Chương 109: Diệu Hàm Gặp Nguy Hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vĩnh Khiêm rời khỏi bệnh viện liền trực tiếp đi tìm Nam Cung Hướng thương lượng về chuyện tập đoàn Cơ thị, chờ mọi chuyện đều xử lý xong, Nam Cung Hướng mới nhìn vẻ mặt Vĩnh Khiêm hỏi.

"Em nghĩ kỹ chưa, nếu thật sự làm như vậy, như vậy Thiệu môn sẽ bại lộ, chỉ sợ thân phận thiếu chủ Thiệu môn của em ngày càng có nhiều người biết, giấu không được!"

Nam Cung Hướng nhíu mày, nét mặt lo lắng.

Vĩnh Khiêm tự nhiên biết làm như vậy không chỉ làm cho thế lực nguy hiểm giấu ở chỗ tối chú ý tới cô ta, nhưng bây giờ cô ta không có cách nào.

Hôm nay thấy Nghiên Nghiên không quay đầu lại mà rời đi, hơn nữa ngay cả một câu cũng không muốn nói với cô ta, lòng cô ta đau đớn.

Nếu thật sự chỉ có thể dùng cách này mới có thể cướp Nghiên Nghiên trở về bên cạnh mình, như vậy dù trả giá gì, cô ta đều phải thử một lần!

"Quyết định rồi, trước kia chị vất vả rồi!"

Mặt ngoài cô ta mới là người có quan hệ với Thiệu môn, cho nên mới có lần bắn chết trước ở sân bay, nhưng bên trong Thiếu chủ chân chính của Thiệu môn là em họ của cô ta.

"Em đã phân phó Hạ Triết đi làm, nhưng chuyện của Nhà họ Cơ vẫn cần chị họ để tâm!"

"Em thật sự tính kết hôn với cô cả Nhà họ Cơ?"

Nam Cung Hướng không thật sự đồng ý Vĩnh Khiêm cưới Cơ Tích Vy, dù sao Cơ Tích Vy bây giờ chỉ là cô gái tàn tật, một cô gái tàn tật không xứng với vị trí Thiếu chủ phu nhân Thiệu môn.

"Em kết hôn với cô ấy, chỉ là làm cho người ngoài xem, chỉ có như vậy tập đoàn Vĩnh Thị và em mới có lợi, cái khác cô ấy đừng mong có, Vĩnh Khiêm em trước giờ nhận định người vợ thật sự chưa bao giờ là cô ấy!"

Vĩnh Khiêm vẻ mặt lạnh lẽo nói.

Ngày hôm sau, Nhà họ Vĩnh liền ký hiệp nghị với Nhà họ Cơ, cũng mở họp báo công bố tin, Nhà họ Vĩnh chính thức đám hỏi với Nhà họ Cơ, cô cả Nhà họ Vĩnh và cô cả Nhà họ Cơ mười ngày nữa sẽ kết hôn.

Vũ Đàm vừa nghe được tin tức, đã đem tin tức này nhanh chóng báo cho Diệu Hàm biết.

Diệu Hàm nhìn tin dài trên mặt báo, gương mặt lãnh khốc vô tình lộ ra nụ cười lạnh châm chọc, đôi mắt đen thâm thúy đầy tinh quang và mưu kế.

"Vốn muốn thúc đẩy chút, xem ra chính Vĩnh Khiêm nhịn không được, còn phát hiện chuyện gì?"

Diệu Hàm ngẩng đầu nhìn Vũ Đàm, hỏi.

"Vừa rồi Thiên Ảnh Vệ truyền tin tức đến, Thiếu chủ thật sự sau lưng Thiệu môn là Vĩnh Khiêm, Nam Cung Hướng là giả!"

Lúc Vũ Đàm mới nghe tin này cũng ngạc nhiên, không nghĩ tới Vĩnh Khiêm nhìn qua ôn nhuận như ngọc. Trên thực tế lại là Thiếu chủ Thiệu môn.

Thiệu môn là thế lực lâu năm tồn tại vài thập niên ở Nước Z, ba mươi năm trước từng vinh quang một thời, ngang ngược ở Kinh Đô, nhưng ngày càng nhiều thế lực xuất hiện, Thiệu môn cũng đột nhiên ẩn nhẫn xuống, ba mươi năm nay không ai biết Thiệu môn như thế nào, lại như trước không dám khinh thường thế lực Thiệu môn ở nước Z.

Liền ngay cả Thiên Ảnh Vệ cũng từng điều tra Thiệu môn, đáng tiếc Thiệu môn luôn ẩn nhẫn, căn bản khó để người phát hiện.

Diệu Hàm nghe lời của Vũ Đàm, giống như không quá kinh ngạc, chỉ là đôi mắt đen thâm thúy lạnh lùng nheo lại, cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên là cô ta!"

"Cô chủ, Thiệu môn vừa ra, thế lực ngầm Kinh Đô cũng đều loạn hết lên, kế tiếp chúng ta nên làm gì?"

Diệu Hàm từ chỗ ngồi đứng dậy, bước đi thong thả đến trước cửa sổ sát đất, nhìn sinh vật phía dưới nhỏ bé như hạt bụi, mắt đen lạnh lẽo.

Rồi sau đó lạnh lùng nói một chữ: "Chờ!"

Thiệu môn vừa xuất hiện, các thế lực lớn ở Kinh Đô đều vội ra tay, vì bọn họ sợ Thiệu môn đột ngột quật khởi áp chế thế lực bọn họ, cho nên Kinh Đô sắp diễn ra một trận mưa máu.

Mà cô ấy có thể làm chỉ có chờ, chờ trận đại chiến này của bọn họ xẩy ra.

Mắt u ám thâm thúy vừa đen vừa có tia sáng phức tạp, người khác nhìn không ra, hồi lâu mới nhìn sang Vũ Đàm nói: "Canh chừng Vĩnh Khiêm, không để cho cô ta tiếp cận Hân Hân!"

"Vâng, Cô chủ, còn có một việc cần báo với cô căn cứ tình báo tôi có, Vĩnh Khiêm tổ chức nghi thức kết hôn với cô cả Nhà họ Cơ, cũng không có ý đăng ký kết hôn, xem ra Vĩnh Khiêm đám hỏi cũng chỉ là ngụy trang mà thôi!"

"Ồ?"

Nghe được lời Vũ Đàm, Diệu Hàm không khỏi nhíu mày, khóe môi gợi cảm lạnh lùng nhẹ nhàng giương lên: "Hừ, muốn dùng cách này, Vĩnh Khiêm nghĩ thật hay, cô tự mình đi nhắc nhở Cơ Tích Vy, chuyện lớn như kết hôn sao có thể không đăng ký đâu, đăng ký mới là mợ chủ danh chính ngôn thuận của Nhà họ Vĩnh!"

Hừ, Vĩnh Khiêm muốn dùng cách như vậy đạt được thanh danh, vì chính mình và tập đoàn Vĩnh thị lấy danh tiếng tốt, nhưng trên pháp luật vẫn độc thân như cũ, nghĩ như vậy có thể làm cho Hân Hân trở lại bên cạnh cô ta sao, nằm mơ!

"Vâng, Cô chủ!"

Vũ Đàm nhìn thoáng qua vẻ mặt tính kế của Cô chủ nhà mình, lên tiếng rồi đi ra ngoài.

Diệu Hàm lo lắng nhìn chân trời trắng xám mờ mịt xa xôi bên ngoài, bầu trời và thế cục bây giờ giống nhau, Thiệu môn xuất hiện lại, một trận gió tanh mưa máu đã đến, không biết sẽ mang đến cái gì cho Kinh Đô.

Diệu Hàm híp mắt, nhìn chân trời hồi lâu, mới giấu tất cả cảm xúc vào lòng.

Sau khi thế lực của Thiệu Môn đột nhiên không ngấm ngầm chịu đựng nữa, họ bắt đầu bức hại tất cả các thế lực lớn ở Kinh đô không kiêng nể một ai, ngay cả nơi trú ẩn bí mật của Diệu Hàm cũng bị phá phách và thiệt hại nghiêm trọng.

Diệu Hàm mặt lạnh như băng, đôi mắt âm u toát ra luồng khí lạnh, u ám cả một vùng.

"Kẻ nào ra tay?"

"Là Nam Cung Hướng!"

Giọng nói của Ám Thập truyền đến tai Diệu Hàm.

Vừa nghe đến ba chữ Nam Cung Hướng, đôi mắt tàn nhẫn khát máu của Diệu Hàm càng nhuốm thêm một chút tối tăm thanh tịnh, nét mặt xơ xác tiêu điều.

"Chủ nhân, chi bằng để tôi đi xử lý!" Ám Thập lo sợ thân phận của Diệu Hàm bị bại lộ, lạnh lùng nói.

"Không cần đâu, chuyện này để tôi giải quyết, cô dọn dẹp sạch sẽ những phần còn lại không bị hư hỏng, không được để người Thiệu Môn tự ý làm liều, còn những chuyện khác, tôi sẽ bảo Thiên Ảnh Vệ làm!"

Đôi mắt lạnh lùng của Diệu Hàm nheo lại trông thật nguy hiểm, đôi môi mỏng mím lại, sau đó cúp điện thoại, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.

"Chủ nhân, để tôi đi thay, cô có thân phận đặc biệt, một khi xảy ra chuyện thì nhà họ Diệu và nhà họ Cố phải làm sao?" Vũ Đàm vừa nghe được tin vội vàng chạy tới, đúng lúc bắt kịp Diệu Hàm đang muốn rời đi.

"Không kịp rồi, cô thay tôi xử lý cái đuôi cần loại bỏ cho sạch sẽ!" Diệu Hàm dặn dò xong xuôi rồi nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Diệu Hàm, Vũ Đàm nhíu mày, tận sâu trong đáy lòng vẫn luôn có dự cảm không lành, lại nhíu mày thật chặt.

Diệu Hàm vừa lái chiếc Maybach rời khỏi hầm để xe Đế quốc Diệu thị, liền cảm thấy phía sau có chiếc xe khác đi theo mình, sắc mặt càng lúc càng lạnh, đôi mắt sắc lẹm có chút nghiêm nghị và nham hiểm lướt qua gương chiếu hậu, nhìn chiếc xe đang theo sau mình.

"Vũ Đàm, đoạn thứ ba đường Thông Hồ, cô bảo Cục Thông tin xâm nhập phòng giám sát của cảnh sát giao thông điều tra xem kẻ nào đang theo đuôi tôi?"

Diệu Hàm nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, ánh mắt nghiêm nghị liếc nhìn chiếc xe đằng sau, lạnh lùng nói.

"Vâng, chủ nhân!"

Vũ Đàm nghe xong lời dặn dò của Diệu Hàm, biết được chủ nhân đang bị theo dõi, ngay lập tức gửi tin cho Dã Lang, bảo cô ta điều tra xem người theo dõi chủ nhân là ai.

Diệu Hàm muốn cắt đuôi xe phía sau, đột ngột chuyển hướng rẽ phải, xe phía sau cũng rẽ phải đột ngột, tốc độ rất nhanh, hơn nữa còn muốn vượt ra xe của Diệu Hàm, ý muốn chặn xe của Diệu Hàm.

Đôi mắt u tối sâu thẳm của Diệu Hàm càng lúc càng trở nên dữ tợn, đằng đằng sát khí, cô đạp ga, chiếc Maybach màu đen phóng đi như một cơn lốc.

Người đàn ông lái chiếc xe phía sau là một người cường tráng khỏe mạnh, đeo kính râm màu đen, nhìn thấy chiếc Maybach phía trước tăng tốc cũng nhấn chân ga đuổi theo, áp sát chiếc xe phía trước.

Diệu Hàm cảm thấy dù thế nào cũng không cắt đuôi được, cô liếc nhìn gương chiếu hậu, đôi môi mỏng lạnh lùng gợi cảm nhếch lên một nụ cười, cô xoay tay lái nhanh chóng lái xe về phía con đường nhỏ, muốn dẫn dụ anh ta tới đó giải quyết.

Khi Diệu Hàm lái xe đến một con đường nhỏ hẻo lánh, phanh xe không phanh lại được, tốc độ của xe lúc này là 250+, hơn nữa con đường này nhỏ và hẻo lánh, một bên là vách núi.

Thấy xe không phanh lại được, phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu Diệu Hàm là xe đã bị ai đó động vào, lúc này đôi mắt cô ấy trở nên hung ác, nhìn thấy cả chiếc xe sắp va vào tảng đá lớn trước mặt, Diệu Hàm vội vàng bẻ lái, đột nhiên thấy một bóng đen lao tới như tên bắn, ngay lập tức chiếc Maybach màu đen bị va chạm thật mạnh và văng ra hỏi vách đá.

"Bùm"

Một đám khói khổng lồ từ từ bay lên, ngọn lửa bùng cháy dữ dội tỏa ra bốn phía, gần như nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Chiếc xe đuổi theo phía sau chậm rãi dừng lại, nhìn qua cửa xe chiếc Maybach đang phát nổ phía dưới, lấy điện thoại ra báo tin cho người ở đầu dây bên kia.

"Xử lý xong rồi, người bị rơi xuống vách đá, vâng, có lẽ mất mạng rồi, vâng!"

Vừa cúp điện thoại, người đàn ông cường tráng kéo của kính ô tô lên, vội vã nhấn ga rời đi.

Diệu Hàm vừa xảy ra chuyện, phía bên này Dã Lang cũng gửi kết quả đã điều tra ra, cô muốn thông báo với Diệu Hàm, nhưng điện thoại không liên lạc được, Vũ Đàm ngay lập tức cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện, lập tức gửi tin cho Thiên Ảnh Vệ.

Một khi Diệu Hàm xảy ra chuyện, không ai có thể dự đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra với nước Z.

Họ là thuộc hạ của Diệu Hàm, tuyệt đối không được để Diệu Hàm xảy ra chuyện.

"Chiến Ưng, cô đừng đi, nhiệm vụ tìm kiếm số 1 cứ giao cho chúng tôi đi, Đế quốc Diệu thị không có số 1 cai quản, cô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!" Diệu Hàm vừa xảy ra chuyện, ngay cả Cô Ưng đang bị trừng phạt cũng bị triệu tập ra ngoài để dốc toàn lực tìm kiếm số 1.

"Báo cáo, vừa rồi có tin báo một chiếc Maybach màu đen đã lái về phía khu mỏ, cuối cùng rơi xuống dưới vách núi và phát nổ, hiện tại nhận định có khả năng là số 1!"

Ngay sau khi biết được tin chủ nhân của mình mất tích và có khả năng đang gặp nguy hiểm, cục tình báo ngay lập tức phái tất cả mọi người tiến hành điều tra kỹ lưỡng, có bất cứ tin tức nào lập tức bào cho Vũ Đàm và những người khác.

Nghe tin xe của chủ nhân rơi khỏi vách núi và bị nổ tung, vẻ mặt ai nấy đều u ám trông rất khó coi.

Vách núi ở khu mỏ quá cao quá dốc, cả chiếc ô tô và người rơi xuống chắc chắn vô cùng nguy hiểm, lúc mày mọi người đều hy vọng Diệu Hàm không xảy ra chuyện gì.

"Dã Lang, tập hợp mọi người lại, chúng ta sẽ đi cứu số 1, căn cứ Chiến Ưng và Đế quốc Diệu thị giao lại cho cậu!" Vào thời khắc quan trọng, Cô Ưng nhíu mày nói.

Vũ Đàm dĩ nhiên biết tình hình lúc này nguy hiểm đến mức nào, bèn gật đầu: "Được rồi, mọi người phải thật cẩn thận, hậu phương có tôi giữ, mọi người hãy yên tâm!"

Khi Hân Nghiên trở về nhà vào buổi tối hôm ấy, Diệu Hàm vẫn chưa về.

Cô đã tắm rửa xong, đợi đến hơn mười hai giờ mà Diệu Hàm vẫn chưa về.

Hôm nay bọn họ cũng không xảy ra chiến tranh lạnh, Diệu Hàm cũng không có ghen tuông cãi vã, đáng lý ra chị đã nên về nhà từ sớm rồi mới đúng, Hân Nghiên nghĩ một chút liền cảm thấy có chút không yên tâm, Diệu Hàm không có ở đây, trong lòng nàng luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Nghĩ đến đây, Hân Nghiên cầm điện thoại di động ở bên cạnh lên, gọi điện thoại cho Diệu Hàm.

Nhưng gọi điện thoại mãi mà không có ai bắt máy, Hân Nghiên nhíu mày một cái, càng cảm thấy có gì đó không ổn, ngay lập tức gọi điện thoại cho Vũ Đàm.

Vũ Đàm là trợ lí riêng của Diệu Hàm, Diệu Hàm đã đưa số điện thoại của Vũ Đàm cho nàng để khi đột nhiên cô có chuyện gì thì có thể liên lạc với trợ lý Vũ. Không ngờ có một ngày lại thực sự cần dùng tới.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói hơi mệt mỏi của Vũ Đàm vang lên.

"Trợ lí Vũ à, là tôi."

Ngay khi Vũ Đàm nghe thấy giọng nói của mợ chủ vang lên, cô ta sửng sốt, trong lòng thầm kêu lên một tiếng.

"Thật ngại quá, hôm nay cô chủ đột nhiên có việc gấp phải đi công tác, tôi mệt quá lại ngủ thiếp đi, không nghĩ đến việc báo cho mợ chủ". Vũ Đàm nói với Hân Nghiên bằng một giọng điệu kính trọng.

"mợ chủ à, tôi đang muốn gọi điện thoại để báo cho cô một tiếng, cô chủ đêm nay đột nhiên có việc gấp, vừa nãy mới mua vé máy bay để đi rồi, máy bay vừa mới cất cánh xong, có khả năng hai ngày nữa mới về!"

Khi nghe xong lời nói của Vũ Đàm, Hân Nghiên nhíu chặt lông mày, trong lòng đang có chút hơi bất an, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, rồi quay ra lạnh lùng với Vũ Đàm.

"Trợ lý Vũ à, tôi không phải là đứa trẻ lên ba mà cô vẫn có thể mở miệng ra nói những lời này với tôi được, nói đi, Diệu Hàm đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Giọng nói của Vũ Đàm lúc đầu có chút hơi mệt mỏi, sau đó lại giọng điệu khi nói chuyện lại rất bình thường khiến cho trực giác của Hân Nghiên thấy rằng chắc chắn là Diệu Hàm đã gặp phải chuyện gì rồi.

Nghiên Nghiên chắc chắn rằng kể cả tình huống khẩn cấp nhất khi đến thành phố B thì nhất định là Diệu Hàm cũng sẽ liên lạc với nàng bởi vì cô biết rằng nàng sẽ ở nhà đợi cô trở về.

Vũ Đàm không ngờ rằng lí do cô nghĩ ra lại không thể lừa được Hân Nghiên, có điều nghĩ lại thì đây là mợ chủ, sao lại có thể bị một người như cô ta lừa gạt cơ chứ.

Ngẫm lại, Vũ Đàm cũng cảm thấy là do khả năng diễn của mình quá kém.

"Đợi tôi nói xong thì mợ chủ đừng hốt hoảng nhé." Vân Đàm sợ Hân Nghiên quá hoảng sợ, người phụ nữ này dù sao cũng là sự tồn tại của phái yếu, nếu như đột nhiên xảy ra chuyện gì thì không hay rồi.

Tuy rằng người phụ nữ mạnh mẽ như vậy cũng có rất ít người có thể là đối thủ của cô ấy.

"cô nói đi!" Hân Nghiên biết rằng khi Vũ Đàm đã nói như vậy, nhất định là đã có chuyện lớn gì xảy ra, hơn nữa lại còn liên quan đến Diệu Hàm, cần phải bình tĩnh lại đầu óc.

"cô chủ lái xe rơi xuống vực, hiện tại đã cho mọi người đi tìm rồi, mợ chủ đừng quá lo lắng!" Vũ Đàm không khỏi sợ Hân Nghiên sẽ làm gì tổn thương đến cơ thể của chính mình nên không ngừng nhắc nhở cô.

Ở đầu dây bên này, khi nghe được lời nói của Vũ Đàm, Hân Nghiên liền cảm thấy cả đầu óc đều vang lên ong ong, trong lòng trống rỗng không còn nghĩ được gì nữa, kéo theo đó là sự vô cùng lo sợ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng, toàn thân tỏa ra khí lạnh khiến cho người ta không dám lại gần.

"Ai làm?"

Lúc này cô càng trở nên lạnh lùng hơn. Hân Nghiên trầm tư đến đáng sợ, nheo đôi mắt lạnh lùng lại, tức giận hỏi Vũ Đàm

"Là Thiệu Môn!"

Vũ Đàm nhíu mày, im lặng một lúc rồi mới nói ra hai chữ "Thiệu Môn"

cô ta vừa mới nói xong, Hân Nghiên liền cúp ngay điện thoại xuống.

"Đông Phương, mau tra cho tôi xem Thiệu Môn đang ở đâu?"

Cúp điện thoại, cả người của Hân Nghiên chìm vào tức giận, ngay lập tức điện thoại cho Đông Phương Thế Kiêu, ra lệnh một cách lạnh lùng.

"Bà cô của tôi ơi, bây giờ đã là nửa đêm rồi, cô muốn tìm chỗ của Thiệu Môn để làm gì?"

Đông Phương Thế Kiêu vẫn chưa biết là Diệu Hàm đã xảy ra chuyện, đang nằm trên giường ngủ thì lại bị đánh thức nên có chút hơi khó chịu.

"Tra mau, tiện thể thì chuẩn bị cho tôi một cây súng phóng lửa M159a với một khẩu súng ngắm a142, tôi cần dùng đến nó!"

Giọng nói của Hân Nghiên càng lúc càng lạnh lùng hơn, lạnh lùng ra lệnh cho Đông Phương Thế Kiêu khiến cho cô ta cũng cảm thấy được có chuyện gì đó không ổn xảy ra.

"Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?" Đông Phương Thế Kiêu vừa cau mày vừa hỏi Hân Nghiên với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Hân Nghiên nhíu mày sau đó nói: "Diệu Hàm xảy ra chuyện rồi, trước tiên hãy cứ tra vị trí của Thiệu Môn đi."

"Bà cô à, bà cô không thể nói hết những thứ trong đầu ra hay sao!" Đông Phương Thế Kiêu nghe được Hân Nghiên nói liền cau mày.

"Có vấn đề gì sao?"

Hân Nghiên nhíu mày, sự tức giận bắt đầu hiện ra rõ hơn, ánh mắt tràn đầy sát khí khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.

"Không có gì, có điều Thiệu Môn làm ra chuyện như vậy, cứ chờ tôi đấy!"

Đông Phương Thế Kiêu nói xong, liền cúp máy, nhanh chóng tra ra vị trí hiện tại của Thiệu Môn.

Trên thế giới này luôn có một thứ tình bạn giống như Hân Nghiên với Đông Phương Thế Kiêu vậy, biết rằng mình không thể ngăn cản người phụ nữ ấy, vậy thì cách duy nhất là ở bên cạnh cô ấy.

Đôi mắt của cô ta trầm xuống, trên mặt của Đông Phương Thế Kiêu bây giờ vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng luôn với cả màn hình máy tính, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ bàn phím, hai phút sau, Đông Phương Thế Kiêu cuối cùng cũng đã tìm được vị trí của Thiệu Môn.

"Đã tìm được rồi, cô đến đây, hay là bây giờ tôi đến tìm cậu?"

Tìm được địa chỉ rồi, Đông Phương Thế Kiêu gọi điện cho Hân Nghiên, hỏi.

"Tôi đang trên đường rồi nhé, cho tôi năm phút!"

Hân Nghiên lạnh lùng nói xong, sau đó tắt điện thoại.

Bốn phút bốn mươi chín giây sau, Hân Nghiên đã xuất hiện trước cửa phòng của Đông Phương Thế Kiêu.

Cô khoác một chiếc áo khoác màu đen cực to mặc ở bên ngoài trang phục màu đen bên trong, ăn mặc vô cùng đẹp trai, mái tóc màu đen được vuốt lên cao, cùng với khuôn mặt lạnh lùng có chút hung ác, nham hiểm.

"Đồ vật đâu?" Hân Nghiên bước thẳng vào phòng của Đông Phương Thế Kiêu.

"Chờ chút."

Đông Phương Thế Kiêu quay người đi đến một cái cửa cực lớn, nhập vân tay, sau khi ấn mật mã, két sắt từ từ mở ra, cô ta đem ra từ bên trong ra một cái hộp dài màu đen, đưa cho Hân Nghiên.

Hân Nghiên đưa tay cầm lấy, mở ra nhìn thoáng qua một cái, cảm thấy hài lòng rồi đóng hộp lại.

"em thật sự là muốn đi tìm Thiệu Môn sao?" Đông Dương Thế Kiêu nhìn Hân Nghiên cầm chiếc hộp dài quay người rời đi, đi sát sau lưng nàng hỏi.

"Không ai có thể làm tổn thương chị ấy, vì Thiệu Môn đã làm tổn thương chị ấy, nên cũng sẽ phải trả giá, người của tôi thì tôi có thể hà hiếp, chứ người khác thì không!"

Lạnh lùng nói xong, Hân Nghiên mang chiếc hộp màu đen ra khỏi phòng, chỉ để lại một góc của chiếc áo choàng màu đen tạo ra khí chất vô cùng lạnh lùng.

Đông Phương Thế Kiêu thở dài một tiếng, tận sâu trong ánh mắt là sự buồn bã, sau đó theo sát Hân Nghiên rồi cùng nhau đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net