chương 85 : Tiệc mừng thọ (cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm được Lộc Đình dẫn lên, ông cụ thật sự vui mừng. Lúc nãy bị Lý Lệ phá hỏng nên tâm trạng khá xấu, bởi vì Lộc Hàm đi lên, coi như đi lên như vậy cũng là chấp nhận ông là ông ngoại. Ông không cầu mong đứa nhỏ hoàn toàn tha thứ cho ông nhưng bây giờ bằng lòng nhận ông cũng là tốt rồi.

"Các vị, cháu trai ta, Lộc Hàm."

Một câu giới thiệu rất ngắn gọn nhưng lại khiến ông cụ nói rất xúc động. Mọi người bên dưới chợt vỗ tay cổ động. Đây mới là phong độ nên có trong một gia đình lớn, nghĩ mà xem người phụ nữ lúc nãy trông không khác gì gái trong hộp đêm.

Lộc Lê Lê đứng dưới nhìn, cô nhìn Lộc Hàm, không trách được vừa nhìn thấy cậu bé này đã cảm thấy quen mắt. Hóa ra là vậy, trông rất giống cô của cô. Cô thấy Lộc Hàm rất tốt, trong lòng vô cùng yêu thích, không giống Lý Lệ trước đó, đến nhìn còn lười nhìn người phụ nữ đó. May mắn cô ta không phải là em gái họ của cô, nếu không sau này cô biết làm sao để gặp người khác.

Sau lưng chợt vang lên tiếng huýt gió cợt nhã : "Oa, nhà họ Lộc lại có thêm một cô cháu trai, sao có thể tốt như vậy. Tôi cảm thấy về sau địa vị của cô chủ nhà họ Lộc trong nhà họ Lộc thật khiến người ta lo lắng."

Vốn dĩ tâm trạng Lộc Lê Lê thật tốt lại biến mất hoàn toàn, âm thầm trợn mắt xoay người. Trình Thụy đang liều mạng khoác móng vuốt của hắn lên trên người cô, nhìn Lộc Lê Lê rồi lại nhìn Lộc Hàm trên sân khấu rồi gật đầu nói : "Ừ, nhìn hai người đúng là có điểm giống, chỉ là người ta xinh đẹp hơn cô." Trình Thụy ra vẻ ngay thẳng dưa ra bình luận của mình.

Lộc Lê Lê thực ra cũng là người có lòng tự ái cao, nhưng mỗi lần gặp gỡ tên đàn ông ba lăng nhăng Trình Thụy liền không nhịn được phủ nhận đâm hắn, sửng sốt gỡ bỏ hình tượng nữ vương cao cao tại thượng bình thường của mình, biến thân thành một con nhím nhỏ dốc hết sức lực toàn thân đánh trả : "Đúng vậy, người ta xinh đẹp. Có phải tật xấu hoa lá của anh Trình lại tái phát không ? Vậy cũng nên thử xem. Nhưng trước hết cũng đừng trách tôi nhiều lời nói thêm câu này, anh cảm thấy anh so với Ngô Thế Huân nhà người ta như thế nào ? Anh có đẹp trai như Ngô Thế Huân nhà người ta? Nhiều tiền như Ngô Thế Huân nhà người ta? Có si tình như Ngô Thế Huân nhà người ta ?" Lộc Lê Lê nghiêng đầu nhìn Ngô Thế Huân đứng cách đó không xa tập trung ánh mắt nhìn Lộc Hàm trên sân khấu, rồi sau đó lắc đầu vẻ không tốt, ánh mắt tiếc nuối liên tục nhìn Trình Thụy : "Đáng tiếc, hình như anh không thể sánh bằng người ta."

Trình Thụy vô cùng tức giận, thiếu chút nữa rống lên, toàn bộ răng đều ken két, mồm miệng cô gái này vẫn chanh chua như vậy, hắn nhẫn nhịn

Lộc Lê Lê liếc mắt nhìn nét mặt im hơi lặng tiếng của Trình Thụy, khinh thường, cao ngạo nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn, giống như đang nhìn một kẻ thua cuộc dưới tay mình, tuyên bố không đáng cho cô nhìn thêm. Sau đó người cô uyển chuyển như con rắn bước từng bước lên sân khẩu chủ.

Mọi người nhìn thấy, cô chủ nhà họ Lộc muốn làm gì ? Chẳng lẽ là muốn nổi dậy ? Tất cả mọi người tham gia tiệc đều là người trong những gia đình lớn, dĩ nhiên đều đã thấy nhiều những lần đấu đá lục đục. Lúc này ông Lộc đúng lúc nhận cháu trai, có lẽ là cô chủ nhà họ Lộc không phục.

Chu Kỳ bên dưới cũng nghĩ vậy, chỉ là nguyên nhân khác. Cô ta ghét Lộc Hàm nhưng cũng không thích người phụ nữ này, đừng tưởng rằng lúc nãy cô ta không nhìn thấy cô với Trình Thụy đối đáp từng câu. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Người phụ nữ này...

Quả nhiên, phụ nữ nhà họ Lộc mỗi lần xuất hiện đều rất tốt.

Bên kia Lộc Lê Lê vừa bước lên sân khấu đã cười tủm tỉm nhìn Lộc Hàm, đi tới dang hai cánh tay ôm trọn Lộc Hàm trong lòng, giọng hoàn toàn vui vẻ: "Hoan nghênh về nhà, chị là chị họ của em, Lộc Lê Lê."

Lộc Hàm sững sờ, giờ mới hiểu chị cậu tới làm gì, không biết vì sao cậu rất thích người chị này. Trên người người chị này toát ra khí chất hoàn toàn không giống những cô chủ ăn sung mặc sướng, hình như là khí chất phóng khoáng, phải là kiểu phụ nữ anh hùng, ngay thẳng phóng khoáng. Nhưng khi nhìn vẻ ngoài lại là một người hết sức xinh đẹp, đúng là một mẫu thể kết hợp mâu thuẫn.

Mọi người bên dưới đều sững sờ, Ngô Thế Huân cũng khẽ mỉm cười, ông Lộc trên sân khấu cũng rất vui mừng.

Tám giờ tối, tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu. Trước kia đều là Phong Trác Hạo mời Lộc Lê Lê ra nhảy nhưng hôm nay vì Lộc Hàm vừa được nhận là cháu trai ngoại, Phong Trác Hạo đang ở phía dưới gọi Ngô Thế Huân lên sân, cùng lúc mới hai người nhà họ Lộc khiêu vũ, như vậy bốn người cùng nhảy tạo nên một bữa tiệc cực kỳ hiếm thấy. Nhưng không ai quá để ý những thứ kia, chỉ cần vui vẻ thì thế nào mà không được.

Hai chị em Lộc Hàm Lộc Lê Lê buông ra vẫn kéo tay nhau thật chặt, liếc mắt nhìn nhau, cười hoạt bát, vô cùng ăn ý lựa chọn bạn trai đối phương bắt đầu nhảy múa. Ngô Thế Huân sững sờ, nhìn Lộc Hàm giống như con bướm nhỏ nhẹ nhàng bay đi, bất đắc dĩ cười. Kết quả Lộc Lê Lê về trong tay, quay lại trong sàn nhảy, bốn người bắt đầu khởi động cơ thể nhảy theo âm nhạc sôi động.

Lộc Lê Lê mặt tò mò nhìn Ngô Thế Huân, trêu chọc: "Bạn học cũ, không ngờ em trai bảo bối của tôi lại bị cậu giấu nhiều năm như vậy."

Thực ra Lộc Lê Lê và Ngô Thế Huân là bạn học, hơn nữa còn học chung với nhau nhiều năm, từ tiểu học hai người đã học cùng một trường, chỉ là không biết mà thôi. Từ khi bắt đầu bước vào trung học khí thế hai người giống nhau, lúc đó Lộc Lê Lê giống như thằng nhóc giả, có lẽ là theo nguyên lý đồng tính. Khi đó Ngô Thế Huân và Lộc Lê Lê rất chán ghét nhau, bình thường cũng không giao tiếp gì. Ngược lại bây giờ trong bữa tiệc này lại là nơi để nói chuyện.

Ngô Thế Huân khẽ mỉm cười: "Bạn học cũ, nếu Hàm Hàm lớn lên ở bên cạnh tôi, vậy thì không cần cậu phải tới cướp người giữa đường."

Lộc Lê Lê không thể không bật cười : "Bây giờ trông cậu rất giống một người cha vất vả nuôi lớn con trai, bởi vì biết con trai lớn lấy chồng sẽ phải rời khỏi mình cho nên mới tự thương cảm cho mình sao ?"

Khóe miệng Ngô Thế Huân co rút, chỉ là ví dụ này thật sự rất thích hợp.

Lộc Lê Lê nhìn qua, ánh mắt quyến rũ: "Nhưng chuyện này cậu không có cách nào ngăn cản được, rốt cuộc đứa bé đã lớn." Lúc nói còn cố ý dùng giọng điệu để Ngô Thế Huân có thể cảm thấy là giọng an ủi.

Ngô Thế Huân cũng không nể tình, nhất là lúc thấy Lộc Lê Lê vứt cho mình ánh nhìn quyến rũ, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Trình Thụy đứng bên ngoài đang tức giận nhìn anh. Ngô Thế Huân quay đầu lại mặt không biểu tình nói: "Ngàn vạn lần cậu đừng vứt ánh mắt quyến rũ đó cho tôi, tôi sẽ liên tưởng đến lúc cậu xù lông gai với tên kia." Lúc nãy Lộc Lê Lê nhìn anh với ánh mắt quyến rũ anh không thể không nói. Anh thực sự không chịu nổi Lộc Lê Lê thể hiện nữ tính của cô ấy, nhớ lại trước kia hình như cô ấy đẹp trai hơn nhiều. Cả ngày mặc áo da, quần da chông gai, hình tượng của một cậu thiếu niên phong lưu, khi đó nữ sinh viết thư tình cho cô ấy xếp hàng dài.

Suy nghĩ một chút, một cô gái từ trước đến nay đều lấy thân phận đàn ông xuất hiện trước mặt chợt có một ngày vứt ánh mắt quyến rũ, vậy thì phải kinh sợ đến mức nào!

Lộc Lê Lê cảm thấy Ngô Thế Huân không thú vị, hăng hái nhiệt tình trên mặt bỗng bị phá hỏng: "Bạn học cũ, cái này không thể được, đàn ông phải có cảm giác ẩn giấu. Dáng vẻ này của cậu về sau Hàm Hàm nhà tôi biết làm sao mới được, như vậy đúng là cả ngày không có gì vui, không bằng tôi nên tìm cho thằng bé một người nhiều tiền, hài hước sớm chút mới được."

Dứt lời Lộc Lê Lê rời khỏi tay Ngô Thế Huân, cả người nhẹ nhàng như bươm bướm bay múa, xoay một vòng qua bên Phong Trác Hạo, để lại Ngô Thế Huân phía sau đang trợn to hai mắt. Ánh mắt Phong Trác Hạo rất tốt, nhìn thấy Lộc Lê Lê tự bay tới, giống như giương cánh tay lên, kéo một cái, cả người Lộc Hàm bị chuyển, đúng lúc được Ngô Thế Huân tiếp lấy, vừa nhìn thấy bỗng sững sờ, vì sao mặt Ngô Thế Huân lại phệ ra như vậy.

Mắt Ngô Thế Huân vẫn còn nhìn Lộc Lê Lê bên kia, Lộc Lê Lê bên này lặng lẽ le lưỡi trước, hoàn toàn không để ý nhiều người đang nhìn, dáng vẻ tự do tự tại muốn làm gì thì làm. Phong Trác Hạo nhìn dáng vẻ cô như vậy cũng biết cô và Ngô Thế Huân nói chuyện không nể tình nhau, đùa giỡn: "Nói gì mới có thể biến người kia trở nên như vậy hả ?"

Phong Trác Hạo vẫn nhìn tình hình Ngô Thế Huân bên kia, đã sớm đoán ra cô nhóc Lê Lê này sẽ không rộng lượng như vậy, nhưng người có thể khiến Ngô Thế Huân đen mặt thì không nhiều người lắm. Dáng vẻ Ngô Thế Huân bên kia thận trọng ôm Lộc Hàm, Phong Trác Hạo không nhịn được cười. Chuyện có thể khiến cậu chủ Ngô trở nên căng thẳng như thế không nhiều, e rằng cô nhóc Lê Lê này là nói đến chuyện của Lộc Hàm.

Lộc Lê Lê cười bí hiểm, cô nói thật làm thật, cô cực kỳ yêu thích cậu em trai Lộc Hàm này. Ai bảo nhà họ Lộc bọn họ ngoài cô ra đều là động vật giống đực, khiến cô từ nhỏ đến lớn đều giống đàn ông, khó khăn lắm mới có một em trai như búp bê, vậy còn không phải để bảo vệ thật tốt sao?

Bên kia Ngô Thế Huân ôm chặt Lộc Hàm, anh hơi hối hận, trước kia chỉ thấy ông Lộc và Phong Trác Hạo rất bình thường, anh quên mất nhà họ Lộc còn một con nhóc không bình thường?

Thế này cũng không hay, ngộ nhỡ dạy bậy đứa trẻ ngoan của anh thì sao? Ngô Thế Huân hối hận, nếu biết sẽ như vậy thì không để Lộc Hàm tới nhận người thân.

Một khúc, bốn người đi xuống, bữa tiệc chính thức bắt đầu, mọi người khiêu vũ trong sàn, nói chuyện với nhau. Trong góc, Lý Lệ giận giữ nhìn chằm chằm Lộc Hàm. Sao cô ta không nghĩ tới phương diện kia, Lộc Hàm lại là người chính? Trong khi cô ta nhìn lại chính mình với thân phận cô chủ Thánh Đức và con dâu nhà họ Chu nhưng không ai lên tiếng là sao?

Nếu khi đó Lộc Hàm nhảy ra nói thân phận của mình, Lý Lệ không dám nghĩ, chỉ sợ ngay cả nhà họ Chu cô ta cũng không vào được. Bây giờ mặc dù Lộc Hàm đã gây cản trở cô ta vào nhà họ Lộc, nhưng dù gì cô ta vẫn còn Lý Thánh Đức và nhà họ Chu. Chỉ muốn lợi dụng quan hệ của hai người này, cô ta nghĩ khả năng trở thành người cấp cao cũng rất lớn.

Nghĩ như vậy Lý Lệ chỉnh trang lại trang phục của mình, trên mặt nở nụ cười ưu nhã, đi tới bên cạnh Chu Khải. Bây giờ cô ta phải hạ thấp khí thế, chỉ có thể lợi dụng nhà họ Chu, cô ta có thể không có được nhà họ Lộc, nhưng không thể để mất núi dựa nhà họ Chu.

Chu Khải nhìn Lý Lệ cười đi về phía mình, hắn cảm thấy khó tin. Vốn chuyện ngày hôm nay đã khiến hắn đủ giật mình, không ngờ hắn vừa mới biết thân phận hoàng tử nhà họ Ngô của Lộc Hàm không được mấy ngày, hôm nay còn được biết thân phận cháu trai nhà họ Lộc của Lộc Hàm cậu trai kiêu ngạo như vậy. Chu Khải nhớ lại mấy tháng trước cậu vẫn còn mỉm cười trước mặt mình, lúc đó cậu thật tốt, chỉ là một Lộc Hàm không hề có bất kỳ ánh hào quang nào. Nhưng Lộc Hàm hiện tại, cậu là cậu hoàng tử hào quang quanh mình, sao hắn có thể xứng với cậu chứ ?

Hôm nay Lý Lệ cũng khiến hắn vô cùng bội phục, da mặt dày như thế, ngu xuẩn như thế, quả thật không giống người mình biết mấy năm. Hay là nói trước kia không hề hay biết gì về cô ta, không hề biết được trong lòng Lý Lệ là thế nào?

Nhìn thấy Lý Lệ đi tới, Chu Khải quay đầu lại, bây giờ đầu óc hắn rối mù, mọi chuyện đều như mớ bòng bong. Hắn muốn tỉnh táo lại, không muốn gặp bất cứ kẻ nào, nhất là Lý Lệ.

Lý Lệ thật sự muốn biết trong lòng hắn như thế nào, trước khi hắn rời đi còn cố bước lên khoác tay hắn, nhỏ nhẹ nói: "Khải, anh muốn đi đâu ?" Dáng vẻ biết vâng lời ngược lại có mấy phần ra vẻ đáng thương.

Chu Khải liếc mắt nhìn Lý Lệ đang sợ hãi nhìn mình, rất giống dáng vẻ lúc ở thành phố G trước kia. Chu Khải thở dài, chẳng lẽ mấy ngày hôm nay hắn có ảo giác? Lý Lệ biến hóa thật tài giỏi, biến người khác thành kẻ ngốc trêu đùa!

Lý Lệ biết lúc trước cô ta chỉ vì cái trước mắt, còn chưa xác nhận thái độ nhà họ Lộc đối với mình sao có thể như vậy? Là cô ta sai rồi, đáng nhẽ không nên trở mặt với Chu Khải trước.

"Khải, em biết rõ thái độ trước đây của em không tốt. Thật xin lỗi, nhưng anh phải thông cảm cho em. Anh một lòng một dạ yêu Lộc Hàm, anh để mặc cho em là người vợ tốt trở nên như vậy. Mấy ngày nay em khá ngây thơ, cho rằng nhà họ Lộc sẽ đối xử tốt với em. Em nghĩ rằng sau khi được nhà họ Lộc nhận sẽ đề cao em. Em vốn tưởng rằng sau khi em trở thành người nhà họ Lộc anh sẽ nhìn em lâu hơn. Nhưng em không ngờ sẽ trở thành thế này..." Nói xong Lý Lệ chu mỏ, nước mắt uất ức rơi xuống, hai mắt kiềm chế cực độ, rõ ràng uất ức muốn chết, cố tình ra vẻ chịu đựng không khóc, bởi vì chịu đựng không khóc cho nên vẻ mặt khá rối rắm.

Chu Khải nhìn Lý Lệ cũng không thể không mở miệng, giọng lạnh lùng: "Được rồi, không cần phải ra vẻ như vậy, vẫn nên trở lại con người thật của cô đi, cả ngày như vậy cô không cảm thấy mệt mỏi sao?"

Lý Lệ biết Chu Khải sẽ trách cứ về chuyện này, nghe vậy chẳng qua là càng uất ức hơn, nước mắt càng nhiều: "Sao anh biết là như vậy? Tới bây giờ em vẫn chưa nghĩ như vậy."

Chu Khải cảm thấy Lý Lệ không thể thay đổi được, không muốn nói chuyện nhiều, quay đầu. Lý Lệ cũng không chú ý nhiều người ở đây, cố gắng níu lấy áo Chu Khải, lôi lôi kéo kéo với Chu Khải. Tối nay Lý Lệ vốn đã nổi bật trong bữa tiệc này, bây giờ không ai không biết cô ta?

Nhìn thấy Lý Lệ chợt biến thành một người khác, sao có thể đột ngột biến từ người đàn bà đanh đá thành cô vợ nhỏ bị người ta khinh bỉ? Người đàn ông trẻ tuổi cô ta đang lôi kéo là ai?

Mặc kệ nói thế nào Lý Lệ cũng không buông tay, tình hình hôm nay hình như đã cho cô ta một bài học, không gắt gao bấu víu lấy nhà họ Chu cô ta sẽ không có kết quả tốt. Cho dù lúc nãy trong tình huống vừa rồi nhà họ Chu không giúp đỡ cô ta, nhưng trong lòng cô ta càng thêm hiểu ra, bây giờ vẫn nên lợi dụng nhà họ Chu.

Người đàn ông trung niên lúc nãy đắm đuối nhìn chằm chằm Lý Lệ đi tới, lúc ông ta nhìn thấy ánh mắt kia của Lý Lệ đều là phong lưu. Lúc nãy ông ta không rõ lắm thân phận Lý Lệ nên không dám động người, sau lại nói là cháu gái nhà họ Lộc càng không dám chuyển động. Người phụ nữ này như thế nào ông ta coi như cũng nhận ra, là kiểu phụ nữ tôn sùng hư vinh, cho ít tiền là có thể sai bảo.

Người đàn ông này họ Triệu, là một tổng giám đốc công ty quảng cáo, cũng coi như là một nhân vật không lớn không nhỏ, bình thường công việc quản lý rất tốt, chỉ là rất háo sắc. Lúc nãy ông ta đã để mắt tới Lý Lệ, Lý Lệ hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của ông ta. Thật ra thì phải nói người quyến rũ nhất tối nay là cô và cậu chủ nhà họ Lộc, nhưng hết cách rồi, trên người người ta là kiêu ngạo bẩm sinh khiến ông ta có cảm giác ông ta bị xem thường chứ đừng nói là có chủ ý với bọn họ.

Nhưng Lý Lệ lại khác, phụ nữ ông ta chơi bên ngoài chưa có loại gì là chưa chơi đùa qua. Chỉ cần nhìn qua nụ cười của những người phụ nữ kia là có thể biết trong lòng họ đang nghĩ gì. Lý Lệ này khá nhỏ mọn, nhưng những điều này sao có thể lừa gạt người đã từng bươn chải nhiều năm trên thương trường như ông ta.

Nhìn thấy Lý Lệ giằng co với người trẻ tuổi kia không được, ông ta đi tới, vẻ mặt chính nghĩa hỏi Lý Lệ: "Cô Lý, sao lại thế này?"

Lý Lệ vừa nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng hơi chán ghét, nhưng trên mặt vẫn không dám thể hiện ra. Bây giờ cô ta cũng được xem như là ngã một lần khôn hơn một chút, trong lúc cô ta không đủ thực lực không thể đắc tội với người nào, những người này đều không phải là người cô ta có thể đắc tội.

Lý Lệ miễn cưỡng cười: "Tổng giám đốc Triệu, tôi gây rối với chồng tôi, chọc giận anh ấy, không có chuyện gì lớn."

Người đàn ông kia vừa nghe, chồng? Không dám tin nhìn Chu Khải, trong đầu đều cảm thấy buồn cười. Người đàn ông này sẽ lấy người phụ nữ này làm vợ? Đúng là mắt mù, phụ nữ như vậy chỉ xứng chơi đùa, ai nghĩ sẽ lấy về nhà.

Nhưng ngoài mặt vẫn không nói thêm gì, chỉ khuyên bảo vài ba câu rồi xoay người đi, vừa đi tới chỗ quẹo bỗng nhìn thấy người bạn già đã từng hợp tác. Người kia hỏi: "Sao vậy, chú ý đến người phụ nữ đó sao?"

Tổng giám đốc Triệu nhìn theo tầm mắt của người bạn già, đúng lúc nhìn thấy Lý Lệ, tổng giám đốc Triệu cười nhạo: "Anh nói xem có phải đầu óc giới trẻ bây giờ đều động kinh không? Người phụ nữ có dáng dấp như thế sao cũng có người muốn tranh nhau cưới về nhà? Người phụ nữ kia có vẻ như rất có mùi vị phong lưu, không chừng trước kia có không ít thằng đàn ông lao vào. Ha ha, tìm một người phụ nữ như vậy không phải là tự mình cắm sừng lên đầu mình sao!" Tổng giám đốc Triệu lắc đầu cười, dù không cũng không nghĩ ra đầu óc người đàn ông lúc nãy nghĩ gì.

Người bạn già kia cũng cười ha ha: "Anh trông nom chuyện nhà người ta làm gì, biết đâu kỹ thuật của người phụ nữ này tốt, nói không chừng cậu thanh niên kia yêu kỹ thuật của cô ta, muốn ngừng mà không được, nhất thời bị ấm đầu nên cưới về nhà. Chẳng qua cũng nói bây giờ trông cậu ta khá lạ, nhưng có thể được mời tới bữa tiệc kiểu này cũng có thể thấy gia đình cậu ta cũng khá giả. Như vậy tôi càng cảm thấy buồn phiền, tại sao cha mẹ cậu ta lại đồng ý cho người phụ nữ như thế vào cửa cơ chứ?"

Nhìn thấy hai người đàn ông trung niên nhìn người phụ nữ tán gẫu về chuyện nhà người ta, đúng lúc đó, ông Chu đang đứng khoác tay với Chu Kỳ cách đó không xa. Chuyện hai người kia nói với nhau hai cha con cô đều nghe thấy hết, bọn họ cảm giác không thể tin được. Tại sao bọn họ thấy Lý Lệ rất tốt nhưng người khác lại cảm thấy xem thường như vậy? Chẳng lẽ là do người khác nhìn nhầm người?

Ông Chu nhớ tới mấy ngày nay Lý Lệ đều khác thường, mơ màng cảm thấy có chỗ kì lạ.

Bên kia, Lộc Hàm đã xuống sàn nhảy và đi đến bên bàn ăn. Tối nay câu chưa ăn cơm, đều bị Ngô Thế Huân thúc giục nếu không cũng không khiến cậu trở nên đói như vậy. Ngô Thế Hâun vẫn đang canh cánh trong lòng câu nói kia của Lộc Lê Lê, lúc này nhìn Lộc Hàm đang vui vẻ ăn uống, nghiêm mặt dặn dò: "Về sau em nên cách xa chị họ em một chút." Bây giờ thì vậy, biết đâu lúc anh mở mắt lại không thấy người đâu, anh phải đề phòng người phụ nữ kia mới được.

Lộc Hàm nháy mắt không hiểu: "Tại sao?" Cậu thích người chị họ này mà.

Ngô Thế Huân thấy cậu có nét mặt giống Lộc Lê Lê, trong lòng tức giận, nắm lấy lỗ mũi Lộc Hàm độc miệng nói: "Nhìn xem nhìn xem, em vừa mới nhận ông ngoại là quên ông xã rồi. Phải nhớ em là của anh, không được phép nhận ông ngoại quên ông xã."

Lộc Hàm giờ mới hiểu được nguyên nhân tại sao tối nay Ngô Thế Huân khó tính, phải nói rằng không thể có chuyện nhận ông ngoại quên ông xã được. Mặc dù cậu đã nhận nhưng nguyên nhân sâu xa cậu muốn nhận ông ngoại tối nay là vì muốn bêu xấu Lý Lệ. Lúc cậu đối mặt với Lộc Đình vẫn có cảm giác hết sức xa cách.

Buông gì đó trong tay, Ngô Thế Huân hết sức tức giận, hai người cứ như vậy bắt đầu không coi ai ra gì. Lộc Hàm nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân, nói khẽ: "Làm sao có chuyện đó, ông xã là người có một không có hai, sao em có thể ngu ngốc đến mức vứt anh đi, như vậy quá tổn thất?"

Ngô Thế Huân thừa nhận nghe câu này của cậu hết sức vui mừng, nhưng vẫn quyết định nhắc nhở cậu: "Cũng không phải là chưa làm qua chuyện như vậy, hơn nữa còn là bốn năm, quá độc ác như vậy. Nếu không phải là anh đi tìm em, chỉ sợ bây giờ em cũng không muốn gọi điện thoại cho anh, chơi trò biến mất khỏi thế gian !"

Nhìn dáng vẻ oan khuất của Ngô Thêa Huân, Lộc Hàm nhớ tới khoảng thời gian bốn năm không có anh, không nhịn được nói lời mình đã nhịn thật lâu: "Không phải anh đã bố trí rất nhiều người nằm vùng bên cạnh em sao? Anh cho rằng bọn họ ẩn náu rất tốt sao? Trước khi chụp ảnh còn không biết tắt đèn flash!" Cậu đã nhận thấy được bên cạnh mình xuất hiện khá nhiều gương mặt quen thuộc từ lâu. Mỗi lần đi qua trong sân trường đều nhìn thấy, có lúc còn cảm thấy đèn flash đang nháy sáng. Cho nên trong bốn năm đó cậu đã luyện thành công một kỹ năng, đó là tránh người!

Cậu chỉ nói bâng quơ một câu như vậy, ai ngờ Ngô Thế Huân vừa nghe lập tức tức giận nói: "Em nói gì? Bọn họ không tắt đèn flash sao?"

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân gật đầu một cái. Ngô Thế Huân vô cùng tức giận, nghĩ thầm tên nhóc Tiểu Tam rất được,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net