Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 61.



Cái gì mà không tệ, anh còn chưa làm gì, từ đầu tới cuối chẳng qua anh chỉ đứng nhìn chằm chằm vào điện tâm đồ. Nhưng bác sĩ Bạch trước mặt lại càng khủng bố hơn, rõ ràng là anh ta có khả năng cứu sống đứa bé kia, vì sao anh ta không chịu cứu, khiến cho đứa bé kia trở thành người sống thực vật, bác sĩ không phải là để cứu sống người sao? Một nhóm y tá đã nhìn quen, đồng cảm nhìn bác sĩ mới, một người đáng thương, từ nay về sau đạo đức nghề nghiệp đều sẽ bị bóp méo.

"Bác sĩ Bạch, con tôi như thế nào?"

Thủy Bách Thiên vẻ mặt tiếc nuối: "Thực xin lỗi, đứa bé đã cứu được, nhưng đáng tiếc vẫn chưa thể tỉnh lại."

Tôn Lệ Lệ lui về sau một bước, nước mắt một lần nữa tuôn rơi, Hứa Hạ trầm giọng nói: "Bác sĩ Bạch nói vậy là có ý gì?"

"Đã trở thành người sống thực vật, nhưng tỉ lệ đứa bé tỉnh lại cũng rất lớn, ở đây chúng tôi có điều kiện chữa trị tốt nhất, các người có thể yên tâm."

"Tại sao có thể như vậy, ông xã..."

Giờ phút này sắc mặt Hứa Hạ đã trắng xanh: "Làm phiền bác sĩ Bạch rồi."

"Không có gì."

Thủy Bách Thiên cất bước rời đi, bác sĩ kia mới dùng ánh mắt đồng cảm nhìn bọn họ rồi chạy theo anh: "Bác sĩ Bạch... Đứa bé kia có phải vĩnh viễn sẽ không tỉnh hay không?"

Thủy Bách Thiên dừng bước, đôi mắt sau kính mỉm cười: "Không sai."

"Vậy sao anh còn muốn gạt ba mẹ nó."

"Chung quy con người có hy vọng mới có thể sống sót, nói cho bọn họ biết con của họ sẽ không tỉnh lại, cậu làm cho bọn họ sống như thế nào." Mấu chốt quan trọng là, không nói cho bọn họ con họ có thể tỉnh lại, bọn họ làm sao chịu bỏ ra nhiều tiền. "Đây là thuốc cho đứa bé, mỗi ngày theo chĩ dẫn mà làm."

Một ngày ba vạn: "Như vậy thuốc thật đắt."

"Không đắt thì lấy gì trả lương cho cậu." Thủy Bách Thiên coi là chuyện đương nhiên, lật xem các ca bệnh khác.

Có lẽ bị kích thích sự vô cảm, cậu bác sĩ mới chỉ yên lặng xoay người, y theo sự phân phó mà làm.

Rất không dễ dàng gì về được nhà, dù sao sự việc đến cuối cùng cũng tốt hay xấu đều đã qua, Trình Trình cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn không có cách để giải quyết vấn đề như thế này, cho nên giao toàn bộ cho Nguyệt Độc Nhất xử lý, hiện tại cô một lần nữa vô cùng rõ ràng khẳng định, đi theo bà bà nhất định phải có thể lực hết sức mạnh mẽ, để có thể lăn qua lăn lại, ngoài ra còn có một trái tim thật cứng rắn, để kìm nén được khi gặp khó khăn.

Hiện tại cô chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon, chỉ là ý nghĩ của cô bởi vì cái người lập dị vừa đến kia mà bị phá đi. Người đàn ông kia đã có tuổi mà vẫn còn ôm TV của cô xem Tom & Jerry là ai?

Đương nhiên trước khi Lãnh Nguyệt trở về, không có ai giới thiệu cho bọn họ biết cái người đàn ông đột nhiên xuất hiện này là ai. Nguyệt Thanh Thiển và người đàn ông tự nhiên xuất hiện kia nói có hai câu, nội dung là thế này:

Sao anh lại tới đây.

Muốn tới thì tới thôi.

A....

Sau đó Nguyệt Thanh Thiển không nói gì nữa, đúng là chỉ có hai câu nói làm sao Giáo sư và Louis biết anh ta là ai, lại có ý xấu muốn đuổi người đàn ông kia ra ngoài, rõ ràng Nguyệt Thanh Thiển biết anh ta, thì Lãnh Nguyệt cũng có thể biết anh ta, đắc tội với Nguyệt Thanh Thiển thì bọn họ không bận tâm, nếu là giấu giếm việc ném người kia đi mà Lãnh nha đầu trở về biết được người đã bị ném lung tung, bọn họ làm sao còn có công đạo được.

Cho nên cứ để anh ta tùy ý, chỉ là tò mò tại sao người nào đến nhà bọn họ cũng sờ mó một lần, vậy mà nhìn thấy phim hoạt hình, làm cho bọn họ một buổi không nói được gì.

"Duy Nhất! Sao con lại tới đây." Lãnh Nguyệt kêu lên.

"Mẫu hậu!" Duy Nhất nhào tới trước, ôm Lãnh Nguyệt cọ cọ vào cổ bà.

Trình Trình bị dọa lui về sau ba bước, người lớn như vậy mà còn làm nũng sao?

"Con không ngoan ngoãn chịu ở lại trong hoàng cung, sao lại chạy đến đây rồi?"

"yên tâm, mọi chuyện trong cung đã có người xử lý, con đi một hai ngày cũng không chết, mà còn có Đông Phương phụ thân và Ngọc sư phụ trông nom, không xảy ra chuyện gì đâu."

"Đông Phương tuyệt tình và Ngọc Thanh tử lại chịu giúp con sao?" Lãnh Nguyệt không tin hai lão già lươn lẹo kia lại có tốt bụng như vậy.

"Ha ha! Con nói bọn họ nếu không giúp con, con sẽ khiến mẫu hậu vẫn ở nơi này không về, cho bọn họ tức chết."

"Làm rất tốt." Hai người kia ở nơi cô ăn không ở không đã nhiều năm đã quen rồi, như thế nào cũng không thể khiến bọn họ bớt lo.

Nguyệt Thanh Thiển thật sự suy nghĩ đến lời của Nguyệt Duy Nhất nói, nán lại nơi này không quay về cũng là chuyện tốt, ít ra không cần mỗi ngày phải lo đối phó với Đông Phương và Ngọc Thanh Tử, không được! Nơi này còn có Louis kia, Nguyệt nhi lại có cảm tình đối với ông ta đặc biệt hơn so với hai người kia, ở lại đây cũng vẫn chịu thiệt. Dù nói thế nào thì nơi này cũng chỉ có một Louis, bên kia lại có hai người, ngẫm đi ngẫm lại ở đây tốt hơn sao... Vì thế Nguyệt Thanh Thiển bị quấn vào cái vòng lẩn quẩn của chính mình, càng nghĩ càng buồn bực, càng nghĩ càng rối, mà biểu hiện rõ rệt nhất chính là sắc mặt của ông ta càng ngày càng đen, càng lúc càng khó coi.

Hiển nhiên Duy Nhất cũng trông thấy Nguyệt Độc Nhất, anh ta vui vẻ chạy tới, tuyệt không sợ người lạ liền dành cho Nguyệt Độc Nhất một cái ôm thân thiết, cũng không để ý giờ phút này hơi lạnh trên người Nguyệt Độc Nhất đang tỏa ra: "Hoàng huynh, Duy Nhất rốt cuộc cũng tìm được anh, thật là cao hứng."

Trình Trình tận lực trấn an bản thân mình, chỉ là thấy cậu em của anh thật vui khi thấy Nguyệt Độc Nhất, mà anh vẫn giữ tính tình đó, chẳng có chút tình cảm anh em.

"Duy Nhất?" Ấn tượng của Nguyệt Độc Nhất đối với Duy Nhất chỉ dừng lại như mới trước đây cái người kia thích khóc nhè bám đuôi, không nghĩ đến tình cảnh gặp mặt lại như vậy.

"Thật là cao hứng..., Hoàng huynh còn nhớ rõ tên ta."

Nguyệt Duy Nhất oa oa mặt cực kỳ đáng yêu, anh ta không có điểm nào giống Nguyệt Thanh Thiển, mà giống Lam Phi nhiều hơn. Đúng là trong lòng Nguyệt Độc Nhất cảm giác quái dị không nói nên lời, nhìn đến khuôn mặt của anh ta chỉ thấy kích động muốn đập bẹp anh ta một trận, cố gắng khắc chế ý nghĩ lòng: "Nơi này không được gọi Hoàng huynh."

"Vì sao?" Vẻ mặt Nguyệt Duy Nhất thương tổn, "Huynh rõ ràng là Hoàng huynh."

"Em có thể kêu tên anh, hoặc là cái gì khác, nhưng không được gọi là Hoàng huynh, anh đã rời khỏi cái thời đại kia lâu lắm rồi."

Nguyệt Duy Nhất oa oa trên mặt tràn đầy mất mát, biểu tình đó gợi lên tình thương của mẹ trong Trình Trình, quá thương cảm, cô đều có ảo giác dường như Nguyệt Độc Nhất vừa làm ra chuyện thương thiên hại lý vậy.

"Hoàng huynh quên chính người bỏ lại Duy Nhất ở Hoàng cung mặc kệ mọi chuyện sao? Hoàng huynh đã quên vốn ngôi vị hoàng đế là của ngươi, kết quả ngươi không chịu trách nhiệm bỏ chạy để lại cho Duy Nhất sao, nhưng nếu Hoàng huynh nghĩ muốn làm như vậy, Duy Nhất cũng sẽ không có một câu oán hận, cho dù từ đó về sau không gặp được mẫu hậu nữa, cho dù từ nhỏ vì phê duyệt tấu chương, học tập quốc sự không được một lần ngủ ngon, Duy Nhất cũng chỉ mong Hoàng huynh được vui vẻ, Duy Nhất vẫn cực kỳ vui vẻ. Hoàng huynh chẳng lẽ đã quên rồi sao? Được rồi, nếu Hoàng huynh không muốn nhìn thấy Duy Nhất, Duy Nhất sẽ trở về." Nguyệt Duy Nhất oa oa, khuôn mặt vốn xương xương, lúc này lông màu nhăn lại, vẻ mặt đau thương, khóe mắt phượng vậy mà vẫn còn đọng vài giọt nước mắt trong suốt, ngay lúc anh ta cố gắng xoay người đi.

Nguyệt Độc Nhất cũng không biết anh ta rút phong nào, gọi anh ta lại: "Đợi một chút."

Nghe được Nguyệt Độc Nhất kêu to, trong nháy mắt Duy Nhất xoay người lại, liền tươi cười tựa như ngàn vạn bông hoa Lê xinh đẹp, ngay sau đó Nguyệt Độc Nhất lại hối hận, anh ta vừa la hét vừa nhào tới: "Hoàng huynh, ta biết ngươi không nỡ xa Duy Nhất, Hoàng huynh tốt nhất, ta thích hoàng Huynh nhất."

Rốt cuộc cũng tắm nước nóng rồi nằm vật xuống giường, Trình Trình còn đang suy nghĩ chuyện khôi hài lúc nãy của Nguyệt Độc Nhất, nghĩ đi nghĩ lại liền nở nụ cười, bà bà đối với Nguyệt Duy Nhất thái độ khác nhau, có thể nói càng cưng chiều hơn, ba chồng cũng không cần phải đối với Nguyệt Duy Nhất lãnh nhạt thờ ơ như vậy, điều này làm cho Trình Trình có chút suy nghĩ không rõ ràng.

"Nghĩ gì đấy?"

"Nghĩ xem anh có phải do bà bà sinh hay không?" Trình Trình cười hì hì.

"Mẹ anh nói anh là được nhận nuôi, đôi lúc anh nghĩ có lẽ đó là sự thật." Mặt Nguyệt Độc Nhất nghiêm túc nói chuyện cười xong khiến Trình Trình có chút dở khóc dở cười.

"Em trai anh cũng do bà bà nuôi lớn, vì sao mà tính cách hai người lại khác xa nhau như vậy...Em biết rồi....Nhất định là anh từ nhỏ trong lòng mất cân bằng dẫn đến tính cách méo mó đen tối, cho nên trở thành như bây giờ."

Có lẽ bị Nguyệt Duy Nhất làm ầm ĩ lúc chiều, trong lòng Nguyệt Độc Nhất có chút bực tức: "Anh như vậy thì gọi là tính cách méo mó, nó như vậy lại được cho là bình thường sao?"

Nhớ tới Nguyệt Độc Nhất, Tình Trình ngây ngô cười ha ha, nghĩ cô một ngày đi theo bà bà trái tim đã có chút yếu ớt, anh em bọn họ quanh năm suốt tháng do bà bà nuôi lớn, khác hẳn với người thường cũng là chuyện bình thường.

Nguyệt Duy Nhất trước sau như một đi theo Nguyệt Độc Nhất, anh đi tới đâu cậu ta liền theo tới đó, có nhiều lần Nguyệt Độc Nhất nhất thời nhịn không được, một cước đá lên, nhưng mà Nguyệt Duy Nhất kiên trì không ngừng, anh đuổi tôi liền đi theo, anh lại đuổi tôi lại đi theo, Trình Trình nhìn ra Nguyệt Độc Nhất cũng không phải là chán ghét em trai của anh, đối với người khác, anh không thích thì đã sớm ném xuống biển cho cá mập ăn, vậy mà còn có thể để cho Nguyệt Duy Nhất hết lần này tới lần khác được như ý.

Hôm nay rất không dễ để sắp xếp Nguyệt Duy Nhất theo Trình Trình đi khám thai, cuối cùng cũng có thể để cho bản thân mình một chút thanh tĩnh, Trình Trình vốn cũng thoải mái, mang chú em theo đến bệnh viện, cũng chỉ cách bệnh viện vài bước chân, Trình Trình kiên trì đi bộ trước khi sinh, có thể dễ sinh về sau.

Đúng là Nguyệt Duy Nhất so với con trai của cô lại càng khó dẫn theo, đối với cái gì cũng tò mò, anh ta tới đây cũng không phải ngày đầu tiên, đã qua một tuần rồi, kỳ thật ba chồng cô tới thời điểm này cũng chỉ phá vỡ một cái tivi, tủ lạnh các loại gì đó, nhưng mà người hai ngày liền đối với những thứ kia cũng không còn hứng thú, Nguyệt Duy Nhất này thế nào lại vẫn tò mò không ngớt. Kỳ thực cũng không thể trách Nguyệt Duy Nhất, mấy ngày vừa rồi anh ta đã dồn toàn bộ nhiệt tình vào Nguyệt Độc Nhất rồi, đối với mọi thứ xung quanh đương nhiên không có hứng thú, hiện tại thì khác, Nguyệt Độc Nhất không có ở đây, anh ta dĩ nhiên phân tán sự chú ý đến những cái sự vật mới lạ trước mắt.

Giờ phút này anh ta đang bất động nhìn chằm chằm vào cái bánh ngọt ô mai bên trong cửa hàng bánh ngọt kia.

"Tôi muốn mua cái kia." Nguyệt Duy Nhất nhìn Trình Trình trông chờ, vẻ mặt kia với bà bà của cô lúc nhìn ba chồng làm nũng thật y bang không khác gì.

"Không được." Cũng không phải Trình Trình keo kiệt, mà là anh ta ăn quá nhiều thứ, về nhà sẽ bị tiêu chảy.

Nguyệt Duy Nhất cũng không vòi vĩnh với cô, liền nằm úp sấp trên mặt kính, không chịu đi. Ánh mắt Nguyệt Duy Nhất kia với ánh mắt của chó con thật sự đáng yêu, đáng yêu đến nỗi nhân viên cửa hàng nhịn không được nghĩ muốn mang về nhà nuôi, nhưng có vẻ như chú chó này đã có chủ nhân, cô ta có chút tiếc nuối, mang cái bánh ngọt mà anh ta nhìn ra: "Anh thích cái này? Cho anh đấy."

"Cảm ơn." Trong nháy mắt Nguyệt Duy Nhất vừa mở miệng cười, nụ cười đó làm cho nhân viên cửa hàng cảm thấy chuyện tốt nhất mà cô làm cả đời này chính là đây.

"Không cần." Trình Trình từ chối

Nhân Viên cửa hàng ngượng ngùng cất bánh lại, ánh mắt Nguyệt Duy Nhất nhìn bánh ngọt đang tới lại bay đi, chu mỏ thương cảm nhìn Trình Trình, lại tiếp tục nằm sấp, thật sự rất muốn ăn.

Ách..."Duy Nhất, chúng ta về trước, ngày mai sẽ quay lại mua."

"Chị dâu là quỷ hẹp hòi." so với mẫu hậu của anh ta còn hẹp hòi hơn.

"Hắt xì." Thì ra Lãnh Nguyệt đãng nghỉ phép trên hòn đảo nhỏ ở vùng nhiệt đới hắc hơi một cái: "Chồng à, nhất định là có người nói xấu em."

"Chúng ta nhanh đi về." Ông ta đối với một đám người đang trừng mắt hướng về người bọn họ, rất muốn cô gái trên thân chỉ có che hai mảnh vải bên cạnh ông ta, cái thứ áo tắm chết tiệt này, lộ nhiều như thế sao! Rõ ràng đừng mặc cho xong.

Thật sự Nguyệt Thanh Thiển không biết, khuôn mặt và dáng người của Lãnh Nguyệt kia phỏng chừng chỉ có ông ta và Louis cho là đặc biệt thôi, những người khác lại vẫn nhìn ko vào mắt, trên bờ cát mỹ nữ còn nhiều mà, đương nhiên bộ dáng của Lãnh Nguyệt bình thường không nổi bật, dáng người bình thường, sở dĩ nhiều người nhìn sang như vậy, chủ yếu là nhìn Nguyệt Thanh Thiển, Louis và Lãnh Nguyệt không rời nhau, bọn họ không nghĩ ra ba người này, trong mắt bọn họ chính là mỹ nữ hiện đại và dã thú, đương nhiên Lãnh Nguyệt chính là con thú.

Đừng nói trên bãi cát này thực sự có nhiều cô gái lớn mật, hoàn toàn cởi áo tắm nắng dưới ánh mặt trời, mà còn cô phơi nắng liền phơi nắng, lại còn trước mặt Louis và Nguyệt Thanh Thiển lắc lư. Để cho Lãnh Nguyệt sảng khoái nhất chính là cả hai người đàn ông này đều coi như không nhìn thấy, mà dồn tất cả lực chú ý trên người cô gái nhỏ bên cạnh, muốn bôi kem liền bôi kem, muốn đấm lưng liền đấm lưng, yêu cầu lấy nước hoa quả liền có nước hoa quả, thấy được những cô gái bên kia nghiến răng nghiến lợi âm thầm hỏi thăm cả nhà Lãnh Nguyệt.

"Chị Trình."

Trình Trình nghĩ muốn làm sao để lừa được Nguyệt Duy Nhất về nhà, lại nghe thấy tiếng quen thuộc: "Tần Húc Nhi." Đối với cô gái này từ khi Lãnh Nguyệt nhắc nhở cô lúc ăn ở nhà hàng nên cô cũng bài xích một chút, mặc kệ là bà bà nói thật hay giả.

Ánh mắt Tần Húc Nhi rơi vào người Nguyệt Duy Nhất, Trình Trình nhìn thấy Nguyệt Duy Nhất lại vẫn không muốn đi, vẻ mặt có chút bắc đắc dĩ: "Em chồng tôi."

Em trai Nguyệt tiên sinh? "Xin chào, tôi là Tần Húc Nhi." Tần Húc Nhi vươn tay, má lúm đồng tiền cười vươn lên.

Nguyệt Duy Nhất vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bánh ngọt, lại để ý, liền nhìn anh ta lúc này, ở thế giới bên kia, ai thấy anh ta cũng phải ba quỳ chín lạy, anh ta cũng sẵn lòng quan tâm người trong nhà, nhưng cái người này không có quan hệ nhân sĩ, ánh mắt đều chẳng muốn nhìn một cái, tâm tính cao ngạo.

Tần Húc Nhi dường như cũng quen với người nhà họ Nguyệt lạnh lùng: "Chị Trình, thí nghiệm A hiện tại do em phụ trách, em muốn hỏi một chút về tài liệu thí nghiệm."

"A..., trong nhà chị có." Nhìn thời gian còn sớm, "Chúng ta cùng đi một chuyến về lấy để về sau em khỏi phải đi thêm lần nữa."

"Tốt."

Xem ra Nguyệt Duy Nhất không mua được bánh ngọt sẽ không chết tâm, Trình Trình đành phải bắc đắc dĩ trả tiền, cũng không quên nhắn nhủ: "Mua về đến ngày mai mới có thể ăn, nếu không thì chị sẽ nói với anh trai của em." Cô thật sự không nghĩ muốn hù dọa em chồng bằng phương pháp này, nhưng mà Nguyệt Duy Nhất sẽ ăn bánh này ngay.

"Được." Nguyệt Duy Nhất ôm bánh ngọt, cực kì vui vẻ đi theo phía sau Trình Trình và Tần Húc Nhi.

Trình Trình mở cửa nhà mình, đã lâu không trở về, trên tủ giày phủ đầy một lớp bụi, vào trong phòng thí nghiệm lấy tư liệu giao cho Tần Húc Nhi: "Những tư liệu này đối với em có khả năng sẽ hữu dụng, thí nghiệm kia tạm thời chị không có khả năng theo, phiền em rồi."

"Không có việc gì." Tần Húc Nhi lắc đầu.

"Biết điều thì đi theo chúng ta." Ngoài cửa xông tới ba tên đàn ông, cầm súng trên tay, Trình Trình gặp chuyện này không mười lần cũng năm lần, dùng một câu cực kỳ không có gì để nói, bắt cóc bị trói cũng thành thói quen, vẫn bình tĩnh.

Tần Húc Nhi lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, cả kinh sợ hãi: "Các người là người nào, muốn làm gì?"

Trình Trình cảm thấy được Tần Húc Nhi này tốt nghiệp từ trường Lý Côn Đại, hỏi cái vấn đề ngu ngốc này, khẳng định người nhà không có nói cho cô biết, cầm súng liền biết là người không tốt rồi, làm gì có người quen nào nói, biết điều thì đi theo.

"Đi thôi." Trình Trình trấn an Tần Húc Nhi, mặc dù chưa nói đến đối với cô ta có thiện cảm gì, nhưng bởi vì chính bản thân mình dọa sợ tiểu cô nương cũng không tốt lắm.

"Bắt cóc sao, chị dâu bọn chúng muốn bắt cóc chúng ta sao?" Nguyệt Duy Nhất có chút hưng phấn nho nhỏ.

Trình Trình bình tĩnh nhìn anh ta: "Đúng, em cao hứng như vậy làm cái gì?" Ngồi trên xe, Trình Trình sờ sờ bông tai kim cương trên lỗ tai, tính toán thời điểm Nguyệt Độc Nhất sẽ tới.

"Vậy Hoàng huynh có thể cứu chúng ta đúng không?"

"..."

Trình Trình nhìn mấy người này, cũng xác định bọn chúng là một nhóm người. Nếu là người nhà họ Tạ thu phục cũng được, nếu là người của Bắc Đường Quyết thì có lẽ phiền toái rồi.

"Xuống xe."

Bọn họ bị mang tới một biệt thự, bọn người Trình Trình đi vào nhà đã nhận thấy mùi rượu, ngồi ở ghế salon kia là một người đàn ông, nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu, ánh mắt đục ngầu hung ác nhìn chằm chằm vào Trình Trình, Trình Trình nhận ra anh ta chính là người lần trước, Hứa Hạ, không nghĩ tới mới vài ngày không gặp anh ta đã biến thành dáng vẻ như vậy, khuôn mặt vốn dễ nhìn giờ đã đầy râu ria, áo sơ mi cũng lôi thôi lếch thếch lộ một nửa ra ngoài.

Rượu làm cho Hứa Hạ giống như dã thú không biết suy nghĩ, anh ta chỉ biết cô gái trước mặt hại con của anh ta, anh ta đã phái người đi điều tra, trừ việc có được địa chỉ của cô ngoài ra đều không tìm thêm được gì, cho nhiều người theo dõi mấy ngày cũng không thấy cô về nhà, đúng lúc anh ta định bỏ cuộc, cô lại xuất hiện, mấy ngày nay anh ta tiêu tốn không ít tiền bạc, nhưng mà con của anh ta đến lúc này vẫn không có một chút chuyển biến tốt nào, đều do cô gái này, hiện tại anh ta không nghĩ tới kiện cáo, ngồi tù không thể khiến cho anh ta đành lòng bỏ qua sự thống hận đối với cô gái này, cô ta không phải đang mang thai sao, anh ta muốn cho cô nếm thử mùi vị thống khổ khi mất con là như thế nào.

Mặt Hứa Hạ đỏ bừng, không khác gì quỷ khóc từ từ lại gần Trình Trình, Tần Húc Nhi không cẩn thận đẩy Trình Trình về phía trước, cô ta thật sự không cố ý, mà là cô ta quá sợ hãi.

Hứa Hạ toan đẩy ngã Trình Trình, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thân thể anh ta như gấu bông bị dập nát bay lên sau đó bị quật xuống, mà Trình Trình cũng bình yên được Nguyệt Duy Nhất đỡ được, Nguyệt Duy Nhất oa oa trên mặt bình thản, tuy cảm thấy thú vị khi bị bắt cóc, nhưng mà làm hại đến chị dâu của anh thì tuyệt đối không thể lưu tình: "Chị dâu, chị không sao chứ."

Trình Trình chưa hết bàng hoàng, vì cái gì mà người nhà họ Nguyệt hở chút là đánh bay người: "Không sao." Đúng là cô thật sự không quen với dáng vẻ nghiêm túc của Nguyệt Duy Nhất.

"Hứa Hạ tôi thề, thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các người, con nhỏ của các người sẽ không được chết tử tế!"

Trình Trình lảo đảo lùi lại hai bước, nguyền rủa như vậy cô không chịu nổi, cô cũng là người mẹ, biết nỗi thống khổ của ba mẹ: "Tôi biết chuyện lần trước, là tôi sai, tôi sẽ tìm cách giúp cho con trai anh tỉnh lại." Không biết đi cầu xin bà bà có khả năng hay không.

Hứa Hạ không tin cô: "Còn biện pháp khác sao, đến bác sĩ Bạch cũng hết cách."

"Còn có một người, ngày đó Viện trưởng Lãnh cũng có nói tới, bà bà nhà tôi."

"Cô ta sao?"

"Có từng nghe tới kỳ tích của giới Y học, bác sĩ Lãnh quyền uy khoa não chưa?"

Hứa Hạ do dự, năm đó dù anh ta còn nhỏ tuổi nhưng cũng từng nghe tới danh tiếng của bác sĩ kia: "Cô ta thật sự có tốt bụng như vậy sao, là cô ta biến con tôi thành như vậy, cô ta vẫn có thể ra tay giúp sao?"

"Chuyện này chúng tôi dù có sai, nhưng nếu không phải lúc trước vợ của anh cậy mạnh vô lễ, con trai của anh cũng từng có ý định gây tổn thương cho con tôi, bà bà tôi sẽ không ra tay, cho nên tôi hy vọng con trai của anh tỉnh dậy rồi, có thể nhận lỗi với con tôi."

Hứa Hạ nhìn biểu tình của Trình Trình, biết cô không phải nói đùa, nhưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC