chương 69 : Ác chỉnh Lý Lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm oán giận nhìn anh, cúi đầu nhìn thứ máu me trong đĩa mình, chịu không nổi, gọi người bồi bàn nói : “Đổi một suất chín cho tôi.” Sau đó chán ghét ném dao nĩa, quay đầu nhìn nơi khác, kiên quyết không nhìn đến cái đĩa đầy máu đó.

Người bồi bàn nghe vậy hết sức kinh sợ, sau khi hơi ngừng lại, liếc mắt nhìn Ngô Thế Huân không hề nhúc nhích, ngồi vững như núi thái sơn. Người bồi bàn khổ sở cau mày, thật sự không nhìn ra quan hệ giữa ông chủ và vị thiếu gia này. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ nhìn, có phải ông chủ lớn không thích vị thiếu gia này hay không ?

Hoặc là vị thiếu gia này cũng giống rất nhiều người đàn ông đẳng cấp lúc trước, ông chủ bị người đàn ông  này gây mệt mỏi?

Vậy nếu mình thật sự đổi món bò bít tết có thể ăn cho vị thiếu gia này, nghĩa là có phải ông chủ lớn không muốn ngồi cùng bàn ăn với vị thiếu gia này không? Ông chủ không vui!

Người bồi bàn suy nghĩ như thế, nghĩ thông suốt, người bồi bàn khẽ mỉm cười, nói : “Thiếu gia, bò bít tết tươi nhất là thịt bò tái, đầu bếp ở đây của chúng tôi không biết làm thịt chín.”

Lộc Hàm cảm thấy cổ mình cứng đờ, mất tự nhiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn người bồi bàn đang cười mỉm trước mặt, rồi nhìn Ngô Thế Huân vẫn không nói lời nào đối diện, Lộc Hàm nổi giận, nhìn người bồi bàn xui xẻo nói : “Sao có thể không làm, khách bảo các người làm thế nào mấy người phải làm như thế đó. Một chút quy tắc cũng không hiểu, sao mấy người có thể làm việc. Gọi quản lý của mấy người tới nói chuyện.”

Trong mắt người bồi bàn thoáng khinh thường Lộc Hàm. Đàn ông như vậy, trước đây hắn từng thấy rất nhiều, dường như mỗi ngày ông chủ lớn đều sẽ gặp phải. Hắn nghe Lộc Hàm nói vậy, nghiêng đầu nhìn Ngô Thế Huân,Ngô Thế Huân coi như hoàn toàn không thấy, tiếp tục ăn phần của mình.

Anh thực sự muốn cách này để Lộc Hàm có thể hiểu, rõ ràng cậu có thân phận cao quý, nhưng lại không muốn bị người khác biết. Cậu sống khiêm tốn, tuy nhiên nó lại gây ra tình huống chó cậy gần nhà.

Xã hội này chính là như vậy. nếu bạn không có thân phận nhất định sẽ bị người ta khinh thường. Nhớ tới khoảng thời gian trước anh cũng là một người mới khổ sở bước chân vào kinh doanh R&D là vì cái gì, không phải là vì để tiểu hoàng tử trong lòng bàn tay mình có thể trở thành một cậu hoàng tử thực sự sao? Nhưng cậu tốt hơn, bản thân chạy đến thành phố G chơi trò khiêm tốn, kết quả bị người nhà họ Chu khinh thường cũng không biết phản kháng.

Lộc Hàm thấy người bồi bàn cung kính với Ngô Thế Huân, nhìn lại bản thân là bị khinh thường, rất dễ nhận thấy người bồi bàn này xem thường mình. Lộc Hàm không vui, lông mày nhướn cao, ngồi thẳng lưng, mỉm cười với người bồi bàn, nụ cười ưu nhã cao quý, giọng nói cũng nhẹ hơn, “Làm ơn mời quản lý của các anh ra đây được không ?”

Trải qua náo loạn như vậy, người ở mấy bàn cơm xung quanh cũng đã nhìn đến bên này, mà một đôi tình nhân vừa ngồi xuống dĩ nhiên cũng bị tình huống bên này hấp dẫn lực chú ý.

Lý Lệ nghe thấy tiếng Lộc Hàm bên kia, nụ cười châm biếm xem trò vui, ngược lại mặt đổi sắc, lo lắng nhìn Chu Khải đang đưa lưng về phía bên kia. Lý Lệ nhỏ giọng nói : “Bên kia, Lộc Hàm hình như ở bên kia.” Dáng vẻ ấy thế nào cũng rất lo lắng, trong lòng cũng cảm thấy cho dù Lộc Hàm gặp được loại người có tiền như Ngô Thế Huân cũng chỉ là một Lộc Hàm không bao giờ ra ngoài.

Giống như cậu chỉ là một người lớn lên ở chợ, sao có thể xứng với nhà hàng cao cấp !

Chu Khải nghe vậy, quay đầu nhìn lại, quả nhiên vừa nhìn thấy bóng lưng Lộc Hàm, người bồi bàn bên cạnh cậu không ngừng cười. Không biết người bồi bàn nói gì, Lộc Hàm xanh mặt lập tức đứng lên, giọng vẫn rất êm ái, “Tôi muốn gặp vị quản lý của các anh!”

Mà Ngô Thế Huân đối diện cậu hoàn toàn như không có việc gì ngồi ăn phần bò bít tết của mình. Chu Khải giận, vốn hắn cảm thấy Ngô Thế Huân thật lòng với Lộc Hàm, nhưng bây giờ nhìn lại, giống như không phải là vậy. Hắn nắm chật dao nĩa trong đĩa mình, lửa giận trong lòng đã cháy hừng hực.

Ngô Thế Huân, anh nói đối xử tốt với cậu ấy là như vậy sao ? Phương thức đối xử tốt với người khác của anh cũng thật đặc biệt !

Lý Lệ nhìn dáng vẻ ngầm chịu đựng của Chu Khải, khẽ khinh thường, ánh mắt lười biếng nhìn ra xa, càng nghe càng cảm thấy Lộc Hàm không đáng là gì.

Chu Khải không nhịn được, hắn muốn đi đến đánh Ngô Thế Huân một trận, ai ngờ vừa giơ tay lên, một bàn tay bé ấm nắm lấy tay mình, Chu Khải quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết Lý Lệ đang nhìn mình.

Lý Lệ nói : “Khải, em hiểu rõ anh không thể nhìn Lộc Hàm chịu uất ức, nhưng đây là con đường mà cậu ấy lựa chọn. Nếu ban đầu cậu ấy lựa chọn Ngô Thế Huân, như vậy cho dù xảy ra bất kì chuyện gì đều là cậu tự nguyện. Bây giờ anh đến giúp cậu ấy nhưng là hại cậu ấy, chúng ta mới đến thành phố A, không thể có loại danh tiếng này!”

Lý Lệ nói với Chu Khải với vẻ lo lắng, hai mắt nhíu lại vẻ cầu khẩn, “Khải, anh phải biết, người có tiền có thế ở thành phố A không thể ít hơn ở thành phố G. Trong khi chúng ta không thể xác nhận thân phận của Ngô Thế Huân không nên đắc tội, một khi mắc sai lầm, không chừng còn liên lụy tới cả nhà họ Chu.”

Không thể không nói, Lý Lệ rất hiểu Chu Khải, nắm được nhược điểm lớn nhất của Chu Khải, nhược điểm của hắn là nhà họ Chu. Lúc đầu hắn đồng ý buông tay Lộc Hàm, cưới Lý Lệ cũng là bởi vì ông Chu lấy vinh nhục của nhà họ Chu ra uy hiếp. Khi đó tất cả đầu tư của Chu thị đột nhiên thất bại, tiền vốn không đủ, một công ty lớn tầm quốc gia suýt chút nữa sụp đổ, ông Chu bảo Chu Khải cưới Lý Lệ, tập đoàn Thánh Đức có thể giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn.

Kết quả sau cùng là Chu Khải đồng ý, có lẽ, ở trong lòng hắn, tình cảm hắn dành cho Lộc Hàm không đủ để đem ra so sánh với nhà họ Chu.

Chu Khải nghe Lý Lệ nói, quả nhiên dần dần tỉnh táo lại. Lý Lệ nói rất đúng. Trước khi tới thành phố A, ba ở nhà đã dặn, khi không hiểu lai lịch đối phương, không được đắc tội với bất kì người nào.

Chu Khải thở dài, quay đầu lại liếc nhìn theo hướng Lộc Hàm, người bồi bàn đã mời trưởng ca đến. Nữ trưởng ca thái độ ôn hòa cũng không biết phải giải quyết tình huống này như thế nào. Người phụ nữ đi cùng ông chủ lớn đến, mà cô thật sự không thể nhìn ra thái độ ông chủ đối với cậu ấy. Chuyện này đúng là làm khó cô quá!

Lý Lệ nhìn Chu Khải, khẽ mỉm cười, đưa tay cầm lấy bàn tay hắn đặt phía trước, giọng điệu ôn hòa nói : “Chúng ta qua xem thế nào, bạn bè cũ gặp lại nhau, chào hỏi cũng không sao đâu!”

Đầu tiên là Chu Khải sững sờ, nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Lý Lệ, chợt hiểu ý nghĩa trong lời Lý Lệ. Chu Khải thoáng mơ hồ. Đúng vậy, bạn bè cũ gặp lại nhau, vẫn nên đi lên chào hỏi một tiếng, đến lúc đó bốn người khó tránh khỏi ngồi chung một bàn. Như vậy không phải vô tình sẽ giúp Lộc Hàm loại bỏ hết lúng túng sao?

Chu Khải khẽ mỉm cười, ngầm đồng ý đề nghị này của Lý Lệ. Hắn có cảm giác mình thật sự có lỗi với Lý Lệ, Lý Lệ thật ra cũng là một người rất tốt, trong cuộc hôn nhân này, Lý Lệ là người bị hại. Cô ấy biết rõ chồng mình yêu người con trai khác, nhưng cô ấy độ lượng không nói một lời, còn thỉnh thoảng âm thầm tìm cơ hội giúp Lộc Hàm.

Lý Lệ nhìn thấy ánh mắt áy náy của Chu Khải, khẽ mỉm cười, ánh mắt vô cùng đắc ý, ưu nhã đứng dậy, kéo tay Chu Khải đến bàn Lộc Hàm.

Lộc Hàm, lần này cậu đã hiểu chưa? Cho dù cậu đi theo Ngô Thế Huân đến thành phố A phồn hoa hơn thành phố G, nhưng cậu cũng chỉ là một người bình thường thôi, còn muốn không biết tự lượng sức mình trước mặt cô sao? Cậu không có tư cách!

Bên kia, Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân đối diện tiếp tục im lặng ăn bò bít tết làm cậu ghê tởm, lại nhìn sang nữ trưởng ca đang nhìn cậu cười.

Nữ trưởng ca thấy Ngô Thế Huân chẳng hề quan tâm, thái độ vẫn giống như trước, nhưng cẩn thận vẫn nhận ra hình như không giống. Cô cảm giác không khí xung quanh ông chủ lớn hôm nay dường như rất lạnh, nhìn Lộc Hàm đối diện đang rất bất mãn, mở mắt thật to, phùng miệng giận dữ, hình như tức giận không nói nên lời, giống như cậu trai nhỏ đang giận dỗi này rất đáng yêu.

Trưởng ca nghi ngờ, vị thiếu gia ngày hôm nay hình như không giống với những người thường ngày.

“Thiếu gia, cậu không hài lòng với cái gì của chúng tôi sao ?” Cuối cùng trưởng ca cảm thấy nên tìm quản lý tới xử lý chuyện này, vì vậy lén lút nháy mắt với người bồi bàn, sau đó cười mỉm hỏi Lộc Hàm.

Lộc Hàm liếc mắt nhìn Ngô Thế Huân chẳng hề quan tâm đến cậu, nhìn miếng bò bít tết trên bàn, “Tôi không thích phần bò bít tết này, tôi muốn ăn chín, đổi giúp tôi.” Trong lời nói vẫn xen lẫn rất nhiều tức giận.

Trưởng ca sững sờ, cô không biết xử lý chuyện này thế nào, tính khí mấy đầu bếp trong phòng ăn quá nóng. Cô nhìn lại, bò bít tết chín không những ảnh hưởng đến khẩu vị, mà màu sắc cũng rất khó coi, đối với bất kỳ yêu cầu nào ảnh hưởng đến món ăn, đầu bếp nhất định bác bỏ.

Trưởng ca khó xử : “Thật xin lỗi thiếu gia, đầu bếp chúng tôi quả thật không cho phép khách hàng yêu cầu làm bò bít tết chín, cậu xem, tôi đổi thứ khác cho cậu nhé ?”

Bây giờ Lộc Hàm đang tranh luận với con sói đuôi dài kia, người này đúng là không có lương tâm, là anh cố ý muốn xem chuyện cười của mình, mình không muốn giao Tiểu Yêu cho anh nuôi, anh nhân cơ hội này để chỉnh cậu, quá gian trá!

“Không cần, tôi muốn ăn chín, không muốn ăn thứ khác!”

Vừa dứt lời trưởng ca cảm thấy cậu trai đáng yêu này đúng là một cậu hoàng tử bị làm hư. Hơn nữa lúc nãy cô rõ ràng thấy khóe miệng ông chủ nhếch lên như đang cố gắng nén cười, giật giật như đang bật cười, mượn động tác cầm khăn ăn lau miệng, lén nở nụ cười sau khăn ăn, sau khi cười là dáng vẻ thờ ơ.

Trưởng ca hiểu ra, thì ra ông chủ cố ý cưng chiều vị thiếu gia này, vì vậy thái độ đối xử với Lộc Hàm càng cung kính hơn.

“Thiếu gia có thể không làm khó chúng tôi không ? Nếu không như vậy đi, chúng tôi đổi thịt chín bảy phần cho cậu. Bò bít tết chín bảy phần mà đầu bếp chúng tôi làm cực kỳ ngon, tin rằng thiếu gia chắc chắn sẽ rất muốn ăn.”

Lộc Hàm đang còn suy nghĩ, còn chưa giải thích, cũng là nửa sống nửa chín nhưng phần thịt chín bảy phần trong trí nhớ vẫn là ngon nhất, lúc này mới thư thái đôi chút. Trưởng ca vừa thấy sắc mặt Lộc Hàm khá tốt, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, rốt cuộc cũng thở bình thường trở lại. Cô nhìn lại ông chủ đối diện, rất tốt, sắc mặt vẫn tồi tệ như vậy, nhưng cũng không phải do mình tự làm chủ mà không vui, như vậy trưởng ca càng chắc chắn lúc nãy mình đã đoán đúng.

Trong lúc Lộc Hàm muốn mở miệng thì sau lưng chợt vang đến giọng nói khiến cậu ghê tởm nhất, giống như bò bít tết chín năm phần. Lộc Hàm quả thật không muốn gặp cô ta.

Lý Lệ kéo tay Chu Khải đến chủ động mở miệng, “Hàm Hàm, thật sự là cậu, lúc nãy tôi ở bên kia nói với Chu Khải hình như cậu ở bên này, anh ấy lại không tin, quả nhiên chính là cậu.”

Lý Lệ nói chuyện từ đầu đến cuối đều giả vờ như thật, giọng điệu thân thiết như gặp được bạn cũ lâu năm.Lộc Hàm nghe vậy thật sự không còn khẩu vị muốn ăn, vốn dĩ đã không tốt, khi nhìn thấy Lý Lệ càng tồi tệ hơn.

Lý Lệ hoàn toàn không nhìn thấy nét mặt lạng lẽo của Lộc Hàm, trực tiếp kéo Chu Khải ngồi vào chỗ ngồi bên bàn, rồi sau đó mới tủm tỉm cười nói : “Không ngại cùng nhau chứ?”

Ngô Thế Huân vốn không hề lên tiếng chợt mỉm cười nói : “Sao có thể không hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh!” Chẳng qua đôi mắt kia vốn cực kỳ hăng hái, lúc này cũng hoàn toàn lạnh lùng.

Lý Lệ cho rằng Ngô Thế Huân vốn có dáng vẻ thế này, hoàn toàn không để ở trong lòng. Hai người ngồi vào chỗ của mình, Chu Khải mở lời hỏi  Lộc Hàm: “Lúc nãy ở bên kia nghe thấy tiếng của em, hình như không vui, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Lộc Hàm mặt ngượng ngùng, bây giờ cậu không muốn nhìn thấy ba người đối diện một chút nào, bao gồm cả người ngồi đối diện hay Lý Lệ đang cười không ngớt. Ngô Thế Huân càng khiến cậu ghét hơn, lúc nãy có đánh chết cũng không mở miệng, vậy mà khi Lý Lệ vừa cười đi đến, mặc dù cũng chỉ là nụ cười giả tạo, nhưng mở miệng nói cũng được rồi.

Nghe thấy Chu Khải hỏi câu đó, Lộc Hàm  càng không dễ coi: “Không có gì, chỉ là không quen với bò bít tết, không muốn ăn.”

Chu Khải nghe vậy cười, vừa muốn mở miệng lại bị Lý Lệ đối diện cướp lời. Lúc đầu vốn là Lộc Hàm ngồi đối mặt với Ngô Thế Huân, bây giờ có thêm Chu Khải và Lý Lệ, vậy cũng chỉ còn dư lại hai chỗ ngồi, đây cũng là chuyện khiến Lộc Hàm buồn bực nhất. Hai người ngồi gần cậu nhất cũng là hai người cậu không muốn nhìn thấy nhất.

Lúc này Lý Lệ đưa tay cầm tay Lộc Hàm, vẻ mặt ân cần nói : “Hàm Hàm, cậu cũng không biết, bò bít tết vốn không thể ăn chín quá, năm phần chín là vừa miệng nhất, có lẽ lúc đầu cậu ăn sẽ không quen, nhưng sau đó từ từ sẽ quen.” Vừa nói xong, ra vẻ như đã biết Lộc Hàm chưa từng ăn bò bít tết cho nên không quen, lời nói mang vẻ quan tâm, như đang trấn an một người bạn tốt.Lộc Hàm bị Lý Lệ nắm lấy tay, dùng sức muốn rút về, ai ngờ sức Lý Lệ lại lớn như vậy, mu bàn tay cậu đều đỏ lên không rút về được.Lộc Hàm  tức giận, không phải sẽ gặp phải người không biết xấu hổ như vậy chứ ?

Lý Lệ này, cả lời nói lẫn dáng vẻ đều như quan tâm cậu nhưng có thể nhận ra thần thái xem chuyện vui trong đôi mắt đó. Lộc Hàm chợt cảm thấy buồn cười. Lý Lệ, cô nói xem cậu không hề hay biết tôi là ai còn dám nhanh tới mèo khóc chuột, không sợ đau lưỡi sao ?

Trong lòng nghĩ như vậy, Lộc Hàm vẫn nở nụ cười trên mặt, tay cô ta ân ân ái ái cầm tay cậu cậu xem như là bị con chó cầm tay, cười tao nhã, thản nhiên nói : “Lý Lệ, cô tới lúc nào vậy, sao không nói sớm một tiếng.” Lộc Hàm nói rất nhỏ nhẹ, hoàn toàn không giống như vừa tức giận với Ngô Thế Huân.

Lý Lệ nháy mắt mấy cái, hình như không ngờ trong một thời gian cực ngắn Lộc Hàm có thể thay đổi thành cử chỉ tao nhã cao quý như vậy, “À, tôi và Chu Khải vừa đến hôm qua. Cậu nói xem, chúng ta là bạn học lâu năm như vậy, cậu đi theo Ngô tiên sinh đến thành phố A sinh sống cũng không lên tiếng chào hỏi, tôi cũng không đưa tiễn cậu được.” Lý Lệ nhìn Lộc Hàm đang chớp mắt, trong lòng vẫn cảm thấy Lộc Hàm không phải là một người không có đẳng cấp. Cho dù cậu ta có mặc lễ phục quốc tế trên người, tận trong xương tủy sâu thẳm cũng đê tiện như vậy.

Lộc Hàm nghe được ý tứ trong câu nói Lý Lệ, quay đầu liếc mắt xung quanh, quả nhiên toàn bộ khách trong nhà hàng đều trưng ra vẻ mặt ‘thì ra là vậy’. Lộc Hàm khẽ mỉm cười, Lý Lệ cố ý. Cô ta cố ý nói một câu hai nghĩa trong trường hợp này. Cái gì gọi là ‘mọi người đều là bạn học’? Cái gì là ‘đi theo Ngô tiên sinh đến thành phố A sinh sống’?

Ra vào nơi này đều là nhân vật không giàu cũng quý ở thành phố A, đều là một đám người nhiều chuyện. Chỉ một câu nói tùy tiện, một ánh mắt tùy tiện cũng có thể suy nghĩ lan man ra ý tứ khác. Những lời này của Lý Lệ là đang ám chỉ người xung quanh rằng Lộc Hàm cậu không phải là người giàu có, nói chính xác hơn, cậu là đàn ông bao dưỡng của Ngô Thế Huân đối diện.

Lộc Hàm chợt phát hiện cậu không tức giận, cảm thấy thật ra Lý Lệ là một kẻ rất đáng thương. Khi còn bé cô ta trăm phương nghìn kế để ba mẹ kết hôn, còn phải thận trọng không để cho tiểu hoàng tử cậu tức giận. Sau khi mẹ gặp chuyện không may, giống như ông trời đang giúp cô ta, dùng hết mọi thủ đoạn đuổi cậu ra khỏi nhà…

Khi đó cậu chỉ mới năm tuổi, thật khó có thể tưởng tượng, lúc năm tuổi cậu nằm trong ngực ba mẹ làm nũng, còn cô ta đã bắt đầu tính toán.

Cuộc sống như thế có mệt mỏi không? Kết quả thì sao? Mẹ chết rồi, Lý Thánh Đức vào tù, nhà cũ bị ngân hàng tịch thu, trong công ty Thánh Đức không có cổ phần của cô ta. Một cô gái nho nhỏ sao có thể sống được? Nhìn Lý Lệ bây giờ, thật sự rất khó tưởng tượng, một người nhỏ bé như vậy, sao trong đầu có nhiều tính toán như vậy.

Đối mặt với một người đáng thương, bản thân cần gì phải tức giận?

Trên mặt Lộc Hàm không phải không vui, “Chúng tôi cũng vừa mới về hôm qua.”

Lý Lệ nghe xong, trong ánh mắt dường như run lên. Cậu ấy dùng từ ‘về’ ? Lý Lệ cảm thấy buồn cười. Cho dù trước kia ở thành phố A cũng không thể ngốc như vậy, cho dù đã quen biết Ngô Thế Huân từ sớm vậy thì thế nào?

Chu Khải nghe vậy, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ, sau đó quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, “Sao Ngô tiên sinh không nói câu nào vậy?”

Ngô Thế Huân vốn đang cười tủm tỉm bỗng xoay người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Chu Khải, giọng điệu cực kỳ thấp, “Chu tiên sinh là đang trách tôi sao?” Nói đùa, anh đang chơi đùa với vợ con anh, hắn quan tâm làm gì?

Anh cảm thấy Chu Khải hình như vẫn chưa nhìn nhận vào sự thật, Lộc Hàm vốn là của anh. Chẳng qua bốn năm trước không cẩn thận ngủ gật, cho nên mới để tiểu tử này có cơ hội lợi dụng. Anh cũng đã đủ tuổi rồi, không thể chịu nổi muốn được xóa bỏ tất cả những gì đã xảy ra bốn năm qua. Thực sự anh không muốn trong cuộc đời bà xã mình có dấu vết của người đàn ông khác!

Chu Khải nhìn người đàn ông trước mặt đột nhiên thờ ơ, trong lòng chợt nảy sinh ảo giác. Người đàn ông trước mặt này cao cao tại thượng như một vị hoàng đế, buồn vui trong lời nói cũng có thể làm cho những người xung quanh e ngại. Thật sự hắn chưa từng gặp qua người đàn ông nào như vậy.

“Tôi…” Chu Khải nghẹn họng, thật sự không biết nên nói thế nào, vốn là do mình phản bội Lộc Hàm trước, sau đó xảy ra một loạt chuyện bản thân cũng không xử lý tốt. Ví dụ như lần trước Lý Lệ rơi xuống nước dẫn đến sẩy thai, người trong nhà cho rằng là Lộc Hàm đẩy Lý Lệ xuống nước, nhưng hắn lại không tin. Nếu không phải hắn cũng không đồng ý, đoán chừng bây giờ  Lộc Hàm đã bị quan tòa quấn lấy rồi.

Nhưng đối mặt với câu nói thản nhiên của Ngô Thế Huân, Chu Khải đột nhiên cảm thấy mình không còn có lý do bảo vệ Lộc Hàm rồi.

Lý Lệ nghe vậy cũng sửng sốt, sau đó buông đôi bàn tay đang nắm chặt tay Lộc Hàm, ngồi nghiêm túc, cũng có phần đùa giỡn, “Chu Khải cũng là xuất phát từ đạo nghĩa bạn bè nên mới hỏi như thế, Ngô tiên sinh không nên nghi ngờ!” Lý Lệ vốn nhỏ nhắn, bây giờ nói chuyện còn bí mật ẩn giấu nét mặt yêu kều, đừng nói là đàn ông, ngay cả đàn ông như Lộc Hàm cũng bị mê hoặc bởi ánh mắt cong cong của cô ta, nghe thấy giọng nói yêu kiều của cô, xương cũng mềm nhũn.

Lộc Hàm chợt run, không muốn tiếp tục giả vờ ngây ngô ở đây nữa.

Ngô Thế Huân khẽ cong khóe mắt, rõ ràng nhìn thấy nụ cười yêu kiều của Lý Lệ nhưng đã nhận ra sự mờ ám trong đôi mắt người phụ nữ đối diện. Thấy Lộc Hàm nhẹ chau mày, Ngô Thế Huân chợt giương môi cười, nói với Lý Lệ: “Nghi ngờ? Có không?” Rồi sau đó thận trọng cau mày im lặng, hình như rất nghiêm túc nói câu kia của Lý Lệ thật giả tạo.

Lý Lệ thấy giọng khẳng định của anh, chợt cảm thấy trước kia mình thực sự đã xem thường người đàn ông này. Đêm hôm đó ở trong bệnh viện, lúc cô chứng kiến tình cảnh đó đã biết Ngô Thế Huân không phải là một công tử không tiền không thế như mình tưởng trước đây nhưng vẫn không xem ra gì. Cô vẫn luôn cảm thấy anh cùng lắm cũng chỉ giống Chu Khải, mượn danh tiếng gia đình. Nhưng bây giờ, lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Thế Huân ở thành phố A, có thể nhận ra rất khác Ngô Thế Huân lúc ở thành phố G. Một người đàn ông như vậy rốt cuộc sẽ có bối cảnh như thế nào cũng không biết.

Lý Lệ không biến sắc liếc mắt nhìn Lộc Hàm, nhìn vẻ mặt cậu ta không kiên nhẫn, Lý Lệ mới bình ổn bỗng cảm thấy không cam lòng, hơn nữa càng lúc càng thêm không cam lòng. Tại sao Lộc Hàm tốt số không bỏ ra cái gì cũng có thể nhận được nhiều như vậy? Ngô Thế Huân cưng chiều không nói, còn dễ dàng được Chu Khải yêu. Nhưng đáng giận hơn là, thế mà Lý Duệ Thần cũng yêu cậu ta. Rốt cuộc trên người cậu ta có gì đáng giá khiến đàn ông có thể như vậy?

Mắt chợt thấy Lộc Hàm không hề đụng vào bò bít tết trên bàn trước mặt, Lý Lệ chợt sáng hai mắt, sau đó nghĩ đến cái gì đó, cười tủm tỉm nhìn Lộc Hàm.

Có lẽ, cũng không phải tốt như vậy, ít nhất Lý Lệ cũng tận mắt thấy thì không phải là rất tốt. Mặc dù Ngô Thế Huân trông rất cưng chiều Lộc Hàm, nhưng ai biết được con người rốt cuộc thế nào. Nói không chừng,Lộc Hàm cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net