28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin đồn ấy cũng dần lắng xuống. Diệp Chi cũng đã lên tiếng là bị công ty bắt ép. Nhất Bác im hơi, không hề thông báo điều gì. Cứ như vậy "Diệp Chi và Nhất Bác hẹn hò" cứ như đã bị lãng quên trong giới nghệ sĩ. Không một ai nhắc đến...

Công ty cũng vì thế mà có phần tức giận, gần như muốn đuổi cả Diệp Chi nhưng đằng sau cô là cả một thế lực, không thể làm bậy.
...
Nhất Bác ở phòng tập nhảy, ngồi xuống. Tay vơ lấy điện thoại bên cạnh, bấm vào một dãy số
-"Tiêu Chiến, khi nào anh về?"
-"Anh vẫn chưa biết. Chuyến bay bị delay rồi, lịch trình dày đặc. Jonathan vẫn đang nói chuyện với các nhân viên"
-"Anh ăn uống cho cẩn thận. Về trễ cũng không sao. Anh vẫn đang ở sân bay?"
-"Ừm. Phải chờ một chút"
-"Vậy em tắt đây. Anh ăn nhiều một chút"
-"Được rồi. Tạm biệt"

Ngay khi vừa cúp máy. Đã có một cuộc gọi đến Nhất Bác, nheo mắt, lần đầu tiên thấy..

-"Xin chào, Nhất Bác"
-"Anh là..?"
-"Không nhớ tôi sao? Hạo Khiêm đây"
-"Hạo Khiêm?"
-"Người từng học chung với cậu"
-"Tôi nhớ rồi"
-"Lúc cậu đánh tôi. Có để lại một vết thương, nó bây giờ vẫn còn trên người tôi"
-"Cậu muốn gì?"
-"Tôi muốn gì chứ.
Hừm... Muốn Tiêu Chiến"
-"Tiêu Chiến? Cậu tại sao lại muốn anh ấy?"
-"Ưm... vì lúc trước cậu đánh tôi vì Tiêu Chiến. Muốn đánh bầm giập anh ta, hơn cả lần trước"
-"Lần trước? Cậu là "hắn"?"
-"Đúng vậy. Tôi là "hắn"
-"Cậu đừng làm loạn"
-"Làm loạn? Tôi bây giờ đi bộ cũng có thể bắt được cậu ta"
-"Cậu ở gần anh ấy?
Đừng kích động. "
-"Haha, buồn cười. Tôi chờ cậu. Mau đến. Không đến, anh ta không có đầu mà về đâu"
-"Chết tiệt"

Nhất Bác tay nắm chặt, mặt lộ rõ vẻ tức giận. Bây giờ, không nên nói với anh, cứ đến đó trước.

Diệp Chi đi vào, nói:
-"Hạo Khiêm bắt đầu rồi"
-"Tôi phải đến chỗ cậu ta"
-"Rồi anh sẽ làm gì?"
-"Cứ bảo vệ Tiêu Chiến trước"
-"Anh đi đi. Ở đây, tôi sẽ nói chuyện với giám đốc. Đến nơi gọi cho tôi"
-"Lần này...cảm ơn cô"

Nhất Bác ngay tức khắc đứng dậy, chạy ra khỏi công ty, lên xe mà đi mất. Chị quản lý cũng bất lực nhìn theo, phải ăn nói sao đây?
Diệp Chi cười nhẹ. Cuối cùng anh cũng tin tôi. Khẽ vỗ nhẹ vai chị quản lý kia, bảo chị cứ yên tâm. Vẫn nhìn chăm chăm vào chiếc xe đang chạy trên đường...

Nhất Bác vẫn đang ở trong xe, là ngồi chờ Ôn Ninh. Trùm kín cả mặt, đi thẳng vào trong. Ôn Ninh cũng đi vào.

15 phút, nhanh chóng lên máy bay.
Chỉ có hai người, hai người đi thôi. Đương nhiên cũng không có tự tin, càng thêm lo sợ.
Trên máy bay càng không thể ngồi im được. Cứ nhìn xem mấy giờ, đã gần đến nơi chưa. Sốt ruột.
Tiêu Chiến bây giờ xem như rất không an toàn, vừa gọi hỏi anh về chuyến bay thì bảo là đã về khách sạn. Ngày hôm sau đến, không được phép bay cùng ngày. Hạo Khiêm chắc đã làm gì rồi..

Tiêu Chiến cũng là tò mò, muốn hỏi cậu nhưng có vẻ cậu luôn lảng tránh câu hỏi này nên đành thôi vậy.

Vừa đáp chuyến bay, Ôn Ninh và Nhất Bác nhanh chóng thu gọn hành lý, hai người là quá nôn nóng, không mang nhiều đồ.
Ôn Ninh là đã chuyển đi từ lúc học xong đại học ở quê rồi, rất may, nơi Ôn Ninh chuyển đến là ở gần sân bay. Chờ cũng không lâu.

Điện thoại Nhất Bác vừa được gửi tới một tin nhắn:" Tới khách sạn của Tiêu Chiến"
Vội vàng mà đến đó. Tay chân cũng mỏi nhừ, thời gian bay cũng là quá lâu, mang theo tâm trạng lo sợ, lại càng mệt mỏi hơn.

Vừa đứng trước khách sạn, đã thấy Hạo Khiêm đứng chờ sẵn. Miệng cười rất vui, như cái lần cậu ta đưa chai nước cho Nhất Bác.

Nhất Bác lườm một cái, sau đó đi cùng Hạo Khiêm. Họ không biết về việc Ôn Ninh cũng có đi, Ôn Ninh từ lúc đầu đã né vào một xe khác khi thấy đám người kia. Trăm sự nhờ Nhất Bác.
__

-"Đã lâu không gặp"
-"Cậu bảo tôi đến đây. Muốn gì?"
-"Cậu ngồi bao nhiêu tiếng đồng hồ, mồ hôi nhễ nhại chỉ để biết tôi muốn gì?"
-"Đừng nói nhiều"
-"Idol Vương Nhất Bác, vì một người con trai mà phải như thế này"
-"Hạo Khiêm. Vào thẳng vấn đề"
-"Ưm.. Được. Cậu ngồi ở đây, tôi sẽ đi gọi Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đến đây, vậy là bắt được rồi"
-"Cậu đừng hòng làm hại anh ấy..."_vừa nói xong, Nhất Bác như bị một thứ gì đó tác động vào đầu, cảm thấy lâng lâng, là một người nào đó đánh cậu, mắt nhắm lại nhưng vẫn nghe được một câu "xin lỗi"
__

Ôn Ninh gọi đến số của Diệp Chi. Lúc nãy trên máy bay, Nhất Bác đã cho anh phòng khi có chuyện gì.
-"Cô là Diệp Chi?"
-"Anh là?"
-"Tôi là bạn của Nhất Bác và Tiêu Chiến, Ôn Ninh. Cậu ấy bảo tôi gọi cho cô"
-"Nhất Bác bị tên đó mang đi rồi?"
-"Đúng vậy. Tôi bây giờ vẫn chưa biết nên làm thế nào?"
-"Cho Tiêu Chiến biết. Sau đó cứ thuận theo lời hắn ta. Lát sau tôi sẽ nói tiếp"
-"Được"
.
.
Ôn Ninh cúp máy, tay vội lấy từ trong túi ra một mẫu giấy, trên đó ghi số phòng của Tiêu Chiến. Anh nhanh chóng đi vào thang máy.

Diệp Chi thì cứ đi lại, không ngừng được sự lo lắng. Gọi cho Hạo Khiêm
-"Hạo Khiêm, anh đang làm gì?"
-"Diệp Chi, tôi bắt được một người rồi. Một người nữa sắp vào tròng. Cô đừng có mà lừa tôi"
-"Tôi lừa anh chuyện gì?"
-"Cô đừng có giúp đỡ gì bọn người ngu ngốc ấy"
-"Tôi sao lại phải giúp đỡ họ? Tại sao không giúp họ? Những thứ ấy tôi đều biết. Anh không nên liên lạc với tôi nữa"
Nói rồi, Diệp Chi tắt điện thoại. Lo lắng cho Nhất Bác, Hạo Khiêm điên lên rồi không biết sẽ làm ra chuyện gì.
"Mẹ nó"_Hạo Khiêm vừa nói vừa đá mạnh vào một bên tường. Tức giận rồi? Điên tiết rồi?

Ôn Ninh đã kể cho Tiêu Chiến về việc kia. Tiêu Chiến nước mắt như chực trào, chỉ chờ thêm một chút đau lòng nữa có thể khóc lên rồi. Nhất Bác, vì anh mà cậu chịu như vậy? Phải tìm cậu ấy.
Jonathan cũng ngầm hiểu ra vấn đề, khuyên Tiêu Chiến đừng lo lắng.
-"Hạo Khiêm ấy là muốn cậu đến. Cậu không đến thì không thể làm hại Nhất Bác được. Đừng lo quá"
Tiêu Chiến im lặng nghe theo.

Lúc này, là Hạo Khiêm gọi đến
-"Chào anh, Tiêu Chiến. Anh còn nhớ tôi chứ, cái lần mà tôi, anh và Nhất Bác chụp chung ấy. "
-"Có sao?"_Tiêu Chiến nói nén giọng
-"Lúc ấy tôi cố gắng để hai người không nhận ra. Không biết cũng phải "
-"Cậu muốn gì đây? Nhất Bác đang ở đâu?"
-"Nhất Bác ở đây, xxxxx, anh đến đi. Tôi sẽ tận tình tiếp đãi"
-"Được"

Tiêu Chiến đã tức giận rồi. Cùng Ôn Ninh và Jonathan đến nơi ấy.
Trên đường, Diệp Chi luôn nói về những điểm yếu của Hạo Khiêm, Tiêu Chiến dần dà, đã hiểu.

Đến nơi, là một khu nhà ở. Nhưng, không hề có một ai. Hạo Khiêm ngồi ngay ở giữa khu nhà ấy, bên cạnh không hề có một người nào cả.
Miệng cậu ta luôn cười, nụ cười này quá ghê rợn. Điên rồi.

Cậu ta tiến lại gần Tiêu Chiến, nhìn chằm chằm vào anh, miệng thì cứ cười. Jonathan kéo Tiêu Chiến lại, đẩy Hạo Khiêm đi. Cậu ta ngã xuống.
Nhìn có vẻ rất yếu.

Ôn Ninh đã né ra các ngôi nhà khác mà tìm Nhất Bác. Khu nhà đều có dạng như khu nhà trước kia Tiêu Chiến bị bắt.
Nhanh chóng đã tìm ra được Nhất Bác. Nhất Bác nằm ấy,mắt nhắm hờ. Ôn Ninh lay người Nhất Bác. Nhất Bác mở mắt, ngồi dậy xoa đầu, đau thật.
Hai người vội chạy ra ngoài, Nhất Bác vừa nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn không sao, lòng yên ổn hơn.

Tiêu Chiến vẫn nhìn Hạo Khiêm. Hạo Khiêm từ từ mà đứng dậy, bên cạnh cậu ta xuất hiện thêm rất nhiều người , rất đông.
Ôn Ninh cũng ra đứng cạnh Tiêu Chiến, ra hiệu là đã cứu được Nhất Bác.

Hạo Khiêm lần đầu thấy Ôn Ninh, cũng bất ngờ. Nhưng cậu ta điên loạn, những người đứng sau cậu ta đi lên từng người một.
Jonathan và Ôn Ninh đứng ra đằng trước, đánh với họ. Không được, thật sự họ quá đông. Tiêu Chiến lúc này đã  đến chỗ Hạo Khiêm. Cậu ta đứng một mình. Không có ai khác.

Nhất Bác cũng chạy đến chỗ Ôn Ninh và Jonathan, giúp họ.
Diệp Chi nhắn tin đến điện thoại của Nhất Bác đang nằm trên đất:" Người đến rồi. Không cần lo"

Lại có thêm một số người nữa. Họ từ đâu đến? Họ đánh nhau với người của Hạo Khiêm.
Thấy tình hình không ổn, Hạo Khiêm vội chạy sang hướng khác thì bắt gặp Tiêu Chiến

-"Anh muốn đi đâu?"
-"Cậu tránh ra"
Hạo Khiêm nói rồi rút một khẩu súng ra. Nhắm về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vẫn đứng im đấy, mỉm cười với cậu ta, rất nhẹ nhàng. Bảo sao Nhất Bác lại động lòng với anh.
Hạo Khiêm tay buông lỏng khẩu súng, rơi xuống đất.
Nhất Bác vội chạy đến. Hạo Khiêm khuỵu xuống, nước mắt lại lăn dài.
"Tôi bao năm thích cậu, cố gắng khiến  cậu và Tiêu Chiến không thể bên nhau. Nhưng, tôi có vẻ sai rồi. Tôi xin lỗi"

Tiêu Chiến nhìn thấy, đau lòng. Hạo Khiêm thích Nhất Bác nhưng lại thích sai cách. Không có kết cục tốt.

Khu nhà ấy, vẫn nghe tiếng khóc của Hạo Khiêm.

Thoáng chốc lại đau lòng.
__

Hai tháng sau:

Hot news:

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến có phải đang hẹn hò?
Fan đã nhiều lần nhìn thấy họ cùng đi nhiều nơi. Còn có nắm tay..
Đã có tin đồn, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã từng hẹn hò lúc còn học cấp ba.
Không biết có phải thật không?
Nếu thật thì không biết sẽ sao nhỉ?





❤983k
💬692cmt
...
_minionoftc_: Thật sao? Thật SAO? Real coupleeeeee

_Diệp Chi off_: Chúc phúc cho mấy người
💬_yibobear_: Chị Diệp lên tiếng rồiii. Trưởng fandom chị ơi
💬_mastieuchien_: Couple thiên định đó mấy bạn hiểu hôn?

_fakeu_: Sao giờ mới chịu đăng?
💬_chithichwyb_: Lâu quá mà. Chờ mòn mỏi
...
Tải thêm các bình luận
.
.
Vương Nhất Bác nhìn màn hình điện thoại, cười nhẹ nhàng, quay sang người bên cạnh đang xem hoạt hình.
-"Anh"
-"Hửm"
-"Em yêu anh"
-"Anh cũng vậy. Yêu em, thích em"
-"Anh có nghĩ nhà ta nên có thêm trẻ con không?"
-"Không... Không được. Vương lưu manh"

___Hoàn___

Tui đây, tại sao lại hoàn lãng xẹt như vậy? Tại vì tui lười.
Nếu các cô muốn, tôi cũng sẽ viết truyện mới trong thời gian sắp tới.
Phiên ngoại sẽ đủ cho các cô nha.
Phim gần hết rồi, buồn quá nè
(♡μ_μ)





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net