CHƯƠNG 3: SỰ HIỂU LẦM TỐT ĐẸP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi đã yên vị trên xe, sắc mặt của Linh Đan có phần khó coi, Minh Huân nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định hỏi "Hai người khi nảy đắc tội với em à?"

Linh Đan tựa người vào ghế, thở dài một hơi "Một người phản bội tình cảm em, một người là người thứ ba chen chân vào hạnh phúc của em. Hại em thành ra thê thảm thế này mà còn tỏ vẻ quan tâm lắm, nghĩ em là con ngốc sao?"

Minh Huân bất chợt im lặng không biết nói gì, gần đây trên mạng xã hội đầy rẫy những chuyện: "Bạn trai bắt cá hai tay..", "Chồng mê Tuesday, nghe lời Tuesday đòi li dị vợ..", "Kẻ thứ ba lên tiếng dạy dỗ vợ chính..". Anh thầm nghĩ thời nay kẻ thứ ba quá lộng hành, nếu không phải vừa nảy anh chứng kiến thì nhất định sẽ không tin.

Đến vùng ngoại ô ở phía Đông thành phố H, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, Linh Đan cảm thán "Nơi đây quả thật là vùng lí tưởng để nghỉ ngơi, không khí trong lành, nhiều cây cối hoa lá, lại vô cùng ít xe, nhà cũng ít. Em cứ ngỡ nhà anh sẽ ở trung tâm thành phố, không ngờ lại ở nơi dễ chịu như này."

Nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ đang dán cả mặt mình vào cửa kính, Minh Huân bất giác bật cười "Ba mẹ anh thích nơi yên tĩnh, nên đã dùng khá nhiều tiền để mua được mảnh đất nhỏ ở khu ngoại ô này để nghỉ ngơi, và về sau dưỡng tuổi già ở đây. Anh và Phương Du cũng đều mua một miếng đất ở đây, tương lai chắc cũng sẽ ở đây. Anh và nó đều không thích cái nhộn nhịp của trung tâm thành phố."

Linh Đan gật gật đầu như đã hiểu, cô mở cửa sổ xe, gió ở ngoài lùa vào mang theo hưởng cỏ cây dễ chịu vô cùng.

Minh Huân vừa lái xe vừa nói tiếp "So với vùng ngoại ô phía Nam thì ở đây chả là gì cả."

Linh Đan liền lắc đầu nguây nguẩy "Em thà sống ở trung tâm thành phố chứ không thèm sống ở vùng ngoại ô phía Nam, ở đấy mấy năm gần đây dần dần bị biến chất, cây xanh bị chặt mất, nhiều vườn hoa ven đường cũng bị gỡ bỏ để xây những nhà máy, khu Trung tâm thương mại. Nó bị hiện đại hóa khiến cho nó không còn là nó nữa, em đọc báo thấy nó gần đây cũng bị ô nhiễm khá nghiêm trọng."

Minh Huân khá ngạc nhiên khi cô hiểu rõ vùng ngoại ô phía Nam như vậy, nhận ra ánh mắt của anh, Linh Đan cũng mở miệng giải thích "Ngôi biệt thứ to nhất ở đó chính là nhà người yêu cũ em."

Lần này Minh Huân còn ngạc nhiên hơn nữa "Người yêu cũ em là Duy Trung? Con trai duy nhất của tổng giám đốc công ty Duy Long?"

Linh Đan cười nhàn nhạt "Chính là tên cặn bã đó."

Xe đã đậu trong sân biệt thự Phương Kim, nhìn ngôi biệt thự to lớn trước mắt, cô quay sang nhìn người đàn ông đang túi xách túi mang vào nhà "Minh Huân, sao anh bảo đây là miếng đất nhỏ?"

Minh Huân khó hiểu nhìn cô "Sao? Nhỏ mà."

Linh Đan chính thức bị trọng thương vì cách nói chuyện của người giàu.

Cô theo chân anh đi đến một cái bàn ghế gỗ to đặt dưới gốc cây cổ thụ, nơi có năm người đang ngồi uống trà vui vẻ.

Minh Huân đi đến, lễ phép thưa từng người "Ông nội, ba mẹ, cô chú."

Linh Đan đang núp sau lưng cũng lễ phép thưa "Chào ông ạ, chào thầy, chào mọi người ạ."

Mọi người chăm chú nhìn cô gái bên cạnh Minh Huân, bỗng một cô ngồi gần ông cụ nhanh chóng nói "Ơ, con bé Linh Đan đây mà."

Sau đó liền quay sang chồng mình "Ông, Linh Đan bạn thân của con bé Du đấy."

Minh Huân thấy mọi người nhìn chằm chằm Linh Đan, thấy cô đang ngại như muốn núp sau lưng mình liền mở giọng giải vây "Vâng, đây chính là Linh Đan, con chở em ấy về đây để thưa chuyện với ba về việc làm của em ấy. Linh Đan muốn xin vào trường ba dạy, ba xem xét thử xem."

Nói rồi anh lấy cái ghế cho cô ngồi cạnh ông cụ, ông cụ nhìn cô gái trắng trẻo xinh xắn bên cạnh rồi nhìn sang cháu trai của mình tỏ vẻ rất hài lòng.

Ông Phương nhìn cô gái trước mặt rồi lại nhìn con trai lớn mình đang đứng sau lưng người ta, nhoẻn miệng cười "Con trai, con muốn ba mở cửa sau cho bạn gái con sao?"

Linh Đan nghe vậy liền ngớ người, bạn gái gì? Ai là bạn gái? Cô định mở miệng giải thích nhưng lại có bàn tay đặt tên vai mình "Thì ba cứ xem xét xem sao?"

Nhìn thằng con trai đang cười tít cả mắt, mọi người ở đấy được phen cười thầm. 

Ông Phương cất tiếng hỏi "Linh Đan, con theo ngành nào?"

Linh Đan liền trả lời "Dạ Ngữ văn ạ. Con đã làm gia sư được hai năm và bằng tốt nghiệp Đại học cũng đạt loại Giỏi ạ."

Cả nhà lộ vẻ vui vẻ ra mặt, kể cả ông cụ kế bên cũng cười thành tiến "Thằng Phương này, ba thấy cô con dâu này con khá hài lòng đúng chứ? Lại là nghề nhà giáo con thích. Nhìn con bé xem, sau này sinh con chắc sẽ xinh đẹp lắm đây, cháu dâu của ta."

Linh Đan đầu đầy chấm hỏi, gương mặt và tai đỏ bừng, ngước mặt lên nhìn chàng trai sau lưng mình, lại thấy anh đang đứng cười đến mức lộ cả nếp nhăn.

Ông Phương nghe thế liền bật cười "Vậy tuần sau con cứ đến trường nhé, chuẩn bị hồ sơ rồi nộp ở phòng phó hiệu trưởng, bác sẽ dặn trước."

Linh Đan nghe thế liền gật đầu. 

Mẹ Minh Huân ngồi im lặng từ đầu giờ chăm chú quan sát "nàng dâu" cuối cùng cũng nhẹ nhàng cười "Con bé này nhìn thật thích mắt quá, dịu dàng xinh xắn. Con ở lại dung cơm trưa với cả nhà bác nhé?"

Cô ngại ngùng định từ chối liền bị mẹ của Phương Du nắm tay "Linh Đan con đừng ngại, con cứ coi chúng ta như người nhà, cả nhà rất thích con. Con nhìn xem, cả ông nội khó tính như vậy còn thích con. Đừng lo lắng, ở lại ăn một bữa cơm nhé?"

Ông nội ngồi kế bên nghe vậy liền trừng mắt đứa con dâu út này "Ta khó tính khi nào? Minh Khiêm, con nói xem con nhỏ này có phải ở nhà luôn nói ta khó tính hay không?"

Ba Phương Du đang im lặng uống trà, nghe ba mình hỏi liền cười hiền "Chúng ta vào nhà ăn cơm nhé ba? Ba nhìn xem, Linh Đan đang có ý định từ chối rồi kìa."

Ông nội như nhận thức được liền quay sang "cháu dâu" cực phẩm của mình "Con ăn với ông nội một bữa cơm nhé?"

Nói rồi dùng cây gậy đánh vào chân cháu trai mình "Còn không mau nắm tay con bé vào ăn cơm."

Vì mọi người quá nhiệt tình, Linh Đan không thể từ chối lời mời cũng không thể giải thích rằng mình và Minh Huân mới gặp nhau lần đầu. Đang định bước theo mọi người thì liền có bàn tay to lớn nắm lấy tay cô rồi cùng sánh bước đi theo mọi người, mặt đã đỏ lúc này lại còn đỏ hơn.

Nhận ra sự ngại ngùng của Linh Đan, Minh Huân đi bên cạnh không nhanh không chậm giải thích "Ông nội gần đây sức khoẻ không còn tốt, tất cả là do tâm bệnh. Ông chỉ có ba người cháu, anh thì mải mê làm việc chưa có ý định lập gia đình. Phương Du thì lại theo cái chủ nghĩa" độc thân "gì đó của con bé, làm ông nội nhiều lần tức muốn đổ bệnh nhưng ông vẫn rất cưng chiều nó. Còn người thứ ba là em trai anh, Minh Hiển, nó ngày ngày trực ở cơ quan, gặp ông là cứ lải nhải" Con muốn hiến cả con người này cho tổ quốc "nên ông cũng chả thèm quản nữa."

Anh ngừng lại một chút, phát hiện cô gái đang say sưa nghe anh kể, tay thì vẫn cứ nắm chặt tay anh, anh tiếp tục "Em cũng thấy khi nảy anh đưa em về ông đã rất vui, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. Thế nên xin lỗi em, phải để em chịu thiệt. Sau này anh sẽ tìm cơ hội để giải thích".

Linh Đan nghe thế liền hiểu ra "À không sao, em không bị ảnh hưởng gì cả, anh đừng làm ảnh hưởng đến sức khoẻ của ông nội."

Minh Huân cười "Cảm ơn em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC