chương 85 : Tiệc mừng thọ (cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rõ ràng đã dặn bao nhiêu lần là không thể để cho Lộc Hàm phát hiện ra. Nhưng nhìn xem thế nào, còn cố ý mở đèn flash để Lộc Hàm biết cậu ta đang kín đáo quan sát cậu.

Thật ra thì Ngô Tiểu Tam cũng là người khổ tâm. Khi đó ông anh vừa muốn biết tình hình mỗi ngày của Lộc Hàm lại không muốn để cho Lộc Hàm biết được anh nhớ mãi không quên. Nhưng mà cậu ta không nghĩ như vậy, nếu nhớ mãi không quên vậy hãy để Lộc Hàm biết tấm lòng của anh. Kết quả là đã có sự kiện tự mình chủ trương như thế.

Lộc Hàm cười ha ha, vùi đầu vào trong hõm vai anh: "Được rồi được rồi, em biết em sai rồi."

Ngô Thế Huân hết sức tức giận, thật muốn hôn lấy hôn để cái miệng của cậu trai này nhưng vẫn kiêng kỵ quần chúng xung quanh. Mặc dù hai người trốn ở trong góc phòng người khác có thể không nhìn thấy nhưng vẫn có một vài cặp mắt nhìn vào. Ngô Thế Huân ho khan, thuận thế đưa tay ôm eo Lộc Hàm, được ôm ấp yêu thương cậu là một chuyện hết sức hưởng thụ.

Hai người đang liếc mắt đưa tình đột nhiên bị một giọng nam lạnh thấu tim, bên kia Trình Thụy tỏ vẻ hâm mộ lên tiếng: "Oa oa, đúng là một bức tranh tình yêu xinh đẹp."

Lộc Hàm nghe giọng điệu này không thể không nhớ tới tên Kim Chung Nhân kia, giọng điệu người kia cũng lưu manh như vậy. Nhưng mà hiển nhiên không thể sánh với trình độ lưu manh của Trình Thụy nhà người ta. Mặc dù Kim Chung Nhân là người rất đào hoa nhưng dường như cũng không chạm vào nhiều phụ nữ. Vị cậu chủ Trình này hoàn toàn khác, không kị sống nguội, giọng điệu từng trải này cũng khiến cậu nổi lên suy nghĩ trong lòng đến tên trai bao đêm đó.

Ngô Thế Huân quét mắt qua, cả người Trình Thụy đông cứng lại, miệng mở to: "Oa, có phải là tôi không nên xuất hiện ở chỗ này không?" Nói xong sau đó hết sức vô tội nhìn Lộc Lê Lê đang khoanh hai tay trước ngực kiêu ngạo nhìn hai người Ngô Thế Huân.

Lộc Lê Lê nhìn Ngô Thế Huân, hai mắt lạnh lùng nâng mày nói: "Tôi nói cho hai người biết muốn hôn cũng phải chú ý đến địa điểm, người này người tới mê hoặc..." Nói xong còn cố ý dừng lại một chút, sau đó nhìn thoáng qua cậu em trai họ đang đỏ mặt, nhếch miệng cười nói: "Hàm Hàm, đi thôi, ông nội có chuyện muốn nói với em." Nét mặt này đột nhiên trở nên âm u, biến chuyển trong một giây đồng hồ.

Lộc Hàm nhìn chị họ mới nhận hít hà lưỡi, tốc độ thay đổi biểu cảm giống như không thể nào chào đón Ngô Thế Huân. Ánh mắt lanh lợi ngó ngó mặt Ngô Thế Huân giống như cái đít nồi, hình như hai người này đều không chào đón đối phương.

Mấy người đi với nhau vào trong phòng ở tầng hai của ông cụ, bên trong đã có một nhóm người vây quanh từ lâu. Lộc Hàm đưa mắt nhìn quanh, mấy người quen cũ Lý Thánh Đức, Chu Khải, ông Chu, Lý Lệ, Chu Kỳ đều đang ở đây.

Coi như trong nháy mắt Lộc Hàm đã hiểu ông cụ đã muốn làm gì, đây là cháu trai vừa nhận đã vội vã lập công trước mặt cháu trai.

Ông cụ vừa nhìn, mọi người đều đến đông đủ, thậm chí còn có thêm mấy người muốn tham gia cuộc vui, giọng rõ ràng mạch lạc: "Khụ khụ, tốt lắm, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, có một số việc cũng cần phải nói rõ." Sau khi liếc mắt nhìn Lộc Hàm, rồi nhìn đến Lý Thánh Đức đang ngồi bên kia, mặt mũi thâm trầm: "Lý Thánh Đức, anh cho rằng anh ra ngoài mà có thể không cần phải chịu trách nhiệm với chuyện năm đó sao? Chuyện này như vậy là có lợi cho anh quá rồi!"

Lý Thánh Đức cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt nhưng Lộc Hàm lại có thể nhận ra trong lòng ông ta đang sợ hãi. Sợ cái gì, sợ cậu con trai ông ta từng vứt bỏ trước đây bây giờ đang xuất hiện trước mặt ông ta, rồi lại chọc tới nhà họ Lộc, sợ cơ hội của mình khó khăn lắm mới xoay xở được bị tước đoạt?

Lộc Hàm nở nụ cười lạnh, bước về phía trước hai bước, giọng rất nhẹ: "Ông không muốn ngẩng đầu lên nhìn tôi sao? Năm đó lúc tôi rời khỏi nơi đó cũng chỉ mới năm tuổi mà thôi, cũng không muốn biết tôi lớn lên giống ai sao? Là giống ông hay giống người mẹ đã chết oan từ lâu của tôi?

Lý Thánh Đức vẫn cúi đầu, cảm giác bóng người bên cạnh càng ngày càng rõ, lúc này mới khẽ ngẩng đầu lên. Trông thấy Lộc Hàm mặt lạnh lùng đi tới, ông ta há miệng, muốn nói: Con trai, con còn sống, thật tốt.

Nhưng ông ta không thể nói nổi một lời, dường như lập tức bị mất tiếng, cảm thấy miệng mình đóng đóng mở mở nhưng không thể phát ra được chút âm thanh nào.

Thật ra thì lần đầu tiên lúc nhìn thấy Lộc Hàm ông ta đã cảm thấy rất quen mắt, có gì đó rất giống một người đã khắc sâu trong đầu óc ông ta. Nhưng lúc đó nhìn thấy người này đột nhiên xuất hiện, trong chớp mắt ông ta xóa tan hình ảnh này theo bản năng. Không biết vì sao đây chính là một phản xạ có điều kiện, không có bất kỳ lý do nào được báo trước, một giây trước ông ta đang chờ nhìn thấy cậu trai này, một giây tiếp theo hình ảnh như chiếc gương vỡ, chia năm xẻ bảy.

Lý Thánh Đức chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy rõ vẻ lạnh lùng trên mặt Lộc Hàm, cũng thấy rõ trong mắt Lộc Hàm ông ta là một cái bóng hèn mọn, nhỏ bé.

Lộc Hàm đi thẳng, không nhìn ông ta nữa, đi tới bên cạnh Lộc Đình, đứng ngay ngắn nhìn ông cụ nói: "Cháu biết ông muốn bồi thường cho cháu, nhưng bây giờ những điều này đều không cần thiết. Cháu nghĩ không phải cháu muốn là ai cũng có thể cho, cháu muốn tự mình chiến đấu. Nhiều năm như vậy cháu đã hình thành nên thói quen dựa vào chính bản thân mình, về sau ông không cần làm những việc như vậy."

Lộc Đình khá kinh ngạc, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, bất đắc dĩ thở dài, gật đầu coi như là ngầm thừa nhận.

Lộc Hàm xoay người muốn rời đi, bên kia Lý Lệ đang nhìn cha nuôi buồn chán ngồi đó, trong lòng cảm thấy ớn lạnh. Tại sao cô ta cảm thấy cô ta không thể đấu lại Lộc Hàm?

Nhìn Lộc Hàm đang đi thẳng tới, Lý Lệ nghĩ, nếu không đấu lại được vậy thì không cần đấu, ai biết Lộc Hàm này sẽ trả thù quay đầu cắn cô ta hay không. Nhưng trước kia cũng đã gây ra nhiều việc như vậy, bây giờ nói không đấu là không đấu sao? Tình huống bây giờ chỉ sợ là cô ta không muốn đấu nhưng Lộc Hàm sẽ không buông tay ?

Lộc Hàm vẫn không nhìn mọi người trong phòng đi thẳng tới cửa chính. Đột nhiên Lý Lệ kéo cậu, giọng điệu không dám tin: "Hàm Hàm? Cậu thật sự là Hàm Hàm sao?"

Lộc Hàm chợt cảm thấy Lý Lệ đúng là người cực kỳ dũng cảm, vẻ mặt biến hóa nhanh chóng mặt, âm thầm liếc mắt xem thường nghiêng đầu nhìn cô ta nói: "Thế nào, bây giờ biết tôi chính là cậu bé trước đây có cảm giác như thế nào? Lý Lệ, đừng giả vờ chơi trò lấy lòng người khác nữa, nhiều năm rồi cô vẫn không hề tiến bộ chút nào. Mười bảy năm trước cô vẫn như vậy, lúc đó cô rất lợi hại, nhưng tại sao sau mười bảy năm cô vẫn giở thủ đoạn như vậy? Cô không thể thêm thắt vào chút gì sao?" Nói xong nhẫn tâm sập cửa rời đi.

Lộc Lê Lê nhìn, khẽ nhíu mày, thoáng hiện nụ cười trên mặt, cười nói với Lộc Đình: "Ông nội, tính khí cháu trai ngoại của ông không hề kém, nhưng mà cháu thích, tính tình như vậy mới xứng là con cháu nhà họ Lộc chúng ta!"

Lộc Đình nhìn cánh cửa bị đánh sập, vừa nghe thấy lời này của Lộc Lê Lê, thật lâu sau mới nở nụ cười, gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, như vậy mới đúng." Có khí thế mới không bị người ta khinh thường!

Ngô Thế Huân cảm thấy đầu óc những người nhà họ Lộc đều không bình thường. Lúc nãy Lộc Hàm nói chuyện không hề khách khí với ông cụ như vậy, sao người ta không hề cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ?

Không thể nghĩ ra, anh lắc đầu, liếc mắt nhìn mọi người trong phòng, những người này cũng không thể khiến người ta yêu thích giống vậy, Ngô Thế Huân quay đầu bước đi đuổi theo cậu vợ nhỏ của anh.

Còn lại mấy người trong phòng, Lộc Lê Lê với Trình Thụy xem như là người ở lại tham gia náo nhiệt, ông cụ nhìn hai người không muốn rời đi, trực tiếp mở miệng dụ dỗ: "Mọi người đi ra ngoài trước, để Lý Thánh Đức và Lý Lệ ở lại."

Ông cụ muốn nói chuyện riêng sao?

Mấy người nhà họ Chu kín đáo liếc mắt nhìn nhau, đi ra ngoài. Lộc Lê Lê không vui nói: "Ông nội, ngay cả cháu ông cũng muốn giấu sao?"

Ông cụ nheo mắt lại, "Đi ra ngoài."

Hôm đó không ai biết ông cụ nói chuyện gì với Lý Thánh Đức và Lý Lệ, dù sao sau đó Lý Lệ đi theo Chu Khải đi xem phòng ốc, mua một căn biệt thự, mua rất vội vàng. Cũng không biết là để làm gì, vì tiết kiệm thời gian nên đã mua căn biệt thự cũ nhưng vẫn rất quý, dụng cụ gia đình bên trong đều rất đầy đủ. Người nhà họ Chu như lập tức biến mất, ngay cả Chu Kỳ cũ bị ép buộc ở nhà đóng cửa suy nghĩ, không cho phép ra ngoài. Dù sao sau khi trải qua đêm đó tất cả người nhà họ Lộc đều trở nên hết sức khiêm tốn, giống như chưa từng xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net