Chương 16 : 9999 ĐÓA HOA HỒNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình An Nhã từ trước giờ vẫn luôn khiêm tốn và thanh khiết, trong phút chốc đã trở nên nổi tiếng, trở thành nữ thần được chú ý nhất trong MBS, được mệnh danh là người phụ nữ mạnh mẽ nhất trong lịch sử MBS từ lúc thành lập tới nay, chẳng bao lâu đã truyền đi khắp công ty.

Trong khoảng thời gian dài, trong MBS có người nói đến Louis, tự khắc nhớ tới câu nói: Trâu già muốn gặm cỏ non, cưa sừng làm nghé.

Diệp tam thiếu vừa về tới công ty thì nghe tới những lời bàn tán đó, nhếch mép cười, tinh thần sảng khoái.

“Trình An Nhã hôm nay thể hiện rất tốt, tăng tiền thưởng.” Anh thốt ra câu này khiến cho đám Lưu Tiểu Điềm đang tao nhã nhẹ nhàng bước vào phòng tổng giám đốc lập tức hét lên, Trình An Nhã mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm việc rất nghiêm túc.

Tăng lương còn tạm được, tăng thưởng thì nói làm gì, thưởng chỉ có một tháng, tăng lương thì cả một năm.

Phòng thư ký bận rộn tới mức không thể ngừng tay chân, việc Louis trở thành phó tổng của MBS đã là sự thực, trước mắt việc Diệp Sâm cần làm là khống chế quyền lực của anh ta.

Khi cô đưa tài liệu vào cho Diệp tam thiếu xem lại, anh xoay chiếc bút trong tay cười mà như không hỏi Trình An Nhã, “Trở thành nữ thần trong đề tài bàn tán cảm giác như nào?”

“Tạm thời thì cảm thấy cũng tuyệt.” Trình An Nhã mỉm cười đưa đống tài liệu đặt trên bàn Diệp Sâm, “Diệp tổng mời xem qua.”

Diệp tam thiếu liếc nhìn đống giấy tờ chất thành đống như núi, năng lực của tiểu nha đầu này, anh biết rõ, không cần quá lo lắng, hiện tại anh quan tâm tới việc khác hơn, “Nghe nói có rất nhiều người muốn theo đuổi em?”

Anh vừa xem camera của nhà ăn nhân viên, vây quanh Trình An Nhã cũng thật không ít đàn ông, anh biết rõ Trình An Nhã xinh đẹp, được gọi là hoa khôi của MBS, nhưng anh không ngờ rằng có nhiều đàn ông để ý đến người phụ nữ của anh như thế.

Vẫn chưa xem tới đoạn Louis xuất hiện, anh đã cảm thấy hỏa khí bốc nghi ngút, rất muốn dùng lửa đốt thành than những tay thuộc hạ không có mắt này, anh cực kỳ ghét những người đàn ông khác nhìn ngắm Trình An Nhã, gã nào cũng như con ong vậy, Diệp tam thiếu méo mó này đặc biệt ghi nhớ từng người một.

Lúc xem tới đoạn hình ảnh hoàng tử u sầu Louis xuất hiện, lại có khí phách đến như vậy, hỏa khí bốc lên đỉnh điểm, nhưng sau đó vì việc Trình An Nhã trêu chọc Louis thì lại cười toét miệng.

Nhưng vẫn không sảng khoái.

“Bản cô nương từ khi học mẫu giáo đã có một tá người theo đuổi, đặc biệt là khi ở Luân Đôn càng nhiều, anh có ý kiến gì à?” Trình An Nhã nhướn mày, dịu dàng phản vấn, ánh mắt ôn hòa đến không thể ôn hòa hơn được nữa.

“Có ý kiến, anh sẽ khiến họ làm việc quá sức mà chết.” Diệp tam thiếu cười lớn, nhả từng chẽ qua kẽ răng, cười một cách hết sức là đen tối méo mó.

Bởi thế, sau đó mấy ngày liền, những đấng tinh anh này liên tục bị tăng ca, bận rộn làm hết hạng mục này đến hạng mục khác, một ngày ngủ không đến hai tiếng đồng hồ, thiếu chút nữa thì chết vì lao động kiệt sức, đã thế tổng giám đốc đại nhân còn ra lệnh, tăng ca không lương, bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ, rất vô duyên vô cớ.

“Tùy anh thôi.” Trình An Nhã cười ngọt ngào.

Hai người nhìn nhau cười, người này so với người kia điềm đĩnh, người này so với người kia đen tối, méo mó.

Muốn biết như thế nào gọi là nam dâm nữ tặc thì mời xem Diệp tam thiếu và Trình An Nhã.

“Đúng rồi, quên nói với em một việc, vừa nãy anh đã đi gặp Đường Tứ thì gặp anh họ tốt của em.” Diệp tam thiếu nhân mạnh ba từ anh họ tốt, thần sắc lạnh lùng, “Anh ta nhờ anh nói với em, nên về nhà rồi.”

“Ai về nhà người nấy, tự tìm mẹ mình.” Trình An Nhã cười khẽ, ra khỏi phòng, buổi chiều còn đống việc cần phải làm, cô không có nhiều thời gian để quan tâm tới những chuyện không đâu này.

Vừa bận được một lát thì lầu một điện lên nói cô có chuyển phát nhanh, Trình An Nhã nhờ người dưới lầu chuyển lên cho, ai ngờ rằng là bó hoa hồng lớn, người giao hàng là một thanh niên trẻ tuổi giống như là vừa mới đi làm không lâu, rất lịch sự nói với Trình An Nhã, đây là chín mươi chín đóa hoa hồng.

Đám người Lưu Tiểu Điềm, Quan Như Đồng hò hét kêu lãng mạn, Trình An Nhã lặng lẽ ký tên, trong bó hoa có một tấm thiệp nhỏ, tất cả mọi người xúm lại xem, chỉ có một câu rất đơn giản, em sẽ thuộc về anh.

Ký tên, Louis.

“Oa…là của phó tổng này.” Trần Quyên kinh ngạc kêu lên, mùa xuân của Trình An Nhã đến rồi.

“Phó tổng hấp dẫn quá, lãng mạn quá…”

“An Nhã, buổi trưa em đối với người ta như thế, người ta vẫn si tình không hối hận, thật hiếm thấy, oa, cực phẩm quá.”

Đích thực rất cực phẩm.

Khóe mắt Trình An Nhã co giật, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, gió thu vi vút, sát khí đằng đằng.

Các cô gái nhanh chóng về chỗ mình, Trình An Nhã cứng đơ xoay người lại, khuôn mặt của Diệp tam thiếu tối sầm như sắp đổ mưa đến nơi, theo như kinh nghiệm trước đây thì bó hoa tươi tắn rực rỡ này rất có khả năng sẽ bị vứt xuống lầu, xóa sạch không dấu vết.

“Lưu Tiểu Điềm, Quan Như Đồng đi đặt hoa hồng đỏ cho tôi, 9999 đóa, xếp kín chỗ này.” Diệp tam thiếu lạnh lùng ném ra một câu, đóng sầm cửa lại, làm cả tầng lầu bị chấn động.

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, Trình An Nhã không thốt được lời nào, ngửa mặt hỏi trời xanh.

Vậy là buổi chiều đó, tập đoàn quốc tế MBS rất hoành tráng, từng bó từng bó hoa hồng được vận chuyển lên tầng trên cùng. Nụ cười mỉm của Trình An Nhã quả thật không thể trưng lên được nữa. Cô vốn dĩ muốn thử làm cho Diệp Sâm thay đổi ý kiến nhưng anh lại lạnh lùng ném ra một câu, Anh thích thế.

Diệp tam thiếu, anh thật lãng phí, có tiền cũng không thể tiêu sài như thế chứ a a a.

“Cái này…giống lễ đường kết hôn…ừm, cái đó…” Trong bầu không khí im ắng đó, Lưu Tiểu Điềm giả cười cười hai tiếng, chìa tay ra, cũng không biết là cần nói gì. Quan Như Đồng nhìn thấy tình thế vậy nháy mắt ra hiệu cho Lưu Tiểu Điềm ít nói thôi.

Trình An Nhã xoa xoa đầu lông mày có chút đau, tiếp tục mỉm cười như thường ngày, không phát biểu ý kiến gì.

Khi Diệp tam thiếu đi ra, cũng bị đơ người một lát, mắt nhìn xung quanh, đúng là một biển hoa hồng đỏ rực bao chùm cả phòng thư ký, thư ký của anh gần như bị chìm ngập trong biển hoa.

“Tôi nói, sao bốn người các cô không đi uống cà phê đi?” Diệp tam thiếu lạnh lùng nói, bốn cô gái nhìn nhau, theo anh làm việc bao năm rồi tự nhiên họ hiểu là anh đang ra lệnh đuổi khách, muốn bọn họ nhanh chóng biến mất.

Có gian tình!

Đây là suy nghĩ chung của cả bốn người bọn họ, Trình An Nhã vẫn điềm tĩnh ngồi nhìn Lưu Tiểu Điềm bọn họ rời đi.

“Tôi cảm thấy An Nhã và Diệp tổng nhất định có chuyện gì đấy?!”

“Nói thừa, người ta tặng 99 đóa hoa, Diệp tổng tặng 9999 đóa, gấp 101 làn, thể hiện rõ sự cạnh tranh, không có gì mới lạ.”

“Nhưng mà Diệp tổng cũng không nói là tặng An Nhã mà.”

“Đồ ngốc cũng đoán được là tặng cho Tiểu An Nhã.”

“Oa oa… Lãng mạn quá đi mất.”

“Tiếp theo đây sẽ có nhiều trò để xem rồi, Diệp tổng và phó tổng đều thích Tiểu An Nhã, cạnh tranh rất kịch liệt, nhất định sẽ có nhiều trò vui rồi.”

“Diệp tổng không phải là đã có vợ con rồi sao? An Nhã là sao chứ?”

“Đúng rồi…”

“Lẽ nào…”

“Hay là, ở lại…”

“Các cậu có gan không?”

“…không có.”

Cả tầng lầu đó ngoài một lối đi nhỏ ra còn lại chất đầy hoa hồng, Diệp tam thiếu nhìn thành quả như vậy rất đắc ý, Trình An Nhã bỏ kính ra, từ từ ngước lên nhìn, nói: “Anh có thấy vô vị không?”

“Tặng hoa cho người phụ nữ của anh sao gọi là vô vị được.”

Diệp tam thiếu khẽ cười, ngồi lên bàn làm việc của Trình An Nhã, một tay đè lên đống tài liệu mà cô đang sắp xếp, cười như cả mọt bầy ma quỷ đang khiêu vũ, “Tiểu An Nhã, thích không?”

“Anh nhìn xem em có giống như thích không?”

“Lúc hẹn hò ai là người nói thích hoa hồng?”

“Em nói anh trẻ con quá, tranh với Louis làm gì, em đâu có thích anh ta.” Trình An Nhã nhếch mép, “Diệp tổng xin bỏ tay vàng ngọc của anh ra, đang đè lên tài liệu của tôi rồi.”

Diệp tam thiếu: “…”

“Trẻ con, anh bao nhiêu tuổi?” Trình An Nhã cầm đống tài liệu trên tay gõ lên trán Diệp tam thiếu, không đánh không hả giận, “Trả lại tất cả cho em.”

“Bản thiếu gia một khi đã tặng đồ cho người khác thì không có đạo lý thu hồi lại.” Diệp tam thiếu hừ một tiếng, tránh cái đánh của Trình An Nhã, rồi bất ngờ ôm lấy cô, hai người ngã xuống biển hoa, mùi hương hoa ngào ngạt ập tới, An Nhã bị người anh đè lên, sắc hoa ánh lên càng khiến người cô thêm trắng, người và hoa đua nhau khoe sắc.

“Nói, thật sự là không thích sao?”

“…Anh rốt cuộc là muốn làm gì.” Không được ác bá như vậy chứ.

“Bản thiếu gia đang ghen, ai bảo Louis tặng hoa cho em? Cảnh cáo em, lần sau anh ta tặng mà em dám nhận, bản thiếu gia lại tặng em 9999 đóa, xem ai ngầu hơn ai?”

Trình An Nhã đẩy Diệp tam thiếu ngồi dậy, tiện tay rút ra một bông hoa, thật là đẹp, nở rất rực rỡ, nói thật lòng, cô không phải là không vui khi Diệp tam thiếu tặng cô nhiều hoa như vậy, nhưng mà…

“Diệp Sâm…”

“Tiểu An Nhã, chúng ta thỏa thuận một chuyện, khi chỉ có hai ta em đừng gọi Diệp Sâm Diệp Sâm nữa được không, xa lạ quá…”

“…Vậy gọi anh là gì? Trình An Nhã tỏ vẻ rất dễ nói chuyện.

“Ông xã?”

“Biến.”

“Gọi là ông xã thì có làm sao, người ta yêu nhau đều gọi như thế.” Vừa nghĩ tới giọng nói này của cô gọi một tiếng ông xã ngọt ngào đã đủ làm tê dại trái tim Diệp tam thiếu rồi.

“Gọi không nổi, cái khác đi, hay gọi là Sâm Sâm?” Trình An Nhã cũng tự rùng mình, đúng thật lúc nào cũng gọi Diệp Sâm Diệp Sâm xa lạ quá, ai bảo mẹ anh đặt tên anh có hai chữ chứ.

“Em là mẹ anh à?”

“Được, không gọi nữa, Diệp tam thiếu, Diệp Sâm. Đều không gọi như vậy nữa.”

“Thôi được rồi, tùy em.” Diệp tam thiếu giận dỗi quay mặt đi chỗ khác, Trình An Nhã khóc cười không xong, nhìn cả một phòng hoa rồi lại nhìn Diệp Sâm đang giận dỗi bên cạnh, trái tim Trình An Nhã bỗng mềm yếu đi một cách hồ đồ, dường như cả đời cô đã bị biển hoa này lấp đầy rồi.

“A Sâm…”

Anh toét miệng cười.

Diệp tam thiếu liền bắt lấy cô, thuận chiều cùng ngã trên hoa, Trình An Nhã nhất thời mất thăng bằng ngã lên người anh, bị Diệp tam thiếu hôn sau đắm nồng nàn.

“Tiểu An Nhã, có em thật tốt.”

“Là việc may mắn nhất đời của anh.” Trình An Nhã không e ngại gì mà chấp nhận những lời cảm khái của anh, nắm lấy cà vạt của anh ngồi dậy, mỉm cười, “Diệp tam thiếu, chúng ta thương lượng một chuyện…”

“A Sâm.”

“Anh cũng phải để cho em thời gian để thích ứng chứ…” Trình An Nhã chậm rãi bác lại, thấy sắc mặt Diệp tam thiếu nghiêm lại, cô đành đầu hàng, “Thôi được, A Sâm, chúng ta thương lượng một chuyện này, sau này anh đừng có tranh với Louis nữa, kệ người ta thích làm gì thì làm.”

“Ai bảo anh ta dám nhòm ngó người phụ nữa của anh, việc này không thể thương lượng.”

“Anh làm gì thế, phụ nữa nhòm ngó anh có thể xếp thành 1 vòng thành phố A này, em đã nói gì anh chưa?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi, nụ cười ngọt ngào, giọng điệu nhẹ nhàng, Diệp tam thiếu đột nhiên cảm thấy da đầu tê rần.

“Đấy là chuyện của quá khứ rồi, đừng lật nợ cũ ra nữa.”

“Sao anh vẫn chưa nghe ra nhỉ? Thảo nào lúc đi thi toàn thi trượt.”

“Anh ghen đấy, làm sao nào?” Diệp tam thiếu không thể nhẫn nhịn được bèn hét lên, gần như vỗ đất mà dậy, dáng vẻ hệt như dã thú bị đốt lông.

“Em không thích Louis, anh ghen cái gì?”

“Tự ghen.”

Trình An Nhã, “…”

Cô nhìn một biển hoa chất đầy trước mặt, lộ ra một vẻ mặt vô cùng đau khổ, “Lãng phí quá…9999 đóa hoa hồng, bao nhiêu là tiền.”

Diệp tam thiếu, “…”

Đầu anh bỗng tối sầm lại, loại đàn bà nào thế? Lập tức nhớ đến lời Ninh Ninh, mỗi lần lễ Valentine hoa hồng mami được tặng đều mang đi bán.

Anh quay cái đầu cứng đơ của mình lại, cả một phòng đầy hoa như này, Trình An Nhã chắc có dã tâm them muốn, cho dù là bán giá rẻ thì cô ấy cũng bán được không ít tiền, Diệp tam thiếu dường như đã hình dung ra cảnh tượng Trình An Nhã đứng giữa biển hoa mà đếm tiền đếm tới mức bị chuột rút.

Anh nghiến răng nghĩ, cô ấy dám bán hoa đi, thì anh sẽ tàn sát cô.

Ánh mắt của hai người đúng lúc gặp nhau, trong một con mắt của Trình An Nhã hiện rõ ràng tờ nhân dân tệ, hai người đều yên lặng nhìn nhau, giống như đang đọ sức xem cuối cùng ai sẽ nghe lời ai, đột nhiên cùng bật cười.

“Không được phép mang đi bán.” Diệp tam thiếu nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng từ, “Nếu không anh sẽ bóp chết em.”

“A Sâm, em nói anh lòng dạ thật hẹp hòi, em nào có nghĩ bán chúng đi, đang suy tư việc khác.” Trình An Nhã cười một cách rất dịu dàng tình cảm, sắc mặt Diệp Sâm dịu đi chút, chỉ thấy cô ấy chìa tay ra, “Thẻ ngân hàng bao gồm thẻ tín dụng, thẻ lương, sổ tiết kiệm, nộp đây.”

Diệp tam thiếu bị hành động này của cô làm cho bất ngờ, ngơ ngác, “Tại sao?”

“Bởi vì anh tiêu tiền rất lãng phí nên từ nay về sau trong nhà chi tiêu đông nào đều do em quản lý, tiền của anh bị tịch thu.” Cô nói một cách hùng hồn, không cho phép cãi lại, vẻ mặt là: “Nếu anh dám có ý khác em sẽ bỏ anh không thương tiếc.”

Khóe mắt Diệp tam thiếu co giật, tiền của đàn ông đều do vợ quản lý, thật vô dụng, trong đầu bỗng xuất hiện một cảnh tượng.

“Bà xã ơi, cho anh tiền mua rượu.”

Ai đó yên lặng rút ra năm tệ đưa cho anh, “Đây, đi mua bia uống đi.”

Anh bị cảnh tượng này chấn động khiến cho trong ngoài mềm nhũn, lập tức nước mắt đầm đìa…

Trình An Nhã rất thưởng thức màn kịch câm này, tâm trạng đột nhiên thoải mái không thể tả, thế giới trở nên tươi đẹp biết bao, ánh nắng chan hòa, chim ca hoa nở.

“Không đưa.” Diệp tam thiếu tỏ rõ bộ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, tạ như thái độ kiên quyết bảo vệ trinh tiết của con gái nhà lành trước một công tử quyền thế vậy, biểu cảm này quả là kinh điển.

Cô rất bình tĩnh, mỉm cười nói: “Người ta nói, một người đàn ông yêu một người phụ nữ, sẽ đưa cho họ tất cả những gì anh ấy có, một ít tiền vậy mà anh cũng tiếc không đưa cho em, xem ra anh cũng không yêu gì em, em nghĩ em có cần suy nghĩ lại đưa con trai đi tìm tình yêu mới không.”

Im lặng, trợn mắt…

Hai trường khí hắc ám đâm vào nhau kịch liệt, cả biển hoa hồng trong phòng chút nữa thì chấn động bay hết cả lên, quả là mưa gió tiêu điều…

“Anh đưa cho em là được chứ gì?” Diệp tam thiếu thất bại thảm hại, hoa hồng đáng ghét kia, hại anh mất quyền kinh tế, ta giẫm, giẫm, giẫm chết mi. Trình An Nhã cười một cách hài lòng.

Thắng trận.

Toàn bộ tài sản của Diệp tam thiếu….vậy có khoảng bao nhiêu tiền nhỉ? Bàn tính trong tim Trình An Nhã kêu lạo xạo, con số càng ngày càng nhiều, nụ cười của Trình An Nhã càng ngày càng ngọt, đó gọi là gió xuân đắc ý, trái ngược hoàn toàn với tình cảm của Diệp tam thiếu.

9999 đóa hồng này tặng hợp ý quá, tuyệt vời quá.

Trình An Nhã nhìn chỗ hoa đầy khắp phòng, chỉ cảm thấy hoa nở thật rực rỡ, rất nhanh một ý tưởng chớp nhoáng, cô bò dậy ngồi vào vị trí làm việc, gọi điện thoại, “Alo, tôi là Trình An Nhã, giúp tôi nối dây với giám đốc Trương của phòng truyền thông.”

Diệp tam thiếu nhướn mày, cô ấy muốn làm gì, anh đột nhiên có một dự cảm không lành.

Điện thoại đã được nối, Trình An Nhã mỉm cười nói: “Giám đốc Trương, phiền anh hãy giúp tôi phát một thông tin nội bộ, thông báo cho nhân viên của MBS là hôm nay sau giờ làm việc lên tầng 32, mỗi người lĩnh 10 bông hoa hồng.”

“Hả, vì sao?” Giám đốc Trương vô cùng hiếu kì, ông ta sớm đã nghe nói là chiều nay rất nhiều bó hoa hồng được chuyển lên đỉnh lầu, việc này có liên hệ gì với thông báo cho nhân viên đi lĩnh hoa?

“Là như này, sắp đến ngày lễ tình nhân (ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch ở Trung Quốc được coi là ngày lễ tình nhân) rồi, vì năm nay tài chính của MBS khó khăn, tiệc lễ tình nhân năm nay sẽ không tổ chức nữa, tổng giám đốc thấy rất có lỗi với nhân viên, đúng lúc hôm nay hoa hồng ở thành phố A khuyến mãi giảm giá, do đó anh ấy muốn dùng hoa hồng này để bồi thường cho mọi người coi như là tấm lòng của tổng giám đốc…”

Diệp tam thiếu nghe tới đây, sắc mặt xanh trắng đỏ đen lẫn lộn, nhanh chóng bò lên bàn định cướp điện thoại lại, Trình An Nhã nói: “Làm như vậy nhé, đây là mệnh lệnh.” Diệp tam thiếu chỉ kịp chụp lấy tay cô, sự việc đã được quyết định xong rồi.

“Trình An Nhã, em đang làm gì thế hả?” Diệp tam thiếu hét lớn, thể diện của anh đã bị Trình An Nhã làm cho mất hết rồi, lễ tình nhân không tổ chức nữa? chuyển thành tặng hoa hồng? Chết tiệt, thế mà cô ấy cũng nghĩ ra.

“Đây là cách hay nhất để giải quyết chỗ hoa này.” Cô cười rất ngọt, rất điềm tĩnh, một chút cũng không sợ cơn giận dữ của Diệp tam thiếu, anh sẽ cảm thấy rất mất mặt nhưng nhân viên sẽ cảm thấy rất cảm động.

Đúng như Trình An Nhã dự liệu, sau khi nhận được thông báo giám đốc Trương trước tiên là ngơ ngác, sau đó là cảm kích rơi nước mắt, phòng truyền thông nhận được tin tức này, mỗi nhân viên đều cảm thấy Diệp tổng thật sự… quá tâm lý với nhân viên.

Tin tức rất nhanh truyền đi khắp trong nội bộ MBS, hình tượng Diệp Sâm trong lòng mọi người bỗng chốc trở nên vĩ đại hơn.

Nhưng cũng có những người nghi hoặc, “Tại sao không tặng vào lễ tình nhân?”

“Không phải nói hôm nay ở thành phố A khuyến mãi giảm giá hoa hồng sao? Rẻ mà, đợi đến lễ tình nhân thì hoa đắt gấp mấy lần.”

“Ờ, hình như đúng thế.”

“Diệp tổng thật sự…khiến người khác cảm động quá.”

“Ông chủ tốt.”

Diệp Sâm lúc này chỉ muốn đâm đầu vào đậu phụ tự tử, anh cảm thấy hình tượng bao lâu nay của anh đã bị Trình An Nhã hủy hoại rồi, sự anh minh thần võ của anh, sự lạnh lùng vô tình của anh… phút chốc đã tan biến rồi.”

“Anh thà để em bán hoa đi còn hơn.” Diệp Sâm thấy hối hận vô cùng, dù nghĩ như nào anh cũng không thể ngờ là Trình An Nhã dùng chiêu này, tổng số nhân viên ở tập đoàn quốc tế MBS này cũng gần một nghìn người, tặng mỗi người mười bông là vừa hay.

“Làm như này cũng giống đi bán hoa mà.” Mắt An Nhã chớp chớp hiện ra những đồng nhân dân tệ hồng phấn, cô cười nói: “Bảng biểu dự toán cho tiệc Tình nhân vừa đưa tối qua, tài liệu em đang sắp xếp, lát nữa đưa cho anh xem. Em đã dùng hoa hồng thay thế cho tiệc rượu, vậy thì số tiền dự toán cho bữa tiệc hôm đó anh phải đưa cho em.”

Diệp tam thiếu, “…”

Chết tiệt.

Tiểu An Nhã, em tài cao quá.

Lúc tan ca, nhân viên MBS quả nhiên rất nghe lời lên tầng 32 nhận hoa, từng tầng từng tầng một lên nhận rất quy củ, năm vị thư ký của Diệp tam thiếu bao gồm cả Trình An Nhã tự thân phát hoa cho mọi người, phát trong một tiếng đồng hồ mới phát xong.

Quan hệ của Lưu Tiểu Điềm và Trình An Nhã thân thiết nhất, bèn thầm hỏi, “Số hoa hồng này không phải là Diệp tổng tặng cho em sao?”

Ba cô gái còn lại cũng có thắc mắc tương tự.

Trình An Nhã mỉm cười lắc đầu, “Đâu phải, nếu có người đàn ông nào tặng em 9999 đóa hoa hồng, em một lời không nói lập tức kết hôn với người đó, lãng mạn quá đi.”

Khi nói những lời này An Nhã không hề quan sát xung quanh, ngoảnh đầu vừa hay nhìn thấy Diệp tam thiếu đang đứng ở đó, mặt mày âm u, nắm tay kêu răng rắc, bộ dạng rất dữ dằn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể động chân động tay giết ai đó để trút cơn giận.

Mọi người đều bị bộ dạng này làm cho khiếp sợ, duy chỉ có Trình An Nhã cười tươi như hoa.

Diệp tam thiếu tức phát điên, anh ghen với người ta, đi mua 9999 bông hoa kết quả bị tổn thất nặng nề, mất quyền kinh tế, số hoa đó còn bị người ta làm quà lễ tình nhân tặng cho nhân viên của anh, anh đâu còn mặt mũi nào, còn bị Tiểu An Nhã lợi dụng. Bây giờ lại còn nghe An Nhã nói rất là nhẹ nhàng, “Nếu có ai tặng 9999 bông hoa hồng, liền gả cho người đó?”

Anh cũng tặng rồi mà chưa thấy cô ấy gả cho? Thật là uất ức quá.

“Đứng cả ở đây làm môn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net