Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81.


Editor: Búnn.

"Mẹ, con về rồi." Dương Hân Ngôn đứng ở cửa thay giày rồi đi vào nhà, vui vẻ chạy vào phòng bếp nhìn người phụ nữ đang nấu cơm.

Người phụ nữ kia quay người lại, thật ra chính là Tần Húc Nhi, người đã rời đi mười mấy năm: "Trường mới như thế nào?"

"Rất tốt ạ." Dương Hân Ngôn vừa nói vừa ăn vụng, "Mẹ, con nói cho mẹ biết, trường con có một vị học trưởng rất giỏi đó, hơn nữa anh ấy cũng rất đẹp trai nữa."

"Con gái động lòng rồi hả?" Biết mắt con gái mình rất cao, Tần Húc Nhi cũng tò mò người con trai như thế nào mà lại có thể khiến con gái của mình khen ngợi như thế, nếu thật sự tốt thì bà sẽ không phản đối việc con gái yêu đương lúc đang học đại học.

"Hì hì." Dương Hân Ngôn cười chạy ra khỏi phòng bếp, "Mẹ, anh ấy tên là Trình Vũ, còn trẻ như vậy mà đã là Tổng giám đốc của Nguyệt thị rồi."

"Loảng xoảng...!!"

"Mẹ, có chuyện gì thế." Dương Hân Ngôn nghe được âm thanh đồ vật rơi xuống đất, thò đầu nhìn vào phòng bếp, chiếc muôi rơi trên sàn nhà, cô chạy tới dọn dẹp, "Tại sao lại không cẩn thận như thế."

"Khôn có gì." Tần Húc Nhi muốn trấn tĩnh lại, nhưng tay vẫn không ngừng run rẩy, từ trước tới nay Dương Hân Ngôn chưa bao giờ thấy mẹ mình kích động như vậy, mơ hồ lo lắng: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"

"Không sao cả." Tần Húc Nhi giữ chặt tay con gái, "Con vừa nói vị học trưởng kia của con là ai?"

"Trình Vũ, Tổng giám đốc của Nguyệt thị, có gì không ổn sao?"

"Tiểu Ngôn, mẹ không quan tâm con thích ai, nhưng không được phép thích người tên Trình Vũ kia, có biết không!" Tần Húc Nhi đột nhiên nghiêm khắc khiến Dương Hân Ngôn không biết giải thích như thế nào: "Tại sao ạ?"

"Nghe lời mẹ! Người có tiền như bọn họ sẽ không để mắt tới gia đình nhỏ của chúng ta đâu, nếu con thích cậu ta thì sẽ không có kết quả tốt." Tần Húc Nhi thấy lâu rồi mà con gái không đồng ý thì lập tức quát lớn, "Nghe rõ chưa!"

"Mẹ!" Dương Hân Ngôn cảm thấy mẹ mình cực kỳ khác bình thường, cho dù hiểu được hoàn cảnh gia đình khác nhau rất lớn, nhưng không đến mức này chứ, nhưng dưới ánh mắt nghiêm nghị của Tần Húc Nhi, cô chỉ có thể gật đầu đồng ý.

"Có chuyện gì thế?" Dương Hoa trở về nhà lập tức nghe thấy giọng hai mẹ con đang tranh luận, Tần Húc Nhi nhìn thấy chồng lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, dịu dàng nói: "Không có việc gì, chỉ là em không cẩn thận làm rơi cái muôi thôi, chuẩn bị ăn cơm đi."

Sau bữa cơm tối, đến lúc nằm trên giường Dương Hân Ngôn vẫn cảm thấy mẹ mình rất không bình thường, lúc ăn cơm tối vẫn còn thất thần, ngay cả ba gọi cũng không nghe thấy, tại sao lúc mẹ nghe tên Trình Vũ lại biểu hiện khác thường như vậy, liệu giữa bọn họ có chuyện gì mà cô không biết không. Đêm hôm đó, Dương Hân Ngôn mất ngủ, trong đầu vẫn hiện hình ảnh dịu dàng của Trình Vũ.

Theo thường lệ sau lễ nhập học chính là hội diễn chào đón tân sinh viên, Dương Hân Ngôn vừa mới gia nhập bộ văn hóa và thể dục thể thao đương nhiên bị Hạng Mặc lôi đi biểu diễn một tiết mục, hòa tấu dương cầm và violin với một bạn học sinh nam khác, vào lúc quan trọng thì bạn học sinh nam này lại bị tiêu chảy. Hạng Mặc gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, bọn họ đã luyện tập rất nhiều lần, đi đâu tìm một người đánh đàn thông thạo đây, ngay lúc Hạng Mặc muốn chuyển bản hòa tấu thành khúc độc tấu thì anh ta nhìn thấy Trình Vũ đang ngủ ở một góc, đôi mắt trở nên sáng rực, chạy tới: "Trưởng bộ phận Trình, cậu biết đàn dương cầm không?"

"Biết một chút, làm sao vậy?"

"Còn không phải do tên La Cường đáng chết kia sao, lúc quan trọng lại xảy ra chuyện, không phải lúc bọn họ luyện tập cậu cũng ở bên cạnh nghe sao, bây giờ chỉ có cậu mới có thể giúp tôi, nhờ cậu giúp đỡ."

"Tôi không nghe, tôi ngủ."

"Không sao, mau lên sân khấu đi, nếu không thì thật sự phải biến thành độc tấu rồi." Hạng Mặc trực tiếp kéo Trình Vũ đi, chỉ cần có người để báo cáo kết quả công tác là được.

Dương Hân Ngôn đã ôm violin chờ trên sân khấu từ sớm, cô cũng lo lắng có phải sẽ biến thành khúc độc tấu hay không. Lucy thấy tiết mục có khả năng xảy ra biến cố, ngay lúc cô đang muốn đẩy tiết mục phía dưới lên thì thấy Trình Vũ bị đẩy đến đây một cách không tình nguyện, cô sửng sốt một chút, bất đắc dĩ cười.

Vừa thấy Trình Vũ lên sân khấu, phía dưới xôn xao một chút, Tôn Linh Huệ nhanh nhạy giới thiệu, danh tiếng của Trình Vũ có ảnh hưởng rất lớn với sinh viên mới. Lucy còn nghe thấy có rất nhiều nữ sinh hét tên Trình Vũ, mặc dù cảm thấy hãnh diện, nhưng cũng cảm thấy ghen một chút, cô vẫn nhớ về Trình Vũ trước kia hơn, ít nhất thời gian đó chỉ có mình cô biết anh rất tốt.

Trình Vũ quay đầu nhìn về phía Hạng Mặc, anh ta đang ra sức chắp cánh tay nhờ mình giúp, nếu mình không giúp thì có vẻ không tốt lắm, đến trước đàn dương cầm, ánh mắt lười biếng của anh nhìn sang Dương Hân Ngôn, thấy cô ta căng thẳng thì gật đầu một cái, mặc dù đã từng diễn rất nhiều lần, nhưng cô không ngờ có thể phối hợp với Trình Vũ, trong lòng vừa căng thẳng, vừa sợ lại xen lẫn vui mừng.

Tay vừa nâng, tiếng dương cầm vang lên, đàn dây cũng kéo lên.

Giai điệu một khúc Lương Chúc này chầm chậm lan tỏa, hai bàn tay uyển chuyển trên phím đàn, trong sảnh hoàn toàn yên lặng, tim mọi người rung động một cách mạnh mẽ, hoàn toàn đắm chìm vào âm thanh du dương, không người nào có thể rời mắt khỏi hai người kia, đặc biệt là bóng dáng mảnh khảnh rất dịu dàng dưới ánh đèn kia.

Hai người bọn họ trình diễn một khúc nhạc trữ tình cổ điển, xuyên qua năm tháng, xuyên qua thời không, như một cuốn truyện kể về tình yêu mong manh của cô gái tài hoa phong nhã, nghiền ngẫm trăn trở, lời văn đầy cay đắng, vẫn còn đọc đi đọc lại.
Đàn violin nhẹ nhàng kết hợp với piano hài hòa như thế, Dương Hân Ngôn biết Bá Nha đoạn cầm* nhưng không làm sao để cảm nhận được tâm tình tri âm của người đã khuất, vào giờ phút này cô lại cảm thấy tay trên đàn violin chưa từng linh hoạt đến thế, ở trong mắt cô giờ đây bất kỳ vật gì cũng trở nên nhạt nhòa, trong mắt chỉ còn lại cô và người con trai tỏa sáng kia cùng tiếng đàn của hai người đang reo vang, cái gọi là tâm linh tương thông, chỉ khe khẽ thôi, cũng tạo ra sự giao hòa đẹp đẽ diệu kỳ.

* Bá Nha đoạn cầm: Sự tích Bá Nha, Tử Kỳ là câu chuyện đời Xuân Thu Chiến Quốc về tình bạn giữa Bá Nha - một viên quan nước Tấn, và Tử Kỳ - một tiều phu bên Hán Giang, mà điều khiến hai người hạnh ngộ và nên tri âm tri kỷ xuất phát từ những cung đàn điệu nhạc. Sau này, Chung Tử Kỳ vì bạo bệnh mà chết. Khi Bá Nha trở lại theo ước hẹn với bạn, người không còn, liền tìm đến mộ của Tử Kỳ, bày đồ tế lễ, sầu thảm khóc gảy một bản nhạc ai điếu. Đàn xong, ông đập đàn vào đá, thề trọn đời không đàn nữa vì biết mình từ nay vĩnh viễn không còn bạn tri âm (Trích Wikipedia).

Trình Vũ không thường chơi đàn, tuy vậy, mỗi lần đánh đàn cũng sẽ hoàn toàn tận hưởng niềm vui tràn trề sung sướng mà âm nhạc mang đến cho anh, anh cũng thích chém giết trên thương trường, nhưng rồi anh cũng sẽ ngừng lại, anh cũng thích lập trình, là việc rất cần thận trọng, chỉ âm nhạc mới có thể làm cho bản thân buông lỏng hoàn toàn, nhưng chính là liều thuốc mỉm cười cho cuộc sống của Trình Vũ.

Kết thúc song tấu, tiếng vỗ tay trong đại sảnh như sấm dậy, không thể nghi ngờ rằng đây là bản Lương Chúc hay nhất mà bọn họ từng được nghe, ít nhất giờ phút này trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, vẻ mặt Trình Vũ không đổi, chỉ im lặng khép đàn piano lại, rời khỏi sân khấu, trừ lúc vừa bắt đầu có nhìn Dương Hân Ngôn một cái thì cũng không chú ý tới cô nữa, Dương Hân Ngôn vẫn còn đắm chìm trong rung động của hợp tấu vừa rồi, khi cô xoay người, thì không thấy người cô muốn thấy đâu nữa, trong lòng phảng phất thất vọng.

Hạng Mặc ở dưới khán đài thấy Trình Vũ đi xuống, kích động nắm chặt vai anh: "Trưởng bộ phận Trình, anh chơi piano tốt như vậy, có hứng thú gia nhập bộ văn thể (văn hóa và thể dục thể thao) của chúng tôi hay không."

Trình Vũ còn chưa lên tiếng, Hạng Mặc đã cảm thấy hội viên bộ tin tức dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, dường như cảnh cáo anh ta nếu dám cướp Trưởng bộ phận vĩ đại của bọn họ thì lập tức mỗi ngày sau đó sẽ khiến anh ta chết không được tử tế, Hạng Mặc gượng gạo hắng giọng: "Được rồi, được rồi, tôi chỉ đùa một chút thôi."

Hội diễn kết thúc, Trình Vũ ngồi trên xe đạp chờ Lucy đi ra, thấy Lucy vẫy tay chào tạm biệt với đám bạn, sau đó ngồi lên chỗ ngồi phía sau xe đạp của mình, anh miên man suy nghĩ tiến về khu ký túc xá của Lucy. Trời đã sẩm tối, dọc đường gặp vài ba cặp tình nhân, gió đêm thổi qua những đôi thanh niên, mang đến một vẻ đẹp nhu hòa.

"Hôm nay anh đàn rất hay."

Đã đến cửa túc xá, tốc độ xe chậm lại, Trình Vũ mặt đối mặt với Lucy: "Em không vui sao?"

"Chính là nhìn thấy anh và tiểu học muội ăn ý như vậy nên có ghen một chút." Lucy nhăn lỗ mũi, thật đáng yêu mà.

Trình Vũ thở phào nhẹ nhõm, anh đã biết con gái khi giận sẽ ra sao, tính khí của mẹ anh coi như là tốt lắm rồi, nhưng khi tức lên thì đến ba cũng phải chịu thua, mẹ nuôi thì càng không cần phải nói, mỗi lần nổi giận là bắt chú Bắc Đường ngủ dưới sàn nhà, còn cái người em gái kia thì hiển nhiên là không thể nói lý, có điều, Lucy của anh không giống với mấy người phụ nữ kia, anh sửa sang lại mái tóc dài bị gió thổi loạn của Lucy: "Sau này anh không đánh đàn nữa."

"Như thế cũng không được, em cũng chưa từng nghe tiếng đàn hay như vậy, nhưng sau này chỉ được đàn cho một mình em nghe." Lucy ôm lấy cánh tay Trình Vũ, hơi lưu luyến làm nũng.

"Được." Trình Vũ vẫn giữ vẻ bình thản đồng ý, anh muốn thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cô, huống chi là chuyện vụn vặt thế này.

Lucy hôn một cái lên khuôn mặt anh rồi xoay người vẫy tay với anh: "Anh về đi."

"Ừ."

Trình Vũ ngồi lên xe đạp đi, thật ra thì kể từ khi Trình Vũ trở thành thần tượng mới ở trường, càng nhiều người đi xe đạp trong sân trường, tất cả nữ sinh cũng lấy tiêu chí bạn trai cưỡi xe đạp chở mình đến trường để tự hào, ai mà mang xe thể thao tới đón người, người ta còn cảm thấy thật mất mặt đấy, cho nên ở lầu dưới ký túc xá, rất nhiều nam sinh giống như Trình Vũ, người người đạp xe đưa bạn gái về ký túc xá rồi đạp xe quay lại.

Lucy quay người lại thì thấy Dương Hân Ngôn đang nhìn cô, nhìn đến bản thân khẽ cười mới rời đi, Lucy gọi cô ta lại: "Dương Hân Ngôn."

"Học tỷ." Dương Hân Ngôn xoay người lại.

"Hôm nay cô trình diễn rất tốt."

"Cám ơn."

"Có thể nán lại một chút không?"

Dương Hân Ngôn nói với Ngô Minh Mỹ bên cạnh: "Tiểu Mỹ cậu đi lên trước đi."

"À." Ngô Minh Mỹ nhìn Lucy đang nhìn nhìn Dương Hân Ngôn một chút, cảm thấy khó hiểu đi lên lầu.

Con đường vắng lặng, Lucy đi trước, Dương Hân Ngôn theo sau cô, hai người đều không lên tiếng, Dương Hân Ngôn chăm chú đếm những viên đá cuội trên đất, lại thấy Lucy xoay người nhìn cô: "Tôi muốn cô cách xa Trình Vũ một chút."

Vẻ mặt Dương Hân Ngôn kinh ngạc, cô cũng mơ hồ đoán được Lucy muốn nói gì với cô, nhưng không ngờ cô ấy lại thẳng thắn như thế: "Học tỷ, có phải quá lo lắng rồi hay không."

Lucy cười: "Tôi cũng là con gái, ánh mắt của cô nhìn Trình Vũ rất rõ ràng."

Dương Hân Ngôn hít một hơi: "Được rồi, cho dù là tôi thích học trưởng vậy thì thế nào, cô không có quyền ngăn cản tôi thích một người, hơn nữa các người còn chưa kết hôn, người khác vẫn có quyền theo đuổi. Chuyện gì cũng có thể, không phải sao?"

Lucy cảm thấy nực cười lắc đầu: "Chuyện này tùy cô thôi, tôi chỉ không muốn cô lãng phí thời gian, hẹn gặp lại."

Dương Hân Ngôn bối rối nhìn bóng lưng ưu nhã cao quý của Lucy, cô ấy rất ưu tú, nhưng tình cảm không phải là không có đạo lý, cô ấy có thể bảo đảm rằng học trưởng vẫn sẽ yêu cô ấy được sao.

Tư liệu về Dương Hân Ngôn được bày trên bàn trước mặt Nguyệt Nặc, ánh mắt Nguyệt Nặc lười biếng tựa như mắt mèo nheo lại, cô thế mà bị ba cô phạt phải về căn cứ hai tháng, đổi lại trước kia nhàm chán trở về căn cứ cũng không có chỗ nào đi chơi một chút, nhưng mà bây giờ thì không được, cô đang lập chí làm một bác sĩ khoa tim mạch vĩ đại, thề muốn trị bệnh tốt cho Tiểu Hoa thân ái của cô, tại sao có thể lãng phí thời gian cho loại chuyện nhàm chán như đến căn cứ được, nếu không, trao đổi tư liệu về Dương Hân Ngôn với ba, nói không chừng ông sẽ có hứng thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net