chương 34 : Ngô Thế Huân tức giân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm nhìn con chuột khiến cậu ghê tởm ở trước mặt, bĩu môi, ánh mắt khinh thường, xoay người đi theo sau lưng Ngô Thế Huân vào thang máy.

Nhưng mà, Lộc Hàm không nghĩ tới, cậu đi theo Ngô Thế Huân vào thang máy là chuyện hiển nhiên, nhưng lại làm cho những đồng nghiệp ở sau lưng trừng mắt nhìn cậu.

Rồi sau đó, mấy người đồng nghiệp có quan hệ tốt với cậu nhất thời lộ rõ vẻ lo lắng, Lộc Hamg à, người này là Tổng giám đốc đó nha, cậu lại dám theo vào đi chung một thang máy với Tổng giám đốc, chúa phù hộ cho cậu!

Trong tháng máy, Ngô Thế Huân lạnh lùng nhìn vách tường thang máy, Lộc Hàm đứng co rúm ở một góc, mắt thỉnh thoảng lườm lườm vẻ mặt lạnh nhạt của Ngô Thế Huân, trong lòng thầm nghĩ, mình chọc anh ta khi nào chứ?

“Đinh” Cửa thang máy mở ra, Ngô Thế Huân vẫn làm mặt lạnh đi thẳng vào phòng làm việc của mình, đầu tiên Lộc Hàm sửng sốt một chút, lại nghĩ một chút, bây giờ Ngô Thế Huân cũng không dễ chọc vào, người đàn ông này giống như tắc kè hoa ấy, lúc thế này lúc thế khác không có quy luật gì hết.

Ngô Thế Huân đi được hai bước liền phát hiện cậu trai kia không đi theo mình nữa, dừng bước quay đầu nhìn lại, phát hiện cậu vẫn còn đang do dự tựa vào vách thang máy, lông mày nhướn cao.

Lộc Hàm nhìn thấy lông mày anh nhướn cao, ngượng ngùng cười cười một tiếng, lúc này mới từ từ đi ra ngoài, đi theo sau lưng Ngô Thế Huân vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Trong phòng làm việc, Lộc Hàm ngoan ngoãn cúi đầu im lặng, Ngô Thế Huân vừa vào phòng liền cởi áo khoác ra, trên trán lấm tấm mồ hôi, cau mày nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, thời tiết chết tiệt này.

Quay đầu lại thấy Lộc Hàm im lặng, cậu cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ biết giờ phút này đôi mắt to tròn của cậu đang nhìn chằm chằm sàn nhà, đếm những ô gạch cẩm thạch kia.

Khụ khụ!

Ngô Thế Huân ho khan hai tiếng.

“Em vừa đi đâu hả?” Giọng nói lành lạnh, có một chút không vui.

“Lý Lệ hẹn em ra ngoài.” Lộc Hàm ngoan ngoãn trả lời, bình thường, khi Ngô Thế Huân tức giận cậu không dám nói láo, đôi mắt Ngô Thế Huân độc lắm, khi tâm trạng anh tốt sẽ không so đo với cậu, nhưng bây giờ anh đang rất giận, xem ra không thể nói dối rồi.

Lông mày đang nhíu chặt từ từ dãn ra, nhưng Ngô Thế Huân vẫn không vui: “Không có chuyện gì sao lại tìm em?”

Lộc Hàm rất lễ phép: “Em cũng không biết, cô ta còn chưa nói vào chuyện chính đã không thấy cô ta đâu nữa.”

Ngô Thế Huân không tin nhìn cậu: “Chưa nói?”

Lộc Hàm dứt khoát gật đầu: “Chưa nói!”

Ngô Thế Huân hỏi lại: “Thật sự chưa nói?”

Lộc Hàm lén lút liếc mắt xem thường, thở sâu một hơi: “Thật sự chưa nói.” Hai người nói qua nói lại, giống như đang trả bài vậy.

Ngô Thế Huân không vui, không biết tại sao, lại làm mặt lạnh: “Sau đó thì sao?”

Lộc Hàm suy nghĩ một chút, vẫn là nói thật: “A, em gọi một ly Cứt Chồn, người nấu cà phê không có ở đó, nên em tự đi nấu, đến khi trở lại, cô ta đã trốn đơn luôn rồi.” Nói đến Lý Lệ trốn đơn, cậu còn phụng phịu cái miệng rất đáng thương. Đường đường là thiếu phu nhân nhà giàu, rõ ràng là chính cô ta nói muốn mời khách, kết quả hóa đơn thì còn, người lại chạy mất dép.

Ngô Thế Huân không dám tin: “Trốn đơn!”

Lộc Hàm gật đầu thật mạnh, thật keo kiệt!

Ngô Thế Huân biết mình chưa hỏi đến trọng điểm, tiếp tục kiếu dài âm điệu: “Sau đó thì sao?”

Nếu như lúc này Lộc Hàm chú ý đến nét mặt của Ngô Thế Huân, cậu sẽ phát hiện ra khi anh hỏi câu đó, vẻ mặt kia còn che giấu nguy hiểm.

Lộc Hàm đảo con ngươi một vòng như hồi tưởng lại: “A, sau đó, em chỉ nghĩ, vợ của Chu Khải thiếu tiền, nên để cho anh ta đến trả, nên em gọi điện thoại cho anh ta.” Đến chỗ “gọi điện thoại”, cậu cố ý nói nhỏ, còn nói rất nhanh.

Tròng mắt Ngô Thế Huân hơi híp lại, gương mặt lạnh đột nhiên biến thành gió xuân ấm áp, cười híp mắt nhìn cậu: “Tìm Chu Khải nha.”

Lộc Hàm cười cười trả lời: “Đúng vậy đó, vợ anh ta thiếu tiền, anh ta không trả thì ai trả.” Dáng vẻ rất tự nhiên, giống như đây là điều đương nhiên, nhưng đáy lòng cậu lại sợ muốn chết, âm thầm cầu nguyện, Ngô Thế Huân ơi Ngô Thế Huân, khi nào anh mới bình thường lại đây!

Anh hù chết em rồi~

Ngô Thế Huân lười biếng dựa lưng vào ghế, giọng trầm thấp, dịu dàng: “Này, không phải là để ôn chuyện cũ chứ?”

Lộc Hàm tiếp tục giả ngốc cười ngây dại, “Không có mà, em còn trịnh trọng cảnh cáo anh ta, nhắc anh ta phải trông nom vợ và em gái của mình, không được để họ giống như chó điên suốt ngày chạy đi cắn người khác! Gâu Gâu!” Cậu nói xong còn cười lấy lòng Ngô Thế Huân , giống như muốn nói: Em rất lợi hại, em rất kiêu ngạo, anh phải khen em đi chứ!

Ngô Thế Huân cười híp mắt gật đầu, giọng nhẹ nhàng: “Hả?”

Một tiếng “a” vang lên, mặt anh đột nhiên biến mất, Lộc Hàm lập tức có cảm giác mình hôm nay không nên ra cửa!

Ngô Thế Huân nghiêm mặt nhìn cậu: “Em tưởng là gạt được anh sao, hai người ôm ôm ấp ấp giữa ban ngày, thật thoải mái nhỉ?”

Lộc Hàm nghe Ngô Thế Huân nói vậy liền im lặng, thoải mái? Tại sao lái có thể nói như vậy với cậu?

Cậu không nói gì, chỉ mở to mắt nhìn anh, đầy uất ức.

Ngô Thế Huân nhìn thấy ánh mắt bi thương của cậu, sự tức giận liền bị thiêu đốt mất một nửa, đáy lòng bất đắc dĩ thở dài, đối với Lộc Hàm, anh vĩnh viễn đều thua.

Bước lên trước nói xin lỗi với cậu ấy đi, nhưng thể diện của đàn ông để vào đâu, hay thôi đi, nhưng mà nhìn ánh mắt đau thương của cậu………

Ngô Thế Huân rất đau lòng, nhưng không bước đến an ủi.

Đã đi được chín mươi chín bước, chỉ còn một bước nữa là xong, cậu không bước bước nào cũng được, anh có thể đi hết một trăm bước, nhưng với điều kiện, cậu phải ngoan ngoãn đứng đó đợi anh.

Bây giờ anh rất sợ Lộc Hàm sẽ lui về sau một bước, giống như bốn năm trước, cậu lui về phía sau một bước, cho Chu Khải một cơ hội.

Cho nên lần này, anh tuyệt đối không cho phép mình dung túng Lộc Hàm nữa, tiểu tử này được anh nuông chiều, được anh dung túng, cậu sẽ ngày càng được voi đòi tiên.

Cho nên, lần này, anh độc ác ra lệnh cho mình, không cho phép mình bước lên trước nửa bước!

Lộc Hàm im lặng, trong mắt ngập nước, lóe sáng dưới ánh mặt trời, nhìn Ngô Thế Huân đứng im tại chỗ cũng không nhìn cậu một cái, trái tim Lộc Hàm rất lo lắng.

Chẳng lẽ, ở trong lòng Ngô Thế Huân cậu chính là như vậy sao?

Thoải mái? Tại sao lại thoải mái, trong nháy mắt Chu Khải ôm cậu, toàn thân cậu nổi đầy da gà!

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, rõ ràng là cậu sắp khóc nhưng vẫn cố gắng kìm nén, tâm anh bị nhéo một cái, hận không thể tự đánh mình ba chùy, cuối cùng khẽ cắn răng, không nhìn cậu, đùi hơi dùng sức quay ghế da vào trong, đưa lưng về phía Lộc Hàm.

Lộc Hám nhìn ghế da quay vào trong, khó khăn há miệng, cuối cùng lại không nói được câu nào, chóp mũi đỏ ửng, nước mắt tràn ra khóe mắt rồi chảy xuống.

Nhìn anh cự tuyệt, Lộc Hàm cẩn thận hít hít lỗ mũi, điều chỉnh lại giọng nói, cố gắng để anh không phát hiện ra cậu khóc, bình tĩnh, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Nếu không còn việc gì, em đi trước.”

Ngô Thế Huân nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ sát đất, trái tim cũng đang rỉ máu.

Giọng Lộc Hàm bay vào trong tai anh, mặt Ngô Thế Huân xanh mét, nhận ra giọng Lộc Hàm run run, tâm Ngô Thế Huân lại bị nhéo một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net