhà cô hôm nay có một vị khách không mời mà đến, cô mà dẫn cô ấy về nhà mình không phải chọc vào vết thương của người ta sao? Dĩ nhiên không được, nếu làm như thế thât thì sao này cô không cần làm người nữa luôn mất.

Mộng Hằng vừa mới ly hôn với Trì Diệu Hi, hơn nữa tới giờ thì cô ấy vẫn là thư ký của anh ta, theo lý thuyết mà nói thì đồ của cô ấy vẫn ở nhà Trì Diệu Hi mà đúng không? Bởi vì chuyện của bà ngoại cô ấy nên chắc sẽ không dọn đi nhanh như vậy mà. À... Vẫn là đem cô ấy về nhà của Trì Diệu Hi thôi.

Taxi ngừng lại trước chỗ ở của Trì Diệu Hi, La Trạch Hương đang đỡ cô xuống xe, thì nhìn thấy có một chiếc xe cao cấp cũng ngừng lại, có người đẩy cửa xe bước xuống.

Theo bản năng, La Trạch Hương mỉm cười. Thật đúng lúc, đúng là ông trời cũng giúp mình mà!

Người đang đứng đó, vừa khéo lại là chồng trước của cô gái đang say không biết trời đất này, Trì Diệu Hi!

....Mình không có say mà! Còn, còn có thể uống tiếp đó! Lệ Mộng Hằng người mềm oặt dựa vào lưng Trì Diệu Hi nói linh tinh. Cô dường như là dán vào mặt anh mà nói chuyện, mùi rượu nồng nặc làm người khác muốn ngất xỉu.

Quả nhiên, những người say thường không chịu thừa nhận là mình say, những người mà nói bản thân mình say, không thể uống được nữa mới là những người có thực lực. Trì Diệu Hi cảm thán trong lòng.

Lúc nãy có nghe La Trạch Hương nói Lệ Mộng Hằng uống không ít ly Spirytus!

Loại rượu đó có độ cồn rất cao, cô gái này bộ muốn chết sao? Hơn nữa hôm nay cũng không phải là chủ nhật, ngày mai cô còn phải đi làm nha, rốt cuộc thì cô ấy đang làm cái gì chứ.

Hơn nữa chắc là, La Trạch Hương mới chỉ nghe nói bọn họ ly hôn, mà vẫn chưa biệt Mộng Hằng đã chuyển ra khỏi nơi này, nếu không cô ấy cũng sẽ không đưa Mộng Hằng về đây rồi.

Anh cũng không phải đối với thái độ thay đổi lật lọng của Lệ Mộng Hằng tức giận, không phải chính anh cũng ký tên ly hôn sao? Theo lý mà nói, anh có thể từ chối chăm sóc cho Mộng Hằng, đem cô giao cho bạn tốt, anh cũng có thể yên tâm không cần lo lắng.

Nhưng trước khi anh mở miệng từ chối, anh lại đưa tay ra đỡ cô mất rồi, khi cảm nhận được nhiệt độ cùng hương thơm mơ hồ quen thuộc trên người cô, anh đã đem cô cõng trên lưng mình.

Bọn họ kết hôn cũng gần một năm, khoảng cách gần gũi không đề phòng lẫn nhau như vầy hình như vẫn là lần đầu tiên thì phải, không biết anh rốt cuộc là nên tức giận hay là phải bất đắc dĩ đây?

Trong lòng Lệ Mộng Hằng đang suy nghĩ cái gì thì anh không biết, nhưng là, ngay khi anh ký tên vào tờ giấy kết hôn kia anh liền biết bản thân mình phải có trách nhiệm với đoạn hôn nhân này. Tình yêu cũng là một phần quan trọng trong hôn nhân, nhưng đó cũng là thiếu sót của anh, anh sẽ cố gắng, mặc dù cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, hơn nữa một năm này anh thực sự vô cùng bận rộn, cả chuyện công lẫn chuyện tư cứ ùn ùn nối tiếp nhau làm cho anh có chút lực bất tòng tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net