chương 7 : Bốn năm không liên lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm quay lưng lại, im lặng lắc đầu, thấy bảo bối đang ngủ trên salon bị tiếng đóng cửa làm thức giấc liền đứng lên nhìn chằm chằm về phía phòng tắm.

Lộc Hàm uất ức cười một tiếng, sau này bảo bối cũng giống như Bảo Bảo sẽ bảo vệ cho cậu! Chó thật là tốt nha, từ đầu đến cuối đều trung thành với chủ nhân của mình, không bao giờ phản bội, cho dù bảo bối còn nhỏ như vậy, nhưng ý thức trách nhiệm trời sinh đó cũng làm cho nó ở thời điểm nguy hiểm theo bản năng mà đứng lên cảnh giác.

Lộc Hàm dịu dàng đưa tay gãi gãi bên tai bảo bối, nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì đâu!” Tiểu Bảo Bảo vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn về hướng phòng tắm, mãi cho đến khi thấy chung quanh không có điều gì khác thường mới híp mắt lại hưởng thụ những cái gãi của Lộc Hàm, dáng vẻ kia nhìn vô cùng thoải mái.

Nhìn bộ dạng đó, Trái tim Lộc Hàm chợt dâng lên một chút thỏa mãn, khi không còn có ai bên cạnh, có bảo bối ở cùng không xa không rời cậu, cảm giác thật kỳ diệu.

Bốn năm trước khi gặp Bảo Bảo, trong lòng cậu cũng có giác giống như thế này. Lúc đó cậu không để ý đến điều gì, cũng không để ý đến ai, chỉ thích dẫn theo Bảo Bảo tới phía sau núi xem mặt trời lặn. Khi cậu nằm trên cỏ ở núi phía sau trường học, cằm Bảo Bảo sẽ tựa trên bụng của cậu, cả người nó vo lại thành một cục, cứ như vậy cùng cậu vượt qua khoảng thời gian gian nan nhất, cho đến khi Chu Khải xuất hiện mới dần dần làm thức tỉnh một Lộc Hàm hoạt bát, vui vẻ.

Vậy mà lúc này đây………

Tiếng kêu gào của Bạch Hiền cắt đứt dòng hồi tưởng của cậu, cậu xoay người nhìn lại thì thấy Phác Xác Liệt mặt đen lại nhìn laptop Bạch Hiền, trong đó đã mặc cả xong giá của áo sơ mi.

Phác Xác Liệt thật sự là muốn phát điên rồi, khi anh ở trong phòng tắm thấy Bạch Hiền ném vào một cái áo sơ mi màu trắng kém chất lượng liền biết Bạch Hiền làm trò quỷ, nhưng …….

“Bạch Hiền, sao em lại làm như vậy, anh là bạn trai của em, tiền của anh cũng sẽ là tiền của em, em phải biết điều đó chứ, không lẽ em thiếu tiền xài hay sao?”

Bạch hiền vô tội mở to đôi mắt, nhìn Phác Xác Liệt mặc vào áo sơ mi cậu mới mua cho anh, nhìn xung quanh, cuối cùng hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Aiz! Em chọn số rất vừa với anh nha! Nhìn xem, em rất hiểu anh!”

Phác Xác Liệt vừa nghe, cúi đầu nhìn lại áo sơ mi một lượt, xác định rất vừa với anh, tâm tình lập tức trở nên vô cùng tốt, lại nghe thêm câu cuối cùng của Bạch Hiền thì khóe miệng giật liên hồi.

Bạch Hiền cười nói: “Hơn nữa, anh nói tiền của anh cũng chính là tiền của em, hiện tại em chẳng qua cũng chỉ là bán đi đồ đã bỏ đi, đồ anh đã mặc qua, anh bây giờ không phải đang mặc áo mới đó sao. Bán cái áo này đi cũng lời được bao nhiêu đâu chứ! Em giúp anh tính toán mà anh còn ở đây hung dữ với em!” Cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng, câu cuối cùng còn đem tính tình mê tiền của mình nói ngược lại thành “giúp anh tính toán”, nói xong miệng của cậu lại càng vểnh lên thật cao , đúng là oan cho cậu mà.

Lộc Hàm im lặng, ôm tiểu Bảo Bảo về phòng của mình tiếp tục dọn dẹp, trước khi đóng cửa phòng còn nghe Phác Xác Liệt bất đắc dĩ mềm giọng dỗ dành Chu Châu: “Anh biết, anh biết, là anh sai, anh không nên hung dữ với em, em đừng giận nữa nha!”

Đóng cửa phòng lại, Lộc Hàm ôm bảo bối thả lên trên giường, ngồi xổm xuống dựa vào mép giường, tay không ngừng đùa giỡn với cái đuôi nhỏ nhắn của bảo bối. Xem ra bảo bối của cậu vô cùng hứng thú với việc này, mở to đôi mắt to đen láy, sau đó ngồi chồm hổm trên giường tò mò nhìn Lộc Hàm.

Hai đôi mắt đen nhánh không chút tạp chất nhìn thẳng vào nhau một hồi, trong lòng Lộc Hàm bỗng nhiên cảm thấy, đôi mắt của bảo bối dường như có thể nhìn rõ chỗ sâu nhất trong trái tim cậu, bất luận dưới đáy lòng cậu cất giấu điều gì cũng không thể che giấu được.

Lộc Hàm dịu dàng cười một tiếng, cúi đầu cọ cọ lên chóp mũi ẩm ướt của bảo bối, rồi nhướn người hôn lên cái tai nhỏ nhắn. Hơi thở của cậu phả vào trong lỗ tai nhay cảm, hơi ngứa một chút, bảo bối liền nâng móng vuốt gãi gãi lỗ tai, nhưng lại với không tới, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Chọc cho Lộc Hàm cười một hồi lâu.

“Bảo bối, từ nay về sau gọi mày là Yêu Yêu, biết không?”

Đáng tiếc, Yêu Yêu vẫn đang cố gắng giơ móng vuốt lên gãi gãi lỗ tai, không để ý đến cậu.

Lộc Hàm không vui cong môi, thật là, giống hệt Bảo Bảo, cái tính khí thúi này cũng không kém gì Bảo Bảo, cậu không nhịn được lại ra sức xoa xoa đầu Yêu Yêu.

Yêu Yêu không vui, ngẩng đầu, há miệng cắn tay Lộc Hàm còn chưa kịp thu lại. Lộc Hàm trừng mắt, Yêu Yêu liền nhe răng, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ xíu, miệng phát ra âm thanh gru gru, Yêu Yêu tức giận rồi nha!

Lộc Hàm cũng không buồn, cậu cảm nhận được hàm răng mềm nhũn của bảo bối, mặc dù, hình như Yêu Yêu của cậu đã dùng hết toàn bộ hơi sức, nhưng mà, không có một chút cảm giác đau nào, mà ngược lại, cảm giác giống như là gãi ngứa vậy.

“Yêu Yêu, Yêu Yêu, Yêu Yêu, nhớ kỹ tên của mày đó!” Cậu và Yêu Yêu nhìn nhau, mỗi một lần lại nhỏ giọng gọi tên Yêu Yêu.

Điện thoại di động trong túi rung không ngừng làm đùi cậu tê tê, cũng không ngừng rung lên. Lộc Hàm không chịu được vội vàng móc điện thoại ra nhìn màn hình, một dãy số điện thoại di động không ngừng nhấp nháy trước mắt cậu, không có tên, nhưng cậu vừa nhìn liền nhận ra đó là số của ai.

Đuôi số điện thoại di động là bốn con số sáu, quá mức ấn tượng. Bốn năm trước, dãy số này dường như đã tan ra thấm vào trong máu mủ của cậu, khắc sâu vào trong tâm trí cậu.

Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh một cậu bé đứng dưới ánh mặt trời nhìn cậu mỉm cười, trên mặt có một chút vô lại, giọng nói trầm thấp đặc trưng của thời kỳ vỡ giọng:

“Hi hi, Bạn thiết kế cho mình một số điện thoại di động đi, mình đảm bảo, mình sẽ dùng cả đời, vĩnh vĩnh sẽ không đổi số.”

Cậu trai 13, 14 tuổi cười híp mắt nhìn cậu bé, ánh mặt trời thật tốt, để cho cậu nhìn rõ gương mặt cậu bé đó, miệng vểnh lên thật cao, bất mãn kháng nghị: “Mình không muốn, mình đã nghĩ cho cậu rất nhiều số, chính cậu cũng không nhớ được, còn nói vĩnh viễn không đổi, không phải cũng đã đổi số nhiều lần rồi sao, mình không muốn tiếp tục nghĩ giúp cậu nữa.”

Cậu bé cười, lộ ra một hàng răng trắng đều đẹp mắt.

“Hi hi, lần này mình nhất định sẽ không quên, cho dù có một ngày cậu quên mất mình cũng sẽ không quên, cậu hãy nghĩ cho mình thêm một số nữa đi!”

Cuối cùng cậu không chịu nổi Ngô Thế Huân đến chết vẫn dây dưa, nên đã nghĩ ra một dãy số đơn giản nhất, bốn con số sáu, vừa dễ nhớ lại may mắn.

Yêu Yêu nhìn Lộc Hàm nhìn chằm chằm điện thoại di dộng như người mất hồn, liền muốn gọi cậu. Gì chứ, Yêu Yêu còn quá nhỏ, không có cách nào kêu thành tiếng, chỉ có thể ô ô kêu lên.

Lộc Hàm nghe được âm thanh “thê thảm” của Yêu Yêu liền phục hồi lại tinh thần, cười cười vỗ về Yêu Yêu, vứt điện thoại di động xuống giường, không nghe máy, cũng không nhấn nút từ chối cuộc gọi, cứ để mặc điện thoại rung không ngừng trên giường.

Ngô Thế Huân, anh thật là có bản lĩnh nha, số điện thoại của em vừa mới đổi có hai tuần lễ mà thôi, nhanh như vậy anh đã tra ra được rồi!

Bên kia, Ngô Thế Huân quậy một hồi trong tiệc cưới, sắc mặt của người nhà họ Chu ai ai cũng rất khó coi. Ông Chu vì ngại với thân phận của Ngô Thế Huân mà không dám đắc tội, chỉ có thể sai thuộc hạ của mình đi tìm Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân trực tiếp gọi điện thoại, không có ai bắt máy, càng gọi trong lòng anh lại càng muốn giết người. Anh vẫn biết cuộc sống của Lộc Hàm bốn năm qua, mỗi một ngày, mỗi một chuyện của cậu anh đều biết hết.

Mỗi ngày anh đến phòng làm việc, chuyện đầu tiên muốn làm chính là xem lại tất cả những trải nghiệm ngày hôm trước của Lộc Hàm. Thuộc hạ của anh làm việc rất tốt, mỗi ngày đều âm thầm đi theo bảo vệ cậu mà không bị cậu phát hiện, đồng thời viết báo cáo một ngày của Lộc Hàm gửi về phòng làm việc của anh.

Nhưng mà, bên ngoài được bảo vệ tốt thì có ích lợi gì, trong lòng cậu bị tổn thương thì làm thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net