Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 02

Lần đầu tiên Huyền Niệm An đeo túi sách đứng ở cửa trường học chờ xe bus, con trai 14 tuổi đúng là đang lướn, lúc này Huyền Niệm An đã phong độ hơn rất nhiều so với những đứa bé cùng trang lứa, lại thêm tướng mạo lịch sự, khí chất lạnh lùng như băng, để tay vào trong túi quần miễn cưỡng dựa vào tấm bảng quảng cáo phía sau lưng, thời kỳ chớm yêu, thỉnh thoảng những cô gái đi qua sẽ đưa đôi mắt liếc nhìn về phía người cao lớn thanh tú kia.

Huyền Niệm An cau mày, không có cao hứng đối với cặp vờ chồng già bên cạnh luôn đi qua lại bên cạnh mình. Tính tình Huyền Niệm An rất giống với cha nó Huyền Dịch, trời sinh lạnh lùng.
.
"Thủ tín, dáng dấp của nó rất giống Thành nhi." Phương Phương không che dấu được tâm tình quá khích, cháu của bà ở trước mặt, sao có thể không kích động được.

"Đúng vậy." Lý Thủ Tín nắm chặt tay, nét mặt già nua cũng khó giấu sự kích động, lại không dám lại gần, sợ hù dọa đứa cháu này.

Xe đến, mắt thấy Huyền Niệm An muốn đi lên xe, cuối cùng Lý Thủ Tín kiềm nén không nổi bước tới kéo nó lại: "Con tên là Huyền An."

Huyền Niệm An nhìn ông lão đang kéo tay mình, nhíu mày, không thích để lại dấu vết bước lui lại: "Có chuyện gì sao?"

"Tôi . . Chúng tôi. . ." Lý Thủ Tín không biết mở miệng như thế nào, Phương Phương đứng ở bên cạnh cũng nhanh chóng thúc giục.

Huyền Niệm An thấy ông ta không nói gì, muốn leo lên xe, Lý Thủ Tín quýnh lên liền nói ra: "Chúng ta là ông bà nội của con."

Mặt Huyền Niệm An không có cảm xúc gì, trên mặt một chút động đều không có: "Xin lỗi, cha tôi là Huyền Dịch, ông nội và bà nội của tôi lúc cha tôi còn nhỏ đã qua đời."

Nói xong Huyền Niệm An không chút lưỡng lự nào với hai ông bà già, tự mình leo lên xe. Xe bus từ từ rời đi khỏi hai người, Huyền Niệm An ngồi ở chổ cửa sổ từ đầu đến cuối đều không quay đầu alij, xe bus lái qua trạm thứ ba, nó lấy điện thoại ra, điện thoại vừa thông: "Chị Nặc, Vừa rồi một cặp vợ chồng già nói là ông bà nội của em."

"Ai TM dám nhận thân thích loạn vậy. Tiểu An, thân phận của em đặc biệt, có người níu vớt dựa vào chỗ tốt cũng không phải là không có."

"Nhưng đồ bọn họ mặc rất tốt, không giống người nghèo."

"Dựa vào chỗ tốt không nhất định là muốn tiền, có lẽ còn có chuyện gì khác, đừng nghĩ loạn, ba của em là Huyền Dịch, mẹ em là Tô Tiểu Nha, ông bà em đã chết sớm rồi. Có phải em còn hoài nghi lời nó của chị Nặc đúng không!"

"Không vâng!"

"Được, ngoan, từ nay về sau đừng quan tâm người xa lạ, coi chừng bị sói xám tới bắt đi."

Huyền Niệm An cúp điện thoại, đối với lời nói trấn an trẻ con của Nguyệt Nặc đều không để trong lòng, dù thế nào đi nửa nó cũng là một đứa trẻ đã trưởng thàn. Kể từ ngày đó, vợ chồng Lý Thủ Tín vẫn đứng ở cửa trường học chờ Huyền Niệm An tan học, Huyền Niệm An không quan tâm đến sự tồn tại của bọn họ, một tuần lễ sau, Huyền Niệm An chủ động đi về phía bọn họ: "Kế bên có quán coffee."

Lý Thủ Tín vui vẻ gật đầu: "Được, đi đâu cũng giống nhau." Chỉ cần đứa cháu này đồng ý với bọn họ là tốt rồi.

"Đi thôi." Huyền Niệm An đi ở phía trước, giữ khoảng cách với vợ chồng Lý Thị, một trước một sau vào quán cà phê, Vợ chồng Lý Thị không ngờ quán coffee Huyền Niệm An nói chính là nơi này, đây không phải là quán coffee đơn giản. Hơn nữa nơi này còn có quy chế hội viên, người bình thường đều không cho vào, Huyền Niệm An lại tự do ra vào được.


"Chỗ cũ."

"Dạ."

Bọn họ được đưa đến một phòng ở góc khuất đã đặt trước, chỗ đó quanh năm không mở tiếp người ngoài, Huyền Niệm An vào thư phòng ngồi xuống: "Uống chút gì không?"

"Thì coffee." Lý Thủ Tín không ngờ đứa nhỏ này còn nhỏ mà lại lạnh lùng như vậy, khiến cho ông nhiều năm quát tháo trên thương trường cũng phải câu nệ.

Huyền Niệm An dùng ánh mắt ra dấu với Phương Phương, Phương Phương bất an xoa tay: "Giống nhau."

"Hai ly cà phê, một ly Thanh Thủy."

"Dạ."

Cuối cùng trong phòng chỉ còn ba người bọn họ, Lý Thủ Tính nhìn đứa cháu đến chói mắt, lại cảm thấy vô cùng kiêu ngạo: "Niệm An, con là hội viên nơi này?"

Huyền Niệm An trừng mắt: "Xin lỗi, Lý tiên sinh, tôi không quen xưng hô thân mật với người xa lạ, tên đầy đủ của tôi là Huyền Niệm An, đây là quà sinh nhật của ba tôi tặng khi tôi mười tuổi."

Lý tiên sinh? Xưng hô lạnh nhạt làm đả kích tâm trạng mừng rỡ của Lý Thủ Tín, cũng làm cho nét mặt già nua của ông có chút không nhịn được, dù sao đối phương mà mình thích cũng là vãn bối, còn là cháu của mình, ông muốn đứng đậy nói mấy câu, lại bị Phương Phương đè xuống, nháy mắt với ông.

"Niệm An, chúng ta không có ác ý, chúng ta thật là ông bà nội của con, mẹ con tên là Tô Tiểu Nha, con của chúng ta là Lý Thành cũng chính là cha ruột của con, năm đó mẹ con gả cho Huyền Dịch lúc đó đã có con. Hơn nữa con xem con và con trai của bà thật sự rất giống nha." Phương phương lấy ảnh của Lý Thành ra, người con trai trên tấm hình rất trẻ tuổi, đại khái cũng bằng tuổi với nó, khuôn mặt này thật sự giống như đúc.

Huyền Niệm An đẩy tấm hình trờ về, thản nhiên nói: "Vậy thì thế nào?"

Lý Thủ Tín và Phương Phương không ngờ phản ứng của đứa cháu này lại bình tĩnh như thế, bình tĩnh làm cho bọn họ lung túng không biết nên nói gì tiếp theo, tiếp theo không phải nên để cho nó nhận tổ quy tông sao, nhưng mà nhìn dáng vẻ của nó giống như không hề quan tâm: "Chẳng lẽ con không muốn nhận lại cha con sao? Trở lại nhà họ Lý sao?"

"Ban đầu là Lý Thành không quan tâm đến mẹ tôi, bây giờ lại muốn bắt tôi nhận tổ quy tông sao? Nghe nói là Nhược Lan không sinh được, xem ra là sự thật." Huyền Niệm An đánh giá sự thật.

Nhưng là không thể nghi ngờ lời nó của nó đã chọc giận đến Lý Thủ Tín: "Con sao có thể nói với người lớn như vậy được, nói như thế nào nó cũng là cha con, chúng ta cũng là cũng là ông bà nội con, chính Huyền Dịch đã dạy dỗ con như vậy sao?"

Huyền Niệm An ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Lý Thủ Tín vì bị kích động mà ửng đỏ lên, dù cho giây phút này nó ngẩng đầu nhìn đối phương, vẫn không thua cấp bậc cảm giác nào, ánh mắt lạnh lùng này, giống như mọi thứ đều không được lòng nó, trong lòng Lý Thủ Tín run lên, có lẽ ông dùng sai phương thức rồi.

"Cha tôi dạy dỗ tôi như thế nào có quan hệ gì với các người, Lý tiên sinh, tôi nghĩ ông đã hiểu lầm, hôm nay tôi mời ông uống coffee chẳng qua là muốn nói hai người đừng đến trường học tìm tôi nữa, nếu để cho chị Nặc ra tay, hai người nhất định sẽ không được sống tốt, cũng không có suy nghĩ nhận thân thích. Mẹ tôi còn đang chờ tôi trở về ăn cơm tối."

Thấy Huyền Niệm An tính bước đi, Phương Phương nhanh chóng kéo Lý Thủ Tín ngồi xuống, lúc này còn bày tư cách gì, không muốn cháu?

Lý Thủ Tín giật khóe miệng, cảm thấy ông đã lớn tuổi còn không chịu được bị cháu mình chọc tức, đều không đán, dù ưu tú thì thế nào, ông là ông nội của nó đương nhiên là có quyền lợi dạy dỗ cháu của mình: "Ông nhất định sẽ lấy được quyền giám hộ với con, con nhận cũng tốt không nhận cũng không sao, sớm muộn gì con cũng sẽ trở về nhà họ Lý"

Động tác đẩy cửa của Huyền Niệm An đừng lại, xoay người ánh mắt nhìn Lý Thủ Tín lạ lẵm: "Lý tiên sinh có lẽ đã quên một số tứ, không nói từ mấy năm trước xây dựng Tử Kim đã không còn như trước kia, cho dù Tử Kim cường thịnh thì nhà họ Lý có là gì, cha tôi là huyền dịch, Lý tiên sinh dường như đã quên, đã quên cũng không sao, vậy tôi sẽ nói cho ông biết Nguyệt Nặc là chị tôi, chồng chị ấy là Bắc Đường Ly, nếu như ông còn muốn thảo luận chuyện quyền giám hộ, ông có thể liên lạc chị ấy." Huyền Niệm An còn tốt bụng đem danh thiếp của Nguyêt Nặc đưa cho ông, thật ra nó rất tốt bụng, cái tấm này nó chỉ có một, coi như lễ gặp mặt đi.

"Mẹ, con đã trở về." Huyền Niệm An vừa bào cửa thì hô một tiếng thông báo mình đã trở về, "Ba đâu?"

"Trên lầu." Tô Tiểu Nha buộc tạp dề lên thò đầu ra trả lời.

Huyền Niệm An thay dép lê chạy lên lầu, đứng ở cửa phòng: "Cha."

Huyền Dịch nhìn thấy con trai, ánh mắt lạnh lùng hơi chút dịu đi: "Đã trở lại."

"Dạ." Huyền Niệm An ngồi xuống đối diện với anh, vớ vẩn cầm tờ giấy trước mặt nghịch để bình tĩnh lại.

"Có chuyện gì sao?"

"Lý Thủ Tín tới tìm con." Huyền Niệm An nói.

Tay đánh bàn phím của Huyền Dịch ngừng lại, tiếp tục gõ chữ: "Ông ta nói như thế nào?"

"Muốn nhận con trở về, con không có đồng ý."

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rối loạn, Huyền Dịch mở cửa, nhìn thấy tô Tiểu Nha đang mờ mịt nhìn anh, đôi mắt anh tối sầm lại, dịu dàng kêu: "Tiểu Nha."

Tô Tiểu Nha nghe được gì, Lý Thành muốn nhận Tiểu An trở về, anh ta làm sao có thể, có cái gì quyền gì muốn mang Tiểu An trở về, Huyền Dịch đứng nháy mắt ra hiệu Huyền Niệm An nhún vai, rời đi, đôi khi mẹ nó có suy nghĩ quá bảo thủ, cũng chỉ có cha mới có thể làm được, nó chỉ muốn cho thấy lập trường là được rồi.

Sau đó Huyền Niệm An không có gặp lại vợ chồng Lý thị, đến khi nó lên sơ cấp, nhận được một phong thơ, trong thư để cho nó tham gia tuyên bố di chúc của Lý Thủ Tín.

Tòa nhà Tử Kim, trong phòng họp hội nghị tiến hành tuyển chọn, lúc Huyền Niệm An mang theo người đến, tất cả mọi người chỉ chờ một mình nó. Đi vào phòng họp, nó biết tầm mắt tất cả mọi người đều nhìn trên người nó, nó nhìn lại Lý Thành, Lý Thành cũng nhìn lại nó, trong ánh mắt ngoại trừ kinh ngạc còn có một chút kích động, người đã lớn tuổi, ai không muốn có huyết nhục của mình, huống chi con của anh còn xuất sắc như thế, Mà biểu tình của Nhược Lan có chút thẫn thờ, ánh mắt không có tiêu điểm, được Lý Thành đở ở bên người, Lý Tư cắn răng nắm tay, nói như thế nào, anh đều cho rằng Huyền Niệm An họ Huyền, căn bản không có bất cứ tư cách nào tham gia vào tài sản của nhà họ Lý

Chỉ là Lý Thủ Tín viết rõ trên giấy trắng mực đen, không cam lòng thì như thế nào, nội dung di chúc rất đơn giản, Huyền Niệm An được 60% cổ phần của Tử Kim và quyền kinh doanh, mà thân là con trai Lý Thành và Lý Tư chỉ có 25%, Nhược Lan ngoại trừ mấy cái bất động sản, không được cái gì khác. Từ đầu tới cuối Huyền Niệm An cũng không nói một chữ nào, di chúc tuyên bố xong, nó thì đứng dậy rời đi, Lý Tư ngăn nó lại.

"Mày là người nhà họ Huyền thì dựa vào cái già muốn đem Tử Kim giao cho mày, anh của tao vì Tử Kim nhiều năm như vậy, lại không có được cái gì cả."

Người bảo vệ muốn ngăn cản Lý Tư khỏi Huyền Niệm An, chờ đợi Huyền Niệm An phân phó, nó chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua người có thể là chú nó: "Có lẽ chờ sau này ông chết thì xuống dưới hỏi Lý Thủ Tín đi."

"Mày!"

"Lý Tư!" Lý Thành ngăn em mình, có chút lạ lẫm nhìn Huyền Niệm An, "Tôi có thể yên tâm giao Tử Kim cho con không."

"Tôi không sao cả."

Lý Thành đột nhiên nhớ đến Trình Vũ có thể coi là anh của nó, nói như thế thì giao Tử Kim về tay nó cũng coi như là tốt. Điều cha muốn có thể là như thế, mới có thể đưa Tử Kim giao cho nó.

Huyền Niệm An cũng không nói gì rời đi.

Mùa xuân mưa luôn thưa thớt như lông trâu, che ô sợ phá hủy đi phần nhẹ nhàng khoan thoái khó có được này, không bung dù thì biến thành một thân ẩm ướt, Ttô Tiểu Nha che dù vội vàng bước qua khoảng sân rộng phía trước Lan Kim, một đôi nam nữ lại làm cho cô dừng bước, cô gái như thế yên tĩnh ngồi trên ghế dài ở sân rộng, người đàn ông thay cô ta khoác thêm một áo khoắc mỏng, vừa nhấc mắt, tầm mắt người đàn ông đụng vào tầm mắt của cô , cô mỉm cười gật đầu với anh ta, người đàn ông buông xuống sự kinh ngạc, dường như nói gì đó bên tai cô ta, chậm rãi đi về phía cô.

"Không ngờ gặp em ở đây." Lý Thành dừng trước ô của Tô Tiểu Nha, ngẩn ngơ khi thấy cô thay đổi quá nhiều,mái tóc dài gọn gàng, trong ánh mắt tràn đầy sự tự tin.

"Đúng vậy." Ánh mắt Tô Tiểu Nha nhìn giống như cảm thấy cô cũng đã thay đổi ít nhiều, Lý Thành giống như có cảm giác, từ trong túi quần lấy ra bao thuốc, "Không ngại anh hút thuốc chứ."

Tô Tiểu Nha lắc đầu.

"Thần trí Nhược Lan mơ hồ rồi."

"Xin lỗi." Tô Tiểu Nha xửng sốt một chút.

Lý Thành lắc đầu: "Chúng tôi kết hôn nhiều năm mà không có con, cha mẹ lại làm căng, cho nên dẫn đến thần kinh cô ta bị suy nhược, cha mẹ qua đời công ty cũng giao cho Tiểu An, anh nghĩ đưa Nhược Lan đi Australia, rời khỏi đây sống cuộc sống yên bình một chút."

"Tiểu An nó. . ."

"Tiểu An là đứa nhỏ xuất sắc, Tử Kim giao cho nó anh rất yên tâm."

Trời mưa khiến bầu trời có chút tối tăm, thấy hơi mệt, trong lúc nhất thời giữa hai người trở nên im lặng, Lý Thành ngẩng đầu quan sát bầu trời bao la lại luôn tở vẻ lo lắng, hình như có ý lại như vô ý: "Anh ta đối với em tốt không?"

Tô Tiểu Nha quay đầu nhìn hắn một cái: "Em rất hạnh phúc."

Lý Thành cảm thấy vấn đề của mình dường như rất ngu ngốc, anh chăm chú nhìn Tô Tiểu Nha, có lẽ hắn chưa bao giờ nhìn thấy cô như vậy, cho nên bỏ lỡ rất nhiều thứ, nhưng mà thượng đế chính là như vậy, đã bỏ lỡ rồi, sẽ không làm cho người ta có hội hối hận cơ. Lý Thành ném điếu thuốc trên tay xuống đất giẫm nhẹ: "Chúng ta đi trở về."

"Gặp lại." Tô Tiểu Nha không biết nói cái gì cho phải.

Lý Thành liếc nhìn Tô Tiểu Nha lần cuối cùng, khẽ mỉm cười sau đó đi về phía cô gái vẫn luôn im lặng kia, hắn cẩn thận đỡ Nhược Lan đậy, chậm rãi biến mất ở tầm mắt của Tô Tiểu Nha

Tô Tiểu Nha nhìn bóng dáng biến mất trong mưa, đột nhiên cảm thấy nội tâm yên tĩnh với bình thản, vào giờ phút này Lý Thành nhìn có vẻ đạm bạc như thế, dường như đã rời xa công danh lợi lộc nơi trần thế, mài giũa đi sự kích thích và lỗ mãng, tăng thêm phần thành thục và chững chạc, bóng lưng hai người kia, làm côcảm thấy rất đẹp, một lần nữa bước bộ, nhìn về phía trước, tận sâu trong cơn mua, cái người đàn ông lạnh lùng yên tĩnh đứng ở cuối cùng, yên lặng đợi cô tới gần, cô thoải mái cười, đi qua, đưa tay giao vào lòng bàn tay anh, có lẽ hạnh phúc chỉ là đơn giản như thế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net