Chương 90: Bao Lâu Chị Cũng Đợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm nhận được sự lạnh giá mạnh mẽ được phóng thích ra từ cơ thể của Hân Nghiên, Diệu Hàm nhíu mày, đáy mắt thoáng qua một tia ảm đạm và đau lòng.

Hân Hân của cô rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì mà lại có thể khiến nàng lộ ra một vẻ mặt đau khổ như vậy chứ, vào giây phút này Diệu Hàm bất giác có chút xót xa ân hận, xót xa ân hận bản thân mình từ trước đến giờ chưa từng tìm hiểu điều đó.

Cho dù cô đối với Hân Nghiên là thâm tình vô hạn, sủng nịnh có thừa, nhưng cô chưa từng biết nàng đã từng trải qua những gì, có quá khứ như thế nào, tại sao có người nhà nhưng lại xuất hiện ở nhà họ Tưởng ở thành phố B.

Những nghi vấn này giống như là những ngọn lửa bùng cháy liên tục trong trái tim cô, chỉ cần nghĩ đến, nó hoàn toàn có thể khiến cô nghẹt thở.

Diệu Hàm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong lòng mình, giống như là muốn bao phủ nàng vào dưới đôi con ngươi đen láy của mình vậy.

Hân Nghiên đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt thanh lãnh đã thu lại sự lạnh giá vừa nãy, cũng thu đi tất cả những sự nhu tình trước đó, nàng nhìn Diệu Hàm và đột nhiên hỏi.

"Có thể đợi em chuẩn bị xong rồi mới có, được không?"

Thật ra vào lúc Hân Nghiên lộ ra cái thần sắc đó, Diệu Hàm đã hối hận rồi, cô hối hận không nên nhắc đến vấn đề đó, nhưng vẫn nhịn không được mà muốn có một đứa con của cô với Hân Nghiên .

Đó là con của cô và nàng, chỉ cần nghĩ đến điều đó, Diệu Hàm liền cảm thấy vô cùng vui vẻ và ấm áp.

"Được, cho dù có là bao lâu, chị cũng sẽ đợi em!"

Diệu Hàm lẳng lặng nhìn Hân Nghiên, trong đôi mắt thâm tình sủng nịnh đó là một sự ấm áp và khoan dung vô hạn.

Cho dù Hân Nghiên muốn như thế nào, muốn làm gì, cô cũng đều ủng hộ nàng, dung túng cho nàng.

Chỉ cần là nàng muốn, chỉ cần là cô có!

"Tại sao lại đối tốt với em như vậy?" Hân Nghiên vẫn luôn muốn biết nguyên nhân, một thiên chi kiêu tử như cô, một kỳ tài thương giới như cô, gia thế bối cảnh như cô, ngoại hình thân phận, cho dù là thứ gì thì cũng đều có thể khiến cho rất nhiều cô gái phải theo đuổi.

Nhưng cô ấy lại chọn nàng.

"Bởi vì em là em, còn chị thì chỉ cần em!"

Diệu Hàm khẽ mỉm cười, dung nhan của cô trông có chút mộng ảo dưới làn hơi nước ấm nóng, giống hệt như một tia sáng lướt qua.

Thế nhưng, Hân Nghiên cười rồi, nụ cười thanhthuần mà lại mê hoặc, nụ cười xinh đẹp mà sạch sẽ.

Không thể không nói rằng, lời nói của Diệu Hàm có thể khiến cho trái tim nàng ấm áp vào mọi giờ mọi khắc.

Nàng nghĩ, có lẽ là nàng cũng không bài xích việc có một đứa con thuộc về hai người bọn cô, chỉ là bây giờ nàng vẫn cần có thời gian, vậy thì cứ để nàng từ từ vượt qua nó đi!

"Nhưng mà chị như vậy sẽ chiều hư em đó!" Nụ cười đột ngột của Hân Nghiên khiến Diệu Hàm lóa mắt.

Những khí tức băng lãnh sinh ra giữa hai người lúc nãy cũng đã tan chảy hết vào lúc này rồi.

Diệu Hàm đưa tay ra, dịu dàng xoa xoa làn tóc đen dài của Hân Nghiên , yêu thích đến nỗi không muốn ngừng tay.

"Nếu như sủng hư em, chiều hư em thì tốt rồi, chỉ có đối với em vô điều kiện như vậy, em mới không bị người khác bắt cóc đi được, bởi vì trên thế giới này cũng chỉ có Diệu Hàm mới đối tốt với Hân Nghiên như vậy!"

Diệu Hàm hy vọng người phụ nữ trong lòng mình có thể giống như những người phụ nữ khác, biết nũng nịu, biết tìm sự an ủi và ấm áp nơi cô, nhưng mà Hân Hân nhà cô không biết, Hân Hân nhà cô sở hữu kỹ thuật lái xe, súng pháp và thân thủ mà đàn ông cũng không thể ngang hàng được.

Còn có cái khí chất cao ngạo thanh lãnh, cự tuyệt người tiếp cận nữa.

Nhưng chỉ có Diệu Hàm biết, người phụ nữ này gây nghiện cho người khác như thế nào khi nàng tan chảy dưới thân cô!

Hân Nghiên mỉm cười ngây ngốc nhìn Diệu Hàm.

Cảm nhận được bầu không khí đột nhiên chuyển biến tốt, Diệu Hàm mới yên tâm, đôi mắt cháy bỏng càng lúc càng sâu thẳm, đột nhiên cô cúi đầu xuống hôn Hân Nghiên, nụ hôn cực kỳ thâm tình, giống như là đang đối đãi với bảo bối quý giá nhất của mình vậy.

Hân Nghiên dần dần tan chảy trong lồng ngực Diệu Hàm, hơi nóng không ngừng bốc lên trong người cô, chỉ một lát, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng la mắng đầy hối hận của Hân Nghiên .

"Diệu Hàm, chị nói là không làm gì khác mà!"

Một tiếng nói sủng nịnh đầy tà khí khác chầm chậm vang lên, mang đầy sự dung túng và tình yêu.

"Vợ à, cô Diệu vừa nãy chỉ nói là không làm cái khác thôi, nhưng đâu có nói là không làm cái này đâu, ngoan!"

Chỉ trong phút chốc, trong phòng tắm liền vang lên những thanh âm xấu hổ, từng tiếng rên rỉ và thì thầm tuôn ra, kèm theo đó là lớp sương mù ấm nóng, không biết là đã làm mê mang tâm trí của ai, chỉ cảm thấy giống như là có muốn bao nhiêu cũng không đủ. Đêm nay hai người gần như là thoả thích triền miên, lăn lộn qua vô số địa điểm, và cuối cùng là mệt mỏi ngã xuống giường, thâm tình mà ôm hôn nhau ngủ!

Sáng sớm hôm sau, Diệu Hàm thức dậy, đồng hồ sinh học lâu năm cho cô một ý chí phi thường, cô liếc nhìn người phụ nữ vẫn đang ngủ say sưa trong vòng tay mình, trái tim liền mềm nhũn!

Nghĩ đến cơn cực lạc đêm qua, Diệu Hàm lại không thể không cảm thấy sảng khoái, sau này cần phải vận động nhiều một chút mới được a.

cô cúi đầu xuống hôn lên trán Hân Nghiên rồi quay người đi vào nhà tắm.

Cánh cửa nhà tắm bị đóng lại, Hân Nghiên từ từ mở mắt ra, nếu như Diệu Hàm có ở bên cạnh thì nhất định sẽ phát hiện gương mặt nhỏ đang đỏ bừng của Hân Nghiên, ngay cả dái tay cũng ửng hồng.

Tên đại sắc lang này, sau này tuyệt đối không thể tin được, phụ nữ trên giường giống như là con mãnh thú vậy, không ăn bạn sạch sẽ vào bụng, không ăn được no nê thì bọn họ sẽ không dừng lại đâu.

Gắng gượng cơ thể nhức mỏi, Hân Nghiên đi xuống giường, nàng đến căn phòng vệ sinh ở kế bên để rửa mặt chải chuốt.

Lúc Diệu Hàm bước ra thì không nhìn thấy Hân Nghiên đâu, cô cau mày, đúng lúc nhìn thấy Hân Nghiên với vẻ mặt thoải mái khi vừa mới rửa mặt xong đang đứng ở cửa nhìn cô, nhìn cánh tay cô một cái.

"Thay thuốc đã rồi đi làm!"

Tuy chỉ là vết trầy xước do đạn bắn, chứ viên đạn thực chất không bắn vào trong, nhưng cũng không thể sơ ý được, để tránh vết thương bị nhiễm trùng.

"Hân Hân, hay là em theo chị đi làm đi, như vậy thì buổi trưa em có thể thay thuốc cho chị rồi!"

Trong đôi con ngươi đen láy của Diệu Hàm mang theo những tia sáng lấp lánh, ánh mắt nóng rực nhìn Hân Nghiên .

Nếu như có Hân Hân một ngày 24 giờ đều ở bên cạnh cô, thì cho dù có mệt cô cũng cảm thấy rất vui.

Hân Nghiên nhíu mày, nàng vốn dự định đến khách sạn Hoàng Triều hỏi thăm Đông Phương Thế Kiêu về vụ thích sát, nhưng nhìn đôi con ngươi sáng rỡ như ngọc bích đen của Diệu Hàm, nàng lại mềm lòng mà gật gật đầu.

"Được!"

Diệu Hàm đột nhiên sững sờ, vừa nãy cô rõ ràng đã cảm nhận được một tia ngập ngừng và do dự lóe qua nơi đáy mắt của Hân Hân, nhưng cuối cùng nàng cũng đồng ý rồi, Diệu Hàm bất giác thở phào.

Sau khi thay thuốc, ăn xong sáng, Diệu Hàm liền đưa Hân Nghiên ra khỏi biệt thự, Vũ Đàm đứng bên ngoài sân nhìn thấy cô chủ và mợ cả cùng nhau bước ra thì không khỏi sững người, sau đó cô lên tiếng chào hỏi.

"Mợ cả cũng muốn cùng đến công ty sao?"

"Ừm, lát nữa cô kêu thư ký ở phòng thư ký đi mua chút đồ ăn vặt gì đó đem lên!" Diệu Hàm kéo Hân Nghiên lên xe, rồi dặn dò Vũ Đàm.

"Vâng thưa cô chủ!"

Đế Quốc Diệu Thị.

Lúc Diệu Hàm nắm tay Hân Nghiên bước vào cửa lớn của Đế Quốc Diệu Thị với vẻ mặt ôn nhu, tất cả mọi người đều không nhịn được mà sửng sốt, bọn họ lũ lượt lộ ra ánh mắt kinh ngạc nhìn người phụ nữ bên cạnh Diệu Hàm.

Nhìn thấy Hân Nghiên vậy mà lại bị Diệu Hàm kéo vào trong lòng mình, còn có bộ dạng thâm tình ấm áp đó nữa, trái tim của tất cả các nhân viên nữ lúc này đều vỡ vụn, những ánh mắt đố kỵ và oán hận điên cuồng bắn vào người Hân Nghiên .

Diệu Hàm là ai chứ?

Đệ nhất Đế thiếu của Kinh Thành Đế Đô, số phụ nữ muốn leo lên giường của Diệu Hàm quả thực là có thể chất đầy cả cái Đế Quốc Diệu Thị này rồi.

Mỗi một cô gái bước chân vào Đế Quốc Diệu Thị có ai là không mơ được trở thành phu nhân tổng giám đốc của Đế Quốc Diệu thị chứ, nhưng mà Diệu Hàm cao cao tại thượng luôn bày ra cho người khác một bộ dạng lãnh khốc vô tình, khiến không ít phụ nữ âm thầm tổn thương.

Nhưng hôm nay thì hay rồi, cô chủ Diệu vậy mà lại dịu dàng dắt tay một người phụ nữ đi vào Đế Quốc Diệu Thị, điều này hoàn toàn làm dấy lên sự đố kị và oán hận của tất cả mọi người đối với Hân Nghiên , trong lòng cũng lũ lượt suy đoán xem người phụ nữ được tổng giám đốc nắm tay đó có thân phận gì.

Chị Lỵ ở quầy lễ tân vừa nhìn thấy tổng giám đốc và người phụ nữ đang được tổng giám đốc nắm tay kia thì lập tức nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, cả người bất giác run rẩy."Tổng giám đốc, phu nhân!"

Diệu Hàm vẫn kéo lấy tay của Hân Nghiên với sắc mặt vô tình, nhưng Hân Nghiên nghe thấy tiếng chào của chị Lỵ, khuôn mặt nhỏ thanh lãnh liền nhàn nhạt gật đầu với chị ta một cái.

Đến khi bóng ảnh của hai người Diệu Hàm và Hân Nghiên biến mất trong đại sảnh lầu một, cả cái Đế Quốc Diệu Thị cũng gần như sục sôi lên.Chuyện tổng giám đốc của Đế Quốc Diệu Thị dắt tay một người phụ nữ thần bí đi làm ngay lập tức khiến cho những nàng gái đơn thân trẻ tuổi trong Đế Quốc Diệu Thị phải đau lòng và thất thần.

"Ha, nịnh nọt cũng ghê thật, còn phu nhân nữa chứ, tôi thấy người phụ nữ đó chỉ là ỷ sự sủng ái hiện giờ của tổng giám đốc mà diễu võ giương oai thôi, ai mà không biết phu nhân tổng giám đốc của Đế Quốc Diệu Thị là cô chủ nhà họ Hạng chứ!"

Một cô gái trẻ ăn vận diêm dúa ở bên cạnh nhìn cánh cửa thang máy đóng lại với khuôn mặt đố kỵ và căm hận, rồi lạnh lùng cất giọng trào phúng với chị Lỵ.

Sắc mặt chị Lỵ sững sờ, sau đó khinh miệt hừ lạnh một tiếng: "Chắc là trong lòng người nào đó khó chịu, ngày ngày trang điểm người không ra người ma không ra ma, nhưng lại không được tổng giám đốc nhà người ta nhìn trúng!""An Lỵ Lỵ, đừng tưởng là bây giờ cô được làm chủ quản của quầy tiếp tân là giỏi lắm, cái vị trí đó của cô sớm muộn sẽ là của tôi!" cô gái trẻ tuổi trang điểm diêm dúa dữ tợn mà nói. "Phùng Ngọc, loại phụ nữ ngày ngày ngủ cùng ăn cùng chơi cùng người khác như cô mà muốn trèo lên trên sao, cô cũng nên lấy não mình ra xài đi, đừng có mà tối ngày nghĩ nên quyến rũ người khác nào nữa!"

An Lỵ Lỵ lạnh giọng trào phúng nói, khiến cho sắc mặt diêm dúa lòe loẹt của Phùng Ngọc lúc này tức đến trắng bệch.

"An Lỵ Lỵ, cô..."

Phùng Ngọc tức giận chỉ tay vào An Lỵ Lỵ, vẻ mặt phẫn nộ.

Hôm đó công ty tăng ca không có nhiều người đến, Phùng Ngọc đương nhiên là chưa gặp qua Hân Nghiên , nhưng mà quầy tiếp tân có không ít người có mặt ở đó, đặc biệt là chuyện của Tiểu Lưu càng khiến cho đám đông nhớ mãi không quên.

"Haiz, chị Lỵ, người phụ nữ tay trong tay với tổng giám đốc thật sự là phu nhân tổng giám đốc sao, không phải nói phu nhân tổng giám đốc là cô chủ nhà họ Hạng à?"

Có người nhiều chuyện sáp đến gần An Lỵ Lỵ, hỏi.

"Đương nhiên là phải rồi, là tổng giám đốc hôm đó đã chính miệng thừa nhận đó, chúng ta có rất nhiều người có mặt lúc đó, hôm đó Tiểu Lưu đắc tội với phu nhân, bị tổng giám đốc ném ra ngoài, còn trực tiếp phong sát nữa, đúng không chị Lỵ!"

Một cô gái trẻ bên cạnh không nhịn được mà chen miệng vào nói.

"Không phải chứ, đáng sợ như vậy à, trời ơi, vị phu nhân đó có lai lịch gì vậy, tôi thấy cả người lạnh băng băng, nhưng mà xinh đẹp thật đó!"

"Chứ gì nữa, nhưng mà tôi cũng không biết phu nhân có thân phận gì nữa."

"Được rồi được rồi, đừng bàn tán nữa, bắt đầu làm việc đi!" Chị Lỵ đưa mắt nhìn trợ lý Vũ đã đi đến cửa lớn công ty một cái, rồi mau chóng ngăn mọi người bàn tán lại.

Đám người nghe thấy lời của chị Lỵ thì lũ lượt ngậm miệng lại,

Đáy mắt Phùng Ngọc lóe qua một tia căm hận đầy hung hãn.

Đến tầng tám mươi tám, Diệu Hàm đã yêu cầu thư ký trưởng của văn phòng thư ký đi mua một ít đồ ăn nhẹ. Hân Nghiên nhìn người phụ nữ trung niên với vẻ mặt đầy sự lão luyện trước mặt mà bất giác tò mò hỏi.

"cô thư ký Thẩm lần trước đâu?"

Vừa nhắc đến Thẩm Hài, đáy mắt Diệu Hàm liền thoảng qua một tia hung hãn, nhưng lúc nhìn qua Hân Nghiên thì mỉm cười sủng nịnh, nói: "cô ta từ chức rồi!"

Hân Nghiên nhíu mày, đáy lòng đương nhiên là không tin lời của Diệu Hàm, tuy chỉ gặp qua một lần, nhưng mà người phụ nữ đó trong lòng mang đầy vọng tưởng với người phụ nữ của mình, làm sao mà có thể dễ dàng từ chức như vậy chứ?

Nhưng mà suy cho cùng cũng không phải là người quan trọng, Hân Nghiên cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nhàn nhạt ò một tiếng.

Thấy Hân Nghiên không hỏi nhiều nữa, Diệu Hàm mới yên tâm, còn về những chuyện mà Thẩm Hài đã từng làm, cô cũng không có ý định nói nói cho Hân Nghiên , có nói cũng chỉ làm tăng thêm sự phiền não cho người phụ nữ nhỏ bé này mà thôi. Diệu Hàm dành cả buổi sáng trong phòng họp, Hân Nghiên cũng không đi làm phiền cô mà yên tĩnh ngồi trên chiếc ghế sofa bên cạnh lật lật tạp chí, thỉnh thoảng lại xem thử mấy cuốn sách trên giá sách, một buổi sáng rất nhcô đã qua đi.

Diệu Hàm đẩy cửa văn phòng ra, nhìn một cái liền thấy người phụ nữ thanh lãnh đang cúi đầu đọc sách trên ghế sofa, sắc mặt cô lập tức dịu lại, ngay cả thư ký Tôn đi theo đằng sau cũng bất giác sững sờ.

Thư ký Tôn là thư ký trưởng mới được đề bạt lên trong phòng thư ký, đây cũng là lần đầu tiên mà chị ta nhìn thấy Diệu Hàm đưa con gái đến công ty, hơn nữa còn nhìn thấy một vẻ thâm tình và sủng nịnh trên mặt của vị tổng giám đốc trước giờ luôn lãnh khốc vô tình, nên bất giác giật mình một cái.

Nhưng dù sao cũng là một người phụ nữ trung niên 34 tuổi rồi, nên cũng chỉ là sững sờ một lát rồi lại hồi thần lại.

"chị về rồi!"

Hân Nghiên nghe thấy tiếng thì quay đầu qua, nhìn thấy Diệu Hàm đang nhìn nàng với vẻ mặt ngây ngốc, đáy mắt cô mang đầy một sự thâm tình và dịu dàng, nàng bất giác nở một nụ cười nhàn nhạt và nói.

"Ừm, có đói không, đi thôi, chị đưa em ra ngoài ăn!"

Diệu Hàm sải bước nhanh chóng đến bên cạnh Hân Nghiên , rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng.

"Cũng được, để em thay thuốc cho chị trước!" Hân Nghiên nói xong thì chỉ vào cánh tay của Diệu Hàm.

"Không gấp, ăn xong cơm rồi về thay!" Sợ người phụ nữ này cả buổi sáng ở văn phòng ngột ngạt quá rồi, Diệu Hàm liền kéo tay Hân Nghiên đi ra khỏi văn phòng.

Diệu Hàm đưa Hân Nghiên đến một nhà hàng Ý với phong cách trang trí rất đẹp.

Vừa bước vào nhà hàng, thì liền có một thân ảnh nhỏ nhắn xông đến chỗ Diệu Hàm một cách vui vẻ.

"chị Hàm, chị Hàm, thì ra đúng là chị rồi, thật là tốt quá!"

Thân ảnh nhỏ nhắn phấn khích với khuôn mặt đầy nụ cười, nàng ta vui vẻ kêu lên, định xông vào lòng của Diệu Hàm, ánh mắt Hân Nghiên liền trở nên lạnh lẽo.

Sợ sẽ đụng trúng cánh tay đang bị thương của Diệu Hàm, Hân Nghiên liền đưa tay ra cản thân ảnh nhỏ nhắn đang xông tới đầy kích động đó lại.

"Không được đụng tay cô ấy!" Hân Nghiên lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt thanh lãnh nhìn cô gái nhỏ nhắn bị mình cản lại, hàng lông mày cô cau chặt.

"cô là kẻ nào mà dám cản tôi, cô không biết mối quan hệ giữa tôi với chị Hàm đúng không, mau cút ra cho tôi!"

Cơ Tích Tương nhìn Hân Nghiên với khuôn mặt kiêu ngạo hống hách, trên mặt toàn là sự kiêu căng và khinh miệt của một thiên kim tiểu thư.

Diệu Hàm vốn đang rất vui vì Hân Hân nhà cô lại bảo vệ cô, lo lắng cho cô như vậy, sợ cánh tay cô bị đụng thương, nhưng lúc này nghe thấy lời của Cơ Tích Tương, đôi mắt sâu thẳm lúc này liền toát ra một tia âm hiểm lạnh giá, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt của Cơ Tích Tương.

"Cút ra!"

Cơ Tích Tương hoàn toàn không cảm nhận được khí thế áp bức từ trên người của Diệu Hàm, còn có đôi mắt hung ác nham hiểm của cô nữa, còn tưởng là cô đang nói với người phụ nữ trước mặt, thế là nàng ta đắc ý nhếch khóe môi lên, khinh miệt nói.

"Nghe thấy chưa, chị Hàm của tôi bảo cô cút kìa!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net