chương 39 : Cầu xin anh đừng để em hận anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, lời nói của Ngô Thế Huân dường như khiến cậu tuyệt vọng, làm thế nào đây, làm sao để thoát khỏi tình trạng này?

Đợi đến khi cậu hoàn hồn, áo ngủ của cậu đã bị Ngô Thế Huân cởi ra rồi.

Cậu giật mình, dùng sức đánh lên người Ngô Thế Huân, hình như Ngô Thế Huân không hài lòng khi con mèo nhỏ của anh đột nhiên giãy giụa, tay hơi dùng lực nắm chặt hai bàn tay của Lộc Hàm, gắt gao giữ lấy, mặc Lộc Hàm giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

Lộc Hàm hoảng hốt, mặc dù cậu ngủ cùng Ngô Thế Huân từ nhỏ đến lớn, nhưng nhiều nhất Ngô Thế Huân cũng chỉ ôm cậu ngủ mà thôi, khi đó, cậu giống như em trai của anh, ôm anh ngủ rất thoải mái.

Nhưng mà bây giờ, nhìn đầu người đàn ông kia đang vùi trên ngực mình, Lộc Hàm khóc, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, lo lắng? Hay là sợ hãi? Cậu cũng không biết nữa!

Giọng cậu nghẹn ngào, còn xen lẫn tiếng khóc nức nở, nghe rất thê thảm: “Ngô Thế Huân, em xin anh, đừng để em hận anh.”

Đầu đen đang hôn loạn trên ngực cậu đột nhiên dừng lại, lát sau, anh ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt hồng hồng của cậu, gương mặt bỗng chốc lạnh đi, giọng anh lạnh nhạt: “Thế nào, em chán ghét anh sao? Hay là, em còn chưa chết tâm với cái tên Chu Khải kia? Chu Khải muốn ôm em thì em để cho anh ta ôm, anh thì không được sao, hả?”

Thanh âm trầm thấp mang theo một chút đau thương, Lộc Hàm nhìn đôi mắt với con ngươi lạnh lùng xa lạ kia, giống như nghe được tiếng “răng rắc” của trái tim, vỡ vụn.

Đầu cũng mờ mịt, lúc này cậu không biết nên làm cái gì.

Một tia lý trí cuối cùng nhắc nhở cậu, không được làm như vậy, không thể làm như vậy, cậu nghĩ tới vẻ mặt lúc nói câu nói kia của Chu Vận Uyển, âm thanh văng vẳng bên tai cậu cũng là câu nói kia của Chu Vận Uyển.

Nên làm gì bây giờ?

Lộc Hàm mờ mịt, cậu nhắm chặt mắt lại, trong đầu hiện lên một loạt cái hình ảnh, xoay tròn khiến trái tim cậu quặn lại, có Ngô Thế Huân, có Chu Khải, Lý Lệ, Chu lão phu nhân, còn có Chu Vận Uyển.

Từng gương mặt, từng gương mặt hiện lên rõ nét, rõ nét đến mức khiến Lộc Hàm bực bội.

Thật muốn quên hết tất cả, quên hết mọi thứ.

Ngô Thế Huân lẳng lặng nhìn cậu nhắm mắt rơi lệ, nỗi thất vọng trong mắt anh càng ngày càng đậm, anh không còn đủ tự tin nữa rồi, Hàm Hàm, rốt cuộc em có yêu anh hay không, dù chỉ là một chút thôi!

Ngô Thế Huân cắn răng, cố gắng không để cho mình phát hỏa, nhẹ nhàng buông Lộc Hàm ra, ôm ngang thân thể nhỏ bé lên, anh khẽ cau mày, sao cậu lại nhẹ như vậy?

Ôm thân thể mềm nhũn nhỏ bé đặt lên giường, hai tay nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, sau đó là những nụ hôn liên tiếp rơi xuống mặt cậu, đến khi nụ hôn của anh chạm lên trán của cậu, Ngô Thế Huân mới giật mình cả kinh, anh cau mày suy nghĩ, lại nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một lần nữa, lúc này mới xác định được chuyện đang xảy ra, chân mày lại càng nhíu chặt hơn.

Đáng chết!

Anh thầm mắng một tiếng.

Chẳng trách cậu lại không nghe lời như vậy, một người đang bị sốt mà có thể nghe lời mới là lạ.

Lộc Hàm còn có một tất xấu, khi cậu bị sốt sẽ không bao giờ chịu nghe lời, bình thường gọi dạ bảo vâng,  Ngô Thế Huân nói một, cậu nhất định không dám nói hai, bình thường, những lúc như thế này, Ngô Thế Huân sẽ rất đau lòng, sao lại bị như vậy? Khi cậu phát sốt thì đến cả ông trời cũng phải ngoan ngoãn nghe theo những lời hồ ngôn loạn ngữ của cậu.

Cho dù là sai, cho dù phát hiện cậu phát sốt rồi, anh cũng vẫn phải làm.

Ngô Thế Huân nhìn người con trai bị mình cởi hết quần áo chỉ còn lại quần nhỏ - Lộc Hàm, một lần nữa anh lại cảm thấy thất bại rồi.

Nhức đầu quá! Aiz! Cậu bé Lộc Hàm này…..

Nhưng mà, tại sao mình hôn lâu như vậy lại không cảm thấy cậu có gì đó không đúng?

Ngoài cảm giác thất bại ra, còn có tự trách, Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm dần dần ngủ mê man, anh không thể làm gì khác hơn là khom lưng nhặt quần áo ngủ bị anh ném xuống đất lên, cẩn thận mặc giúp cậu rồi đắp mền cho cậu, sau đó móc điện thoại di động ra bấm một dãy số.

Động tác nhanh lẹ, dứt khoát, sau khi gọi điện xong anh ngồi ở đầu giường chăm chú nhìn cậu.

Lúc này mới chú ý đến Yêu Yêu cả ngày ảo não rúc vào trong chăn của Lộc Hàm, Yêu Yêu thấy Lộc Hàm ngủ thiếp đi cũng theo thói quen cuộn tròn người lại giống như một cuộn len, đầu khẽ rúc vào dưới gối của Lộc Hàm, con ngươi đen láy to tròn đảo một vòng, bất mãn nhìn Ngô Thế Huân chằm chằm.

Ngô Thế Huân nhìn thấy ánh mắt đề phòng và sợ hãi của Yêu Yêu không khỏi bật cười, xem ra, Bảo Bảo bảo vệ Lộc Hàm rất tốt, điểm này có thể nhận ra trong đôi mắt nhỏ của Yêu Yêu, dù là sợ vẫn muốn bảo vệ cậu.

Ngô Thế Huân buồn buồn nhìn chú cún, lại nhớ lại bốn năm trước, anh rất thích chó, thích nhất là giống chó săn, bởi vì chó rất thông minh, hơn nữa còn rất lợi hại, lại tuyệt đối trung thành với chủ nhân, cho nên anh tìm một con chó cảnh thuần chủng về nuôi.

Anh còn nhớ rõ ngày hôm đó, anh cố nhét Bảo Bảo mới đầy tháng vào tay Lộc Hàm thì môi cậu chu lên đến tận trời, Ngô Thế Huân bật cười véo véo cái má phúng phính của cậu: “Nó có thể bảo vệ cho em.”

Lộc Hàm lúc đó còn không vui, chán ghét nhìn chằm chằm Bảo Bảo rồi ngao ngán nhìn anh: “Tại sao phải để nó bảo vệ cho em, nó bảo vệ cho em, vậy anh làm cái gì?”

Ngô Thế Huân bật cười, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Không phải lúc nào anh cũng có thể ở bên cạnh em được, nhưng nó có thể, Hàm Hàm, nhớ, từ nay về sau không được để Bảo Bảo rời xa em, có biết không?”

Lộc Hàm vẫn chưa hài lòng, nhìn Ngô Thế Huân một cái, buồn bực nói: “Em nhớ rồi.”

Nhìn dáng vẻ không muốn của cậu, Ngô Thế Huân còn làm bộ vỗ vỗ đầu Bảo Bảo, trịnh trọng dạy dỗ: “Người anh em, an toàn của bà xã nhà ta phải giao cho cậu rồi.”

Khi đó, Bảo Bảo vốn lười biếng khi nghe xong câu này tinh thần lại lập tức phấn chấn lên, bây giờ nghĩ lại mới thấy lúc đó Bảo Bảo đã xem việc bảo vệ cho Lộc Hàm là nhiệm vụ của nó rồi.

Ngô Thế Huân nhìn cuộn len tên Yêu Yêu, khóe miệng khẽ cong lên, cái gì mới thực sự là yêu thương, anh nhìn dáng vẻ này của Yêu Yêu lại khiến anh nhớ tới mười bảy năm trước, khi anh nhặt được cậu trong rừng sâu, cũng là bộ dạng cảnh giác này, rõ ràng là rất sợ nhưng vẫn tò mò nhìn anh chòng chọc.

Đột nhiên nhạc chuông điện thoại di động vang lên, Ngô Thế Huân nhanh chóng ấn nút nghe, lại nhanh chóng quay đầu nhìn Lộc Hàm một cái, thấy cậu hít thở đều đều, không có dấu hiệu tỉnh giấc, lúc đó anh mới yên tâm, rón rén rời khỏi phòng.

Lúc này đã có ba người đàn ông đứng trong phòng khách, Lý Duệ Thần nhìn chằm chằm vào cửa căn phòng mà Ngô Thế Huân mới bước từ đó ra, tiến lên hai bước nhẹ giọng hỏi: “Sao đột nhiên lại phát sốt, rốt cuộc gần đây hai người xảy ra chuyện gì?”

Ngô Thế Huân vẻ mặt lo lắng của Lý Duệ Thần, thở dài một hơi, nhỏ giọng cảnh cáo: “Lý Duệ Thần, anh chỉ là bạn của tôi mà thôi, anh đừng có đi quá giới hạn.”

Hình như Lý Duệ Thần rất quan tâm Lộc Hàm, điều này anh đã phát hiện ra từ mười năm trước khi anh ta xuất hiện, nhưng anh ngại, vì hình như Lộc Hàm cũng rất thích người anh trai này, Ngô Thế Huân không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt cảnh cáo vẫn dán trên người Lý Duệ Thần, không hề gián đoạn.

Dường như Lý Duệ Thần nhìn thấu suy nghĩ của Ngô Thế Huân, khổ sở cười: “Tôi đã biết từ lâu rồi, bây giờ tôi chỉ muốn biết tại sao em trai tôi lại phát sốt thôi, chẳng lẽ đó là đi quá giới hạn sao?”

Ngô Thế Huân hơi híp mắt, trên mặt Lý Duệ Thần tất cả đều là khổ sở, loại khổ sở này Ngô Thế Huân cũng đã trải quá, đó là loại cay đắng khi biết rõ mình không thể làm gì. Một khắc đó, Ngô Thế Huân cảm thấy anh vô cùng may mắn khi đã tìm được Lộc Hàm trước, buộc chặt Lộc Hàm ở bên cạnh mình nhiều năm như vậy, chắc hẳn trong lòng Lộc Hàm luôn có một vị trí nhất định dành cho anh, cho dù đó không phải là yêu, thì cũng không ai có thể lay chuyển được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net