Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 64.

Biệt thự nhà họ Tạ.

Tạ Tina chưa nguôi cơn giận đập bể tất cả đồ đạc trong phòng, Tô San nghe tiếng đổ vỡ, đẩy cửa bước vào, nhìn đồ vật rơi rớt trên mặt đấy: "Con điên rồi! Đấu không lại tiện nhân kia thì lấy mấy thứ này trút giận sao."

"Con có biện pháp gì! Cô ta có Nặc làm chỗ dựa vững chắc, nhìn thấy địa bàn của chúng ta bị thâu tóm, những lão già trong gia tộc đều không có chủ kiến, lúc Tạ Vạn Quần chết vẫn nói hiên ngang lẫm liệt, lòng đầy căm phẫn, giờ đây chúng ta thất thế, lập tức gió chiều nào che chiều ấy, ngày mai lão nương sẽ phái người đi làm."

"Không phải con nói có Tàn Lang giúp chúng ta sao?" Tô San đương nhiên không cam lòng chịu thua như vậy, bại dưới tay người nào cũng đành chịu duy chỉ có thua dưới tay tiện nhân Tạ Tư Lệ kia là không thể chấp nhận.

"Tàn Lang sao?" Tạ Tina hừ lạnh một tiếng, "Ngay cả cái thên Nhị Thế Tổ* đáng thất vọng kia, ở trước mặt anh ta thì Bắc Đường Quyết ngay đến cái rắm cũng không dám thả, sau khi Bắc Đường Quyết biết được, cũng chẳng hiểu anh ta nổi điên cái gì lại không cho phép Tàn Lang ra tay, anh ta với Nặc chẳng phải như nước với lửa sao? Tạ Tư Lệ tỏ rõ thái độ theo Nặc rồi, nếu nhà họ Tạ rơi vào tay Tạ Tư Lệ, thì Tàn Lang của anh ta làm sao có thể đấu lại liên minh giữa nhà họ Tạ và Nặc được! Đều là ngu ngốc."
* Nhị Thế Tổ: vua bù nhìn.

"Bắc Đường Quyết không có vẻ gì là người thiếu lý trí, điều con nghĩ được thì cậu ta cũng sẽ nghĩ tới, phải chăng có nguyên nhân nào khác, nếu không chúng ta hẹn cậu ta ăn một bữa cơm." Tô San cũng không giải thích được.

"Con hẹn rồi! Người ta hoàn toàn không nể mặt con!" Tạ Tina ủ rũ ngồi trên ghế sofa, cảm thấy thật nhức đầu.

"Mẹ không tin Nặc không có nhược điểm nào." Nếu không tìm được cách nào ở chỗ Bắc Đường Quyết, như vậy vẫn chỉ có thể xuống tay với Nặc.

"Có, anh ta có vợ, nhưng mà người phụ nữ đó được bảo vệ rất chặt chẽ, mẹ cũng đừng nghĩ đến." Tạ Tina xua tay, cực kỳ mệt mỏi, không muốn nói tiếp.

Tô San lại không chịu buông tha, chắc chắn sẽ có lúc sơ xuất.

"Thật nhàm chán." Từ siêu thị bước ra, Lãnh Nguyệt như rùa bò về nhà, vốn cho rằng theo đến Italy sẽ có điều thú vị, hiện tại cháu nội bảo bối đã rời đi rồi, Duy Nhất lại chỉ biết xem phim hoạt hình, cả ngày ông chồng và Louis chỉ biết lườm nhau, hôm nay nhìn đi nhìn lại bắt đầu động chân tay, bà lấy sức bỏ chạy thật xa đi mua bình thủy, vẫn là ở Vong Ưu Cốc của bà là tốt nhất, tối không có gì làm có thể tìm bốn thuộc hạ của bà đánh mạt chược, nếu không thì đi trêu chọc cho Nguyệt Thanh Nhan mặt biến sắc, nếu không nữa thì đếm lũ kiến ở Vong Ưu Cốc cũng là chuyện khiến người ta vui vẻ.

Lãnh Nguyệt dừng chân trước cửa nhà, ngay lúc bà thở dài một tiếng, thì bị người tiến tới từ phía sau trùm bao bố, khiêng đi.

Tô San nhìn người trong bao bố, trong lòng cười trộm, phòng bị nghiêm cẩn mà lại như thế này, theo quan sát cho thấy cô gái này vẫn thường đi cùng với vợ của Nguyệt thiếu, theo chân bọn họ như thế thì rõ ràng quan hệ cũng không phải bình thường, chẳng không biết cô ta ngốc hay là như thế nào, một người vậy mà có thể bắt đi được, bà ta ra hiệu, để cho thuộc hạ thả người ra ngoài.

Lãnh Nguyệt không dễ dàng lấy được chút không khí, bao tải kia chà xát vào da bà, bà đề nghị lần sau có bắt cóc nhớ phải dùng bao vải tốt một chút.

"Biết tôi là ai không?"

Lãnh Nguyệt trợn trắng: "Cô không nói thì làm sao tôi biết, tôi cũng không phải mẹ cô."

Tô San không ngờ cái người này lại nhanh mồm nhanh miệng: "Tôi là mẹ của Tạ Tina."

"À..." Như thế thì sao, Lãnh Nguyệt không có hứng thú, bà còn tưởng rằng có thể gặp được nhân vật lợi hại thế nào, không ngờ chẳng có điểm nào đáng quan tâm.

"Tôi muốn cô gọi điện thoại cho Phil, bảo anh ta không được nhúng tay vào chuyện của nhà họ Tạ, nếu không thì chờ nhặt xác của cô đi!"

"A... Đưa điện thoại cho tôi."

Tô San nhất thời luống cuống trước biểu hiện không sợ hãi của Lãnh Nguyệt, không phải là cô ta nên hoảng sợ sao, hoặc là tỏ thái độ thà chết không chịu khuất phục, không chịu gọi điên thoại cầu cứu, bà ta đã lập kế hoạch định dùng nhiều thủ đoạn như vậy để hù dọa cô gái kia nhưng đều vô dụng rồi.

"Không phải muốn gọi điện sao? Không đưa điện thoại cho tôi thì làm sao mà gọi?" Lãnh Nguyệt thúc giục.

Mặc kệ cô ta muốn sử dụng thủ đoạn nào, đều nằm trong tầm mắt mình rồi, Tô San đưa điện thoại cho cô ta: "Đừng mong giở trò."

Lãnh Nguyệt gọi điện thoại cho Nguyệt Độc Nhất: "Này! Mẹ con bị Nhà họ Tạ bắt cóc, bọn họ nói là con không được phá hỏng chuyện của Nhà họ Tạ, nếu không bọn họ liền giết con tin."

Nhận được điện thoại nhất thời Nguyệt Độc Nhất cũng không gấp: "Mẹ không có việc gì thì đến Nhà họ Tạ làm cái gì?" Lấy một phần tài liệu trên giá sách, tiếp tục ngồi xuống bàn.

"Con có nghe mẹ nói chuyện hay không, mẹ nói là bị bắt cóc." Thằng con đáng chết người ta nói muốn làm thịt mẹ của nó, thế mà không khẩn trương một chút nào, vợ của nó là người, thế mẹ của nó thì không phải là người à, nhờ chồng mình vẫn tốt hơn.

Nguyệt Độc Nhất nhìn báo cáo trên tay, không lạnh không nhạt đáp: "Cơm tối có phải đợi người không?"

"Thằng con đáng chết, người ta muốn giết con tin đó."

"Vậy thôi, con nói phòng bếp không cần làm cho mẹ, chơi đã thì về, nếu cao hứng thì giúp con giải quyết chuyện của Nhà họ Tạ, gần đây hơi bận." Anh không còn kiên nhẫn ở lại Italy, hơn nữa cá tính của mẹ anhh cứ ầm ĩ, không gây khó dễ chết vài người sẽ không ngừng tay, bà mới không cần quan tâm sau đó người khác phiền toái mà chết, vốn anh cũng muốn chờ Tạ Tư Lệ từ từ xử lý chuyện, nhưng hiệu suất quá thấp, để cho mẹ anh can thiệp cũng bớt được chút việc.

"Này! Thằng con đáng chết, con có lương tâm hay không!" Trong lòng Lãnh Nguyệt không vui, bà quá nhàm chán, cái loại nhàm chán này khiến bà hiện tại gần như điên rồi, người này khiến bà bực tức, quăng điện thoại xuống đất, đập hư.

Mặt Tô San giật giật, Lãnh Nguyệt nhìn cô ta cười hì hì: "Không có việc gì, con tôi không để ý đến tôi... tôi gọi cho Louis, biết Louis chứ."

Tô San cũng lăn lộn nhiều năm bên ngoài dĩ nhiên biết Louis là ai, nhưng mà người phụ nữ thần kinh như vậy không ngờ lại là mẹ của Phil, nhưng quan trọng là con trai lại mặc kệ bà ta, bà ta gọi cho Louis thì có lợi ích gì, đoán chừng người phụ nữ này cũng không đùa giỡn hay nói dối, cho nên bà ta để cho thuộc hạ mang một cái điện thoại khác đến: "Nếu như cô lại làm không được, tôi liền bắn chết cô." Phụ nữ vô dụng thì giữ làm gì.

Lãnh Nguyệt bấm điện thoại gọi cho Louis, nghe được âm thanh trầm ấm dễ nghe của Louis: "Tiểu Lộ, người ta bị bắt cóc rồi." Cô ra sức làm nũng.

"Thật sao? Ai mà xui xẻo lại bắt cóc em?" Louis một bên nghe điện thoại một bên đấu mắt với Nguyệt Thanh Thiển.

"Ghét! Anh sao lại nói với em như vậy, bọn họ nói Nặc không được lo chuyện của Nhà họ Tạ, nếu không thì một phát súng bắn chết em."

"Vừa rồi Độc Nhất nói em có thể không về ăn cơm chiều đúng không? Vốn anh còn muốn làm mấy món em thích ăn,"

Louis thấy Nguyệt Thanh Thiển nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhún vai một cái rồi đưa cho ông ta, Nguyệt Thanh Thiển để ở bên tai, nghe được âm thanh nũng nịu của cô nói với người trước mặt: "Tiểu Lộ... Chẳng lẽ anh không yêu em sao..."

Tiểu Lộ? Nguyệt Thanh Thiển dùng ánh mắt giết người nhìn Louis, Louis chưa nghe hết, liền đưa cho ông nghe để ông tức chết.

"Em đang ở đâu?"  

  Lãnh Nguyệt nghe thấy âm thanh không bình thường, để điện thoại cách ra khỏi tai một lúc: "Chồng...Em bị bắt cóc rồi...Anh mau tới cứu em..."

"Muốn tôi thay em hỏi anh ta, rằng anh ta có có yêu em không hay sao?" Tiếng Nguyệt Thanh Thiển lạnh nhạt dị thường.

"Khụ khụ...Chồng nói cái gì thế, vừa rồi là em hỏi anh có yêu em hay không."

Tô San nghe thấy Lãnh Nguyệt cứ nhàm chán nói chuyện, dần dần mất hết kiên nhẫn: "Người đàn bà kia, đừng nói lời vô nghĩa."

Nguyệt Thanh Thiển cúp điện thoại, vẻ mặt Lãnh Nguyệt ảo não, nguy rồi nguy rồi chồng cô tức giận, cô lập tức đứng thẳng người lên, nói với Tô San một tràn những lời thóa mạ: "Chính là tại cái người phụ nữ chết tiệt này, làm chồng ta tức giận! Nguy rồi ông ta là một người bá đạo keo kiệt ích kỷ, tâm bị kim châm lớn như vậy, xong rồi xong rồi."

"Đúng, bây giờ thì cô xong rồi." Tô San cảm thấy người phụ nữ trước mặt này thực sự có bệnh mà, chính bà cũng có bệnh rồi, lại đôi co nửa ngày với một người phụ nữ thần kinh, nếu Nặc không quan tâm, bà ta nên sớm dùng một phát súng giết cô ta.

Chính người phụ nữ này vô duyên vô cớ bắt cóc bà, hại bà chọc chồng mình tức giận, Lãnh Nguyệt không nghĩ tới kỳ thật chính là bà tự nguyện bị bắt cóc, không thì ai có thể tóm được Lãnh đại tiểu thư như bà, nhưng mà bà mới không nghĩ như vậy, vẻ mặt đổ tất cả trách nhiệm lên người phụ nữ kia, vốn bà muốn chơi đùa một trận ở Italy, nhưng đã nhàm chán thế này liền sớm trở về thành phố G vẫn tốt hơn.

Tâm tình Lãnh Nguyệt khó chịu nên bà nhìn tất cả đều không vừa mắt, lúc đi ra khỏi Nhà họ Tạ bà sờ trong túi có một quả bom hình cúc áo, nhìn lớp màn chướng mắt liền xé bỏ xong vứt về phía sau.

"Bùm!"

Một tiếng nổ vang mạnh phía sau làm bà phải gập người xuống nấp, thuận tay lấy thuốc nổ chơi đùa ở chỗ của Nặc vậy mà lợi hại như thế, sớm biết thế bà đã lấy một nắm rồi, nhìn ai không vừa mắt liền ném chơi.

A a... Nơi chán ghét này phải đi bao lâu mới rời khỏi đây.

Kỳ thật Lãnh nha đầu cũng đi đến đường lộ, nhưng mà cô không muốn đi nữa liền ngồi xổm xuống, gọi điện thoại cho Tạ Tư Lệ.

Giờ phút này ở bên trong Nhà họ Tạ Tạ Tina đang đối đầu gay gắt với Tạ Tư Lệ, Tạ Tư Lệ nhìn không rõ số điện thoại nặng nề tức giận: "Ai?"

"Tạ Tư Lệ hả, tôi không cẩn thận giúp cô nổ tung nhà bác cô rồi, vì thể hiện lòng cảm ơn của cô, cô có thể cho xe đến đón tôi hay không." Bà vì Nhà họ Tạ làm tốt chuyện lớn, chắc chắn là muốn đưa bà về nhà thôi, kì thật bà có thể gọi cho con trai của mình, nhưng mà bà không nỡ tiền xăng xe.

"Cô nói cái gì! Cô là ai?" Tạ Tư Lệ không nghĩ tới lại xảy ra tình huống này, mắt nhìn Tạ Tina, nghi ngờ, nhưng mà di động cô ta cũng vang lên, nghe hai câu xong liền bỏ chạy ra ngoài.

Nguy rồi: "Cô ở đâu, mau rời khỏi nơi đó, Tạ Tina đã trở về."

Lãnh Nguyệt thờ ơ, ngồi xổm xuống lòng chua xót: "A...., tôi thuận tay giải quyết chuyện của Tạ Tina giùm cô, như vậy cô có thể cho xe đến đón tôi sớm một chút hay không, tôi vội về ăn tối."

Tạ Tư Lệ nghe thấy âm thanh đô đô, liền lái xe đến nơi của Tạ Tina.

Lãnh Nguyệt ngồi chồm hỗm bên vệ đường vẽ vòng tròn, nhìn con kiến giành ăn mà đánh nhau, lại vẫn ghét bỏ những con kiến ở nơi này còn không quên lo xây tổ lớn, liền nhớ đám kiến ở Vong Ưu cốc được bà nuôi dưỡng đều biến thành sâu bọ có cánh, bà vẫn tốt bụng nhưng mà ghét bỏ loài động vật tầm thường này.

Tạ Tina chạy về nhà với tốc độ rất nhanh, cô quá sốt ruột cho nên không nhìn thấy Lãnh Nguyệt ở ven đường, xe chạy xẹt qua khỏi mặt Lãnh Nguyệt, sau đó cả chiếc xe màu đỏ kia và chủ nhân của nó cùng nổ mạnh vùi mình trong biển lửa, cái chết trong tíc tắc cũng không hiểu được chuyện gì xảy ra, chính là đáng tiếc cho chiếc xe tốt.

Lúc Tạ Tư Lệ tới nơi Lãnh Nguyệt ở ven đường đang nhiệt tình vẫy tay với cô ta, cô ta trợn mắt há mồm nhìn thấy một khung cảnh tan tành trước mặt, Lãnh Nguyệt nhanh chóng ngồi vào trong xe của cô ta, lại kéo cửa kính xe xuống: "Nhanh lên, không kịp cơm tối là cô phải mời tôi ăn cơm."

Kết thúc rồi sao? Đối đầu với Tạ Tina lâu như vậy giờ cô ta cứ biến mất như vậy sao? Tạ Tư Lệ hoàn toàn chịu không nổi loại đả kích này. Lãnh Nguyệt nhìn bộ dạng ngây ngốc của Tạ Tư Lệ: "Tôi có thể thông cảm cho sự cảm kích của cô đối với tôi, nhưng cũng không cần kích động đến rớt nước mắt chứ."

Tạ Tư Lệ cười khổ: "Tina chết là giải quyết cho tôi một số việc riêng, nhưng mà chuyện kế tiếp sẽ càng phiền toái." Người trên giang hồ có thể nói cô bụng dạ nham hiểm đến em gái mình cũng giết, những trưởng lão của Nhà họ Tạ cũng sẽ không phục cách làm của cô.

"Có gì mà phiền, những người này vĩnh viễn ngậm miệng là tốt nhất. Được, tôi đến nhà rồi." Lãnh Nguyệt vẫy tay hướng Tạ Tư Lệ nói hẹn gặp lại, về phần phiền toái của bản thân thì chính cô ta giải quyết, không thì Nhà họ Tạ quá nhàn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net