Chương 18 : TẬP ĐOÀN AN NINH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cô tỉnh lại, trời đã sáng, người vẫn nằm ở bệnh viện, đạn đã được gắp ra, thuốc tê đã hết, vết thương rất đau, ký ức dần dần hồi phục, cô hoảng hốt, trước khi hôn mê hình như cô nhìn thấy A Sâm.

Trước cửa sổ có một người đang đứng, nhìn bóng dáng cô biết đó chính là Diệp Sâm.

Anh đứng chắp tay sau lưng, dáng vẻ lạnh lùng, tựa như một bức tượng điêu khắc, cô thầm nghĩ lẽ nào là ảo giác, thật là anh không? Cô hoang mang, kễu lên một tiếng, “Diệp Sâm…”

Diệp tam thiếu quay người lại, ngược với ánh sáng, cả người anh khiến cho người khác cảm giác lạnh lẽo, cô hiểu rõ, anh nổi giận rồi.

“Trình An Nhã…” anh gọi tên cô, từng chữ lạnh lùng, như những vụn băng bắn vào tim cô, ngón ta cô khẽ động đậy, muốn nói nhưng lại thôi.

Anh đang cực kỳ giận dữ.

Tối hôm qua sau khi Cố Tần Sinh đưa Lý Vân trở về, do không yên tâm nên đã gọi điện cho Diệp tam thiếu, báo cho anh biết địa chỉ quán bar, qua miêu tả của Cố Tần Sinh, anh biết Trình An Nhã đang ở cùng Louis.

Anh vô cùng hoang mang, sợ cô xảy ra chuyện, khi đó anh đang bàn một hợp đồng làm ăn với một chủ doanh nghiệp đá quý của Pháp, liền vội vàng xin lỗi rồi rời đi.

Trên đường đi anh hỏi cô đang ở cùng ai, cô nói ở một mình, trong lòng anh đã không vui, chỉ nghĩ gặp được cô nhất định sẽ xử lý cô. Trên đường đi đến quán bar, từ xa nghe thấy tiếng súng nổ, anh đã cảm thấy điềm chẳng lành. Không ngờ tận mắt chứng kiến cảnh tượng Trình An Nhã bị đạn bắn trúng.

Khoảnh khắc đó, không khí dưới mũi anh biến mất tăm, phát đạn này, như găm vào trong tim anh.

Hồn siêu phách lạc.

Anh muốn bóp chết cô.

Dữ dội…

Bóp chết.

Dám để cho bản thân rơi vào nguy hiểm, nếu như không có Louis đẩy cô ra, cô đã mất mạng.

Bên ngoài phòng cấp cứu, anh rõ ràng biết đạn bắn trúng vai cô, cô không nguy hiểm tính mạng, nhưng ngón tay anh vẫn run rẩy không ngừng, tim hoảng loạn, như một tên ngốc, suốt đêm không ngủ, chờ cô tỉnh lại.

Anh kinh ngạc nhận ra, không biết từ lúc nào cô đã đi vào tận trong xương máu của mình, không thể tách rời, anh đã không thể sống thiếu cô, cô sao có thể xảy ra chuyện gì.

Cơn giận bốc lên từ tận đáy lòng, ào ào cuốn lên, nhưng lại tiêu tan hết trong tiếng gọi A Sâm.

Diệp SÂm, chiếc xương sườn này dù đau, anh cũng nguyện chấp nhận.

Cô hơi sợ anh lúc này, Diệp Sâm đột nhiên nắm lấy cánh tay không bị thương của cô, cúi người, đặt lên môi cô một nụ hôn dữ dội, môi và lưỡi của anh trong miệng cô kịch liệt riết lấy, đôi mắt vừa sâu vừa đen.

Niềm vui sướng điên cuồng khi đánh mất tìm lại được.

“Em đáng chết lắm dám lừa anh.” Diệp Sâm trầm giọng nạt, cô cười nhẹ, “Xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa.”

“Không có lần sau.” Anh quả quyết nói, một ngọn lửa giận nhảy nhót, “Em có biết là suýt nữa đã bị hắn hại chết không, em dám đi một mình với hắn, không muốn sống nữa à?”

“Chỉ là tình cờ gặp mà…”

“Em còn dám nói!” Anh trầm giọng quát.

Cô đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng, ôm cánh tay đau rên rỉ, anh hốt hoảng, vội vàng cúi người xuống kiểm tra, giọng cô có chút nhõng nhẽo rất dịu dàng, “A Sâm, anh đừng có hung dữ như vậy, tay của em đau thế này, muốn mắng đợi em khỏi chút rồi mắng có được không?”

“Em…” anh vừa giận vừa lo, nộ hỏa của anh trong đôi mắt long lanh của cô lập tức tan thành nước, không kìm được hạ giọng nói: “Biết đau rồi lần sau em cách xa hắn ta chút.”

“Biết rồi.” Trình An Nhã nở nụ cười ngọt lịm.

Anh khẽ hừ, cô đang dùng khổ nhục kế, sao mà anh không nhìn ra, anh chờ suốt một đêm, sắc mặt rất tệ, cô bắt anh sang giường bệnh phòng kế bên ngủ một lát anh không chịu, mặt mũi hầm hầm hung hăng trợn mắt nhìn cô.

Cô nhớ lại khoảnh khắc ấy, cũng thấy sợ rồi, kéo tay anh nói: “A Sâm, lúc ấy em tưởng em chết chắc rồi, đầu óc bối bời như canh hẹ, chỉ nghĩ nếu em chết rồi anh và Ninh Ninh sẽ thế nào? Em…”

“Em sẽ không chết.” Anh trầm giọng nói, nắm chặt tay cô, “Sẽ không chết, em mà dám chết, anh sẽ lập tức lấy mẹ kế cho Ninh Ninh.”

Trình An Nhã bi phẫn, trợn mắt nhìn anh, làm người đừng có mà thất đức như thế chứ.

“Đây là lần thứ hai rồi.” Đôi mắt đen của anh ngưng lại, lần thứ hai anh gần như mất cô, “Trình An Nhã, nghe cho rõ đây, anh sẽ đánh gãy chân em để ở nhà nuôi.”

Trình An Nhã, “…. Không cần bạo lực như thế chứ, A Sâm, dịu dàng chút, đàn ông phải dịu dàng mới đáng yêu, anh đánh gẫy chân em chẳng có mỹ cảm gì cả.”

Anh trợn mắt nhìn cô.

Cảnh sát gõ cửa, bước vào, muốn cô tường trình lại sự việc, Diệp tam thiếu rất không vui, hai anh cảnh sát dưới ánh mắt lạnh lẽo của Diệp tam thiếu run rẩy làm bản tường trình đơn giản sau đó nhanh chóng rời đi.

Cô cso chút thắc mắc: “Là kẻ thù của Louis muốn giết anh ta sao?”

“Không giết Louis lẽ nào là giết em? Em cũng không tự lượng xem mình được mấy hoa mấy lạng, có giá trị bị giết sao?” Anh không nhịn được hừ một tiếng.

“…” Người này nộ khí chưa tan, cô tạm không đi làm bia đỡ đạn, nhưng khẩu súng đó nhắm thẳng vào cô, tại sao không trực tiếp giết Louis chứ?

Louis đến thăm Trình An Nhã, một đêm không ngủ hoàng tử u sầu vẫn rất phong độ, sắc mặt Diệp tam thiếu trầm xuống, Louis dứt khoát mở lời trước: “Xin lỗi.”

“Anh suýt nữa hại chết cô ấy, anh còn dám đến gặp tôi?” Nắm tay Diệp tam thiếu kêu lên răng rắc, đột nhiên chỉ thẳng vào cửa: “Đi ra, đừng để tôi phải ra tay.”

Không khí ngưng lạnh.

Sắc mặt Louis như cách một lớp nước hồ mỏng, nhìn không thật rõ ràng, cô cố gắng nở nụ cười, “Louis, anh đừng phật ý, chỉ là việc ngoài ý muốn.”

Sắc mặt anh ta ảm đạm, là việc ngoài ý muốn sao? Sự việc tối qua khiến anh ta nhìn thấy rõ ràng rồi, bất cứ ai ở bên cạnh anh ta đều sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Cho dù anh ta đã đủ lớn mạnh, cũng không thể bảo vệ được người anh ta muốn bảo vệ.

Thế giới này quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, không thể đề phòng hết, biện pháp duy nhất là ngay từ đầu chỉ có mình anh ta đơn độc một mình, có chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ trở thành không có.

Đã là lịch sử lặp lại, tại sao lại còn chấp mê không tỉnh.

“Cảm ơn anh đến thăm tôi.” Cô mỉm cười nói, “Cũng cảm ơn anh đã cứu mạng tôi.”

“Không phải, là tôi sai rồi.” Louis nói xong, từ biệt rời khỏi phòng bệnh, nụ cuwoif trên mặt không còn sự dịu dàng trước kia.

Có chút lạc lõng.

“Anh cũng đúng là không biết khách sáo, nói thế nào thì anh ta cũng đã cứu em.”

“Em đâm cho anh một dao, lẽ nào anh còn phải cảm ơn em, bởi vì em đâm anh chưa đủ mạnh, cho nên anh may mắn thoát chết?”

Trình An Nhã, “…”

Hai người đang trợn mắt nhìn nhau thì có điện thoại của Lưu Tiểu Điềm gọi đến, gấp gáp thông báo: “Diệp tổng, mau đến công ty, chủ tịch triệu tập đại hội cổ đông.”

Diệp tam thiếu chau mày, giọng nói trầm xuống: “Tôi biết rồi.”

Trình An Nhã nghe thấy, nhớ lại lời nói của Louis tối qua, cô hiểu ra tịa sao lại xảy ra chuyện, Diệp lão gia quả thật muốn kéo anh xuống sân khấu.”

“Đi đi.” Cô trầm giọng nói, khẽ mỉm cười, “Chúc anh chiến thắng.”

Anh tiến lại, đặt một nụ hôn lên mắt cô, nhẹ như cánh bướm, “Nếu như anh trắng tay, em có nuôi anh không?”

Cô mỉm cười, “Yên tâm, tiền mua rau muống đậu phụ cho anh em có thể trả được.”

“…. Nha đầu chết tiệt.”

Anh hôn cô, sau đó đứng dậy, vội vàng trở về tập đoàn quốc tế MBS.

Trên đường đi Ninh Ninh gọi điện đến, Diệp tam thiếu nghe máy, giọng nói non nớt mang một tia hàm ý, “Daddy…”

Mắt anh đột nhiên nheo lại, càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, gần như muốn bóp nát vô lăng, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, cố gắng đè nén cơn bạo nộ…

Đồng thời Louis vừa đến quốc tế MBS cũng nhận được điện thoại, anh ta nheo mày, đôi mắt lạnh băng, phía sau đôi mắt xanh phỉ thúy, cuồng phong trỗi dậy.

Trong phòng họp số một của tập đoàn quốc tế MBS.

Diệp Chấn Hoa mở cuộc họp đại hội cổ đông, mục đích chính của ông ta rất rõ ràng, Diệp tam thiếu đã không còn thích hợp đảm nhận vị trí tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế MBS, ông ta muốn phế bỏ Diệp tam thiếu, tìm một người mới lên thay thế.

Trong phòng họp, gần như tất cả mọi cổ đông lớn nhỏ đều có mặt, chỉ có sự tham gia của truyền thông của MBS chứ không mời các bạn bè đài truyền thông khác.

Tất cả mọi cổ đông nghe đều hiểu được ý của ông ta, ông ta muốn phế bỏ Diệp tam thiếu, kéo Louis lên sân khấu, đem tập đoàn MBS giao cho ông trùm Mafia.

Một vị cổ đông lớn nói: “Diệp tam thiếu và Louis còn chưa đến.”

Diệp Chấn Hoa dựa vào 8% cổ phần mời Louis làm tổng giám đốc MBS, còn Diệp tam thiếu là cổ đông lớn thứ hai của quốc tế MBS, chiếm 28%, hai người đều có vị trí quan trọng ngang nhau, hôm nay bầu lại tổng giám đốc, hai người bọn họ đều không có mặt.

Diệp lão gia đang định nói thì một người mặc áo đen mở cửa, Louis bước vào, chậm rãi nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Mọi người nhìn nhau, Diệp Chấn Hoa nở nụ cười an ủi.

Louis ngồi vào vị trí của mình.

Ánh đèn flash lóe lên liên tục.

Diệp Chấn Hoa nói: “Ý của tôi rất đơn giản, Diệp tam thiếu nhường vị trí cho người khác, tôi tin tưởng Louis tiên sinh có thể giúp MBS của chúng ta đi đến một đỉnh cao mới.”

Các cổ đông quay sang nhìn nhau thì thầm to nhỏ, có người đồng ý, có người phản đối, nhất thời ý kiến bất đồng, Louis chỉ thản nhiên mỉm cười.

Tiếng thì thầm vốn không to, dần dần bắt đầu trở nên rào rào, Diệp tam thiếu điều hành MBS nhiều năm, bản thân anh cũng có nhiều người ủng hộ.

Hơn nữa, trong thời gian anh tiếp quản, thành tích vô số, cổ đông đều kiếm được tiền, sự việc vui vẻ như vậy tại sao lại không làm. Đột nhiên muốn thay Diệp Sâm, rất nhiều cổ đông trong lòng không phục.

Hai bên nhất thời tranh luận không dứt đến mức mặt mũi đỏ phừng phừng, Louis mặt không biến sắc, chỉ cười nhạt, mọi người nhất thời đều lý giải thành nụ cười đắc ý.

Diệp Chấn Hoa thấy tiếng tranh luận trong phòng họp ngày càng lớn, dứt khoát đứng lên nói bỏ phiếu quyết định.

Hai ba con họ Diệp có quyền phát ngôn tuyệt đối, điều này ai cũng biết, bỏ phiếu quyết định, Diệp tam thiếu căn bản không thể thắng, sau khi bỏ phiếu, Louis còn chưa bỏ, thắng thua đã định.

Diệp Chấn Hoa có 58% ủng hộ, Diệp tam thiếu bao gồm cả bản thân anh cũng chỉ có 34%, khoảng cách quá xa.

Louis chau mày, đúng vào lúc này Diệp tam thiếu mở cửa phòng họp, có hai nhân viên bảo vệ muốn ngăn cản anh, bị anh đẩy sang một bên.

Anh sập mạnh cửa, ngăn bọn họ bên ngoài, đứng bên cạnh anh là luật sư cố vấn quốc tế Mạc Thông.

Đèn flash lại thi nhau lóe lên, Diệp tam thiếu chậm rãi bước vào giữa phòng, cười nhạt, “Chủ tịch, mở đại hội cổ đông là một việc quan trọng như vậy, sao có thể thiếu tôi được chứ?”

Diệp Chấn Hoa đã nắm chắc trong tay phần thắng, cũng không sợ anh, “Cậu đến muộn một bước rồi, từ hôm nay trở đi, cậu đã không còn là tổng giám đốc tập của tập đoàn MBS.”

Hai ba con họ không hợp nhau đã là một bí mật công khai, mọi người đều im lặng nhìn bọn họ, trận chiến này sẽ kết thúc như thế nào, có vẻ như thất bại của Diệp Sâm đã định.

“Vậy sao?” Anh cười nhạt, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, từ tay của Mạc Thông lấy ra một văn kiện, ném đến trước mặt Diệp Chấn Hoa, “Chủ tịch, mời xem cho rõ, đây là cái gì?”

“Văn bản chuyển nhượng quyền cổ phần?” Diệp Chấn Hoa cũng kinh ngạc, đập bàn đứng dậy, “Diệp Vũ Đường, thế này là thế nào?”

Diệp Vũ Đường vội cầm lấy văn bản chuyển nhượng, càng xem, sắc mặt càng trắng bệch, “Đây….đây…”

“Chủ tịch, đây là văn bản chuyển nhượng cổ phần mà nhị thiếu gia đưa cho tổng giám đôc Diệp, có hiệu lực pháp lý.” Mạc Thông trầm giọng nói.

Diệp Vũ Đường gào lên, “Diệp Sâm, cậu hãm hại tôi.”

Mấy ngày trước anh ta thua một khoản tiền lớn ở sòng bạc, càng thua càng nhiều, lại càng muốn gỡ lại, bị một vị công tử dụ dỗ ký văn bản chuyển nhượng cổ phần này, đồng thời hứa chờ anh ta đổi đời sẽ lập tức có thể chuộc lại, không hề nghĩ sẽ lọt vào tay của Diệp tam thiếu.

“Thua bạc đừng đổ tại mình đen đủi.” Diệp tam thiếu lạnh lùng nói, “Chủ tịch, ngài nói gì đây?”

Diệp Chấn Hoa hậm hực trợn mắt nhìn Diệp Vũ Đường, nếu như không phải đang ở trước mặt mọi người, ông ta nhất định sẽ cho y mổ cái tát, bây giờ chỉ đành ngậm bồ hòn.

Được, coi như 10% này không tính, cậu cũng chỉ có 44%, tôi có 56%, Diệp Sâm, cậu vẫn thua.” Diệp Chấn Hoa cười nhạt, ném văn bản chuyển nhượng cổ phần đó đi.

Diệp tam thiếu nhướn mày cười, “Nếu 10% này không tính, vòng bỏ phiếu vừa rồi không thể tính, chúng ta bắt buộc phải làm lại, không phải sao?”

Con người mà, gió chiều nào, xoay chiều ấy, bỏ phiếu lại một lần nữa, ai cũng không nói trước được.

“Cậu…”

“Không cần phải bầu lại.” Louis đứng lên, “Diệp chủ tịch chỉ có 48%, 8% cổ phần của tôi chuyển cho Diệp tam thiếu.”

Tất cả xôn xao.

Diệp Chấn Hoa kinh ngạc đến phẫn nộ, Diệp tam thiếu ngỡ ngàng, 8% cổ phần của Louis đều cho anh?

Đây là việc gì với việc gì?”

Tại sao lại loạn lên như vậy?

Louis cười nhẹ nói: “8% cổ phần này đợi đại hội cổ đông kết thúc tôi sẽ chuyển nhượng cho Trình An Nhã tiểu thư, từ giờ phút này, tôi chính thức rút khỏi MBS.”

Anh ta hạ thấp giọng, nói: “Bác Diệp, bác hoàn toàn không nên chạm vào giới hạn của cháu.”

Anh nghiêng đầu, giơ tay, “Diệp tam thiếu, chúc mừng cậu.”

Thần sắc Diệp tam thiếu vô cùng phức tạp, nhìn anh ta, không ngờ lại là anh ta nhẹ nhàng thay đổi cục diện, anh giơ tay, lòng bàn tay hai người chạm vào nhau một chút, lập tức tách ra.

“Tôi rất ngưỡng mộ anh.” Anh ta cười nhẹ, rời khỏi phòng họp.

Diệp tam thiếu nhếch môi, quay đầu nhìn Diệp Chấn Hoa như đang muốn gục xuống, lạnh lùng nở một nụ cười, nói vào trong micro, “Bây giờ thắng thua đã rõ, tôi muốn nói, Diệp Chấn Hoa tiên sinh có 31% cổ phần của MBS, Diệp tứ thiếu có 5%, Diệp phu nhân cũng có 5%, còn tôi vốn chỉ có 28%, bây giờ thêm vào đó 10% của hôm nay, tổng cộng tôi có 38% cổ phần của MBS.”

Diệp Chấn Hoa toàn thân lạnh toát, sợ hãi nhìn Diệp tam thiếu.

Diệp tam thiếu nở nụ cười tao nhã, “Bắt đầu từ bây giờ, tôi là cổ đông lớn nhất của MBS, Diệp Chấn Hoa tiên sinh, vị trí chủ tịch của ngài, có phải là cũng nên nhường lại rồi không?”

Phong hồi lộ chuyển, tình thế đã hoàn toàn thay đổi.

Tập đoàn quốc tế MBS thay đổi hoàn toàn, Diệp Chấn Hoa bị đả kích khiến cho bệnh tim tái phát, hôn mê bất tỉnh, nhanh chóng được đưa đi cấp cứu. Diệp tam thiếu tiếp tục chủ trì đại hội cổ đông…

Diệp tam thiếu yêu cầu truyền hình của MBS trực tiếp công chiếu buổi đại hội cổ đông ngày hôm nay, anh trở thành chủ tịch của tập đoàn quốc tế MBS, hơn nữa còn đưa ra một quyết định trọng đại.

Tập đoàn quốc tế MBS đổi tên thành tập đoàn quốc tế An Ninh.

Sau đại hội cổ đông, Diệp tam thiếu mở một cuộc họp báo, phóng viên các báo đài điều tập trung dưới đại sảnh, Diệp tam thiếu tuyên bố, tập đoàn quốc tế MBS chính thức đổi tên thành tập đoàn quốc tế An Ninh.

Một triều đại đế vương một triều đại triều thần, tập đoàn quốc tế An Ninh sẽ hoàn toàn thay đổi.

Phóng viên thi nhau hỏi về những vấn đề như hướng phát triển sau này của tập đoàn quốc tế An Ninh,.v.v. trận chiến giữa hai ba con họ Diệp sẽ chấm dứt thế nào .v.v.anh đều trả lời rất trôi chảy.

“Xin hỏi chủ tịch Diệp, tại sao lạu đổi tên thành tập đoàn quốc tế An Ninh? Có ý nghĩa đặc biệt gì ở đây không?” Một nữ phóng viên đặt một câu hỏi hết sức độc đáo.

Diệp tam thiếu mỉm cười, “An và Ninh là tên hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của Diệp Sâm, tôi hi vọng họ có thể sống như tên của họ, cả cuộc đời bình yên, hạnh phúc. Tôi sẽ vì An Ninh phấn đấu cả cuộc đời, bởi vì đây là thế giới của tôi.”

Dương Triết Khôn sớm đã biết Trình An Nhã không yêu anh, chỉ là đối với anh vì ân nghĩa, luôn giữ trong lòng một chút si tâm vọng tưởng và không cam tâm, gia thế, bối cảnh, tướng mạo, nhân phẩm anh đều không thua Diệp tam thiếu.

Một người như anh, thua ở đâu?

Anh ở bên cạnh cô suốt bảy năm, nhưng lại không bằng Diệp tam thiếu ở bên cô bảy ngày. Trước đây anh luôn không hiểu, tại sao Trình An Nhã lại có thể yêu Diệp Sâm… nhất định phải lấy anh ta, thậm chí đến quan hệ huyết thống cũng không bận lòng, cuối cùng anh cũng đã hiểu vì sao lại thua Diệp tam thiếu.

Thua ở sự chân thành này.

“Không ngờ cậu ta lại có năng lực như vậy.” Dương Vân ngồi trước ti vi xem thời sự, lẩm bẩm tự nói, ra tay đẹp mắt như vậy, lật đổ Diệp Chấn Hoa, đây là tâm nguyện một đời của ông ta.

Tuyệt, quá tuyệt!

“Không hổ là cháu ngoại của ta.”

Thần sắc Dương Triết Khôn phức tạp nhìn Dương Vân, không nói gì.

Khi Diệp tam thiếu đến bệnh viện, Trình An Nhã đã đặt bút ký lên văn bản chuyển nhượng cổ phần, anh gặp Louis ở trên hành lang, khi đi qua nhau, anh trầm giọng nói: “Cảm ơn.”

“Làm từ thiện thôi mà.” Louis xua tay, dáng vẻ hào sảng khó tả, “Vụ giao dịch đó hủy rồi, máy bay của tôi hôm nay cất cánh, tạm biệt ở đây thôi.”

Ánh nắng ở thành phố A rất rạng rỡ, Louis nhìn cảnh vật ngoài cửa kính xe, mỉm cười, coi như một giấc mộng đẹp, mộng tỉnh rồi, nhưng cảm giác tốt đẹp đó vẫn còn tồn tại.

Vết thương của Trình An Nhã điều trị ở bệnh viện vài ngày đã khôi phục rất nhanh, bác sĩ đã cho phép hai ngày sau xuất hiện. Sáng sớm hôm nay, Diệp tam thiếu đưa Ninh Ninh đến ở cùng cô, Ninh Ninh sợ cô buồn chán liền đưa cô xuống lầu sưởi nắng.

Hai người không thể ngờ lại gặp Diệp Chấn Hoa ở dưới hoa viên.

Ninh Ninh kéo Trình An Nhã định đi, bị Diệp Chấn Hoa gọi lại, ông ngồi trên xe lăn, thần sắc tiều tụy, đã không còn nửa phân bá khí như lúc trước, quản gia của ông ta vẫn cúc cung tận tụy ở bên cạnh.

“Đều là vì cô, MBS quốc tế mới kết thúc, đều là tại cô, tại sao lại là cô?” Ông ta giận dữ, Trần Đức đứng bên ra sức khuyên ông ta đừng nóng giận, ông ta đều không nghe, càng giận dữ hơn nữa.

Ông ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Diệp Sâm vì ai mà lật đổ quốc tế MBS.

An Ninh…

“Diệp lão tiên sinh, ngài nói sai rồi, MBS chưa kết thúc chỉ là đổi tên thành quốc tế An Ninh thôi, tại sao ngài không nghĩ thoáng ra một chút?” Cô mỉm cười.

“Im mồm!” Ông ta quát to, không kiềm chế được ho sù sụ, Trần Đức đứng bên vỗ nhẹ vào lưng ông.

“Nếu như ông không sai người giết mami của tôi, daddy cũng sẽ không nổi giận, triệt để lật mặt với ông. Tự gây ra nghiệp chướng, không thể sống.” Ninh Ninh lạnh lùng hừ một tiếng, dáng vẻ nhỏ bé có đến mấy phần hình ảnh của Diệp tam thiếu, khiến cho Diệp Chấn Hoa càng nhìn càng giận dữ.

“Nghiệt chủng, mày cũng dám dạy dỗ tao.” Ông ta nổi giận điên cuồng, không suy nghĩ lời nói, Trần Đức đứng bên cạnh kinh ngạc, vội vàng nói, “Trình tiểu thư, tiểu thiếu gia, xin lỗi, lão gia tâm trạng không tốt, các người đừng để bụng lời nói của ông ấy.”

“Diệp Chấn Hoa, ông cũng đã lớn tuổi rồi, xin nói chuyện tôn trọng người khác một chút, ông sai người đến giết tôi trước, nếu như tôi tố cáo ông, hừ, tuổi tác cao như ông phải vào nhà lao ngồi, thật chẳng có gì vẻ vang cả.” Trình An Nhã hơi nổi giận, bất cứ ai lăng mạ con trai cô, cô đêu sẽ không hề do dự phản kháng.

Việc Diệp Chấn Hoa giết cô, hôm đó Louis đã nói với cô, tiện thể cho cô biết trên đại hội cổ đông, Diệp tam thiếu thắng rồi, lúc đấy cô mới biết, hóa ra đám người đó là nhằm vào cô.

Hoàng tử của cô nổi giận rồi, kết quả là tập đoàn quốc tế MBS thay đổi triều đại.

Cô nghe xong, tâm trạng nặng nề, vì Diệp tam thiếu.

Anh hiểu hơn ai hết, tập đoàn quốc tế MBS là tâm huyết một đời của Diệp Chấn Hoa, đuổi ông ta ra khỏi MBS, thậm chí đổi cả tên, đối với Diệp Chấn Hoa mà nói là một đòn đả kích chí mạng.

An Ninh, An Ninh, An Nhã và Viễn Ninh là thế giới của anh, nhưng Diệp Chấn Hoa trong ký ức thời ấu thơ của Diệp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net