chương 32 : Chu Khải tôi chưa bao giờ có lỗi với anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cục trưởng cục thuế? Ở thành phố A?

Thấp thỏm trong lòng Lý Lệ cũng được thả xuống, Lý Thánh Đức nhậm chức, cô lại có thêm một lá bài chủ chốt, xem ra, nhà họ Chu có ngốc đến thế nào cũng sẽ không cho phép Chu Khải ly hôn với cô.

Lý Lệ cô cũng có thể ngẩng cao đầu rồi.

Lộc Hàm, tôi xem cậu làm thế nào tranh với tôi.~

Chu Khải không biết tại sao Lộc Hàm đột nhiên lại gọi cho mình, cho nên đến khi nghe được giọng nói của Lộc Hàm thì mới phản ứng kịp, đây là số điện thoại của Lộc Hàm, sau khi chia tay Lộc Hàm liền đổi điện thoại, anh cũng không có số điện thoại mới của Lộc Hàm.

Nhưng nghe được giọng nói của cậu có chút giễu cợt, tinh thần đang đi lên của Chu Khải lại lập tức ỉu xìu.

Lộc Hàm chậm rãi uống ly Cứt Chồn thứ ba của mình, Lý Lệ không biết về loại cà phê này cũng không thể trách cô ấy, lần đầu tiên cậu nghe được tên của nó cậu cũng sống chết không chịu uống, cuối cùng Ngô Thế Huân lén đổi cà phê của cậu thành loại này, lâu dần cậu uống đến nghiền luôn.

Nếu không, chỉ nghe tên của nó thôi, cậu có chết cũng không uống.

Khi bóng dáng Chu Khải xuất hiện ở quán cà phê, ánh mắt Lộc Hàm trở nên nhàn nhạt. nhìn Chu Khải ngồi xuống, cậu đưa tay đẩy tờ hóa đơn đến trước mặt Chu Khải, khóe miệng cười nhạt, giọng nói có vài phần châm biếm: “Sao vậy, nhà họ Chu cắt tiền tiêu vặt của Chu thiếu phu nhân rồi sao? Sao lại để Chu thiếu phu nhân nhìn thấy số tiền này thì lập tức chạy mất vậy??”

Lộc Hàm cố ý nhấn mạnh hai chữ “chạy mất”, Chu Khải nghe xong, vẻ mặt liền trở nên khó coi.

Chính anh cũng không nghĩ đến, Lộc Hàm gọi anh ra ngoài là vì chùi đít cho Lý Lệ.

“Hàm Hàm, chuyện sáng nay, thật xin lỗi.”

Bây giờ Lộc Hàm không những bị Chu Khải, còn có cả người nhà họ Chu làm phiền đến một chút hơi sức cũng không còn rồi, vội vàng cắt đứt giọng nói đầy khổ sở của Chu Khải: “Dừng, anh không có lỗi gì với tôi, tôi cũng chưa từng có lỗi với anh, nhưng Chu Khải, tôi van anh, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi, để nhà họ Chu của anh, và cả Lý Lệ cũng bỏ qua cho tôi đi, tôi chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, phiền anh đừng đến gây phiền toái cho tôi nữa.”

Chu Khải im lặng nhìn Lộc Hàm, nửa ngày sau mới chuyển động con ngươi một cái, lúc này anh mới nhận ra mắt mình khô khốc.

Nghe trong giọng của Lộc Hàm có vài phần tự giễu, khóe miệng dâng lên một tia khổ sở, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lộc Hàm, ánh mắt cũng trở nên trong sáng lạ thường: “Hàm Hàm, em có yêu anh sao?”

Tay Lộc Hàm đang bưng ly cà phê đột nhiên cứng đờ, cậu nhìn chằm chằm Chu Khải, giống như muốn nhìn anh thành một cái hố sâu, ánh mắt kia khiến cử chỉ của Chu Khải hơi luống cuống, trong mắt Lộc Hàm chợt thoáng qua tia tự giễu, hạ giọng, nhỏ nhẹ nói: “Chu Khải, anh nói xem, chúng ta yêu nhau hai năm, anh hiểu tôi được bao nhiêu?”

Tay chân Chu Khải cứng nhắc: “Anh……”

“Có yêu.” Khi Chu Khải đang do dự mở miệng thì đột nhiên Lộc Hàm nói ra hai chữ này, ánh mắt luống cuống của Chu Khải đột nhiên cũng có thần sắc, giống như sau cơn mưa trời lại sáng, Lộc Hàm nhìn đôi mắt đầy hi vọng kia, cúi đầu nói tiếp: “Nhưng bây giờ không yêu, ngay từ lúc anh quyết định kết hôn với Lý Lệ cũng đã không yêu.”

Chu Khải nghe những lời này, đáy lòng lại trầm xuống, giống như chìm xuống vực sâu không đáy, vội vàng nói: “Hàm Hàm, em có thể tha thứ cho anh một lần này không, anh sẽ ly hôn với cô ấy.”

Nghe Chu Khải nói như thế, Lộc Hàm lập tức cầm lấy túi xách đứng lên, đang đi lại bị Chu Khải kéo lại. Tâm tình Chu Khải đang rất kích động, anh lập tức đứng lên ôm lấy Lộc Hàm, chính anh cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, anh chỉ theo bản năng muốn giữ Lộc Hàm lại. Đã mất đi một lần, anh hoàn toàn nếm trải cảm giác đau khổ khi mất đi Lộc Hàm, không muốn lại mất cậu một lần nữa.

Bàn tay ôm ngang hông Lộc Hàm dùng sức rất lớn, Lộc Hàm cố gắng thoát ra nhưng lại không thể thoát ra được, Chu Khải lại vội vàng nói: “Hàm Hàm, cho anh thêm một cơ hội, anh trở về sẽ xử lý tốt mọi chuyện, cầu xin em.”

Lộc Hàm  thở dài một hơi, giọng cũng trầm xuống: “Chu Khải, không ngờ anh lại là loại đàn ông dám làm không dám chịu.” Nói xong, cậu lại dùng sức thoát ra, Chu Khải chỉ cảm thấy cổ tay mình tê dần, Lộc Hàm nhẹ nhàng linh hoạt kéo hai cánh tay đang vững vàng giam cầm mình ra, không chút lưu luyến rời khỏi.

Chu Khải quay lưng về phía Lôc Hàm, tự giễu cười lạnh, nghe tiếng bước chân ở sau lưng ngày càng xa dần, chỉ cảm giác lòng của mình hoàn toàn rơi vào vực sâu khổ sở, trước mắt ngày càng mơ hồ, hốc mắt đều là nước. Anh dùng sức ngẩng đầu lên, cố chấp không chịu thừa nhận mình thất bại, lại bị hơi nước nơi khóe mắt làm phỏng mất lý trí.

Khi Lộc Hàm đang đẩy cửa rời đi, Chu Khải ở phía sau bỗng chốc xoay người lớn tiếng chất vấn: “Cho tới bây giờ em cũng chưa từng yêu anh, bốn năm trước, em cũng đã yêu người đàn ông kia. Hiện tại người đàn ông kia xuất hiện em cũng yêu anh ta, miệng em nói yêu anh đều là đang vì mình mà kiếm cớ. Ha ha, anh thật đúng là ngu ngốc, không đúng, kẻ ngu còn thông minh hơn anh, kẻ ngu cũng có thể hiểu bốn năm trước, dáng vẻ thất hồn lạc phách của em khi đó là thất tình, ha ha, anh thật sự ngu ngốc………”

Chu Khải nói điên điên khùng khùng, lời nói cũng không mạch lạc, khiến cho tất cả khách trong quán cà phê đều rối rít nhìn bọn họ, tay đang cầm nắm của của Lộc Hàm dần dần xiết chặt, ngón tay trắng thuần dần dần trắng bệch, không còn chút máu.

Nửa ngày sau, cậu chậm rãi xoay người, mắt sâu kín, lẳng lặng nhìn Chu Khải đứng bên kia nửa khóc nửa cười như người điên, “Anh sai rồi, tôi có yêu anh, tôi đã từng vì anh mà loại bỏ anh ấy ra khỏi trái tim tôi, chỉ là tôi không ngờ tôi không thể bỏ được anh ấy ra khỏi trái tim tôi. Tôi có yêu anh, cũng có yêu anh ấy, nhưng bây giờ, tôi không yêu ai, tôi chỉ yêu bản thân mình.”

Nói xong cũng không để ý đến bộ dạng khiếp sợ của Chu Khải nữa, bỏ lại những người bị hành động của cậu và Chu Khải dọa sợ, về sau không bao giờ tới quán cà phê này nữa, đáy lòng Lộc Hàm âm thầm nhắc nhở mình.

Thật ra thì, Lộc Hàm nói dối, cậu nói, bây giờ cậu không yêu Ngô Thế Huân, nhưng cậu đã cố ý quên mất một điểm, bốn năm sau, khi Ngô Thế Huân xuất hiện một lần nữa, giống như mùa xuân tưới nước cho những gốc cây khô, cái không yêu kia, lại một lần nữa mọc rễ nảy mầm.

~ Biệt thự nhà họ Chu ~

Lý Lệ chạy như điên vào nhà, thấy ông Chu ngồi song song cùng một ghế với Lý Thánh Đức, hốc mắt cô bỗng chốc đỏ lên, giọng nói vì không kiềm chế được mà run rẩy, kêu lên một tiếng: “Cha.” Theo tiếng kêu này, nước trong hốc mắt giống như chuỗi ngọc trai bị đứt dây, ầm ầm rơi xuống.

Mọi người trong phòng đều nhìn thấy, không ai bước đến, cũng thức thời nghĩ tới cha con họ chia lìa 17 năm, nên để họ yên tĩnh nói chuyện.

Lý Thánh Đức đứng dậy khỏi ghế salon, ông lúc này và ông của mười bảy năm trước giống như là hai người, đầu đầy tóc trắng, trên mặt lộ rõ vẻ đau thương, giống như một ông cụ sáu mươi tuổi.

Lý Lệ nhìn mà đau lòng, tròng mắt càng đỏ hơn, lập tức nhào vào trong ngực Lý Thánh Đức, giọng nghẹn ngào: “Cha, người già rồi, những năm qua đã để cha phải chịu khổ rồi.”

Lý Duệ Thần đứng một bên xem kịch vui, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười trào phúng.

Lý Thánh Đức cũng ôm chặt con gái của mình, cũng rất kích động, chỉ là lời nói ra lại làm cho Lý Lệ kích động giật mình một cái, ông nói: “Hàm Hàm, ba cũng rất nhớ con.”

Một tiếng “ Hàm Hàm” cũng đủ để Lý Lệ lạnh đến tận tâm can.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net