chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân đứng im nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ rất lâu, lâu đến mức Chung Nhân còn cho rằng anh đã biến thành một pho tượng vọng thê, Ngô Thế Huân mới chậm rãi nhích người, vừa xoay người lại, ánh mắt sắc lạnh lại quét khắp phòng.

(Chú thích: [vọng thê]: chờ vợ, chắc mọi người cũng biết chuyện người phụ nữ vì chờ chồng mà hóa thành hòn vọng phu rùi nhỉ)

Mọi người bị anh liếc qua, trái tim cũng muốn ngừng đập.

“Nói cách khác, cho đến lúc này, cậu ấy vẫn chưa rời khỏi thành phố G!”

Chung Nhân nhìn vẻ mặt nghiêm túc khác thường của Ngô Thế Huân, bình thường anh hay cười đùa lúc này cũng xụ mặt xuống, giọng trầm thấp vang lên giữa không gian yên tĩnh: “Đúng, theo như kết quả điều tra được, chiếc xe QQ của Lộc Hàm chạy về phía Tây Bắc rồi.”

Không còn vẻ mặt cười đùa vui vẻ lúc bình thường, giọng âm trầm xen lẫn nặng nề, trong lúc vô tình lại càng làm tăng thêm mị lực đàn ông của anh.

Nghe Chung Nhân nói, Ngô Thế Huân trầm mặc, phía Tây Bắc của thành phố G? Theo như anh biết, nơi đó nổi danh là vùng đất “phong thủy bảo địa” của thành phố G, Lộc Hàm đi đến đó làm gì?

(Chú thích: phong thủy bảo địa: đất báu phong thủy)

Từ đầu đến cuối Lý Duệ Thần vẫn không nói câu nào, khi nghe được những lời này, hô hấp của anh hơi chậm lại, trong mắt dần dần dâng lên chua xót và thương tiếc. Tay cầm ly hơi dùng sức, lại cầm không tốt, dĩ nhiên là ly thủy tinh không thể chịu được áp lực này, phát ra một tiếng vang thanh thúy, sau đó đùng một cái, vỡ.

Nước nóng trong ly cũng văng ra, Cố Tiêu ngồi bên cạnh Lý Duệ Thần phản xạ có điều kiện lập tức đứng lên, may mắn tránh được một kiếp, đang vỗ vỗ ngực trái âm thầm nói mình may mắn thì liếc nhìn thấy mu bàn tay Lý Duệ Thần đã sưng đỏ lên rồi.

Cố Tiêu sững sờ, một giây sau sợ hãi kêu lên: “Cậu điên rồi.” Nói xong liền chạy đi lấy hộp cứu thương tìm thuốc tiêu sưng.

Mọi người không hiểu tại sao Lý Duệ Thần lại phản ứng như vậy, chẳng lẽ lại là vì Lộc Hàm bỏ đi mà không yên tâm?

Cũng giống như Ngô Thế Huân sao?

Nhưng làm sao lại đến nông nỗi này, Lộc Hàm bỏ đi, ngay cả Ngô Thế Huân cũng không điên cuồng đến mức này.

Ngô Thế Huân bị thu hút bởi hành động bóp nát ly thủy tinh của Lý Duệ Thần, từng phản ứng của Lý Duệ Thần sau đó anh đều không bỏ qua. Cho nên vẻ mặt chua xót và ánh mắt bi thương của Lý Duệ Thần đều rơi vào trong đáy mắt của anh.

“Có phải cậu biết cái gì hay không?” Giọng nói không có chút nhiệt độ nào giống như gió tuyết vô tình lạnh lẽo, đâm thẳng vào trái tim người nghe.

Lý Duệ Thần hất tay Cố Tiêu vẫn đang bôi thuốc tiêu sưng cho mình ra, chậm rãi đứng lên, nhìn ánh mắt lạnh như băng của Ngô Thế Huân: “Ừ, nếu như mình đoán không sai, cậu ấy đi Tây Bắc chắc chắc chắn là đến Lăng Viên rồi.”

Lãnh Diễm hơi kinh ngạc: “Lăng Viên?” Cậu ấy đến Lăng Viên làm gì?

Lý Duệ Thần gật đầu một cái, hình như trong mắt có gì đó, có chút mong nhớ lại có chút ngọt ngào, cũng có chút không chắc chắn, còn có một chút mờ mịt không rõ nguyên nhân.

Nhưng đối mặt với câu hỏi tiếp theo của Ngô Thế Huân, anh vẫn gật đầu một cái: “Không sai, tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu, nhưng mà, tôi tin tưởng, nếu như Lộc Hàm đi về phía Tây Bắc thì nhất định là cậu ấy đến Lăng Viên rồi.”

Ngô Thế Huân nhíu mày suy nghĩ nhìn Lý Duệ Thần, đôi mắt hơi híp lại nhìn mu bàn tay hồng hồng vì bị phỏng của Lý Duệ Thần, con ngươi khẽ lay động, nhìn Cố Tiêu vẫn đang cầm lọ thuốc tiêu sưng: “Nhanh lên, bôi thuốc cho cậu ấy đi.”

Sau đó, cũng không thèm để ý hai người này có phản ứng gì, chuyển mắt qua nhìn Chung Nhân ở bên cạnh, “Cho người đi điều tra đường đến Lăng Viên ở phía Tây Bắc”

Chung Nhân nhếch miệng cười: “Lần này cậu phải cảm ơn mình đi, mình đã sớm cho người đi điều tra rồi.” Ngay từ lúc nhận được tin tức Lộc Hàm đi về phía Tây Bắc, Chung Nhân cũng đã cho người đi điều tra những địa điểm trọng yếu, phía Tây Bắc vốn có một ít nhân vật lớn, Lộc Hàm lại chỉ là một sinh viên bình thường mới tốt nghiệp hiển nhiên sẽ không quen biết với nhân vật lớn nào rồi, cho nên, nơi cậu ấy có thể đến cũng chỉ có Lăng Viên rộng lớn kia thôi.

Nhưng mà Chung Nhân vẫn có một chút khó hiểu, tại sao trước khi rời đi, cậu bé này lại chạy đến Lăng Viên kia bái tế chứ?

Chẳng lẽ trong bốn năm học đại học ở thành phố G này cậu ấy có quen biết người nào đó nhưng người đó lại bất hạnh qua đời sao?

Hơn nữa, người này nhất định là người có tiền có thế, nếu không làm sao có thể được chôn cất ở Lăng Viên Tây Bắc chứ?

Nhìn gương mặt hả hê của Chung Nhân, Ngô Thế Huân vẫn cười mà như không cười: “Kết quả đâu?”

Chung Nhân tiếp tục cười cười: “Còn chưa có kết quả, nhưng mà, mình tin sẽ có nhanh thôi.”

Vừa dứt lời, Ngô Thế Huân cũng đã cầm chìa khóa xe bên cạnh bàn lên rời khỏi phòng trọ.

Chung Nhân và Cố Tiêu liếc mắt nhìn nhau, mà Lý Duệ Thần để Cố Tiêu bôi thuốc tiêu sưng xong cũng đứng lên rời đi.

Chỉ còn lại Chung Nhân và Cố Tiêu, hai người lại đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau vội vàng cầm chìa khóa xe lên chạy khỏi phòng trọ.

Bọn họ cùng nhau lớn lên nên hai người bọn họ hiểu sâu sắc một đạo lý rằng, khi Ngô Thế Huân và Lý Duệ Thần đều vì Lộc Hàm mà thay đổi thì tốt nhất không nên đi cùng hai người họ, nếu không nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.

Ngô đại thiếu gia vừa phúc hắc vừa thù dai sẽ khiến họ đi không nổi, ăn cũng không xong, người đàn ông dịu dàng như Lý Duệ Thần cũng sẽ khiến họ bán sống bán chết.

Sao có thể đồng thời chịu hai đả kích lớn như vậy đây!

Khi Lộc Hàm leo được hơn một nửa sườn núi thì gặp ông Chu và Lý Thánh Đức ở một khúc quanh.

Việc gặp ông Chu ở đây nằm ngoài dự đoán của Lộc Hàm, cậu kinh ngạc nhưng vẫn lễ phép gật đầu chào, sau đó nghiêng người bước qua.

Đối với người đứng bên cạnh ông Chu, Lộc Hàm chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua.

Nhưng Lý Thánh Đức nhìn thấy cậu thì vẻ mặt ông liền thay đổi, sắc mặt trắng bệch rất khó coi.

Ánh mắt khiếp sợ nhìn theo bóng dáng Lộc Hàm không chớp mắt, mãi cho đến khi bóng dáng nhỏ bé đó biến mất ở một khúc quanh khác ông mới hoàn hồn.

Trái tim Lộc Hàm khẽ lay động, tại sao người kia lại quen thuộc như vậy? Người đó là ai?

Vấn đề khó khăn này vẫn mông lung trong đầu cậu đến khi cậu đứng trước mộ Nghiêm Tử Hoa, nhìn thấy một bó hoa hồng thật to được đặt ngay ngắn trên mộ cô mới chợt hiểu ra, bó hoa còn tươi như vậy nhất định là vừa được đặt lên.

Nhớ đến vẻ mặt vô cùng khiếp sợ của người đàn ông kia, trong đầu cậu liền hiện lên một người đàn ông anh tuấn, tuổi còn rất trẻ.

“Cha, cha!”

Còn có tiếng gọi nũng nịu ngọt ngào của cậu lúc nhỏ.

Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Mẹ, người đó thật sự xuất hiện rồi sao?

“Mẹ, người kia không tặng mẹ loại hoa mẹ thích rồi, con nhớ mẹ từng nói, Bách Hợp, thuần khiết không tì vết, mẹ rất thích. Hôm nay con mang đến cho mẹ.” Dứt lời, cậu khom lưng cầm bó hoa hồng lên tiện tay ném đi, sau đó chậm rãi đặt bó hoa Bách Hợp của mình xuống.

Lộc Hàm lẳng lặng nhìn người vô cùng quen thuộc trong tấm hình giống như vạn năm chưa gặp, gương mặt của Lộc Hàm và Nghiêm Tử Hoa giống nhau như đúc, đôi mắt to tròn phong tình, khi cười lên thì đôi mắt kia khẽ híp lại, cong cong hình bán nguyệt, rất chói mắt cũng rất xinh đẹp.

“Mẹ, hôm nay là sinh nhật của con, chuyện lúc trước con nhớ được không nhiều lắm, nhưng con vẫn nhớ rất rõ ngày sinh nhật năm đó, rất vui vẻ. Mẹ, cám ơn mẹ đã cho con sinh mạng, để con được đón sinh nhật cùng với mẹ. Sau ngày hôm nay, con sẽ rời khỏi đây, bởi vì con không muốn gặp lại người đàn ông kia nữa, anh ấy xứng đáng có được người tốt hơn con, mẹ thấy đúng không?”

Gió lạnh mang theo những hạt mưa làm ướt mái tóc ngắn đen mềm mại giữa không trung, nước mưa cũng giống như nước mắt, từng giọt, từng giọt nhẹ nhành rơi xuống, ngấm vào trái tim, xua đi cũng không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net