chương 69 : Ác chỉnh Lý Lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chỉ là được anh bao dưỡng, đợi đến lúc già cả nhan sắc tàn phai còn ai nhớ đến cậu ta!

Lộc Hàm nhìn nụ cười trên mặt Lý Lệ, nụ cười rõ ràng đang nói “màn kịch hay của cô còn đang ở phía sau, tôi chờ!” Lộc Hàm chợt mở to mắt xem thường, nhìn trần nhà im lặng.

Ngô Thế Huân chỉ cười không nói, chỉ nở nụ cười thản nhiên nhìn thoáng qua Lộc Hàm đang thờ ơ nhìn trần nhà, sau đó giống như không có gì cầm ly rượu đó từ từ thưởng thức.

Không khí lập tức trở nên rất căng thẳng, cũng không ai nói gì,Lộc Hàm  nhìn trần nhà chằm chằm không nói lời nào. Chu Khải bị một câu của Ngô Thế Huân chặn họng không nói nên lời, còn Ngô Thế Huân tự mình làm hài lòng mình lười nói chuyện. Một bàn bốn người chỉ còn lại Lý Lệ.

Lý Lệ nhìn Lộc Hàm một chút, rồi nhìn lại Ngô Thế Huân, chợt cười khẽ: “Ha ha, Ngô tiên sinh, về sau chúng tôi còn phải làm ăn ở thành phố A, sợ rằng cần rất nhiều quan tâm chăm sóc của địa phương, về sau làm phiền anh.”

Ngô Thế Huân đang nhấp rượu chợt dừng tay lẳng lặng nhìn Lý Lệ, sau đó hai mắt hẹp dài chợt trở nên vô cùng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lý Lệ. Trong lòng Lý Lệ rét run, không hiểu mình đã nói sai ở đâu, đắc tội với vị công tử lúc nóng lúc lạnh này.

Ngô Thế Huân như chế giễu nhìn ánh mắt Lý Lệ, một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, giọng điệu khó hiểu: “Có lúc tôi thật sự rất khó hiểu, trông cô cũng là người phụ nữ vừa khéo léo vừa có sắc đẹp, nhưng rốt cuộc cấu tạo trong lòng cô thế nào? Hay là nói, lòng cô là đen tối?”

Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Ngô Thế Huân đã sai người đi điều tra thân phận của Lý Lệ, không thể tránh khỏi biết được năm đó cô ta còn có một cậu em trai, đúng lúc, tên là Lý Lộc Hàm!

Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn Lộc Hàm đối diện vẫn không nói câu nào, chợt cảm thấy đứa bé mình nuôi lớn đúng là rất biết chịu đựng, chịu đựng lâu như vậy vẫn không làm loạn. Mấy người này đều đang diễn trò trước mặt cậu, có phải là gắng gượng nhiều đến nghiện không?

Nhận thấy rõ ràng ánh mắt Ngô Thế Huân đang nhìn mình chăm chú, Lộc Hàm thoáng giật mình, nhìn thẳng qua, bỗng nghe thấy Ngô Thế Huân sắc bén hỏi Lý Lệ một câu cứng nhắc như vậy. Sau đó cậu nhìn thấy cách Lý Lệ không xa quản lý đang đi tới,Lộc Hàm  phất tay ý bảo quản lý tới đây.

Quản lý là một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, rất gầy, đi tới bên cạnh Lộc Hàm, vẻ mặt bình tĩnh ung dung.

“Thiếu gia đã lâu không gặp, mấy năm nay có khỏe không?” Vừa đi tới đã chào hỏi như vậy, Lý Lệ nghe thấy cảm giác cũng mơ hồ.

Lộc Hàm khẽ mỉm cười, “Chú Lý, bốn năm nay tôi rất khỏe, hôm nay vừa về, rất lâu rồi không ăn bò bít tết, cho nên không quen, nghe nói mấy vị đầu bếp ở đây tính khí khá ngang ngược?”

Lý giám đốc nghe vậy cười nói : “Đúng vậy, sợ rằng thế giới này chỉ có một người mới có thể bảo hắn làm bò bít tết chín thôi.” Nói xong ngoắc tay, người bồi bàn sau lưng đi lên, cẩn thận đặt đĩa bò bít tết chín trước mặt Lộc Hàm, sau đó lui xuống.

Lộc Hàm nhìn bò bít tết trước mặt, vô cùng vui vẻ, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi, mùi thơm bay ra bốn phía. Cậu rất thích đầu bếp ở nhà hàng này làm bò bít tết chín. Nhìn vẻ mặt vui vẻ của cậu, Lý giám đốc và Ngô Thế Huân nhìn nhau cười, nửa đùa giỡn nói : “Bốn năm không gặp, khẩu vị vẫn gian xảo như trước.”

Lý Lệ nghe thế càng cảm giác là mình nghe nhầm. Lúc nãy cô nghe thấy gì? Trong phòng ăn nhà hàng đắt tiền nhất thành phố A, thế mà quản lý còn cung kính gọi Lộc Hàm là thiếu gia? Còn nói bốn năm trước cái gì?

Mà Chu Khải cũng rất nghi ngờ, chẳng lẽ thân phận Lộc Hàm cực kỳ tôn quý?

Lúc này, Ngô Thế Huân nãy giờ vẫn đang cười nhìn Lộc Hàm, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, tôi đặc biệt gọi bò bít tết chín năm phần ngon lành cho cậu ấy mà cậu ấy sống chết không ăn, còn trợn mắt giận dỗi với tôi. Bây giờ thì tốt rồi, vốn cậu ấy bị thuyết phục ăn bảy phần chín, ai biết đâu chú Lý sẽ đến đây quấy rầy. Trông cậu ấy lúc này có lẽ sẽ không ăn bảy phần chín đâu!” Mặc dù giọng điệu bất đắc dĩ, nhưng chứa đựng cưng chiều bất tận.

Lúc này Lý Lệ xem ra đã hiểu hoàn toàn. Thì ra lúc nãy mình mới là người bị Lộc Hàm đùa giỡn, là Lộc Hàm thông đồng với Ngô Thế Huân cho mình diễn trò. Rõ ràng cậu ta là người có thân phận tôn quý còn không muốn lộ diện trước mặt mình, đúng thật là đang kiếm chuyện.

Sắc mặt Lý Lệ rất khó coi, cô cảm thấy người chung quanh đang nhìn cô với ánh mắt như đang xem chuyện cười, đời này chưa từng bị mất mặt như vậy. Tất cả những điều này đều do Lộc Hàm ban tặng. Thấy Lộc Hàm ăn uống vui vẻ, rốt cuộc Lý Lệ cũng hiểu ý tứ trong câu nói lúc nãy của Ngô Thế Huân, là người ta chờ mình bị bêu xấu.

Lộc Hàm trực tiếp bỏ qua Lý Lệ, cậu tạm biệt món bò bít tết chín năm phần khó ăn, cũng không muốn vì lý gì mà ăn không ngon.

Chẳng qua cậu vẫn nhớ những lời Lý Lệ vừa mới như cười nhạo cậu, cầm dao nĩa tao nhã xiên một miếng bò bít tết bỏ vào trong miệng, từ từ nhai rồi nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ.

Lúc này cậu mới ngẩng đầu, dường như là chợt hiểu ra, thì ra hai vợ chồng Lý Lệ vẫn còn ở đây?

Lộc Hàm ngượng ngùng cười, “Thật là xin lỗi, bò bít tết này bốn năm rồi tôi chưa ăn, thật sự rất nhớ, cho nên vừa nhìn thấy bò bít tết lập tức quên.” Nói xong như chủ nhà đứng lên nói với trưởng ca đứng cạnh, “Giúp hai vị khách này hai phần bò bít tết chín năm phần, giúp ông chủ một phần bò bít tết chín bảy phần.” Trưởng ca vâng dạ, tìm người nhanh chóng dọn hai phần bò bít tết chín năm phần không động tới, lúc này mới đi về phòng bếp thông báo.

Nhìn trưởng ca rời đi, lúc này Lộc Hàm mới quay lại nhìn lý nói: “Cô thích thịt bò chín năm phần đúng không, dù sao bò bít tết chín năm phần vẫn là ngon nhất, đây là lời cô vừa nói.” Lộc Hàm nhìn Lý Lệ cười, ra vẻ cô không cần phải cám ơn tôi, lại nhìn đến Ngô Thế Huân đang nheo mắt xem trò vui, như trách cứ nói: “Nếu ăn không nổi phần chín năm phần cũng không cần phải miễn cưỡng, cả đời em chỉ thích ăn chín, anh còn khiêu khích em nếm thử những thứ gì đó còn máu, tanh như thế, không khác gì súc sinh thời kì ăn lông ở lỗ.”

Lộc Hàm nói vậy, dáng vẻ như không có chuyện gì, Ngô Thế Huân không thể nhịn nổi giương đôi môi thật mỏng, thì ra không phải vật nhỏ không ra uy, mà là đang tìm cơ hội tiêu diệt địch.

Cậu vừa gọi giúp người ta hai phần bò bít tết chín năm phần, vừa nói lời như vậy, đó không phải là đang nói hai vị sắp ăn bò bít tết chín năm phần này là hai súc sinh sao?

Tâm trạng Ngô Thế Huân cực kỳ tốt.

 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net