Chương 116

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm nhìn những ký giả điên cuồng kia, trong mắt có chút lo lắng. Chứng kiến những người mặc đồng phục mang Ngô Thế Huân đi, Lộc Hàm không nghĩ trực tiếp nhào vào, lôi y phục của Ngô Thế Huân không cho đi, giống như gà mẹ che chở gà con nhìn những người đó, đôi mắt căm tức nhìn nhóm người quấy rối: “Các người làm cái gì vậy, không có bất kỳ chứng cớ nào liền muốn dẫn người đi, có vương pháp hay không!”

Nhân viên tư pháp cảm thấy thật khó khăn, chuyện này chính là không có chứng cớ, nhưng người ở trên đã nói, dẫn người đi chỉ là hình thức để phối hợp điều tra mà thôi, căn bản không gọi là bắt người. Một người giải thích với Lộc Hàm nhưng giải thích vô dụng, Lộc Hàm cảm thấy không thể cứ để cho những người này mang Ngô Thế Huân đi như vậy.

Ký giả bên cạnh vừa chụp vừa ghi chép lại tình huống trong này, có người trực tiếp nói Lộc Hàm nổi tính đại thiếu gia, làm trở ngại nhân viên tư pháp làm việc.

Lộc Hàm cũng không quản những người kia nói gì, chỉ lôi kéo Ngô Thế Huân không buông tay. Hôm nay nếu muốn cậu buông tay, trừ phi Ngô Thế Huân không đi.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm lúc này, trên mặt vẫn là nhàn nhạt, khi anh đối mặt với người ngoài luôn là vẻ mặt nhàn nhạt này, không tỏ ý gì.

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân bị những người đó mang đi, nhìn Ngô Thế Huân đi với thần thái nhàn nhã phía trước, một chút cũng không lộ vẻ nhếch nhác. Lộc Hàm không nháy mắt nhìn người người đó biến mất ở ngoài cửa, đám ký giả kia vẫn không ngừng chụp. Cửa phòng làm việc bị đóng lại trong nháy mắt, Lộc Hàm giống như không có chuyện gì xảy ra xoay người nhìn những ký giả kia, chậm rãi cười nói: “Các vị, đến lúc này rồi các người còn muốn ở đây chụp cái gì? Nếu không đi tôi liền gọi an ninh!”

Một đám ký giả đều như Tôn Ngộ Không, nhìn Lộc Hàm một cậu trai bé bỏng nhưng không vì Ngô Thế Huân mà lộ ra một chút lo lắng, trong lòng bọn họ liên kinh ngạc trước người đàn ông này. Một người đàn ông, mạnh mẽ như thế nào mới có làm như vậy?

Nhìn máy ảnh trong tay lại nhìn bản ghi chép của mình, nên chụp cũng đã chụp, nên hỏi cũng đã hỏi, bọn họ không còn lý do nào ở chỗ này nữa rồi. Còn không bằng dứt khoát rời đi, anh nình R&D cũng không phải là người bình thường để chống lại, điều này cả thành phố A đều biết.

Giống như lúc tới, một đám ký giả ầm ầm kéo tới, lại ầm ầm rời đi, giống như cơn mưa nặng hạt vậy. Trong giây lát phòng làm việc khôi phục lại yên tĩnh, nhưng lại quá yên tĩnh. Lộc Hàm một mình đứng ở trong phòng làm việc, mắt kinh ngạc nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, một lúc lâu cũng không phản ứng gì.

Ngô Tiểu Tam từ bên ngoài đi vào liền nhìn thấy Lộc Hàm như vậy, giống như một bức tượng, mỹ lệ nhưng không có tức giận.

“Hàm Hàm? (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Không phải lo lắng, anh ấy ở trên thương trường mười năm nay cái gì mà không gặp qua, chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ, không phải lo lắng.”

Làm sao Lộc Hàm không biết chứ, nhưng lần này cậu tận mắt thấy, một lần duy nhất. Ngô Thế Huân là ai, ở trong lòng Lộc Hàm cậu, Ngô Thế Huân nên cao cao tại thượng ngồi ở một chỗ cho người khác ngưỡng mộ, tiếp nhận mọi người quỳ bái. Nhưng lần này không phải như vậy!

Lộc Hàm định thần lại, sau đó nhìn Ngô Tiểu Tam lên tiếng: “Chuyện này không lớn, em hiểu, anh không phải lo lắng cho em, nên làm gì thì là đi.”

Sau khi Ngô Tiểu Tam đi ra ngoài Lộc Hàm liền gọi cho Lý Duệ Thần, nói ý của mình, giúp cậu điều tra, nhất định bên chính phủ có người muốn đánh ngã Ngô Thế Huân, chuyện này trừ Lý Thánh Đức ra không có ai dám làm. Dù sao chuyện thuế vụ kia, không có công ty nào trong sạch ở mặt này cả. Nhưng Ngô Thế Huân xử lý rất cẩn thận ở mặt này, tại sao lại chỉ vì một hai phong thư tố giác liền bị mang đi?

Lý Duệ Thần cũng nói, chuyện này anh sẽ tra, Lộc Hàm trong khoảng thời gian này phải thật cẩn thận khi xử lý chuyện công ty, ổn định cổ phiếu. Người quản lý cao nhất của công ty là Ngô Thế Huân bị điều tra, chuyện này nói lớn là lớn nói nhỏ là nhỏ, sơ ý một chút liền bị lợi dụng, cổ phiếu sẽ xuất hiện biến động lớn. Đến lúc đó dù công ty không làm gì, chỉ cần một chút tin tức linh tinh dẫn đến thị trường chứng khoán biến động, như vậy sẽ tạo thành đả kích trí mạng của R&D rồi.

Sau khi Ngô Thế Huân bị mang vào liền trở thành đại gia rồi, cấp trên bên kia tự mình tiếp đãi, tuy nói là phố hợp điều tra nhưng bên trong những người này biết, chỉ là mời Ngô Thế Huân tới uống trà tâm sự, sau đó thuận tiện lưu Ngô Thế Huân ở chỗ này một đêm mà thôi. Ngô Thế Huân giống như đại gia ngồi trên ghế sô pha, hai chân nhếch lên, tứ thái cao nhã nhìn người quản lý. Anh nhìn người nọ cười, cười có chút lạnh lẽo. Người ngồi đối diện trên trán đổ mồ hôi hột, hắn do một tay ông cụ Ngô nuôi dưỡng, coi như cùng thế hệ với Ngô Dật Lăng. Theo lý thuyết, hắn chính là trưởng bối của Ngô Thế Huân, nhưng không hiểu tại sao mỗi lần hắn nhìn thấy Ngô Thế Huân trong lòng đều thấy chột dạ. Hắn không chỉ kiêng kỵ thế lực của nhà họ Ngô, mà càng kiêng kỵ người trẻ tuổi trước mắt này. Ngay cả ông cụ cũng không biết tôn tử của mình ở bên ngoài mười năm này, phát triển thế lực của mình như thế nào, hắn có thể không sợ?

Ngô Thế Huân cười cười nhìn hắn: “Chú, chú là người quản lý của cả thành phố A này, chuyện này chú không nhận được tin?”

Sắc mặt người tái đi, chuyện này thật sự hắn không nhận được tin gì. Lý Thánh Đức đột nhiên làm khó dễ, hắn cũng không nhận được tin gì trước đó, điều này hắn cũng rất tức giận. Cái tên Lý Thánh Đức kia, ngây người ở trong tù mười năm vất vả lắm mới đi ra được, làm sao có thể đàng hoàng ngồi ở vị trí kia? Cái người này muốn làm gì vậy, lại còn đặc biệt chui vào trong miệng cọp để nhổ răng?

Lý Thánh Đức chính là sợ trước đó sẽ có người tiết lộ tin tức này ra ngoài, như vậy Ngô Thế Huân sẽ có chuẩn bị, hắn sẽ không thể thuận lợi đi vào bắt Ngô Thế Huân, đi vào hay không đi vào khác biệt rất lớn.

Người tiến vào, phóng viên chụp ảnh, chuyện sẽ lớn lên, dân chúng sẽ biết. Người ta biết ngươi tiến vào, ai quản ngươi có phối hợp điều tra hay không, bọn họ mặc kệ. Tin tức truyền thông chen vào, nước dơ này sẽ thành công dội lên trên người Ngô Thế Huân. Không phải Ngô Thế Huân có thể nhịn ư, ông ta liền xem xem anh ta có bao nhiêu khả năng.

Ngô Thế Huân bị bắt, bên ngoài liền nháo nhào, thị trường chứng khoán rung chuyển đó là không tránh được. Ông cụ Lộc nhìn tin tức, một hồi khóe miệng câu lên, cười lạnh. Nhục Đoàn Tử ở bên cạnh nhìn thấy, níu lấy miệng ông cụ và cha nhọc: “Ba ba, người xem ông nội cũng cười giống ba.” Trước kia đứa bé nhìn thấy cha mình cười như vậy, cảm thấy rất có khí thế, nhóc cũng từ từ cười theo, nhưng mẹ nhóc lại phê bình, nói: “Con chuyện tốt không học lại đi học chuyện xẩu?”

Hiện tại nhóc rất hưng phấn, ông nội cũng cười như vậy.

Phong Trác Hạo tiến vào liền thấy vậy, hiện tại hắn đổi gọi thành ‘ông cụ’ rồi. Dù sao bối phận của Lộc Hàm với bọn họ có chút rối loạn, dứt khoát gọi là ông cụ thôi: “Ông cụ, người thấy gì?” Dưới tình huống bình thường, ông cụ rất ít khi lộ ra nụ cười này, mà sau khi ông cụ về hưu ở nhà lại càng ít hơn, một khi lộ ra kiểu cười này, có phải hay không đang tức giận?

Lộc Đình ném tờ báo trong tay cho hắn nhìn: “Tên Lý Thánh Đức này thật bướng bỉnh, ban đầu nếu không phải ta tò mò Lộc Hàm muốn làm gì, ta thật sự không nên đem người này cứu ra ngoài.”

Phong Trác Hạo cúi đầu nhìn báo cáo, sau đó cười cười, không chút nào để ý nói: “Ngô Thế Huân cũng không đơn giản, không cần chúng ta lo lắng.” Không phải hắn không quan tâm, thật sự Ngô Thế Huân vốn cũng không phải là nhân vật đơn giản. Ngô Thế Huân còn nhỏ tuổi hơn mình mà đã ngồi vào chỗ lớn nhất ở thành phố A, đại thiếu tiền nhiệm của thành phố A là hắn xem ra là nên về hưu thôi.

Lộc Đình nghiêm túc nói: “Ta hiểu rõ đứa bé kia không cần ta lo lắng, nhưng chuyện này không liên quan gì đến lo lắng hay không lo lắng, là tên Lý Thánh Đức kia!”

Ngô Thế Huân bị mời đi uống trà, công ty dĩ nhiên là do Lộc Hàm trấn giữ. Cậu ngồi ở trong phòng là việc của Ngô Thế Huân, đọc những tài liệu kia không nói một lời. Sau khi Ngô Thế Huân đi thì gọi điện thoại cho cậu, nói đừng lo lắng, anh bảo ngày mai trở lại chính là ngày mai trở lại. Hiện tại trong đầu Lộc Hàm chỉ có tức giận, tức giận Lý Thánh Đức, tức Lý Lệ. Những người này đúng là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nếu không phải vì mẹ hiện tại cậu đã sớm giết chết những người đó, làm sao có thể để cho bọn họ ở dưới mí mắt của cậu mà nhảy lên nhảy xuống chứ, thật sự là tức chết mà.

Cầm điện thoại lên gọi cho Tống Quốc Bằng, Lộc Hàm nói chuyện rất kiên quyết, không cho cự tuyệt: “Chú Tống, chú bắt đầu chuẩn bị từ hôm nay đi, ngày mai cháu muốn thấy kết quả cuối cùng.”

Tống Quốc Bằng nghe mà sững sờ, hắn cũng vừa mới biết chuyện của Ngô Thế Huân, nhưng hiện tại Lộc Hàm nói như vậy có phải hay không có chút nóng nảy. Hắn liền khuyên thử: “Hàm Hàm, nhất định phải như vậy sao? Bây giờ chưa phải là thời cơ tốt nhất.” Kế hoạch của Lộc Hàm, từ đầu đến cuối hắn đều biết, thậm chí còn giúp đỡ Lộc Hàm chỉnh sửa vài điểm. Cái kế hoạch kia vô cùng tàn nhẫn đối với Lý Lệ và Lý Thánh Đức, nếu thực hiện kế hoạch này tốt thì bọn họ không có bất kỳ cơ hội nào xoay mình, nhưng hiện tại……

Giọng điệu Lộc Hàm kiên định: “Không sai, hiện tại cháu muốn bắt đầu, cháu không thể để bọn họ làm như vậy trước mắt mình, cháu không còn tính nhẫn nại nữa rồi. Dù kế hoạch vẫn còn cần thêm chút lửa cháu cũng mặc kệ, tối thiểu khi đó bọn họ không hề ghê tởm cháu được.”

Tống Quốc Bằng thở dài, cũng được, dù sao Ngô Thế Huân cũng sẽ không bỏ qua cho mấy người kia. Nhưng hắn vẫn còn có chút lo lắng, liền hỏi: “Vậy chuyện của mẹ cháu, cháu xác định như vậy cũng có thể tra rõ?”

Khi nghe tới lời này Lộc Hàm vốn dĩ đang thấp đầu trong nháy mắt ngẩng lên, mắt trầm xuống, giống như hãm sâu xuống: “Dạ, cháu xác định.”

Cúp điện thoại, Ngô Tiểu Tam liền gõ cửa tiến vào, đi theo phía sau có một số người. Nhìn Lộc Hàm trầm mặt, Ngô Tiểu Tam sững sờ, chủ yếu là chưa từng thấy qua trên mặt Lộc Hàm xuất hiện dáng vẻ này. Lộc Hàm ngẩng đâu nhìn bên này, nhìn Ngô Tiểu Tam một giây, tầm mắt liền chuyển qua những người đứng sau cậu ta. Rất dễ nhận ra những người này đều là trong chính phủ, Ngô Thế Huân vừa mới bị mang đi công ty bắt đầu bị kiểm tra rồi.

Lộc Hàm đứng tại chỗ nhìn ba người phía sau ôm chồng chất sổ sách, Ngô Tiểu Tam cũng đứng ở phía sau bọn họ. Bình thường Ngô Thế Huân quản lý tương đối rõ ràng, rất dễ để kiểm tra. Nhưng chẳng cũng là nói tương đối dễ dàng thôi, tỉ mỉ tra một đống sổ sách một chút liền hoa mắt rồi.

Trong ba người này có một là thân tín của quản lý cấp cao, ý tứ của hắn là anh ta chỉ kiểm tra qua là được. Tên thân tín này coi như là lãnh đạo trong ba người, hai người khác là do Lý Thánh Đức phái tới, trước khi tới Lý Thánh Đức đã cẩn thận phân phó, vô luận như thế nào, nhất định phải tra ra vấn đề ẩn trong đó. Hắn rất vất vả mới giam được Ngô Thế Huân lại, nếu lần này Ngô Thế Huân được thả ra vậy sau này muốn chỉnh anh thì càng khó khăn hơn. Coi như lần này không chỉnh chết anh tối thiểu cùng khiến thực lực công ty Ngô Thế Huân tổn thất, chờ khi R&D khôi phục được nguyên khí đoán chừng phải mất một đoạn thời gian dài rồi. Trong khoảng thời giảm này, Lý Lệ và Triệu tổng đã có thể vững bước đi lên, đến lúc đó thực lực đã có, Ngô Thế Huân cũng không thể làm gì được. Cho nên lần này chính là một cơ hội.

Nhưng hai người kiểm toán này nhìn một đống giấy tờ trước mắt, lại nhìn nhau, cái gì cũng không nói được. Hai người này không có năng lực mạnh như nhân viên thân tín kia tầm mắt nhất trí nhìn về anh ta, chỉ hi vọng người quản lý cấp cao phái xuống có thể giúp họ điều tra vấn đề. Quan hệ giữa quản lý cấp cao và Ngô Thế Huân, mấy người này không biết, cho nên Ngô Thế Huân cười Lý Thánh Đức, cười ông ta không tra rõ lai lịch của anh mà trực tiếp ra tay. Hiện tại thì tốt rồi, người phe của ông ta giao trách nhiệm nặng nề là bắt được cái đuôi của Ngô Thế Huân vào trong tay người của anh, như thế này còn gì tốt hơn?

Đến nửa đêm, ba người sức cùng lực kiệt, cái gì cũng không tra ra, nhân viên thân tín ra vẻ bị nhục, hận không thể nói: “Mẹ nó, thế nhưng cái gì cũng không tra được.”

Hai người còn lại căn bản bản lãnh không bằng hắn, hiện tại hắn đã nói như vậy, cái gì cũng không tra được. Trương mục rõ ràng như vậy, hiển nhiên bọn họ càng không có năng lực tìm ra sơ hở rồi. Nhớ tới những thứ trong tay cục trưởng bọn họ, hai người này có chút hối hận. Đã sớm nghe nói cục trưởng và Ngô tổng tài có ân oán, chẳng lẽ lần này cục trưởng bọn họ lấy việc công báo thù tư? Cố ý muốn gây tổn thất cho Ngô Thế Huân?

Hai người này ngồi tại chỗ nhìn nhau, chất vấn về Lý Thánh Đức càng tới càng nặng.

Đêm đã sớm về khuya, Ngô Tiểu Tam sợ Lộc Hàm không chịu được nên đã bảo Lộc Hàm đi vào phòng nghỉ của Ngô Thế Huân ngủ một lúc, tự cậu ở chỗ này nhìn chằm chằm ba người kia rời đi, vẻ mặt mệt mỏi nhưng lại mang theo một loại thần thái kỳ dị. Qua nửa giờ sau, liền vội vàng lấy điện thoại gọi cho tên nhân viên thân tín kia: “Hảo tiểu tử, giả bộ cũng giống thật đấy.”

Người nọ cũng vừa về đến nhà, sau đó liền cười: “Anh nói tự tôi làm sổ sách giả rồi để tự tôi tới tra, thật đúng là có duyên phận thật.”

Ngô Tiểu Tam cũng cười, cuối cùng nói: “Được rồi, tiền cũng đã sang tên cho cậu rồi, cẩn thận xử lý một chút.” Nói xong cũng cúp, vừa rồi người nọ tới kiểm toán, tại sao quản lý cấp cao của thành phố A lại phái cậu ta tới? Bởi vì hắn là kế toán giỏi nhất thành phố A, đồng dạng hắn cũng được Ngô Thế Huân bồi dưỡng từ nhỏ mà lớn lên. Hắn làm Giáo sư ở Newyork Wall Street nửa năm liền bị Ngô Thế Huân triệu hồi, mặc dù công việc hiện tại không kiếm nhiều được như trước nhưng Ngô Thế Huân khiến cho hắn vui hơn nhiều, vả lại công việc ở chính phủ cũng rất nhẹ nhõm. Hiện tại hắn tự tại nhàn nhã, tiền kiếm không ít công việc lại thoải mái, tại sao lại không làm chứ?

Những hạng mục của công ty Ngô Thế Huâ đều qua tay hắn xử lý, điểm này không ai biết, ngay cả quản lý cấp cao của R&D cũng không. Biết sự hiện hữu của hắn ngoài Ngô Thế Huân cũng chỉ có Ngô Tiểu Tam, cho nên an toàn của hắn hoàn toàn không đáng lo.

Trong phòng làm việc của tổng tái, Ngô Tiểu Tam cầm điện thoại gọi cho người nọ xong, đặt điện thoại xuống xoay người lại liền nhìn thấy Lộc Hàm đang ôm ngực nhìn cậu ta, khóe miệng còn treo nụ cười như không cười.

Ngô Tiểu Tam nhìn nụ cười này của Lộc Hàm, càng ngày càng cảm thấy giống Ngô Thế Huân, có cảm giác đại sự của thiên hạ đều ở trong tay ta vậy. Ngô Tiểu Tam không tự nhiên lắc đầu mổ cái sau đó nhìn Lộc Hàm nói: “Sao đã tỉnh rồi? Ngủ thêm một chút đi, hiện tại mới ba giờ, em đi ngủ tiếp đi.”

Lộc Hàm giữ nguyên đường cong nơi khóe miệng sau đó gật đầu một cái, tay vẫn ôm ngực nhìn Ngô Tiểu Tam, còn nghiêng đầu một cái, mắt to vụt sáng nhìn cậu ta, làm ra vẻ đáng yêu tò mò hỏi: “Chẳng lẽ anh không có chuyện gì muốn nói với em hay sao?”

Ngô Tiểu Tam không biết vì cái gì, cậu ta nhìn thấy Lộc Hàm như vậy trong nháy mắt run lên một cái, giống như Lộc Hàm đáng sợ như hung thần ác sát vậy. Lộc Hàm cũng không quản thân thể run lên kia của cậu ta, cậu chu mỏ sau đó liền đi, tự mình mất mặt. Chỉ có điều trong khi chầm chậm xoay người khóe miệng cũng từ từ nâng lên. Ngô Tiểu Tam dựa vào tường nghĩ,Ngô Thế Huân a Ngô Thế Huân, đúng là cái gì cũng không chạy thoát khỏi tầm tay anh.

Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Lộc Hàm mở mắt liền nhìn ra ngoài trời. Mặt trời mới mọc với mặt trời mọc cao không giống nhau, rất dịu, cảm giác thật tốt. Đột nhiên hắt xì một cái, mũi giống như có người bịt lại, làm thể nào cũng không thông được. Không bao lâu sau Lộc Hàm liền bị kìm nén đến khó chịu, vừa xoa mũi vừa đi ra ngoài. Sau đó liền nhìn thấy Ngô Thế Huân đứng ở bên ngoài từ sớm, Lộc Hàm sững sờ, không kịp phản ứng, chuyện này……

Ngô Thế Huân ngồi ở bàn làm việc của mình, mùi cà phê nồng nặc xông vào mũi, hưởng thụ dáng vẻ Lộc Hàm cho là mình đang nhìn lầm, sau đó đi về phía trước hai bước nhìn anh, đưa tay chỉ thẳng, lời nói không lưu loát: “Anh…Anh trở lại?”

Ngô Thế Huân lười biếng đọc báo sáng nay, đối với việc Lộc Hàm nói không rõ ràng hành động rất đáng đánh đòn, trực tiếp phát âm thanh từ mũi: “Ừ.” Sau đó cảm thấy âm thanh của Lộc Hàm có cái gì không đúng, giống như có chút buồn buồn, sau đó ngẩng đầu lên hỏi Lộc Hàm: “Tiếng em sao vậy?” Đồng thời ngẩng lên mới phát hiện, không chỉ mũi Lộc Hàm có vấn đề, mặt cũng đỏ không hề bình thường chút nào.

Lộc Hàm day day mũi nói: “Không biết, chắc là bị cảm, em uống nhiều nước một chút là được rồi, một hồi là hết thôi.” Nói xong liền ngơ ngác đi ra ngoài, là lạ ở chỗ nào? Lộc Hàm chớp chớp mắt, không nghĩ ra.

Ngô Thế Huân hoàn toàn không ngờ, ban đầu còn tưởng rằng mình xuất hiện cậu sẽ vui mừng thét chói tai, ai biết người ta phản ứng gì cũng không có, hơn nữa dáng vẻ như bị cảm, chuyện gì đã xảy ra? Không phải anh chỉ không có mặt ở đây một đêm thôi sao, làm sao lại bị cảm!

Lộc Hàm vừa ra khỏi cửa, sau đó nhìn thấy Ngô Tiểu Tam, đầu óc cậu dừng lại, chuyện này….. Buồn bực chỉ vào Ngô Tiểu Tam hỏi: “Anh tới nhà tôi làm gì?

Ngô Tiểu Tam trực tiếp bị Lộc Hàm làm cho bối rối, nhà? Ngô Tiểu Tam quay đầu lại nhìn bàn làm việc của cậu, sau đó vô cùng xác định quay đầu lại nói với Lộc Hàm: “Lộc Hàm, em hồ đồ rồi, ở đây là công ty.”

Lộc Hàm vừa nghe, miệng há ra, có chút ngoài ý muốn, sau đó đầu óc bắt đầu hồi hồn, nhớ lại tối qua mình thức đêm theo kiểm toán, nhớ lại tối qua mình ngủ ở công ty, còn nhớ tới sáng ngày hôm qua Ngô Thế Huân bị mang đi, bị mang đi?

Lộc Hàm hậu tri hậu giác nhớ tới, ngày hôm qua không phải Ngô Thế Huân bị mang đi hay sao?

Sau đó hét lên một tiếng, vọt thẳng vào phòng làm việc nhào vào ngực Ngô Thế Huân. Vốn còn tưởng rằng mình sẽ hưng phấn hét chói tai, ai biết hiện tại cậu chỉ muốn rúc ở trong ngực Ngô Thế Huân, một câu cũng không nói. Mũi của cậu vốn hít thở không thông, lại úp sấp trong ngực Ngô Thế Huân, càng trở lên khó thở. Khi tách ra mới bắt đầu thở mạnh, Ngô Thế Huân cau mày: “Tối hôm qua ngủ đá chăn hả?”

Lộc Hàm nghe vậy, người này bị sao vậy: “Anh mới đá chăn đấy.”

Ngô Thế Huân lắc đầu một cái, hiện tại anh khẳng định, nhất định cậu ngủ đá chăn cho nên giờ bị cảm lạnh rồi. Anh im lặng, trước kia khi hai người ngủ cùng nhau anh đều ôm Lộc Hàm, nhưng dù là như vậy đến nửa đêm cậu vẫn có thể len lén đá chăn rơi xuống đất. Vì vậy đến nửa đêm anh thường có thói quen mặc kệ ngủ sâu hay nông cũng có thể với tay đắp chăn lại cho cậu. Hiện tại thì tốt rồi, qua một tối không có anh ở bên, cậu liền bị cảm.

“Bây giờ là cuối mùa thu rồi, em lại không thể ngủ đàng hoàng một chút, đắp chăn cẩn thận hay sao? Thời tiết lạnh, em cho rằng thân thể của mình là gì, không sợ lạnh hay sao?” Ngô Thế Huân bắt đầu giáo huấn người, Lộc Hàm ở phía sau tiếp nhận khiển trách.

Sau đó không nhịn được mở miệng hỏi: “Tại sao anh lại được thả? Nhanh như vậy sao? Anh ở bên trong như thế nào, có phải chịu khổ hay không?” Ngô Thế Huân liền không vui: “Cái gì mà ở bên trong? Anh là đi uống trà, em cho rằng anh đi ngồi tù chắc, nói lời không nên nói, thật ngốc!”

Lộc Hàm nghĩ cũng phải, lời này đúng là không tốt thật, liền trực tiếp hỏi: “Vậy tại sao anh lại trở lại sớm như vậy, làm sao bọn họ thả người?”

Ngô Thế Huân cười cười: “Bọn họ kiểm tra, không tra được gì, chẳng lẽ còn tiếp tục giữ anh lại ăn cùng gọi bọn họ uống cũng gọi bọn họ hay sao? Anh cho em biết nha, bọn họ rất keo kiệt, anh muốn ăn thịt bò bít tết uống rượu của đầu bếp khách sạn, kết quả bọn họ tiết kiệm tiền, trực tiếp mua xiên thịt dê ven đường cho anh. Anh muốn uống Laffey,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net